Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 220 : Điều Dưỡng Và Thần Tính
Isekai No Kami Team
Ngọn lửa đang bốc lên từ lâu đài Osaka khi chúng tôi trở lại mặt đất. Có vẻ kết quả đã định, những tiếng reo hò vang lên ở khắp mọi nơi. Đó là 1 chiến thắng hoàn hảo cho lực lượng đồng minh Tokugawa-Date.
Dường như phe Hashiba đã bại trận do cuộc tập kích bất ngờ của họ.
Tôi đã tắt chế độ thần linh của mình trước khi quay lại doanh trại Ieyasu và quay trở lại với vẻ ngoài như mọi khi. Màu tóc cũng trở về như cũ nhưng chiều dài của chúng thì không. Không lẽ chúng sẽ dài ra như thế cứ mỗi khi tôi giải phóng thần lực của mình sao? Nếu điều này cứ lặp đi lặp lại thì liệu tóc tôi có bị hư không…?
Tôi đến chỗ của Ieyasu-san trong khi lo lắng về điều đó, và gặp Yae cùng với Kohaku.
[Chuyện gì xảy ra với tóc của anh vậy ~ degozaru?].
[Nhiều thứ phức tạp lắm. Ah, anh cũng đã đánh bại Hideyoshi rồi]
Nghe tôi nói thế, Ieyasu-san trở nên hào hứng vì với điều này, chiến thắng của họ đã được quyết định. Mà, cũng không phải tôi không hiểu ông ấy cảm giác thế nào.
Với điều này thì các lực lượng của Hashiba rất có thể sẽ sụp đổ, và gia tộc Tokugawa của Ieyasu-san sẽ chiếm lĩnh được phần lớn Ishen. Theo nghĩa nào đó thì nó khác với lịch sử mà tôi biết, hay đúng hơn, chắc tôi nên nói là nó sẽ khác nhau hoàn toàn.
Chúng tôi quyết định sẽ quay trở về nhà sau khi chữa lành những người bị thương bằng phép thuật hồi phục. Từ bây giờ sẽ là vấn đề nội bộ của Ishen. Những lãnh chúa khác bị Hideyoshi thao túng cũng sẽ sớm hồi phục lại như bình thường.
Tôi đã khuyên Ieyasu-san nên cẩn thận với người tên Ishida Mitsunari để phòng ngừa, nhưng ông ấy chỉ hỏi tôi đó là ai. Vì lý do nào đó mà dường như Mitsunarisa-san không có ở đây, tôi không hiểu lắm.
Nhóm chúng tôi, bao gồm cả 2 cô chị của tôi, bước vào Gungnir vốn đang bay thử nghiệm được điều khiển bởi Monica và quay về Brynhild.
Hôm đó tôi đã rất mệt mỏi, thế nên tôi nhanh chóng tường thuật lại ngắn gọn sự việc cho mọi người và đi ngủ. Cũng có nhiều người hỏi tôi tại sao tóc tôi lại trở nên dài như thế.
Ngay ngày hôm sau, tình trạng thể chất của tôi đã hoàn toàn kiệt quệ. Tôi bị sốt, choáng váng và không thể tập trung chút nào. Tôi cũng không muốn ăn và cảm thấy cơ thể nặng nề. Tôi đã thử dùng [Recovery] và [Refresh] nhưng chúng không có tác dụng.
[Anh có các biểu hiện của cảm lạnh thông thường nhưng có vẻ không phải cảm. Không có sự thay đổi nhiệt độ cơ thể nào cả mặc dù có vẻ như đang bị sốt]
Flora đang mặc bộ quần áo y tá nhìn vào nhiệt kế và nghiêng cổ nói trong sự bối rối. Tôi nhìn cô ấy 1 cách vô lực trong khi mình đang bị quấn trong tấm futon
[Tôi không biết đ-đây là loại bệnh gì!?]
Yumina đang hoảng loạn 1 cách bất bình thường và bối rối ngồi xuống cạnh giường. Haha, thế ra cô nàng này cũng có thể phát hoảng à?
Xung quanh chiếc giường tôi đang nằm căn trong phòng là 8 vị hôn thê của tôi: Yumina, Else, Linse, Yae, Lu, Sou, Hilde và Lean; thủ tướng Kousaka-san; quản gia Raim-san; Tổng chỉ huy Hiệp sĩ đoàn Rain-san; cô giúp việc Lapis-san và Rene; mấy nàng quản lý Babylon Cesca và Flora; chị gái tôi Karen-neesan; nhóm thần thú Kohaku, Ruli, Kougyoku, Sango và Kokuyou; chú gấu bông Pola. Mọi người đều tập hợp đầy đủ, nhưng mà có quá nhiều người ở đây.
Tôi hạnh phúc vì mọi người đã tập trung lại vì lo lắng cho tôi.
[Được rồi được rồi, Touya-kun vẫn ổn nên mọi người quay lại với công việc đi ~ noyo. Không có vấn đề gì hết vì đây chỉ là do sự mệt mỏi của ngày hôm qua thôi ~ noyo. Mọi người hãy giao phần còn lại cho tôi ~ noyo]
Karen-neesan vỗ tay và nói mọi người ra ngoài. Tôi nghe chị ấy nói rằng họ nên để người bệnh được yên tĩnh và có quá nhiều người ở xung quanh sẽ rất phiền phức, nhưng tôi cảm thấy nặng nề và thậm chí còn không ngồi dậy nổi.
Cánh cửa khép lại với tiếng xì xào, chỉ còn Karean-neesan bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nhìn tôi.
[Em có thể nghe thấy chị không? Việc rối loạn thể chất này một sự kiệt quệ do kích phát sức mạnh thần chất lần đầu tiên ~ nanoyo. Cơ thể em sẽ dần quen với nó nếu em dùng cả 1 ngày để ngủ, thế nên em chỉ cần ngoan ngoãn mà ngủ thôi ~ noyo]
Ah, ra là do việc giải phóng sức mạnh thần chất à? Tôi cũng đã nghĩ liệu đó có phải là nguyên nhân không. Tôi đoán thế này vẫn còn tốt chán vì tôi không cảm thấy đau đớn ở đâu cả, nhưng… tôi nên nói sao nhỉ? Thật khó chịu khi không còn chút sức lực nào và cơ thể thì nặng trịch. Đầu tôi cũng lâng lâng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ờm, thì cứ như Karen-neesan đã nói, tôi chỉ cần ngủ thôi đúng không? Tôi chỉ nghĩ được tới đó rồi cơn buồn ngủ tấn công tôi và tôi thiếp đi.
_____Chuyển cảnh_____
[Ha…….]
Khi tỉnh dậy, tôi vẫn cảm thấy nặng nề và không có chút sức lực nào. Tôi mở mắt và mơ hồ nhìn thấy đồ đạc trong phòng. Trần nhà và khung cảnh quen thuộc.
[Ah, anh dậy rồi à?]
Linse, người đang ngồi đọc sách cạnh giường, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Em đấy đã ở bên cạnh tôi suốt luôn sao? Còn về cuốn sách em ấy đang đọc, có 1 cái tiêu đề hình hoa hồng được viết trên nó.
Em ấy đổ nước ra chiếc ly được để trên chiếc bàn bên cạnh và đưa nó cho tôi. Tôi nhỏm người dậy một chút, từ từ uống nó và lại trượt vào futon.
Ah ~ nặng nề quá đi…
[Anh không có sốt, nhưng… thực sự anh ổn chứ…?].
[Ah ~… Anh ổn mà… Thấy chưa? Anh sẽ mau khỏi thôi nếu anh ngủ ~].
[Nhưng mà, cũng có những lúc Touya-san nằm bẹp trên giường. Em lại cảm thấy nhẹ nhõm]
Làm gì có ai đó…giống quái vậtnhư vậy cơ chứ… Tôi nên giải thích mọi chuyện cho họ sớm…
[Thực sự rất là bí ẩn đấy, anh à. Lần đầu em gặp anh là trong 1 con hẻm nhỏ ở Leaflet, và kể từ đó anh đã luôn cố gắng hết sức mình. Hiện tại, anh đã là quốc vương của 1 nước, và đôi khi em cảm giác như anh đã trở thành 1 ai đó rất xa vời. Thế nên, em có thể cảm thấy đang ở gần anh hơn và khiến em nhẹ nhõm khi nhìn vào một Touya-san yếu ớt và không chút phòng bị trước mặt]
[… Anh không hề thay đổi. Anh vẫn luôn ở cạnh Linse và những người khác. Vậy nên, anh cũng muốn em sẽ ở bên anh mãi mãi. Nếu có các em ở bên, anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa
Ummum… Tôi lại trở nên buồn ngủ… Trong khi ý thức dần bay mất, tôi đã cảm giác được 1 nụ hôn trên má mình trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa.
_____Chuyển cảnh_____
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm như vừa được tái sinh. Tôi thực sự hồi phục sau khi ngủ suốt 1 ngày.
Tôi đã nghĩ đến việc để Lu cắt đi bộ tóc dài phiền phức của tôi ngay, nhưng quyết định tạm hoãn việc đó lại vì tôi cho rằng nó có thể sẽ lại dài ra nếumình kích hoạt thần tính lần nữa.
[Ah! Anh đã khỏe lại chưa? Touya-niichan]
Nhìn thấy tôi bước ra ngoài hành lang, Rene chạy lại mặc dù đang xách theo 1 cái giỏ đồ để giặt. Em ấy quả là chăm chỉ kể cả vào sáng sớm thế này.
[Ừm, anh không sao nữa rồi. Cảm ơn em vì đã lo lắng cho anh]
Tôi rời khỏi đó sau khi vỗ nhẹ đầu Rene. Chắc chắn đã có rất nhiều người lo lắng cho tôi.
Trước tiên, tôi cần nghe giải thích về thần tính. Ừm ~ , Karen-neesan…đang ngủ, bó tay. Vậy thì Moroha-neesan chứ nhỉ? Vào lúc này hẳn chị ấy đang ở sân huấn luyện.
Tôi mang Moroha-neesan, cái người đã nhiệt tình huấn luyện cho các hiệp sĩ từ sáng sớm, đến 1 nơi không có ai và hỏi chị ấy về thần tính.
[Dù em có hỏi chị cách để sử dụng thần tính của em, mỗi người (vị thần) đều có cách của riêng mình ~ em thấy đấy]
Moroha-neesan nghiêng đầu như thể chị ấy đang bối rối.
[Thế trong trường hợp của Moroha-neesan, chị sử dụng nó bằng cách nào?].
[Chị á? Trong trường hợp của chị, chị chỉ đánh và dùng nó như là vũ khí ném vào đối thủ của mình, nhưng tốt nhất vẫn là kết hợp nó với vũ khí ~ chắc vậy]
Sau khi nói, chị ấy lấy ra 1 con dao từ eo mình, rồi vuốt dọc nó bằng thần tính trong nháy mắt, tạo nên 1 lưỡi gươm bằng ánh sáng. Lưỡi dao trở nên dài hơn nhiều so với con dao găm lúc đầu. Ồ ~! Đây có phải là “kiếm ánh sáng” trong truyền thuyết đó không?
[Về cơ bản, không có 1 cách cụ thể nào để dùng thần tính. Đó là sức mạnh của thần, mà em sẽ dùng được nó bằng cách nào đó. Tuy nhiên, chị khuyên em không nên dùng nó quá nhiều].
[Tại sao?].
[Trước hết, đó là sức mạnh không được sử dụng dưới mặt đất. Nó không phải là pháp lực cho nên sẽ dễ dàng bị phát giác đó không phải phép thuật. Thứ 2, nó cũng sẽ tạo ra gánh nặng lên cơ thể của em. Em sẽ dần dần quen với chuyện đó, nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế dùng thần tính. Cuối cùng, không cần thiết phải nhanh chóng trở thành 1 vị thần, đúng không?]
Tôi hiểu những gì chị ấy muốn nói. Tôi cũng đã nói với Linse như thế. Bởi về nhiều mặt, sức mạnh gia thần là không cần thiết.
Tuy nhiên, tôi ghét việc không có sức mạnh khi cần thiết. Vì thế, tôi muốn làm tất cả những gì mình có thể.
Tôi phân chia pháp lực và thần tính bên trong cơ thể mình, sau đó tôi khuếch đại sức mạnh thần chất và vận chuyển nó đến khắp mọi nơi trong cơ thể.
Thần quang rực rỡ màu vàng bao phủ lấy toàn bộ thân thể tôi, và màu tóc của tôi chuyển sang bạch kim. Mà đúng hơn, nó lại dài thêm nữa…đến tận đầu gối luôn. Ây ~ chà. Tôi túm cái mái tóc nặng trĩu phía sau lưng mình lại.
[Có cách nào để điều khiển vụ này không?].
[Hmm… Nếu em áp dụng cách xử lý đặc biệt, tóc của em có thể bị rụng mỗi khi em kích hoạt thần tính……].
[Thôi cứ thế này là được rồi]
Tôi không có ý định biến thành 1 nhà sư đâu. Cứ để cho Lu cắt hết nó sau vậy.
[Mà em thấy đấy, em cũng sẽ dùng [Giải phóng thần uy] bất cứ khi nào em chuyển đổi. Những loài động vật nhỏ không thể chống cự được nên sẽ bị bất tỉnh mỗi lần…].
[Nghe có vẻ phiền vãi]
Sau đó, tôi tụ thập thần lực trong tay cầm con dao găm và bắt chước Moroha-neesan. Nunuu… Khó hơn việc đổ pháp lực nhiều.
Tuy nhiên, tôi đã mở rộng được lưỡi dao một chút bằng cách nào đó. So với Moroha-neesan thì tốn khá nhiều thời gian, chị ấy vèo cái là xong.
Tôi cho rằng mình vẫn chưa thể điều khiển tốt thần tính nên cứ thực hành như thế hết lần này đến lần khác.
[Em sẽ có thể điều khiển nó thành thục 1 khi đã quen dùng nó].
[Mà nói đến việc này, chị có thể dùng phép thuật mà không cần niệm chú trong trạng thái này. Thường thì nó như thế nào?].
[Chị không biết, dù gì thì bọn chị cũng đâu có dùng phép thuật]
Không ổn roài. Không thể tham khảo họ được. Nói cách khác, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tự mình làm gì đó?
Tôi thử bắn [Fire Arrow]
Này… Có ai còn sống nổi sau khi bị tấn công bởi thứ gì đó như thế không?
Hửm? Sức mạnh thần tính đã giảm khá nhiều… Nó không hồi phục nhanh như pháp lực. Có phải vì tôi vẫn chưa quen với nó không? Hay là như thế nào? Tôi đang phân vân trong việc tìm ra nguyên nhân…
Tôi tắt [Thần Hóa] (tôi quyết định gọi nó như thế) và trở về trạng thái ban đầu. Yup, quả thật tôi trở nên nặng nề hơn tí, nhưng không kinh khủng như trước.
Cùng Moroha-neesan trở lại sân huấn luyện, tôi quyết định gọi Lu, người đã đến buổi luyện tập sáng và nhờ em ấy cắt tóc trong khi tôi ngồi trên băng ghế dự bị ở góc sân. Tôi lấy 1 cái kéo ra từ [Storage] và đưa cho Lu.
[Ngày hôm qua nó ngắn hơn mà, sao hôm nay lại dài ra thêm nữa vậy?].
[Anh không biết. Anh cũng đang thắc mắc đây]
*Lách cách* Lu bắt đầu khéo léo cắt bằng chiếc kéo. Em không nhất thiết phải cắt 1 cách quá cẩn thận đâu. Ngay cả trong trường hợp xấu nhất, anh chỉ việc làm nó dài ra thêm lần nữa và cắt lại thôi.
Tôi chỉ lo về việc bị hói thôi… Tôi ước rằng chân tóc sẽ không chết khi dài ra quá nhanh. Hình như có thuốc mọc tóc trong ‘Alchemy Building’ của Flora thì phải…?
[Có gì sao anh?].
[Không, anh chỉ hy vọng rằng mình sẽ không bị hói…].
[Em không quan tâm về điều đó đâu. Cho dù là béo hay hói đi nữa, Touya-sama vẫn là Touya-sama thôi]
Lu đã nói như vậy, nhưng bị hói hay béo với tôi đều kinh khủng như nhau… Tôi không thể làm gì với chuyện bị hói, nhưng ít nhất tôi sẽ cố hết sức mình để không trở nên béo ú…
[A đúng rồi! Touya-sama, hiện anh đang điều tra về Vương quốc Ferzen. Có chuyện gì xảy ra ở đó sao ạ?].
[À, ừm. Một chút thôi. Em quan tâm à?].
[Vâng. Em có hơi lo một chút. Chị gái của em đang học ở đấy và tốt hơn là để chị ấy về nhà nếu có dấu hiệu điều gì đó sắp xảy ra]
Hả? Thật à? Chúng tôi chưa gặp nhau, nhưng cô ấy là đệ nhị công chúa của Đế quốc Regulus… Vậy Vương quốc Ferzen là nơi mà chị gái của Lu đang theo học? Cô ấy đã du học nước ngoài và đến Ferzen, nơi được gọi là vương quốc phép thuật, thế nên hẳn cô ấy cũng có tài năng về ma pháp.
Nhưng mà, tôi hơi khó xử trong trường hợp này… Tôi vẫn chưa chắc chắn đất nước đó là xấu hay tốt, nhưng gần như không có sai lầm gì về chuyện thủ phạm bí ẩn đã đánh cắp Framegear đang ở đó. Mặc dù tôi tin sẽ không có gì xảy ra cho công chúa của Regulus đâu…
[Huh? Thế có nghĩa là Ferzen và Regulus là những quốc gia giao hảo với nhau đúng không?]
Thường thì hoàng tộc không bao giờ để công chúa của mình đi du học ở 1 đất nước mà có quan hệ xấu với họ.
[Em đoán vậy. 2 nước khá thân thiện… Hay đúng hơn, em nên nói là cả 2 đang giúp đỡ nhau. Họ có kĩ thuật ma pháp và những tạo tác trong khi chúng em có vật liệu thép, vũ khí, giáp, đá phép thuật quý……].
[Em đã từng gặp Quốc vương của Ferzen chưa?].
[Chỉ một lần, khi chúng em được mới đến 1 buổi lễ ở đó. Em nên nói sao nhỉ…? Ông ấy không giống 1 pháp sư. Nếu em phải tả, ông ta giống như 1 người lính đánh thuê mạnh mẽ vậy]
Lính đánh thuê á!? Ông ta là 1 vị vua nên tôi không hiểu cho lắm…
Hmmm. Nếu tôi nhớ đúng thì dường như Ferzen đang qua lại với Restia. Vì chúng ta đã có trung gian, có nên đến đó không nhỉ?
Vì dù sao thì, không thể nào câu được cá nếu không có mồi.