Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 196 : Thương Buôn Nô Lệ Và Đi Chơi Tới Sáng
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 196 : Thương Buôn Nô Lệ Và Đi Chơi Tới Sáng
Isekai No Kami Team
(Chém cái tựa tí ^^)
1 tiếng nổ lớn vang lên, cột buồm chính của con tàu bị thổi bay. Nó tạo ra âm thanh ngã đổ thật to rồi rơi xuống biển một cách hoành tráng. Những người đứng trên tàu bắt đầu hoảng loạn. Đó là do họ nhìn thấy đột nhiên cột buồm phát nổ và ngã xuống từ boong tàu.
[Chuyện gì vừa xảy ra?].
[Tôi không biết! Đột nhiên nó phát nổ…!]
Thương buôn nô lệ Javel nhảy ra từ cánh cửa dẫn lên boong tàu. Sau đó tôi đáp xuống con tàu và thản nhiên lộ diện dưới ánh trăng.
[A-ai đó?].
[Ta là quốc vương của Brynhild, Mochizuki Touya]
Tôi biết mọi người trên boong vừa ngừng thở 1 nhịp. Ánh mắt của tên thương buôn đang đứng giữa họ trở nên bồn chồn và lo lắng. Hắn có vẻ khá bối rối. Dường như hắn ta cũng tự biết rằng mình đang làm những việc không nên làm ở đây.
[Hòn đảo này là lãnh thổ của Brynhild. Ta đến để yêu cầu ngươi dừng ngay hành động mua bán bất hợp pháp của mình lại].
[Mu-mua bán bất hợp pháp?].
[Đừng có giả ngu với ta. Ta thừa biết ngươi đang bắt cóc những tân binh bên trong dungeon và bán họ đi như nô lệ]
Miệng tên thương buôn co giật. Mồ hôi liên tục đổ xuống từ đầu hắn càng làm gia tăng sự đáng ngờ.
[Sự thật cho đến giờ, vương quốc của ta chỉ là 1 quốc gia nhỏ và vẫn chưa có đạo luật hay hình phạt cụ thể nào được công bố, ngươi thấy đấy. Vì chúng ta không có người xấu sống ở vương quốc của mình. Tối đa thì chỉ có mấy tên lưu manh qua đường mà thôi. Đó là lý do ta đang suy nghĩ về tình hình hiện nay]
Mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc với việc nhóm của Ropp bị bán làm nô nệ nếu tôi không có mặt vào thời điểm đó. Chắc chắn sau đó sẽ có thêm rất nhiều nạn nhân. Chưa kể có khả năng là chúng tôi hoàn toàn không nhận ra tình trạng này.
Tôi hiểu được sự trừng phạt là cần thiết để ngăn chặn tội ác, nhưng tôi đã luôn suy nghĩ quá nông cạn rằng “Không cần thiết phải đi quá xa” vì tôi tôn trọng giá trị của từng sinh mạng. Cũng 1 phần là nhờ đôi mắt của Yumina nên xung quanh tôi không có người xấu nào, dẫn đến việc tôi quá nhẹ tay với điều ác.
Tuy nhiên, mỗi tội ác cần 1 sự trừng phạt thích đáng riêng, nhất định phải làm rõ điều này.
Những điều đó nhanh chóng lướt qua suy nghĩ của tôi. Liệu sau vụ này tôi có nên ban hành luật pháp tham khảo từ bộ luật của Belfast không?
Rất nhiều người đã hòa nhập với nhau và những sự cố như thế này bắt đầu từ khi dungeon được phát hiện. Tôi còn cách xử lý nào khách ngoài giải quyết từng trường hợp theo cách riêng biệt không chứ? Nhưng đầu tiên, tôi nên dọn dẹp cho xong vụ này đã.
Hửm? Tôi có thể nhìn thấy 4 chiếc thuyền con đang bơi ra xa con tàu. Là nhóm của Ropp vừa trốn thoát à? Nếu thế thì chắc tôi không cần e dè gì nữa.
[Kuu, quốc vương thì không nên ở nơi như thế này! Tất cả, làm gỏi hắn!]
3 nô lệ chiến đấu rút thành kiếm cong ra khỏi vỏ và lao về phía tôi sau khi tên Javel ra lệnh.
[“Slip”!]
Cả 3 lập tức cạp sàn tàu. Những thanh kiếm cong cũng vô tình bị ghim cứng xuống boong tàu.
Họ cố gắn đứng dậy nhưng lại ngã thành 1 cục thêm lần nữa. Hửm? Tôi tự hỏi có phải tác dụng của [Slip] kéo dài hơn trước hay không? Tôi nhớ thời gian tác dụng của nó khá ngắn mà… Hay sự gia tăng này là do “Thần chất”?
[Các ngươi đang làm cái quái gì vậy? Thôi ngớ ngẩn đi và giải quyết hắn ta nhanh lên!]
Những nô lệ bắt đầu ôm chặt đầu mình sau tiếng hét của Javel. Hắn ta đang khiến họ đau đớn thông qua [Vòng cổ nô lệ]
Tôi dùng Brunhild bắn 1 phát xuống dưới chân tên thương buôn. Hắn bị thổi bay đi do vụ nổ mà tôi tạo ra bằng đạn nổ [Explosion] cỡ nhỏ.
[Bueeee!?]
Tên béo Javel đáp xuống boong tàu, có máu chảy ra từ mũi hắn.
[L-làm ơn tha cho tôi! Đ-đó chỉ là hành động dại dột nhất thời…!].
[Ngươi cho là ta sẽ tin cái “dại dột nhất thời” của ngươi? Ngươi đã biến những kẻ yếu ớt thậm chí không phạm bất cứ tội trạng nào thành nô lệ và xem những người khác như con mồi chỉ vì mục đích kiếm tiền như thể đó là điều tự nhiên. Ngươi nghĩ ngươi sẽ được tha thứ sau ngần ấy tội ác sao?].
[Cứ-cứu ta…].
[Ngươi cho rằng những người bị ngươi biến thành nô lệ sẽ giúp ngươi?]
Tôi không biết trước đây hắn ta làm gì, nhưng nhìn vào những điều hiện tại hắn đang làm thì tuyệt đối không có chuyện hắn là người tốt được.
Cơ mà việc tôi dùng lời lẽ với hắn hình như cũng chỉ là dư thừa thôi thì phải? Tôi đổi đạn của Brunhild thành đạn tê liệt và bắn tên thương buôn nô lệ.
Javel bất động sau khi tạo ra 1 tiếng kêu “éo phải của con người”.
Tôi cũng bắn đạn tê liệt vào những nô lệ chiến đấu bị trượt lúc nãy. Có lẽ họ chỉ đang làm theo mệnh lệnh, nhưng tôi cảm thấy tội lỗi của họ sẽ thay đổi tùy thuộc vào họ đang “tuân lệnh” hay là “giúp đỡ” tên Javel này. Họ thậm chí còn phiền phức hơn cái thằng Javel. Tôi sẽ tạm khống chế họ như thế này cho đến khi quyết định được có nên giải thoát họ khỏi thân phận nô lệ hay không.
Những thủy thủ còn lại trên boong cũng bị tê liệt nên không còn khả năng chiến đấu.
[Tìm kiếm. Còn ai bên trong tàu hay không?].
[Đang tìm kiếm…. Tìm kiếm hoàn tất. Số người bên trong là 3, tất cả đều đã bị tê liệt]
Fumu. Hẳn là chúng đã bị đánh bại lúc nhóm Ropp trốn thoát. Nếu thế thì đây là tất cả, đúng không? Tổng cộng 20 người, có vẻ 1 nửa trong số đó là nô lệ.
Mà ủa? Tôi chợt nhớ, tên mỏ hô mang nhóm của Ropp tới đây đâu rồi?
[Fugyaaa!?]
Tôi nghe 1 tiếng kêu kì lạ vang đến từ trên bờ. Khi tôi cố nhìn đến đó bằng [Long Sense], tôi có thể nhìn thấy tên mỏ hô vừa ngã xuống trong khi người hắn bốc khói nghi ngút và Lean vẫy tay về hướng này. Có vẻ hắn ta đã cố gắng trốn đi nhưng bị Lean tóm được.
Nhóm của Ropp cũng xuống thuyền và hội tụ với Lean. Dù sao thì, thế này là xong đúng không?
Tôi mang tất cả những người trên chiếc tàu này đến bãi biển trong khi nhìn những anh bạn trong Hiệp sĩ đoàn đang bước ra từ khu rừng.
Tôi đưa tên thương buôn nô lệ Javel, mấy tên lính đánh thuê, thủy thủ và những nô lệ chiến đấu cho các hiệp sĩ trói chặt chúng. Giờ thì cứ ném chúng vào nhà giam dưới lòng đất đã rồi tôi sẽ thảo luận với Kousaka-san sau.
[Có vẻ mọi thứ đều đúng như dự tính].
[Nhưng vẫn còn nhiều việc để làm lắm]
Tôi đáp lời Lean trong khi nhìn ra bãi biển và con tàu nô lệ. Nói mới nhớ, tôi nên xử lý con tàu đó như thế nào đây? Sung vào công quỹ? Mặc dù không biết tôi có thể bán nó sau khi phá nát cột buồm hay không nữa.
[X-xin lỗi. Thưa quốc vương, những mạo hiểm giả bị bắt cóc đều ổn cả ạ!]
Ropp đến báo cáo với tôi, tôi ít nhiều cũng biết được chuyện này vì đã theo dõi thông qua chú chuột. Tôi đã dùng [Recovery] lên những mạo hiểm giả bị suy nhược thể chất và dịch chuyển họ đến “Silver Moon” cùng với những người còn lại. Tôi đoán sau đó tôi phải đến đấy cùng 1 lời xin lỗi.
Còn về nhóm Ropp, tôi đã cho họ khoảng 10 viên thuốc bổ coi như cảm ơn vì sự hợp tác. Chúng sẽ rất có ích với họ.
Rồi tôi chia tay với bộ tứ sau khi quyết định việc đặt câu hỏi chi tiết sẽ để lúc khác.
Tiếp theo tôi đi đến guild, nói chuyện với Rerisha-san về chi tiết vụ việc và nhờ cô ấy trả lại thẻ cho những mạo hiểm giả nghiệp dư bị nhầm tưởng là đã chết.
[Chúng tôi, cũng như là guild rất lấy làm tiếc về vụ việc lần này. Dù sao thì, guild cũng chỉ là người trung gian giữa mạo hiểm giả và khách hàng nên chúng tôi không có quyền trừng phạt các mạo hiểm giả. Chúng tôi không thể làm gì hơn việc cắt đứt tất cả giao dịch với những kẻ đó và thu hồi thứ hạng cũng như thẻ guild của những mạo hiểm giả phạm tội được].
[……thực sự?].
[Là bí mật giữa chúng ta nhé: biệt đội ngầm của guild sẽ có thể được phái đi trong trường hợp được đánh giá là gây ra thiệt hại cho guild. Nếu không phải lần này quốc vương ngài trực tiếp giải quyết êm xui thì hẳn là họ đã được phái đến rồi]
Biệt đội ngầm của guild à? Đừng nói với tôi là họ giống như tổ chức sát thủ nào đó nhé. Tôi vừa nghe 1 chuyện khá đáng sợ. Guild mạo hiểm giả tồn tại khắp mọi nơi trên thế giới. Người ta nói rằng có 1 số chủ guild như Rerisha-san đang quản lý chúng, nhưng chắc chắn 1 trong số họ là người đứng đầu. Mà có vẻ người đó không có hứng thú tham gia công việc nội bộ của guild thường xuyên cho lắm.
Tôi giao việc theo dõi và bảo vệ những mạo hiểm giả từng bị bắt cóc cho guild. Sau đó tôi và Lean rời khỏi.
Thực sự đã rất khuya rồi. Tôi lấy con smartphone ra, bật nó lên và nhìn thời gian. Uwa! Hơn nửa đêm từ lâu rồi.
Tôi đang khá đói, nhưng không thể nhờ Clare-san làm đồ ăn vào giờ này được. Tôi có nên đi ăn ngoài không? Tôi có vài xiên thịt nướng ở bên trong [Storage]. Bên cạnh đó, guild cũng sát bên.
[Lean định làm gì? Tôi sẽ theo ý cô lần này].
[Được rồi, vậy thì chúng ta cùng đi ăn đi, em cũng chưa ăn gì cả]
Tôi bước vào quán bar của guild cùng Lean và Pola. Có thể có ai đó nhận ra tôi, thế nên tôi mặc áo khoác và kéo mũ trùm đầu lên.
Bên trong khá rộng, gần cửa có 4 bàn và chúng tôi ngồi xuống đó.
Tôi gọi 1 phần gà chiên cùng các loại thảo mộc và nước trái cây vì tôi không thể uống rượu. Còn Lean thì gọi mì ống, rau và rượu vang.
Không lâu sau, cô hầu bàn mang thức ăn đến và chúng tôi ăn như thế muốn nuốt luôn chén đĩa vì cơn đói kinh khủng. Thức ăn rất ngon. Nếu nói về khu trung tâm của thị trấn thì tôi cũng đã ăn vài lần ở “Silver Moon” rồi, nhưng thức ăn ở đây cũng rất ổn.
Những mạo hiểm giả xung quanh luôn cười, gây ồn, uống rượu và tận hưởng niềm vui trong khắp quá bar. Có vẻ guild ở đây cũng đang ngày càng phát triển từ khi dungeon được phát hiện. Có điều bầu không khí thì hơi phức tạp tí và những kẻ say rượu vẫn lộn xộn như trước.
Chúng tôi rời khỏi quá bar sau khi ăn xong. Khi tôi nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng. Hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa vào giờ này. Cũng không có mấy thứ như khu phố đèn đỏ ở Brynhild nên ban đêm nơi đây rất yên tĩnh.
Có vẻ các đề xuất như là việc xây dựng các nhà chứa <ổ “21” ấy> hay sòng bạc và những trung tâm “ba chấm” khác đã được đề xuất từ Naito-ossan cũng như các thương gia, nhưng tôi sẽ giao lại cho ông ấy. Bản thân tôi thì cảm thấy tốt hơn là không có mấy chỗ như vậy. Những nơi như thế không bao giờ được hoan nghênh nếu tạo ra nhiều rắc rối và điều khó chịu.
Đương nhiên, điều đó cũng kéo theo việc phải luôn để mắt đến những nơi đó để sự bất công, gian lận hoặc tham ô không xảy ra. Brynhild sẽ thành trò cười nếu trở thành nơi sản sinh ra cái ác trước khi chúng tôi kịp nhận ra.
Tôi nghe kể rằng có 1 số nơi nô lệ được đưa vào làm việc trong nhà chứa ở Vương quốc Sandora……
[Thật vô vọng khi mong rằng chế độ nô lệ sẽ được xóa bỏ…].
[Em lại nghĩ nó sẽ biến mất nếu anh xóa sổ Vương quốc Sandora đấy, đúng không?].
[Không không không, tôi không có ý định như thế]
Tôi trả lời ý kiến kinh dị mà Lean vừa đưa ra. Cô ấy say à? Mặt cô ấy hơi đỏ.
Tôi lại cho rằng chế độ nô lệ vẫn đang dần biến mất cho dù tình hình hiện nay là như thế. Hiện tại thì chỉ còn mấy nước “trời ơi đất hỡi” như Sandora và Yuuron là chấp nhận chế độ nô lệ thôi, vì vậy tôi cho rằng đó là 1 dấu hiệu tốt khi mà 1 trong 2 đã gần như sụp đổ hoàn toàn.
Có vẻ như ở Yuuron, nô lệ không bị điều khiển bằng [Vòng cổ nô lệ] mà thông qua hợp đồng nào đó, nên họ không bị đối xử quá tàn bạo.
[Còn ở Sandora, vị vua đầu tiên được gọi là [Vua nô lệ]
Vua nô lệ à? Cái tên đó cho cảm giác ông ta là 1 người nô lệ, đúng không? Hoặc ít nhất thì “cũng từng” là nô lệ chăng? Nếu đó là sự thật thì sẽ tốt hơn nếu ông ta bãi bỏ chế độ nô lệ sau khi thành lập vương quốc mới đúng chứ.
Mà, tôi nghĩ chuyện xóa bỏ chế độ nô lệ cũng không phải dễ, do chế độ đó bắt nguồn từ chính đất nước này.
Lean và tôi đi bộ về lâu đài vì cô ấy muốn tận hưởng gió đêm. 4 người trong Hiệp sĩ đoàn đang canh gác cổng của lâu đài khi chúng tôi đến đó. Họ yêu cầu chúng tôi nêu danh tính trong khi hướng giáo của mình về phía chúng tôi sau khi nhìn thấy bóng dáng chúng tôi trong màn đêm. Nhưng ngay lập tức hạ thấp cảnh giác và có vẻ nhẹ nhõm sau khi nhận ra chúng tôi.
Chúng tôi bước vào lâu đài sau khi cảm ơn vì sự cố gắng của họ. Ripple, 1 “sinh vật tạo tác” và là người đóng vai trò camera an ninh bên trong lâu đài nhảy ra khỏi bức tranh treo tường ngay khi chúng tôi bước vào đại sảnh.
[Chủ nhân! Đây là trường hợp khẩn cấp! Nguy hiểm đang đến gần chủ nhân! Nhanh chóng chạy đi…… Aaah, quá muộn rồi…].
[Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra?]
Ripple nở 1 nụ cười còn khó coi hơn là khóc và tái xanh mặt như tàu lá chuối trong khi tôi hỏi lý do cô ấy hoảng loạn và nói liên thanh. Ngay sau đó, cô ấy biến mất như thể chưa từng xuất hiện và bỏ lại 1 câu nói “Cầu cho ngài toàn thây sau cuộc chiến”. Vụ gì đây? Cái sự bất an này là sao?
[Mừng anh về nhà, Touya-san. Anh về “hơi” muộn nhỉ?].
[Aah, Yumina. Anh về…rồi……đâ………]
Giọng tôi ngày càng nhỏ hơn trong khi đáp lại lời chào và nhìn về phía cầu thang.
Yumina, Lu, Else, Linse, Yae và Hilde đang đứng đó với khí thế “mãnh hổ xuống núi” nhìn chúng tôi. À rế, chẳng phải còn thiếu mỗi Sou là đủ bộ những hôn thê của tôi luôn sao?
Mọi người đều đang cười, nhưng ánh mắt của họ thì không. Huh? Sao nhìn họ giận dữ như bà la sát vậy…?
[À, ừm… Có chuyện gì sao các em?].
[Chúng ta có 1 vấn đề cần thảo luận, “mời” anh đi
[Ểh? Ah, được thôi]
Lean trả lời đồng ý cho dù vẻ mặt cô ấy hiện lên nguyên dấu chấm hỏi to đùng. Yae và Hilde bước xuống cầu thang rồi đứng 2 bên kẹp lấy tay tôi. Này? Vụ gì nữa đây? Cái kiểu “mời”
[Xin lỗi anh, Touya-sama. Đây là quyết định dựa trên sự thật].
[Nào nào, Touya-dono. Cứ thả lỏng đi]
Rất nhiều kí tự [!?!?!?!?!?!?!?] đang hiện lên trong đầu tôi cùng lúc bị 2 cô nàng lôi đi.
D-dạ thưa….. Lần này thì anh phạm tội gì vậy……?