Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 146 : Mẫu mới và người làm
Trong lúc việc sản xuất hàng loạt Framegear và Ether Liquid vẫn đang diễn ra thì những chuỗi ngày bình thường vẫn tiếp diễn cứ như sẽ không có gì xảy ra vậy.
Guild đã trả thù lao nhiệm vụ tiêu diệt behemoth và tiền bán nguyên tiệu từ con quái cho tôi vào vài ngày sau đó. Đó là 1 số tiền khá lớn và tôi quyết định để dành nó vì cũng chưa có việc gì cần dùng tiền vào lúc này.
[Chủ nhân. Mai sẽ là một ngày nhộn nhịp đấy].
[Ờ thì cũng tất nhiên thôi. Đó là một sự kiện đáng mừng mà]
Cesca mang trà đen đến và mỉm cười nói. Lễ cưới của Lyon-san từ Hiệp sĩ đoàn hoàng gia Belfast và Đại sứ của Misumido – Olga san sẽ diễn ra vào ngày mai tại Befast.
Còn về phần sau buổi lễ, tôi đã cho họ tận dụng phòng trò chơi ở đây nhưng chắc chắn nó sẽ là một sự kiện náo loạn với rất nhiều rượu.
Nó nhất định sẽ là một bữa thác loạn vì họ ca hát, nhảy múa cũng như quẩy tưng bừng hết lên. Tôi nói “nhất định” là vì tôi sẽ không tham gia bữa tiệc đó. Bởi vì khi xem xét kĩ càng thì nếu có 1 vị vua ở đó, các khách mời sẽ không được tự nhiên và bữa tiệc sẽ kém vui, nhất là khi tất cả họ đều muốn quẩy hết mình mà không cần câu nệ.
Lần này, mọi thứ đã được quyết định là tôi sẽ đến đó vào lúc gần cuối với tư cách 1 người bạn, nhưng sự thật cũng không khác mấy, sẽ khá là cô đơn khi phải đến sau cùng. Nếu ngụy trang rồi tham gia thì cũng được, nhưng mấy người từ hiệp sĩ đoàn của tôi cũng đến chung vui nên khó mà qua mặt được tất cả. Mà, tôi nghĩ việc làm sâu sắc tình hữu nghị giữa họ vì cùng là những hiệp sĩ như nhau cũng là chuyện tốt. Vốn đó cũng là mục đích ban đầu của bữa tiệc tại đây.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi sẽ gửi các khác mời và cả những người đã “quắc cần câu” về bằng [Gate] theo sự chỉ dẫn của cặp đôi tân hôn. Còn 2 nhân vật chính sẽ được đưa đến nhà mới ở Belfast, nhưng tôi thắc mắc như thế có ổn hay không. Vì họ là cặp đôi mới cưới nên cái chuyện đang mong chờ thì… Đúng không?
[Điều đó sẽ phá hỏng sự kiện ero-ero đêm đầu tiên của cặp vợ chồng mới cưới].
[Nhét đầy bánh xốp vào miệng cô và nín giùm đê]
Tôi nhấp trà trong khi gửi cái nhìn khinh bỉ đến Cesca. Như mọi khi, con bé ero-maid này luôn chớp cơ hội để nói mấy câu quấy rối tình “giục”.
[Em nhất định sẽ quan sát tỉ mỉ cảnh “ấy ấy” của chủ nhân. Và nếu có thể thì em cũng muốn tham gia nữa] *Đỏ mặt*.
[Dẹp!]
Đừng có mà tự nói xong rồi đỏ mặt và uốn éo cơ thể kiểu đó. Tôi thường có cảm nhận là trà đang ngày càng trở nên (cay) đắng hơn do cái đầu toàn mấy thứ hồng hồng của cô ấy. Mà con bé này thì không nhận ra mới khổ.
Sau đó, tôi dùng [Gate] đi đến ‘Hangar’. Khi tôi nhìn vào nơi chứa Night Baron, vì lý do nào đó mà Rosetta và Monica đang vừa tháo giáp tay của cỗ máy ra vừa rên rỉ không biết vụ gì.
[Các cô đang làm gì vậy].
[Tất nhiên là đang làm việc rồi, chủ nhân. Bọn em đang thay một số lượng dây dẫn đáng kể trong tay của Night Baron]
Ểh? Chỉ sau 1 trận dù cánh tay không hề bị hư hại à?
[Nó không phải hư do trận chiến. Nó hỏng vì [Gravity]… hay đúng hơn là do sức ép từ phép thuật của chủ nhân].
[Ểh?] [Nói thẳng ra là do phép thuật của anh quá mạnh ~ na. Pháp lực của chủ nhân được khuếch đại quá nhiều vì độ tinh khiết của nó rất cao. Và các bộ phận của Night Baron không thể chịu đựng sức ép đó]
Vậy là sao? Tức là tôi không thể lái nó với toàn bộ sức mạnh được à?
[Kị sĩ hạng nặng “Chevalier” và Hắc kị sĩ “Night Baron” đều là những mẫu framegear đời đầu. Vì vậy…nếu là một mẫu mới thì chúng ta sẽ có thể giải quyết vấn đề đó].
[Mẫu mới?].
[Đó là một loại framegear căn bản do giáo sư thiết kế ~ na. Nó là nền tảng của tất cả các mẫu framegear khác và có thể gọi nó là “Bone Frame”. Chúng có loại cận chiến, loại tấn công tầm xa, loại linh hoạt ưu tiên tốc độ và một số loại khác <được tạo ra dựa trên cái framegear đó>. Hơn nữa, bằng cách bổ sung các thiết bị và áo giáp mở rộng, có thể tùy chỉnh nó sao cho phù hợp nhất với 1 người lái nhất định. Chưa kể, nghe đâu nó không cần Ether Liquid. À mà chỉ có duy nhất 1 cái như thế được làm ra, như là mẫu thiết kế thôi]
Tuyệt vãi! Tạo ra 1 framegear dành cho tiêng tôi à? Tôi cảm thấy điều đó là khả thi khi có thể thay đổi các bộ phận và thiết bị để cải thiện hiệu suất cũng như công năng của nó. Đây đúng là tin vui. Nhưng kể cả thế thì sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể tạo ra không chỉ 1 cỗ máy như vậy.
[Nhân tiện, bản thiết kể của framegear đó ở……?].
[Trong ‘Warehouse’ ~ na]
Biết ngay mà! Chưa kể, theo tôi được nghe thì người quản lý nơi đó không phải là 1 con bé hậu đậu sao? Tôi nghi ngờ chuyện bản thiết kế đó vẫn được an toàn sau 5000 năm đấy. Bằng chứng là vài thứ linh linh đã rơi xuống mặt đất và tạo ra không ít rắc rối cho tôi.
Nghĩ đến trường hợp nó đã bị đốt cháy… Tôi nghĩ chưa chắc là không có khả năng đó.
[Trong thời gian tới, chủ nhân bị cấm dùng phép thuật khi đang điều khiển framegear].
[Hảảả!?].
[Cỗ máy sẽ không thể chịu nổi và sẽ bị vỡ ra nếu thêm 1 lần như thế này nữa. Chưa kể ở đây chỉ có 2 người có thể sửa nó thôi đó]
Muu. Cô nói thế rồi thì tôi còn lựa chọn nào khác chắc. Tôi không biết dựa vào ai khác ngoài 2 người này có thể sửa chữa các framegear, cho dù việc sản xuất hàng loạt vẫn đang diễn ra ở ‘Workshop’, chẳng phải sao?
[Nếu vậy thì sao không làm một framegear khác từ các phần còn lại của hắc kị sĩ?].
[…… Anh muốn nói là dùng các vật liệu đã được sử dụng bên trong cỗ máy để tạo nên 1 framegear khác? Sang quá ha ~ na!].
[À, không, e ~ tto. Ý tôi là nếu ném anh chàng bị thương này vào ‘Workshop’…].
[Nếu chúng ta đưa nó vào ‘Workshop’ thì kinh nghiệm các trận chiến và dữ liệu hiệu chỉnh dùng cho người lái tất cả sẽ mất sạch. Hay anh muốn nói là anh sẽ có thể chiến đấu bằng cỗ máy level 1 và luôn luôn chiến thắng sao?]
Cả 2 người nhìn tôi với ánh mắt không thể khinh bỉ hơn được nữa. Hình như tôi vừa đạp vào bãi mìn thì phải?
[Vậy nếu chúng ta tách bộ nhớ và dữ liệu ra rồi cấy vào 1 cỗ máy mới hay là cái gì đó…].
[Và những người làm chuyện đó sẽ vẫn là tụi em, chẳng phải sao? Nếu chỉ là bộ nhớ thì không nói, nhưng anh có biết là sẽ mất 1 khoảng thời gian khủng khiếp để chuyển tải dữ liệu của 1 framegear cấp 2 không hả?]
[Đầu tiên sẽ phải thay đổi mọi thứ từ việc hiệu chỉnh và kết nối để khôi phục các mạch dẫn phép thuật, cho dù chỉ có 1 thay đổi nhỏ với nó, có biết không? Mỗi lần chủ nhân làm vỡ nó thì sẽ phải làm lại tất cả à? Với những điều anh không biết thì anh nói nghe dễ ghê luôn ấy]
Tệ rồi. Ánh mắt 2 người đã xuống tới nhiệt độ âm luôn. Cái áp lực vô hình từ sự im lặng này đang yêu cầu “Đừng có làm vỡ nó nữa!”. Chắc ý mấy cô ấy là: “Nếu thiệt hại là do trận chiến thì không thể làm gì khác, nhưng đừng có mà phá hư nó chỉ với việc lái!”.
Tôi đào tẩu gấp trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn
Tôi cũng nghĩ là nên có một giới hạn cho số lượng công việc giao cho 2 cô gái đó. Tất nhiên là họ sẽ tức giận khi có ai đó không biết gì về framegear mở miệng ra đòi này đòi nọ. Tôi không thể nói gì khác hơn về các cỗ máy vì nó không giống như lẽ thường ở Nhật Bản hiện đại.
Có lẽ tốt nhất là nên tránh xa ‘Hangar’ một thời gian. Thề có thượng đế, không thể nào tiếp cận họ lúc này được.
Tôi quyết định dạo quanh vương quốc sau một thời gian khá dài vì dù sao giờ tôi cũng rảnh rỗi. Ruộng lúa và những cánh đồng khác đang được canh tác ở phía đông vương quốc. Có vẻ họ vẫn đang gặp thuận lợi trong nông nghiệp.
[Ủa, chẳng phải bệ hạ đó sao?]
Tôi quay lại sau câu chào đột ngột, ở đó là 1 người phụ nữ.
Đó là một cô gái, mặc dù không phải là cô gái loài người bình thường. Những vật trang trí hình dạng như các đóa hoa đang ở trên mái tóc màu ngọc bích của cô ấy. Cô ấy mặc 1 chiếc váy với mép giống như cánh hoa và kéo dài xuống trên lưng cô ấy là những chiếc lá có hình dạng như lông vũ. Phải, không phải là con người, cô ấy là một Mộc nhân.
Cô ấy là 1 trong số 5 người thuộc chủng tộc không phải con người trong hiệp sĩ đoàn của chúng tôi.
[E ~ to, nếu tôi không lầm thì…Laqshe đúng chứ?].
[Vâng, thành viên của Hiệp sĩ đoàn, Laqshe từ tộc Mộc nhân]
Cố ấy mỉm cười và chào với kiểu như chào cờ. Không, cô đâu có phải một nữ cảnh sát đâu mà chào kiểu đó.
[Mà tại sao bệ hạ lại tới chỗ này vậy ạ?].
[Ah, thì, chỉ là tới xem thử thôi. Còn Laqshe?].
[Hôm nay thần được nghỉ nên đến đây phụ giúp ạ]
Hể ~ đáng ngưỡng mộ làm sao. Mộc nhân là những chuyên gia trồng trọt nên tất nhiên có thể phụ giúp các công việc ở đây rồi.
[Cô thấy vương quốc này thế nào? Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?].
[Vâng, mọi người đều rất tử tế. Thần được chấp nhận và cũng đang cố gắng hết sức. Dù thỉnh thoảng vẫn có vài du khách sợ thần nhưng chuyện đó cũng không thường xuyên xảy ra]
Chà, vẫn còn chút ít thành kiến với á nhân nhỉ. Hầu như họ luôn bị tránh xa vì nỗi sợ, nhưng thậm chí đôi khi lại bị tấn công do á nhân có khả năng thể chất hơn hẳn con người.
Cũng vì thế mà mọi chuyện phát triển tới mức việc tránh xa á nhân là lẽ thường tình. Ở những khu vực hay quốc gia cực đoan thì thậm chí còn có lời đồn rằng sẽ bị nguyền rủa chỉ với 1 cái chạm từ á nhân. Quá sức vô lý.
[Nếu tôi nhớ không lầm thì Laqshe đến từ đất nước của những á nhân đúng không?].
[Vâng. Đó là 1 đất nước nằm ở phía đông bắc vương quốc này, sau khi băng qua biển. Một đất nước tên là Zenoasu. Nơi đó có môi trường rất khắc nghiệt nhưng với á nhân thì không phải là vấn đề]
Một đất nước á nhân, Quỷ quốc Zenoasu. Nếu được mô tả qua tên gọi thì nó giống như một quốc gia được tạo nên nhằm mục đích thống trị thế giới vậy, nhưng thực tế thì đó chỉ là một vương quốc bình thường như bao quốc gia khác thôi.
Về cư dân ở đó thì hầu hết là á nhân và nơi đó gần như không có qua lại với con người. Đó không phải cái gì như là “cô lập tự nhiên”, chỉ là có vẻ họ không quan tâm đến chuyện ngoại giao với các nước khác, giống như họ bị cô lập vậy. Vì thế nên các vấn đề hay tin tức của quốc gia đó thường ít ai biết tới.
Dường như người trị vì vương quốc đó được gọi là Quỷ Vương cùng các thân cận của ông ấy được gọi là Tứ Thiên Vương. Hình tượng về đất nước đó ngày càng kinh khủng hơn, mặc dù theo lời Laqshe thì đó là một vương quốc tốt đẹp.
Về ấn tượng của riêng tôi, tôi không tưởng tượng được cảnh có quá nhiều xung đột giữa á nhân và nhân loại ở đó. Tôi chỉ cảm thấy con người đã và đang sợ hãi họ quá mức đến vô lý thôi. Tôi đoán nếu chúng ta (con người) liên kết với họ theo cách bình thường thì việc trở thành bạn tốt không phải là không thể.
Mà, nói đi cũng phải nói lại, chính các á nhân cũng thường tránh tiếp xúc với nhân loại đấy thôi. Thay vì gọi đó là sự thù ghét thì tôi thấy điều đó giống như bởi vì họ nhút nhát hơn.
[Thiên nhiên và môi trường ở vương quốc này
[Tôi mừng khi cô cảm thấy vậy. Mong cô hãy tiếp tục góp sức cho vương quốc này].
[Vâng!]
Tôi không tiện tham gia trực tiếp vào những công việc đồng áng ở đây, nên tôi chia tay Laqshe và đi về hướng khu dân cư. Tại nơi đang xây dưng chi nhánh của guild, lần này tôi bắt gặp hình ảnh của vài á nhân khác.
Thân màu nâu đỏ to gần 3 mét, cánh tay giống như những khúc gỗ và 2 chiếc sừng nhô ra từ mái tóc máu trắng. Người đó là 1 Orge.
Anh ta đang vác những khúc gỗ to tướng với phần thân trên cởi trần. Sức mạnh của anh ta chắc cỡ gấp 5 lần so với 1 con người bình thường. Không hổ là á nhân, sức mạnh thật khủng khiếp.
[Ah, bệ hạ. Một ngày tốt lành ạ!].
[Cảm ơn vì đã chăm chỉ Zamuza. Anh đang làm nhiệm vụ à?].
[Vângggg~! Vì tôi ăn gấp 3 người bình thường lận, nên khi tôi hỏi Naito-sama cách kiếm thêm thu nhập, ngài ấy nói rằng họ sẽ cho tôi ăn no bụng mỗi khi phụ giúp công việc ở đây ~]
Ogre Zamuza cười hớn hở. Tôi nghĩ công việc chỗ này là quá phù hợp với anh ấy rồi. Nhưng mà với sức lực khủng bố này thì cho anh ra ăn no vẫn là cái giá rẻ chán. Một mình anh ấy làm hết phần việc của không biết bao nhiêu người rồi mà.
Dù anh ấy có sức mạnh đáng nể nhưng không hề hiếu chiến. Nếu phải nói thẳng ra là anh ấy không thuộc tuýp người dùng để choảng nhau. Tại sao tôi nói điều đó à? Nhìn gương mặt có nguyên đòng chữ “sợ đánh nhau” của anh ta là biết rồi.
Dù tôi cũng thấy đó là điểm yếu chí mạng của một hiệp sĩ, nhưng hiệp sĩ đoàn ở đất nước này không phải chỉ dùng để đánh nhau. Vẫn còn nhiều công việc có thể giúp đỡ nhân dân mà họ có thể làm được.
Thực tế đã chỉ ra sức lực của anh ấy rất hữu ích khi giúp đỡ mọi người.
[Xin hãy tiếp tục cố gắng. Đây là chút động viên. Anh có thể ăn cùng mọi người sau khi xong việc]
Tôi lấy 2 khối thịt lợn to tướng mà tôi đã đánh bại 1 thời gian trước đang được bọc trong vải ra từ [Storage] và đặt nó trên sàn nơi làm việc của anh ấy.
[Waaa ~! Cảm ơn ngài rất nhiều. Thần sẽ cố gắng hết sức!]
Zamuza cười toe toét trong khi vẫn vang từng khối gỗ xẻ hình vuông đi đi lại lại. Đúng là một anh bạn cần cù. Cũng có đôi khi anh ấy gặp chút rắc rối vì cái thân hình to lớn của mình, như là không thể ra vào các cửa hàng chẳng hạn, nhưng có vẻ anh ấy cũng chẳng để tâm lắm.
Tôi phải làm cho đất nước này sống động hơn nữa mới được. Tôi nghĩ điều cần thiết bây giờ là mở 1 trường học. Chắc chắn việc giáo dục trẻ em không thể bỏ bê được.
Tôi quyết định quay trở lại lâu đài trong khi nhìn theo những đứa trẻ đang chạy về nhà trong buổi hoàng hôn, và nghĩ về những thứ vương quốc này cần.