Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 218 : Hồ Lô Vàng Và Sự Thức Tỉnh
Isekai No Kami Team
[Date…Masamune? Vậy thì, người này là…?] – Touya.
[Là chư hầu của ta, Katakura Kojuurou Kagetsuna].
[Rất vui được gặp anh]–Kojuurou.
Cậu thanh niên 1 mắt cúi đầu. Đúng như tôi nghĩ à? Nói tới Date Masamune, người ta không thể nào không nhắc đếnKatakura Kojuurou Kagetsuna được. Vì họ là 1 sự kết hợp không thể tách rời.
Mà chính xác thì, lúc này còn chuyện khác quan trọng hơn.
[Nói là “đưa tôi đi cùng”… Ý ngài là lâu đài ở Osaka?].
[Đúng vậy. Bởi vì ta rất muốn đi và nhìn thấy được diện mạo Hideyoshi ít nhất 1 lần. Mà, ta cũng rất hứng thú với cái hồ lô vàng của ông ta nữa]
Masamune nở nụ cười táo bạo. Đó là nụ cười kiểu tinh ranh của 1 đứa trẻ. Ông ta đang có âm mưu gì đó…
Thấy ông ta như thế, Ieyasu-san thở dài và nói bằng giọng điệu chán chường.
[Masamune-dono, chắc ông đang nghĩ đến chuyện lấy cái hồ lô vàng đó và sử dụng nó, nhưng tốt hơn là dẹp ngay cái ý định đó đi].
[Nuh!? Sao ông tại biết những gì tôi đang nghĩ?].
[Masamune-sama. Những suy nghĩ của ngài đều được viết1 cách rõ ràng lên mặt ngài hết đấy ạ]
Kojuurou-san đưa ra 1 lời nhận xét cho Masamune đang lúng túng từ phía sau. Cái này người ta hay gọi là “bắt cóc bỏ dĩa” không nhỉ?
[Tôi nói trước, tùy hoàn cảnh nhưng tôi sẽ phá hủy nó. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì có vẻ nó không phải là 1 tạo tác tốt].
[Muu… Không còn cách nào khác. Đúng như Shirogane-dono vừa nói. Ta nghĩ mình nên tuân theo quyết định đó]
Masamune nói thế nhưng sau đó lại cười toe toét. Ông ta đúng là loại người thể hiện hết những gì mình đang nghĩ lên mặt.
[…Ông đang nghĩ đến việc chôm nó đi trước khi phá hủy hay gì đó tương tự đúng không?].
[Nuh!? Tại sao ông lại biết suy nghĩ của tôi?].
[Thần nói rồi, Masamune-sama. Suy nghĩ của ngài viết hết lên trên mặt ngài kia kìa]
Chủ tướng và hầu cận lại diễn 1 màn y như mới vừa rồi. Dù rằng tôi không nghĩ họ là người xấu. Nếu tôi không lầm thì người ta nói rằng, Masamune ở thế giới cũ của tôi cũng rất thích chơi trò chiến thuật. Mặc dù độ tinh tế trong chiến thuật của 2 “Masamune” này thì khác nhau 1 trời 1 vực.
[Nhưng mà này Ieyasu-san, có ổn không đi đưa lãnh chúa của Date đến giữa trại địch].
[Cậu thấy đấy, ông ta muốn đi cùng cậu, đó là vấn đề của phe Date nên không liên quan gì đến ta hết]
Có vẻ như Ieyasu-san không có ý định can thiệp quá nhiều, mặc dù họ là đồng minh, nhưng tôi tự hỏi liên minh của ông ấy với Date có tan rã hay không trong trường hợp vì lý do nào đó mà Masamune tử ẹo?
[Hơn nữa, ta cũng muốn cùng đến lâu đài ở Osaka. Ta không thể nào làm 1 kẻ không biết xấu hổ đến mức tự mãn và giao mọi việc cho khách của ta]
Hmm… Hẳn rồi, tôi không thể nào 1 mình giải quyết tất cả mọi chuyện được.
[Vậy thì, tôi có thể nhờ ngài cho quân bao vây lâu đài Osaka và thu hút sự chú ý của quân đội không? Tôi sẽ làm gì đó với cái hồ lô vàng trong lúc đấy, sau đó thì mọi việc giao lại cho Ieyasu-san và mọi người giải quyết. Kế hoạch của tôi là thế].
[Ta không ý kiến gì nhưng… khoảng cách từ đây đến lâu đài ở Osaka khá là đáng kể và… Ah! Tou-…Shirogane-dono, ta đã nghe nói rằng cậu có thể dùng phép thuật dịch chuyển]
Bỏ trống tòa lâu đài này sẽ rất không ổn, vì thế chúng tôi quyết định thực hiện kế hoạch với 30.000 lính từ lực lượng đồng minh Tokugawa-Date. Vì đây là 1 cuộc đột kích, thế nên nhiêu đó là quá đủ rồi.
[Nhưng mà, cuộc nội chiến này sẽ ổn định lại nếu chúng ta có thế đối phó với Hideyoshi bằng cách nào đó] – Touya.
[Ngay từ đầu, tình hình đến mức như hiện giờ đều là do Hashiba đã tiếp tục cuộc xung đột do Oda khơi mào. Ta nghĩ cuộc chiến sẽ kết thúc nếu chúng ta có thể làm gì đó với Hashiba] – Ieyasu.
[Tuy nhiên, hoàng đế thì lại không có thực quyền với đất nước này. Giờ thì, bàn tay nào sẽ là thứ chọc thủng quả khinh khí cầu bằng giấy, đánh dấu sự sụp đổ tối cao đây?] – Masamune.
Masamune khoanh tay trước ngực và nói. Này, mặt ông đang trở nên gian tà quá đó. Cái vẻ mặt này chắc chắn là ông ta đang có âm mưu gì đó nè. Ông sẽ không thể qua mặt được 1 con cáo già như Ieyasu-san nếu cứ như thế đâu.
Còn giờ, nếu tôi đè bẹp Hahiba – kẻ đã thôn tính Oda – thì Ieyasu-san sẽ là lãnh chúa mạnh nhất nếu ông ta có những nước đi phù hợp.
Ừm? Hửm? Mà nếu vậy thì trận đánh sắp xảy ra tiếp theo là trận Sekigahara à? Cơ mà vì địa điểm là lâu đài Osaka, vậy thì sẽ là chiến dịch mùa hè Osaka đúng không? Không, chuyện đó xảy ra tận sau khi Hideyoshi chầu ông bà lận, và giờ thì cũng đang là mùa đông nữa. Mặc dù sắp sang xuân rồi.
Mà, tôi nghĩ mình cũng không cần bận tâm về nó. Dù là trường hợp nào đi nữa, sẽ rất phiền phức một khi Hideyoshi bắt đầu xâm lược Yuuron sau khi chinh phục thành công đất nước này.
_____Chuyển cảnh_____
[Đây là lâu đài Osaka……?]
Cái vẹo gì đây!? Bộ nó dát vàng toàn bộ luôn à? Tường, mái ngói và những bức tường đá, tất cả đều lấp lánh ánh vàng. À rế? Bộ nó là Chùa Vàng* hả!? Hình dạng của nó cũng khác so với lâu đài Osaka trong kí ức của tôi. Mấy người đổ bao nhiêu tiền vào nó thế?
(*): Kinkaku-ji –金閣寺 (Kim Các Tự). Còn có tên khác là Gác Vàng. Chi tiết: [https://vi.wikipedia.org/wiki/Kinkakuji].
Ánh nắng tiếp tục phản chiếu làm tôi lóa cả mắt trong khi quan sát nó.
Hideyoshi có ở trong đó không? Tôi đã thử tìm kiếm bằng bản đồ, nhưng không có gì xuất hiện đúng như dự đoán. Vậy là không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc vào đó và tìm ông ta?
Giờ thì mang mọi người đến đây nào.
Những người lính của liên minh Tokugawa-Date xuất hiện ở mọi hướng ngay bên ngoài những con hào và bức tường của lâu đài bằng vàng tạo thành 1 vòng tròn.
Không bao lâu sau, tôi có thể nghe tiếng kèn báo hiệu vang lên và tiếng trống chiến trận cũng văng vẳng đây đó. Những người lình từ mọi hướng tiến vào cùng 1 lúc và bắt đầu phóng tên.
Phía Osaka dường như không có sự chuẩn bị nào trước cuộc đột kích bất ngờ này.
[Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng xâm nhập vào lâu đài].
[N-này… Lâu đài này có rào chắn, và anh không thể vào đó bằng phép dịch chuyển đúng không ~ degozaru? Trong trường hợp đó, làm thế nào để… đừng nói với em là…].
[Tất nhiên là bay vào đó rồi]
Yae tỏ ra căng thẳng sau khi tôi trả lời. Em thực sự ghét bay đến thế à?
Monica hiện đang lái Gungnir và chờ lệnh trên bầu trời, nhưng tôi nghĩ tự bay vào đó thì nhanh hơn mặc dù theo cách nào thì cũng không vào trực tiếp luôn được.
[Cứ đợi ở đây nếu em muốn…].
[Không, em cũng sẽ đi. Em muốn chia sẻ vận mệnh cùng chồng em với tư cách là vợ tương lai của anh ~ degozaru]
Hôn thê của tôi nắm chặt 2 tay trước ngực và tự cổ vũ mình. Anh hạnh phúc lắm, nhưng anh ước em ngừng ngay cái kiểu nói cứ như là chúng ta sắp ngủm giùm cái.
[Vậy thì chúng ta đi chứ? Yae có muốn ngồi trên Kohaku không?].
[Như thế này ạ ~ degozaru?]
Tôi yểm [Levitation] lên Yae – người đang cưỡi Kohaku và nâng họ lên.
Giữ lấy Kohaku và Yae đang lơ lửng một cách nhẹ nhàng, chúng tôi bắt đầu bay liên tục về phía lâu đài Osaka bằng [Fly]. Tất nhiên là chúng tôi đang tàng hình bằng [Invisible] để không trở thành bia ngắm cho mấy mũi tên.
Lối vào lâu đài dẫn chúng tôi đến 1 căn phòng rộng rãi với sàn bằng gỗ. Gì nữa đây!? Nó lấp lánh màu vàng ngay cả ở bên trong… Trần nhà, tường hay thậm chí các cột trụ cũng đều lấp la lấp lánh.
[Khiếu thẩm mỹ tệ hại ~ degozaru…].
[Anh đồng ý]
Người ta nói rằng những kẻ cuồng vàng trên thế giới ngày càng tăng lên, nhưng đến mức như thế này thì cạn lời luôn rồi.
Dù sao thì, có vẻ Hideyoshi không có ở đây, thế nên chúng ta hãy đi xuống cầu thang và tìm kiếm.
Bên dưới cũng không có ai. Tuy nhiên, tôi xuất hiện cảm giác lạ trên đường đi ngang qua 1 hành lang dài bằng gỗ. Nó khá mờ nhạt, nhưng chắc chắn đó là 1 sự hiện diện khác. Dường như Kohaku và Yae cũng đã cảm nhận được, trong khi tôi thì cảm giác được 1 cách rõ ràng rồi.
Cẩn thận hướng đến nơi phát ra sự hiện diện đó, sau khi mở ra vài tấm màn trập* được dát vàng, chúng tôi đã đến gần hơn với nguồn phát ra sự hiện diện.
<(*) tấm màn hay dùng để che mặt khi vua chúa gặp chư hầu ấy. Muốn rõ hơn thì xem khúc đầu tập 2 anime Strike The Blood thì thấy>
[Ểh?].
[Có chuyện gì vậy ~ degozaru?]
Sau khi nói nên kiểm tra trước tình hình bên trong, tôi hé 1 cánh cửa trượt ra để nhìn vào trong, nhưng tôi ngay lập tức đóng nó lại. Giờ thì là gì nữa đây? Cho rằng mắt mình có vấn đề, tôi dụi nhẹ chúng và hé cánh cửa ra lần nữa.
Có 1 người đang nằm theo kiểu nghiêng sang 1 bên trên cái nền cao hơn sàn nhà đôi chút trong đại sảnh rộng lớn. Quần áo bằng lụa tơ tằm thì có màu đỏ và tím chói lòe, ông ta mặc 1 bộ hakama nam hào nhoáng bằng vàng che phủ toàn bộ cơ thể, còn gãi lưng với âm thanh thô thiển nữa chứ. Có 1 cái hồ lô vàng với dung tích tầm 2 lít được gắn vào bên hông ông ta. Đừng nói với tôi đó là Hideyoshi nhá!?
Yae bắt chước tôi nhìn vào trong và cũng đứng hình, sau đó lẩm bẩm.
[…Một con khỉ].
[Ah, đúng như anh nghĩ, mắt anh không có vấn đề gì hết]
Theo ý nghĩa nào đó, tôi thấy nhẹ nhõm vì những lời của Yae. Vì thế có nghĩa là mắt tôi không sao cả.
Bất kể nhìn kiểu nào đi nữa, đó cũng là cảnh 1 con khỉ đang thư giãn trong căn phòng lớn. Không phải ý tôi là “người khỉ”. Nó chắc chắn là 1 con khỉ.
Tầm vóc của nó nhỏ hơn Yae đôi chút và nhìn ông ta có vẻ giống loài khỉ đuôi dài của Nhật Bản. Nhìn cũng na ná đười ươi nữa. Nhật Bản không có tồn tại loài khỉ khổng lồ. Hay nó là 1 con quái thú?
[Vậy là sao? Hay đây là con thú nuôi nào đó của Hideyoshi?] – Touya.
[Ai đang ở đó?]
Nó nói kìa! Con khỉ vừa nói chuyện kìa! Ông ta nhìn về hướng này và gấp chiếc quạt đang cầm trên tay lại bằng 1 cái tát.
Không còn cách nào khác khi mà đã bị phát hiện như thế này. Chúng tôi mở cánh cửa trượt ra và đối mặt với con khỉ.
[Huu. Một quỷ nhân, một cô gái và bạch hổ à? Đúng là những vị khách lạ thường. Các ngươi là nguyên nhân của vụ ầm ĩ bên ngoài à?].
[…Đừng nói với tôi, ông thực sự là Hideyoshi?].
[Kakaka, thân xác này thì đúng là vậy. Ta là Hashiba Chikuzen No Kami Hideyoshi]
Tôi có thể nghe được giọng nói, nhưng đồng thời cũng nghe tiếng của 1 con khỉ đang “khẹc khẹc”. Cái cảm giác phi lý này là gì đây? Cứ như tôi đang xem 1 chương trình biểu diễn tài năng gì đó ấy.
[Ngươi đã làm rất tốt khi đến được đây. Ta thực sự khen ngợi ngươi về điều đó đấy, và ta sẽ nhận ngươi làm trợ lý của ta như 1 phần thưởng].
[Khen thì tôi nhận, nhưng thưởng thì xin kiếu].
[Ngươi không có quyền từ chối]
Đôi mắt của Hideyoshi sáng đỏ lên trong giây lát. Ngay vào lúc đó, tôi đã không bỏ lỡ những gì cảm nhận được từ cái hồ lô vàng ở sau lưng ông ta.
Yae và Kohaku đột ngột đơ người ra và mắt thì không còn tiêu cự. Cứ như là ý thức của họ đã bị lấy đi y như bị thôi miên vậy.
[… Ngươi, ngươi đã làm gì? Không, quan trọng hơn là…]
[Nuh!? Tại sao tên khốn nhà ngươi vẫn ổn!?]
Con khỉ đứng bật dậy như thể hắn ta đang bối rối. Đôi mắt con khỉ lại sáng lên, và 1 lần nữa nguồn sức mạnh phát ra từ cái hồ lô vàng. Đúng như tôi nghĩ, kẻ này là…
[Tại sao!? Tại sao nó không có tác dụng?].
[Ngươi! Quả nhiên. Ngươi không phải là 1 con khỉ bình thường đúng không?
[Tên khốn, ngươi là aiiiiiiiiiiiii!?]
Mắt của con khỉ phát ra màu đỏ đậm. Cái thứ rò rỉ ra từ cái hồ hô chắc chắn là thần lực. Đó là loại năng lượng mà chỉ những người đến từ thần giới mới có, nhưng tôi có thể nhận ra nó bị vẫn đục và thấp kém, không như Kami-sama và mấy người chị của tôi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì Thần cấp cơ sở là cấp bậc thậm chí còn cùi hơn cả 1 vị thần cấp thấp, phải không? Mặc dù chỉ là hạng tôm tép nhưng thần vẫn là thần. Chuyện gì đó như thao túng con người với hắn ta hẳn là khá dễ dàng.
Tôi có thể miễn dịch với nó bởi vì tôi cũng có thần lực. Có lẽ Kohaku không thể chống lại nó vì cô ấy tồn tại trong thế giới này chỉ bằng pháp lực của tôi.
Những người chị của tôi nói rằng họ sẽ lập tức biết được vị trí của vị thần đó khi hắn ta sử dụng thần lực, nhưng tôi dám chắc tên này đã điều chỉnh thần lực ở mức độ dưới ngưỡng mà họ có thể cảm nhận được. Thế nên thần lực chỉ bị rò rỉ trong 1 khoảnh khắc nó được sử dụng.
Giờ nghĩ về nó, thần lực của tôi cũng luôn bị rò rỉ, nhưng hắn ta không nhận ra nó à? Bây giờ tôi có thể kiểm soát nó ở mức độ nào đó chưa nhỉ? Thử luôn không ta?
Tôi nhắm mắt lại và hướng ý thức của mình về bên trong cơ thể.
… Ah, chắc chắn là tôi có thể cảm nhận một thứ gì đó khác với pháp lực đang ở bên trong cơ thể mình. Nếu phải mô tả nó thì giống như là sự khác biệt về nhiệt độ không khí vậy. Giờ thì, mang nó ra ngoài cơ thể thay vì pháp lực–.
Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ cơ thể tôi và 1 luồng ánh sáng chói lòa bao bọc lấy tôi. Ánh hào quang rực rỡ nhảy múa khắp căn phòng.
[Uh……]
Tôi cứ nghĩ luồng sáng đã dịu lại, nhưng ánh sáng vàng nhạt đã phát ra từ bên trong cơ thể tôi trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, tất cả chỉ bao gồm sự bất ngờ, và có cái gì đó mềm mượt trên vai tôi. Ểh? Tóc?
Tôi đặt tay lên đầu để kiểm tra và nhận ra tóc mình đã dài ra đến tận thắt lưng. Cái quái gì đây… thậm chí màu của nó cũng là màu vàng. Hay là bạch kim nhể? Đến cả màu tóc cũng phải đổi cho hợp á!?
[T-tên khốn!! Đ-đó là thần uy! Ngươi là 1 sứ giả đến từ thần giới à!?]
Con khỉ lùi lại như thể đang sợ hãi. Cái hồ lô lăn lóc ra từ sau lưng hắn, và nó dần biến đổi thành hình dạng của 1 người trong khi phát ra ánh sáng vàng rực rỡ nhưng không tinh khiết.
Đôi mắt ghen tị của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, đó là 1 người đàn ông gầy gò với bộ râu trắng đang đứng đối diện.