Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chap 279: Thủ đô Alen, và Golem
Khi đến trước pháo đài của Vương quốc Thánh Alentt, tôi gặp phải một ít rắc rối. Rõ ràng, một số loại giấy tờ tùy thân hoặc lệ phí là cần thiết để vào thị trấn vì có những người đứng xếp hàng trước cổng. Điều đó không thực sự bất thường hoặc đáng ngạc nhiên, nhưng tôi đoán rằng thẻ guild của tôi sẽ không được sử dụng trong thế giới này. Không cần phải nói, tôi cũng không có bất kỳ loại tiền tệ nào của họ.
Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng sau một hồi, tôi bắt đầu cười cho sự ngu ngốc của chính mình. Tôi có thể đi qua cổng như thể không có chuyện gì. Tôi sẽ không bị nhìn thấy nhờ "Invisible". Tôi nhanh chóng tới bên cạnh người gác cổng và bước vào thị trấn. Vì mất thời gian suy nghĩ vẩn vơ, tôi chỉ mới có thể bắt đầu hành trình lúc này.
Trong một con hẻm phía sau con đường lớn, tôi hủy bỏ "Invisble" sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh.
Ngay sau khi tôi bước ra trên đường phố với "Invisble" bị hủy bỏ, tôi có thể cảm thấy sự nhộn nhịp của người dân ở đây. Nó không có các tòa nhà bằng gạch hoặc đường lát đá khác với thế giới của chúng tôi. Ngoài ra còn có những thứ trông giống như đèn đường ở khắp mọi nơi. Trang phục mà mọi người mặc đều khá giống nhau. Nếu tôi phải nói điều gì đó, có vẻ như không có nhiều người có khí chất của một mạo hiểm giả xung quanh đây sao?
Không, chờ một chút. Đó là bảng hiệu của cửa hàng làm bằng neon? Các chữ cái của nó được dán trên các ống giống ống dài và hẹp. Trời chưa tối lúc này vì vậy nó không sáng, nhưng ... nó có lẽ được làm như vậy với điện. Hoặc là nó có thể tạo ra nhờ được hỗ trợ bởi phép thuật?
"Đúng như mình nghĩ. Chi tiết thì khác ..." (Touya)
Khi tôi đi xung quanh và nhìn vào mọi thứ một cách không ngừng nghỉ như một tên quê mùa, một người đàn ông trông như người buôn bán đang nằm trên một chiếc xe đà điểu ồn ào băng qua ngã tư trên con đường trước mặt tôi. Cái quái gì thế?
Nói một cách chính xác, nó trông giống như một con đà điểu từ cổ xuống, nhưng nó chỉ có chân và thiếu thân trên. Nó giống như một người mang hành lý. Lần này, một cỗ máy trông giống con nhện với tám bánh xe gắn liền với chân của nó lướt từ phía bên kia đường. Một chiếc ghế tương tự như những cái được sử dụng trong toa xe được gắn trên lưng của nó trong khi một người đàn ông và một người phụ nữ, dường như là một cặp vợ chồng, đang nói chuyện và cười trên đó.
Nhìn thấy chúng, tôi cảm thấy hơi chóng mặt do cú sốc văn hóa. Vì thế tôi muốn vào một nơi nào đó - ngay cả một quán cà phê cũng được - để có thể yên tĩnh một chút, nhưng tôi không có tiền.
Tôi cho rằng tôi nên bắt đầu từ cửa hàng đó.
Vì tôi có thể đọc được các chữ cái, tôi vào một nơi trông giống như một cửa hàng tổng hợp. Hãy kiếm tiền bằng cách bán bất cứ thứ gì có thể bán được.
"Này, Chào mừng ~"
Các cửa hàng đối diện với đường phố rõ ràng là một cửa hàng thuộc sở hữu tư nhân được gọi là "Cửa hàng tổng hợp Clonz". Nó không có nội thất nhiều. Tuy nhiên, có hàng hóa chung khác nhau được đặt bên trong. Chúng bao gồm những thứ tôi có thể ngay lập tức nhận ra như kim và dây hoặc kéo và tấm vải, cũng có một số vật thể trong suốt với một loại chất lỏng bên trong và một quặng mà tôi không thực sự hiểu.
"Cậu đang tìm kiếm một cái gì đó?" (Người bán hàng)
Người chủ nói chuyện với tôi, người đang không ngừng nhìn vào hàng hóa. Tôi tự hỏi liệu tôi có bị coi là một người đáng ngờ không.
Một người đàn ông ở tuổi ba mươi với bộ ria mép màu đỏ đang ngồi ở quầy.
"Ừm, thực ra, tôi rất cần tiền ngay bây giờ, nên tôi tự hỏi liệu tôi có thể yêu cầu anh mua thứ gì đó của tôi ..." (Touya)
"Mua lại, đó là ý cậu? Nếu cậu có sợi Rukuuji hoặc đá ma thuật thì tôi sẽ mua chúng với giá cao." (Người bán hàng)
Tôi không biết những thứ đó, nhưng đá ma thuật có thể là quặng. Nếu anh ta mua quặng, thì tôi có thể bán anh ta quặng vàng hoặc bạc.
"Tôi có thể nhờ anh mua vàng hay bạc không?" (Touya)
"Vàng và bạc? Những thứ đó không tốt ở đây. Sẽ rất khó để đánh giá chúng tại cửa hàng của chúng tôi, điều này sẽ chỉ kết thúc trong việc giá cả bị hạ xuống. Đó là khách hàng sẽ phải chịu tổn thất, cậu biết đấy? Cậu nên tới cửa hàng nữ trang." (Người bán hàng)
Anh ấy chắc chắn là một người bán hàng tốt bụng. Tuy nhiên, tôi có nên đi bán tại một cửa hàng trang sức? Nó có thể cho tôi một số tiền theo cách đó. Rất tiếc, đúng vậy. Có lẽ tôi nên hỏi về cửa hàng của Sancho-san.
「Có phải có một thương nhân với cái tên "Pedro Sancho" trong thành phố này. Anh có biết ông ta không? 」(Touya)
"Gì? Vậy, cậu là một người quen của Ngài Sancho, huh? Cửa hàng của ông ta nằm ngay phía bắc con phố chúng ta đang ở. Nghe này, ông ta có thể mua những thứ như vàng hoặc bạc từ bạn với giá cả hợp lý tại chỗ của ông ấy, "Công ty Sancho". 」(Chủ tiệm)
Rõ ràng, Sancho-san khá nổi tiếng ở thành phố này, điều này thật bất ngờ (mặc dù thật thô lỗ khi tôi nói như vậy). Bày tỏ thái độ biết ơn của tôi và chia tay với người bán hàng, sau đó tôi quay trở lại đường phố và bắt đầu đi bộ.
Trong khi đó, tôi chứng kiến một robot có vẻ như là một hiệp sĩ bọc thép cơ khí theo sau một người trông giống như một nhà thám hiểm. Đối với các công dân, họ không bàn tàn ồn ào về robot ngay cả sau khi nhìn thấy nó. Cảnh tượng này dường như là chuyện cơm bữa trong thế giới này. Điều bí ẩn trong thế giới này là khoa học và công nghệ đã không tiến xa mặc dù có robot và những thứ tương tự các toa xe thông thường vẫn còn chạy quanh.
Bằng cách nào đó, tôi có một ấn tượng kỳ lạ về khoảng cách giữa công nghệ này. Đó có lẽ là vì đây là một thế giới khác, đúng không? Khi tôi đi dọc theo con đường đi về phía bắc trong khi nghĩ về sự mâu thuẫn kỳ lạ này trong tiến bộ công nghệ của họ, một biển hiệu dễ thấy đã lọt vào tầm mắt.
「Ồ, vậy là 'Công ty Sancho' ở đây, huh? 」 (Touya)
Cửa hàng trông lớn hơn ba lần so với cửa hàng tạp hóa tôi đã đến trước đó. Bên cạnh cửa hàng này làm bằng gạch cao cấp là một không gian tương tự như một bãi đậu xe. Xe buýt cua từ trước đã đỗ ở đó. Không có sai sót nào. Nơi này rất có thể là cửa hàng của Sancho-san.
Sau khi leo lên cầu thang ba bước, tôi mở cánh cửa đầy phong cách được trang trí. Chuông cửa kêu lên và một người phụ nữ ở độ tuổi 20 mặc một chiếc tạp dề quay mắt về phía tôi từ bên trong cửa hàng.
「Chào mừng. Ara? Ararara! Cậu là người hôm đó! 」(Người phụ nữ)
「Hee? 」 (Touya)
Người phụ nữ này, với mái tóc màu hạt dẻ của cô được kẹp bởi một chiếc kẹp tóc lớn, tiến lại gần tôi ngay khi cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Rồi cô ấy cúi chào tôi.
「Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu vào lần đó. 」 (Người phụ nữ)
「Ehm ...? 」 (Touya)
「Ah, có lẽ cậu không nhớ tôi vì cậu chỉ nói chuyện với chồng tôi. Tên tôi là Mona, tôi là vợ của Pedro. Tôi đã ở trong golem vận chuyển vào thời điểm đó, cậu biết không? 」(Mona)
「Golem? 」 (Touya)
"Nhìn kia kìa. Đó là chiếc xe đậu bên ngoài. Cái đó. 」(Mona)
Monsan chỉ vào không gian phía bên kia của cửa sổ trong suốt nơi xe buýt cua đậu bên cạnh tòa nhà. Có vẻ như khu vực đó đang được sử dụng như một loại nhà để xe cho cửa hàng. Nói rằng, là điều đó là tình cờ, một "golem"? Hay là không?
「Tôi sẽ gọi ông ấy ngay bây giờ, được chứ? 」 (Mona)
「Ah, làm ơn. 」 (Touya)
Với những bước ánh nhanh nhẹn, Mona-san chạy về phía cầu thang bên trong cửa hàng. Còn tôi, tôi di chuyển đến một nơi mà tôi có thể nhìn thấy nhà để xe trong khi không phải là một trở ngại cho các khách hàng khác hoặc các nhân viên. Có rất nhiều mặt hàng khác nhau được bán ở đây. Chúng trông đắt tiền, và làm cho cửa hàng này trông rất khác nhau với một trong những cửa hàng tôi đã ở lúc trước mặc dù cả hai cái đều gọi là "cửa hàng". Trong khi đảm bảo không nghĩ về vấn đề đó nhiều, tôi tiếp tục nhìn mặc dù không có lý do đặc biệt nào ở cua cơ khí, cái mà họ gọi là "golem", ở phía bên kia cửa sổ.
「Có một khu vực trông giống như buồng lái, nhưng không có tay cầm hay đòn bẩy. Nó có hoạt động tự động không? 」(Touya)
Trong thời gian này, tôi chụp ảnh bằng điện thoại thông minh của mình trong khi xem xét các khả năng. Có lẽ các cửa hàng ở đây bán những thứ như golem này, đúng không? giả định rằng đối tượng là một chiếc xe. Nếu có, tôi chắc chắn giáo sư sẽ rất vui mừng nếu tôi mang theo. Mặc dù tôi cảm thấy giá của nó sẽ khá đắt.
「Chà chà, cậu đã làm rất tốt để đến đây, Touya-san! Thật là một khoảnh khắc vui vẻ để có thể gặp lại người quen! 」(Sancho)
"Aah, Sancho-san. Chúc ông một ngày tốt lành 」(Touya)
Tôi quay lại sau khi được chào đón và thấy Sancho-san đang đứng đó trong khi nở một nụ cười thân thiện. Mặc dù tôi cảm thấy rằng ngay cả cơ thể của ông cũng là của Ebisu-sama. Nắm lấy bàn tay ông ấy, tôi bày tỏ niềm vui của tôi đến cuộc hội ngộ của chúng tôi và nhanh chóng nói về lý do của tôi để đến cửa hàng của ông.
「Thực ra, tôi có chút rắc rối với tiền. Vì vậy, tôi muốn hỏi xem ông có thể mua vàng hoặc bạc từ tôi không? 」(Touya)
「Mua ư? Không vấn đề gì. Vậy, tôi có thể xem hàng trước được không? 」(Sancho)
Ngay khi tôi lấy ra một thỏi vàng duy nhất từ "Storage", đôi mắt của Sancho-san đảo vòng vòng.
「Umm ... có chuyện gì sao? 」 (Touya)
「Ừm, tôi nghĩ rằng cậu không phải là người bình thường, sau khi nhìn thấy kĩ năng của cậu để đánh bại con ma thú đó, nhưng... cậu trông thật sự rất thông thạo ma thuật... Điều đó khiến tôi ngạc nhiên. 」 (Sancho)
Mmm? Vậy, sử dụng phép thuật không phổ biến trong thế giới này, huh?
「Để sử dụng ma thuật lưu trữ mà không sử dụng thẻ là ...」 (Sancho)
「Một tấm thẻ? 」 (Touya)
"Cái này. Cậu không biết về chúng? Đó là một "Thẻ lưu trữ". Tôi thấy cậu thực sự đã đến đây từ nơi nào đó khá xa 」(Sancho)
Sancho-san lấy ra một tấm thẻ từ túi ngực và nhẹ nhàng đặt nó lên quầy. Một vài đồng tiền bạc rơi ra từ nó ngay sau đó. Ooh? Thẻ này được yểm ma thuật lưu trữ à?
「Đó là một món đồ thiết yếu cho chúng tôi, những thương nhân. Những tấm thẻ này được chia thành các loại "phổ biến", "không phổ biến", "hiếm", "huyền thoại", với mỗi loại có dung lượng lưu trữ khác nhau. Cái ở đây là loại "không phổ biến". 」(Sancho)
"Hee ... đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. 」 (Touya)
Tôi nhìn vào tấm thẻ mà Sancho-san đang cầm. Tôi hiểu rồi. Tôi thậm chí có thể làm một trong số đó. Nó có thể có ích trong nhiều cách khác nhau. Nhưng sau khi nghe về nó một cách chi tiết, nó chỉ ra rằng nó chỉ có khả năng lưu trữ mọi thứ, điều này có thể không có khả năng ngăn chặn thời gian bên trong nó giống như cách "lưu trữ" của tôi.
「Tôi không tò mò về điều này. Tuy nhiên... Cậu là ai, Touya-san...?" (Sancho)
「Này anh, anh đang bất lịch sự đối với vị cứu tinh và ân nhân của mình. 」 (Mona)
「Rất tiếc, tôi xin lỗi. Tôi đã hỏi quá nhiều. Bây giờ, hãy để tôi xem xét những thứ đó một chút. 」(Sancho)
Sancho-san nghi ngờ nhìn tôi nhưng, ông ta vẫn kiểm tra cái thỏi mà tôi đã mang ra sau khi vợ ông ấy nhắc nhở. Đo trọng lượng của nó với cân, ông đặt một số vật hình trụ và tiếp theo ghi lại các giá trị số trên giấy.
「Fumu.... Vậy, nó là vàng nguyên chất. Cậu có muốn bán nó không? 」(Sancho)
「Vâng. 」 (Touya)
「Tôi hiểu rồi ... Vậy mười đồng bạch kim thì sao? 」 (Sancho)
"Rất tốt. Tôi có thể bán với số tiền đó. 」(Touya)
Tôi vẫn không biết giá trị của vàng ở đây ngay cả khi tôi nói rằng tôi ổn với giá cả. Tuy nhiên, một đồng xu bạch kim, huh? Giá trị của tiền ở đây có thể không khác với chúng ta. Đó là trừ khi một miếng bánh mì giá một đồng tiền vàng ở đây. Điều đó dường như là không thể, dựa trên những gì người bán hàng đã nói với tôi.
「À, tôi đã thấy một cỗ máy lộng lẫy trước khi tôi đến đây. Nó giống như cái đó... 」(Touya)
Nói xong, tôi chỉ vào chiếc xe buýt cua ở phía bên kia cửa sổ.
「Cậu đã từng nhìn thấy một con golem chưa? Chúng tôi đang ở thủ đô hoàng gia, vì vậy đó là tất nhiên khi có những loại khác nhau ở đây, phải không? Kiểu vận tải "Factory" như của chúng tôi không phải là loại duy nhất có mặt ở đây. Các máy "Legacy" có thể được phát triển theo thời gian. 」(Sancho)
「Tôi có thể mua những con golem đó không? 」 (Touya)
「Tôi nghĩ rằng cậu có thể mua chúng. Tuy nhiên, cậu sẽ không thể mua một cái bình thường chỉ với mười đồng bạch kim. 」(Sancho)
Có vẻ như những con golem này khá đắt. Chúng đắt tiền như những chiếc xe hơi cao cấp của thế giới trước của tôi?
Họ chắc chắn không sản xuất một cái gì đó mà một người bình thường sẽ dễ dàng có thể mua. Ngoài ra, giá cả có vẻ phụ thuộc vào tính hữu ích của từng loại.
「Có vẻ như cậu không hiểu nhiều về golem, phải không? Đúng không, Touya-san? Không có vấn đề gì nếu tôi giải thích chứ? 」(Sancho)
"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lắng nghe thật kĩ. 」(Touya)
Sau đó là những gì tôi đã nghe từ Sancho-san về những con golem.
Đã từng có một cuộc chiến. Người ta nói rằng tranh chấp giữa hai vương quốc cổ đại đã phát triển thành một cuộc chiến tranh lớn mà cuối cùng liên quan đến toàn thế giới. Sau đó, các máy móc cơ khí được sinh ra. Chúng sẽ vâng lời mọi người và chiến đấu thay cho họ.
Những con búp bê cơ khí đó, tất nhiên, là những golem của ngày hôm nay trên thế giới này. Một loạt các golem này được tạo ra từng cái một và chiến tranh dần dần leo thang do sức mạnh của chúng. Nó phát triển rất nhiều đến nỗi ngay cả các vương quốc cổ đại bắt đầu cuộc chiến này cũng không thể ngăn được những con golem này. Kết quả là, thế giới này đã từng bị hủy hoại.
Tuy nhiên, loài người lại nổi lên một lần nữa từ tất cả những điều này và xây dựng một nền văn minh mới. Họ khai quật di sản cổ đại ~ là golem ~ của hai vương quốc đó, phân tích các máy được gọi là "Legacy" và sau đó quản lý để xây dựng và tạo ra các phiên bản hạ cấp của bản gốc. Mô hình phổ biến nhất hiện đang được sử dụng, được gọi là mô hình kiểu "Factory".
「Vậy những thứ bên ngoài cũng là những mô hình "Factory" được sản xuất, đúng không? 」 (Touya)
「Vâng, nhưng golem "Legacy" khó để sản xuất, chủ yếu là bởi vì nó hiếm khi xuất hiện trên thị trường. Tôi cho rằng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khai quật một di tích lịch sử cổ đại nếu đó là điều cậu muốn. 」(Sancho)
Có vẻ như những con golem "Legacy" này khá hiếm. Tuy nhiên, không phải là họ không thể có được.
「Các phiên bản "Factory" và "Legacy" có một khoảng cách lớn về hiệu suất không? 」 (Touya)
「Có, nhưng "Legacy"cũng được gọi là "Người nắm giữ khả năng", cậu thấy đấy. Có rất nhiều golem có khả năng đặc biệt, như có thể bắn sét hoặc điều khiển băng. Chúng có thể không thực sự cần thiết cho Touya, người có thể sử dụng phép thuật 」(Sancho)
Tôi hiểu rồi. Những khả năng đó làm cho các golem cổ xưa có giá trị hơn các golem được sản xuất rộng rãi. Tôi cho rằng nó là cái gì đó được gọi là kế thừa của các vương quốc cổ đại. Những tạo tác trong thế giới của chúng tôi có thể tương tự như sự kế thừa của golem của vương quốc cổ đại ở đây.
Trong khi trả lời như vậy, Sancho-san lấy ra mười đồng bạch kim. Giá trị của một đồng bạch kim là rất lớn, vì vậy tôi yêu cầu ông ấy cho tôi chín đồng bạch kim và chuyển đổi đồng xu bạch kim còn lại thành mười đồng tiền vàng. Với điều này, cuối cùng tôi đã đạt được số tiền tôi cần. Tôi có nên hỏi trước về thông tin liên quan đến thế giới này không? Tôi cũng có lẽ sẽ hiểu thêm về golem nếu tôi làm như vậy.
「Có nhà sách nào quanh đây không? 」 (Touya)
「Tòa nhà thứ ba từ đây là hiệu sách, nhưng nó không lớn lắm. 」 (Sancho)
Nó gần, vì vậy tôi cho rằng tôi nên bắt đầu tìm kiếm ở đó?
Sau đó tôi cảm ơn cả Sancho-san và Mona-san và ngay lập tức đi ra ngoài. À, tôi đã thấy một hiệu sách trên một tòa nhà ở phía bên phải của cửa hàng này.
Khác với cửa hàng của Sancho-san, không khí bên trong hiệu sách cũng tương tự như một cửa hàng đồ cổ thực sự. Nơi tôi đi vào qua một cánh cửa cũ có cầu thang dẫn lên tầng hai. Rất nhiều sách được đặt trên sàn.
Một oji-san với bộ râu và mái tóc dài màu trắng, đeo kính tròn, đang ngồi ở quầy ở tầng một. Nhìn ông ấy giống như một hiệu trưởng của một trường phép thuật xa xôi nào đó.
「Chào mừng. Cậu đang tìm gì à? 」(Oji-san)
「Ehm ... Ông có cuốn sách nào liên quan đến lịch sử hay văn hóa không? 」 (Touya)
「Liên quan đến lịch sử? Lịch sử của đất nước này, hoặc có lẽ lịch sử thế giới? 」(Oji-san)
「Ah, cả hai. 」 (Touya)
「Ở trên kệ bên phải trên tầng hai, hàng thứ hai và thứ ba từ trên cùng. Cậu được tự do đọc chúng, nhưng hãy đảm bảo không làm bẩn chúng. 」(Oji-san)
Sau khi cúi đầu chào oji-san, tôi bước lên cầu thang bằng gỗ cũ, kêu lên từng bước tôi đi. Ở tầng hai, tôi hướng tới các giá sách ở bên phải.
「Hm, cái này? Eeh ~... "Lịch sử của Alentt", "Văn xuôi về Thánh Quốc", "Hồ sơ về nguồn gốc miền Tây", "Biên niên sử của Madorack" ... 」(Touya)
Có một vài trong số chúng. Mỗi bản sao dường như tốn một đồng bạc, vì vậy có lẽ tôi nên mua một bản sao cho mỗi bản sao vì việc chọn mua bản sao nào rất rắc rối. Tôi lấy ra những cuốn sách ngẫu nhiên thu hút sự chú ý của tôi từ kệ và xếp chúng lên sàn nhà.
「Tiếc thật, mình cũng nên mua sách liên quan đến golem. 」 (Touya)
Không có sách kỹ thuật nào liên quan đến golem, vì vậy tôi chồng những cuốn sách về các vương quốc cổ đại lên nhau. Bên cạnh đó, tôi cũng đã xếp chồng lên nhau những cuốn sách liên quan đến ma thuật và công nghệ, và một vài cuốn truyện tình yêu làm quà lưu niệm cho Linzie.
「Mình đoán nhiêu đây là đủ. 」 (Touya)
Hơn một trăm cuốn sách, mà tôi đã lấy ra khỏi kệ, xuống tầng đầu tiên thông qua "Levitation". Oji-san ngồi ở quầy có vẻ giật mình trong khi nhìn núi sách trôi nổi trong không khí. Tuy nhiên, cuối cùng ông bắt đầu tính toán chi phí của tất cả các cuốn sách tôi đã đưa xuống. Tất cả các cuốn sách đều có tới chín đồng tiền vàng, vì vậy tôi đưa một đồng xu bạch kim cho oji-san. Thay vì nhận được một tiền thối từ ông ấy, tôi đã quyết định mua mọi cuốn sách trên tầng đầu tiên đã thu hút sự chú ý của tôi với một nửa đồng tiền vàng còn lại. Sau đó tôi đặt tất cả chúng, cùng với những cuốn sách khác mà tôi đã mua trước đó, bên trong "Storage".
「Cảm ơn vì đã ghé thăm ...」 (Oji-san)
Tôi lại ra ngoài đường một lần nữa trong khi đưa cái nhìn tới oji-san dường như đang chết lặng.
「Vậy thì, tất cả những gì còn lại là thức ăn. Đói quá, mình nên đi ăn gì đó. 」(Touya)
Tôi đi dạo trên đường, tự hỏi liệu có nơi nào để ăn gì không. Sẽ ổn khi trở lại cửa hàng của Sancho-san và hỏi ông ấy, nhưng sẽ thú vị hơn khi tìm kiếm một cửa hàng xuất hiện đầy ngẫu nhiên. Đi một cách vô định là một trong những thú vui lớn nhất trong một chuyến đi. Cuối cùng tôi tìm thấy một quán cà phê mở trong một ngôi nhà và có một bữa ăn nhẹ trên sân thượng của nó. Nhờ phép Translation, tôi có thể đọc ngay cả các chữ cái của Vương quốc Thánh Alentt. Đáng tiếc, mặc dù vậy vẫn còn một số vấn đề rắc rối.
Mặc dù tôi có thể đọc tên trên menu như "Bánh mì Shinshin" hoặc "Nước ép Grayfull", tôi không biết "Shinshin" hay "Grayfull" là gì. Món ăn được đem ra khá kỳ công, nhưng thức ăn trông giống như bánh sandwich gà và nước ép nho tím khi chúng được đưa ra.
Hương vị thật ngon miệng. Nó ngon ở một mức độ nào đó. Như vậy, tôi chắc chắn không nghĩ về loại thịt hoặc berry làm nên các món ăn. Những thứ đó không quan trọng vì nó ngon. Tôi từ từ thư giãn trong khi ăn và ngắm nhìn đường phố từ sân hiên.
Các loại golem khác nhau thỉnh thoảng đi qua qua đường phố là một cảnh thú vị để xem. Đáng nói, tôi chưa thấy bất kỳ bán nhân, như yêu tinh hay quái thú, trong thành phố này. Tôi tự hỏi nếu không có ai trong số họ ở đây trong thành phố này hay đất nước này. Nó cũng khá có thể là thế giới này không có bất kỳ bán nhân nào cả. Tôi hy vọng họ không bị đàn áp bởi con người hay chém giết lẫn nhau. Khi tôi uống nước trái cây có màu nho nhưng có vị như cà chua, tôi tiếp tục ngắm đường.
「Ai đó ~! Bắt tên đó! Hắn lấy trộm túi xách của tôi ~! 」(???)
Một giọng nói vang lên từ phía đối diện của đường phố. Một người đàn ông trẻ với mái tóc nâu chạy nước rút qua sân hiên trước mặt tôi với tất cả sức lực của mình trong khi cầm một cái túi.
「..."Slip"」 (Touya)
「Guhaaa?!」 (???)
Người giữ túi đột nhiên ngã xuống, đánh mạnh gáy xuống đất. Rồi anh ta ngất đi vì đau đớn. Một người đàn ông tóc vàng, đang đuổi theo tên trẻ tuổi, nhảy về phía thủ phạm và ép tay hắn ra sau lưng.
Với thành phố lớn, số lượng tội phạm phải cao. Tôi tiếp tục xem việc bắt giữ liên tục xảy ra trước mặt tôi trong khi cầm ly nước trái cây bằng một tay. Chẳng mấy chốc, hai hiệp sĩ trong bộ giáp bạc xuất hiện, hỏi han người cầm túi và đưa anh ta cùng với họ, cùng với người đàn ông tóc vàng.
Thấy kết quả này rồi tôi trả hóa đơn và rời khỏi quán cà phê.
Sau đó, tôi đi vòng quanh, đến thăm các cửa hàng khác nhau trong khi mua quà lưu niệm cho mọi người.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy một vũ khí trông như súng trong một cửa hàng vũ khí. Tuy nhiên, nó không sử dụng thuốc súng. Nó được gọi là "Spellcaster" bắn những viên đạn sử dụng sức mạnh ma thuật đổ vào khẩu súng.
Tôi biết mà. Thế giới này có vẻ như không có nhiều "pháp sư". Mọi người ở đây đều nhận thức được sự tồn tại của ma thuật, nhưng số lượng người có khả năng thao túng nó như một nghề thủ công bị giới hạn.
Nó có lẽ là sự tồn tại của những con golem đã cản trở sự phát triển của ma thuật. Nó có thể không phải là trường hợp khi xưa trong thời đại của các vương quốc cổ đại, nhưng ... Tôi cho rằng những cuốn sách mà tôi đã mua cần phải được kiểm tra để biết chắc chắn. Không phải bởi tôi, nhưng bởi giáo sư.
Tuy nhiên, thế giới đảo ngược này (thật rắc rối khi tìm thấy tên cho nó vì vậy tôi gọi nó như thế này) trông cũng nguy hiểm theo nhiều cách, chủ yếu là do sự hiện diện của các băng nhóm tội phạm nhắm vào những người từ vùng nông thôn đang làm.
「Hai ... không, ba người, huh? 」 (Touya)
Một số kẻ đang theo dõi tôi từ lâu rồi. Tôi muốn đánh giá cao kỹ năng của họ trong việc rình rập, nhưng họ vẫn còn có một chặng đường dài để đi nếu họ thực sự muốn theo đuôi tôi. Có lẽ tốt khi gọi họ là những người nghiệp dư nếu tôi so sánh cấp độ với Tsubaki-san của chúng tôi.
「Mặc dù mình không nhớ có làm gì để bị nhắm làm mục tiêu ...」 (Touya)
Có phải họ đã nhầm lẫn tôi với một người bán hàng giàu có sau khi nhìn thấy tôi mua đồ từ nhiều cửa hàng khác nhau? Tôi xác nhận những người theo đuôi tôi từ phía sau nhờ sự phản ánh trong kính bằng cách giả vờ nhìn vào các gian hàng được hiển thị trong một cửa sổ của một số cửa hàng ngẫu nhiên. Họ đang đội mũ trùm đầu nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ được, nhưng họ không để lộ bất cứ thứ gì khác ngoài áo choàng bên ngoài.
Vâng, tôi cho rằng tôi sẽ đối đầu trực tiếp với họ.
Chạy bộ nhẹ nhàng, tôi vào con hẻm. Tôi quay qua góc và xác nhận rằng không có người xung quanh. Sau đó tôi ngay lập tức xóa sự hiện diện bằng "Invisble" và bắt đầu chờ đợi những kẻ săn đuổi của tôi. Khi ba người bước vào con hẻm và quay lại một góc theo cách tương tự, tôi cắt đứt con đường rút lui của họ. Bộ ba giật mình vì vẻ ngoài đột ngột của tôi đằng sau họ. Họ đang mặc một số loại áo choàng trùm đầu.
「Mấy người có chuyện gì với tôi à? 」 (Touya)
Hai trong số ba bộ ba hoảng sợ gửi cái nhìn về phía còn lại. Có vẻ như người còn lại là thủ lĩnh của họ.
「Nếu không, thì xin hãy dừng theo tôi từ bây giờ. Hay mấy người sẽ không hiểu tôi đang nói gì trừ khi trải qua một trải nghiệm đau đớn? 」(Touya)
Sẽ rất rắc rối nếu họ tiếp tục theo tôi sau đó, vì vậy tôi cho họ một chút đe dọa. Mặc dù tôi không biết mối đe dọa đó có hiệu quả như thế nào.
「Xin vui lòng chờ đã. Tôi xin lỗi vì đã theo dõi cậu, nhưng cậu có thể lắng nghe chúng tôi một chút không? 」(Thủ lĩnh)
Người có vẻ là thủ lĩnh của họ cởi mũ trùm của mình, và hóa ra là bên dưới là một người phụ nữ tóc đỏ. Cô ấy ở độ tuổi hai mươi hoặc hơn. Đôi mắt màu hạt dẻ của cô sắc bén, và không khí xung quanh cô tỏa ra giống như một người lính hay một võ sĩ. Mái tóc ngắn và cố định của cô chỉ củng cố thêm ấn tượng đó.
「Cậu đã sử dụng phép thuật từ sân thượng của quán cà phê lên chiếc túi đựng đồ trước đây, phải không? 」 (Người phụ nữ)
「... Tôi có, nhưng có gì không? 」 (Touya)
Hee. Cô ấy đã hiểu cách sử dụng phép thuật độc đáo của tôi ngay cả với lời gọi ngắn đó và mặc dù không phải là mục tiêu của phép thuật nói trên. Vâng, có những người có khả năng phát hiện cao ngay cả khi bản thân họ không thể sử dụng phép thuật. Đó là điều mà công chúng gọi là "những người có công việc của một pháp sư".
「Cậu có khả năng sử dụng ma thuật khác không? 」 (Người phụ nữ)
"Tốt. Ở một mức độ nào đó」(Touya)
「... Còn Ma thuật hủy bỏ lời nguyền thì sao? 」 (Người phụ nữ)
「Điều đó phụ thuộc vào lời nguyền. Nếu lời nguyền đã tiến triển quá nhiều, thì việc loại bỏ lời nguyền có thể có hiệu ứng ngược lại với người đang chịu. 」(Touya)
Mặc dù tôi tóm tắt rằng các phép thuật tương tự như "lời nguyền" từ đó, có rất nhiều loại lời nguyền khác nhau như "Sealing", "Bewitching", "Lethargy", "Strength Absorption", "Petrification", "Confusion" và "Charm".
"Charm" của tôi có khả năng hủy bỏ chúng nói chung, nhưng có những ngoại lệ. Ví dụ: Nếu một người có cơ thể được tăng cường bởi một lời nguyền, thì cơ thể sẽ không thể nhận tác dụng từ sự giảm đi nếu lời nguyền vừa bị loại bỏ, và người đó sẽ chết. Hơn nữa, cũng có những trường hợp trong đó "Recovery" không loại bỏ những lời nguyền phức tạp. "Guilty Curse" mà tôi đã sử dụng trên những người dưới quyền của thương gia nô lệ trước đó cũng thuộc cùng loại.
Lời nguyền mà tôi áp dụng vào lúc đó sẽ làm tê liệt một phần cơ thể của một người mỗi khi họ phạm tội làm tổn thương người khác. Nó cuối cùng sẽ đến được trái tim của họ, và người bị nguyền rủa sẽ chết. Khi người bị nguyền rủa được coi là trong tình trạng bình thường, sử dụng "Recovery" sẽ không có hiệu lực vì tác dụng tê liệt ở trạng thái không hoạt động. Tình trạng tê liệt do phạm tội nào đó vẫn có thể được chữa khỏi bằng "Recovery", nhưng điều đó không có nghĩa là "Curse" sẽ bị xóa. Tình trạng tê liệt có thể xảy ra một lần nữa nếu một tội ác được thực hiện lại. Giải pháp loại bỏ lời nguyền này thông qua "Recovery" không có nghĩa là tuyệt đối. Đây là lý do tại sao biết loại lời nguyền đã được sử dụng là quan trọng ...
「Cô đang nói rằng người quen của cô là đang chịu tác dụng của một lời nguyền? 」 (Touya)
"Vâng. Khách của chúng tôi chạm vào một hiện vật bị nguyền rủa, và kết thúc ở trạng thái hôn mê. Đã vài tuần rồi, nhưng ý thức của người đó vẫn chưa trở về... 」(Người phụ nữ)
Xui xẻo. Vậy thì lời nguyền rủa đó là gì? Tôi đoán nó có thể được chữa khỏi trừ khi nó là loại phá vỡ tâm trí của con người.
「Chúng tôi vẫn chưa trả lại khoản nợ lớn mà chúng tôi nợ người đó. Làm ơn, cậu có thể vui lòng rộng lượng hóa giải lời nguyền đó cho chúng tôi bằng cách nào đó? Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì như lời cảm ơn. 」(Người phụ nữ)
Bên cạnh người phụ nữ cúi đầu với mái tóc ngắn, hai người đứng đằng sau cô cũng cởi mở mũ trùm và cúi chào. Tóc đuôi ngựa và mái tóc dài lượn sóng của họ rất dài. Cả hai đều ở độ tuổi của tôi hoặc trẻ hơn một tuổi. Cô gái 16 tuổi có kiểu tóc đuôi ngựa màu nâu nhạt, và cô gái 17 tuổi có mái tóc màu hạt dẻ.
Giờ thì, tôi nên làm gì đây? Tôi không muốn nổi bật quá nhiều vì nó mệt mỏi và mang lại cho tôi những rắc rối không cần thiết.
Tuy nhiên, từ bỏ sẽ để lại một tiếng xấu trong tôi. Cho dù đó là về một người quen hay không, tôi quan tâm đến lời nguyền đang được đề cập đến.
Vâng, nó ổn, phải không? Nếu nó biến thành một cái gì đó rắc rối, tôi có thể trở lại "Thế giới bề mặt" sau khi tất cả.
「Tôi không biết liệu tôi có thể chữa được lời nguyền đó không, nhưng nếu điều đó vẫn ổn với cô ...」 (Touya)
「Cảm ơn rất nhiều. 」 (Người phụ nữ)
「Cảm ơn ~ s.」 (Cô gái # 1)
「Chúng tôi rất biết ơn. 」 (Cô gái # 2)
Bộ ba cúi chào tôi một lần nữa. Vâng, tôi không thể hứa bất cứ điều gì trừ khi tôi kiểm tra lời nguyền.
「Vậy thì, chúng tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ ở của chúng tôi. Tôi xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tên tôi là Est Fultier. Tôi là một thủ lĩnh của nhóm những kẻ trộm hào hiệp "Xích Miêu". 」(Est)
「Tôi là Mochizuki Touya. Ngay bây giờ, à, tôi là một kẻ lang thang ... đợi một chút, các cô vừa nói "nhóm hào hiệp"? "Xích Miêu"? 」(Touya)
Kẻ trộm hào hiệp? Giống như những tên trộm hào hiệp đó? Nezumi Kozo, Robin Hood, Ishikawa Goemon, hoặc Arsene Lupin. Giống như những người đó?!
Không, không, cách cô ấy nói nó không liên quan. Nói cách khác, họ là kẻ trộm?!
「Ái chà, cậu không biết về nhóm" Xích Miêu "? Cậu phải đến từ một nơi khá quê mùa, phải không? 」(Cô gái # 1)
Cô gái tóc đuôi ngựa nói như vậy, nhưng không có cách nào khác, những người đến từ một nơi xa hơn nhiều so với bất cứ nơi nào ở đây, để biết về họ.
Họ phải là một nhóm nổi tiếng dựa trên những gì cô ấy đang nói, nhưng điều đó vẫn không thay đổi thực tế rằng họ là tội phạm.
Thấy tôi cau mày, cô gái tự xưng là Est bắt đầu nói.
「Đó là cách mà chúng tôi nổi tiếng, nhưng những cái mà chúng tôi lấy trộm là từ những quý tộc ngu ngốc và những thương gia tham nhũng, những người thường xuyên hành hạ người khác. Chúng tôi không tự gọi mình là kẻ trộm hào hiệp trừ khi chúng ta làm thế. 」(Est)
Vâng, tôi không phải là người có thể nói rằng "tất cả bọn tội phạm đều xấu!" hay đại loại thế. Đến với một thế giới khác, tôi cũng đã vi phạm nhiều luật. Với những ghi nhớ đó, tôi sẽ xin lỗi ngay bây giờ vì đã vào thành phố này một cách bất hợp pháp vì tôi đã không trả phí.
「.... Vâng, vậy thì tốt. Tôi sẽ nghe thêm về cô sau. Tuy nhiên, tôi muốn cô nhanh lên nếu cô định đưa tôi đi cùng. Tôi phải rời thành phố vào ngày mai. 」(Touya)
"Tôi hiểu. Vậy thì theo lối này. 」(Est)
Nói xong, Est-san bắt đầu bước đi. Tôi đã nghĩ rằng tôi không thực sự muốn tham gia vào các vấn đề rắc rối ở đây trong Thế giới đảo ngược.+
Cuối cùng, vấn đề này vẫn kết thúc bằng rắc rối.