Huyền Thiên
Chương 492: Dữ dội
- Ah? Sư đệ sĩ diện thế nào, sư tỷ, ngươi nói nghe một chút?
- Bởi vì… Người không cho sư đệ mặt mũi, đều chết hết…
Phong Linh Nhi nũng nịu nói. Chỉ là lời này vừa nói xong… thiếu chút nữa đã khiến Dương Thiên Lôi phun cả rượu trong miệng ra ngoài, mà mọi người nghe được lời này của Phong Linh Nhi thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi.
Trong lòng Dương Thiên Lôi thầm ủy khuất, ta kháo, những lời này của sư tỷ thật thẳng thắng a…
- Khục khục… Sư tỷ, ngươi đã say rồi, đừng uống nữa
Dương Thiên Lôi thò tay muốn cướp lấy bình rượu trong tay Phong Linh Nhi.
Nhưng lại bị Phong Linh Nhi đẩy ra, nói:
Sư đệ, sư tỷ uống ba bình này là cuối cùng, uống xong sư tỷ sẽ đi ngủ. Sư tỷ đã hơi miệt rồi…
Phong Linh Nhi nói xong, liền giơ bình rượu lên uống với Kim Chính Thái liền ba bình, sau khi làm xong, nàng mang theo một tia mỉm cười ngọt ngào trực tiếp ngã lên người Dương Thiên Lôi.
- Cái này… Không có ý tứ, các ngươi tiếp tục đi, ta mang theo sư tỷ về trước. Ân, ngay cả ta cũng uống mười bình, xem như tạ tội!
Dương Thiên Lôi nhìn lên rượu trên bàn, một tay ôm Phong Linh Nhi trong ngực, một tay cầm bình rượu lên, hào sảng vô hạn nói.
Chỉ là mọi người lại không thấy hắn như đang tạ tội, mà rõ ràng là uống chưa đủ, tự tìm cho mình một lý do để uống thêm thôi.
- Dương huynh đệ, chờ một lát. Còn có một vài bằng hữu nữa, đợi chút nữa giới thiệu cho ngươi luôn.
Khiến cho Dương Thiên Lôi không nghĩ đến chính là, Kỷ Tiêu Lam lại nói như thế.
- Ah, bằng hữu gì?
Nghe được lời của Kỷ Tiêu Lam…, Dương Thiên Lôi lại ôm Phong Linh Nhi ngồi xuống, để cho nàng nằm sấp trên đùi mình, hỏi.
- Bọn hắn là bằng hữu vừa tới vào xế chiều hôm nay, thông qua con đường đặc thù mà tham gia vào thi đấu buổi chiều
Kỷ Tiêu Lam nói ra.
Nghe được lời của Kỷ Tiêu Lam…, Dương Thiên Lôi lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên, hiển nhiên những người này cũng là đến trợ quyền. Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi mới hiểu được, trách không được bọn người Kỷ Tiêu Lam lại bao trọn phòng, nguyên lai là giữ chỗ cho những người này. Tin rằng Mạnh gia và Long gia khẳng định cũng có động tác như vậy.
- Tốt. Vậy thì sau khi gặp mặt ta sẽ đi! Nào, uống rượu uống rượu! Trần tiểu ác tỷ, ta mời ngươi mười bình! Có dám tiếp chiêu không?
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói. Thân thể nhịn không được giật giật, một tay nhẹ khẽ đẩy Phong Linh Nhi bên dưới. Ta kháo, Phong Linh Nhi đã say như chết lúc ghé trên đùi Dương Thiên Lôi, tựa hồ cảm giác không thoải mái, cho nên, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ qua cọ lại, vậy mà đụng phải nơi cấm kị của Dương Thiên Lôi mới đau chứ.
Nghe được lời của Dương Thiên Lôi… mọi người lập tức đều nhìn về phía Trần Thiến, không rõ Dương Thiên Lôi sao lại thoáng cái liền bão nổi, muốn đấu rượu với Trần Thiến!
Mà ánh mắt Dương Thiên Lôi lại tràn ngập khiêu khích trần trụi, giơ Kim Ô Liệt Nhật lên, ngưu xoa nói. Ta kháo, xưng hô ca là Dương công công, ca cũng nhịn, nhưng lúc Phong Linh Nhi nằm lên chân mình, nha đầu này lại truyền âm trần trụi đùa giỡ Dương Thiên Lôi, hơn nữa ngay cả Phong Linh Nhi cũng dính vào đó, cái gì mà nữ hài đáng thương, yêu một tên Dương công công quan hệ…
- Ta một bình Vong Ưu, ngươi năm bình Kim Ô Liệt Nhật, thì tỷ tiếp chiêu ngay! Ngươi dám sao? Ngươi được không?
Khóe miệng Trần Thiến vậy mà mang theo một tia cười, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, ánh mắt thậm chí mang theo chút khiêu khích nói.
- Tới luôn! Nhường cho ngươi một chút có gì đâu? Ca là đàn ông tinh khiết, chân nam nhân, há có thể không được? Đến đây đi!
Dương Thiên Lôi nói xong liên vùng tay lên, năm bình Kim Ô Liệt Nhật lập tức bay lên trời, trong chốc lát năm đạo tửu tiễn đồng thời rót xuống, trực tiếp tiến nhập vào miệng Dương Thiên Lôi, không đến 3s đồng hồ, liền cạn sách bình, một giọt cũng không còn.
Khiến cho mọi người một hồi trợn mắt há hốc mồm.
- Ta không tin không làm ngươi say được! Phục vụ viên, đưa rượu lên!
Trần Thiến cũng một hơi uống một bình Vong Ưu.
- Kỷ huynh, Trần tiểu thư có thể uống bao nhiêu?
Kim Chính Thái nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
- Nếu là Vong Ưu thì… chừng 30 bình.
Kỷ Tiêu Lam nói.
- Bà mẹ nó… Vậy Dương lão đệ chẳng phải phải uống 150 bình Kim Ô Liệt Nhật sao?
150 bình là khái niệm gì? Kim Chính Thái nếu uống chậm rãi thì… cũng đủ để uống mười lần rồi! Dương Thiên Lôi dù có lợi hại hơn sợ rằng cũng phải gục a?
Mỗi lần Dương Thiên Lôi uống năm bình, Trần Thiến liền uống một bình, ánh mắt của hai ngươi như tóe điện, như dính chặt vào nhau. Hơn nữa, ai cũng có bộ dạng không làm ngươi gục thì quyết không bỏ qua!
Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn chằm chằm vào hai người, hai mĩ nữ phục vụ phụ trách mang rượu lên cũng mang theo vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Thiến và Dương Thiên Lôi. Mà tuyệt đại đa số tu luyện giả trong quán rượu cũng chú đến đến một màn này, cũng mở to hai mắt mà nhìn, bất quá, những người này trong lúc bội phục tửu lượng của Dương Thiên Lôi thì cũng đồng thời thầm nhũ trong lòng, cái này có giá bao nhiêu đan dược chứ? Giá tiền của bữa tiệc rượu này, chỉ sợ đã ngoài vài ức Thuần Dương Đan!
Ngay lúc Dương Thiên Lôi và Trần Thiến đang bưu hãn đấu rượu, mấy tên thiếu niên nhìn có vẻ rất điệu thấp dưới sự dẫn dắt của tiểu thư tiếp khách đi tới bàn của Kỷ Tiêu Lam. Bất quá, bọn hắn còn chưa kịp chào hỏi với Kỷ Tiêu Lam đã bị tràng cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người.
Phương thức uống rượu bưu hãn của Trần Thiến đã khiến bọn hắn kinh ngạc, mà trông thấy Dương Thiên Lôi càng khiến tròng mắt của bọn hắn như rơi xuống đất, cái này con mẹ nó còn là người sao?
Đang ở trước mặt mọi người, trên chân hắn lại có một nữ nhân đang nằm sấp, ngoài miệng lại năm bình năm bình mà uống rượu, lại là con mẹ nó Kim Ô Liệt Nhật khiến mọi người đều sợ hãi mới vãi chứ!
- Cái này… Kỷ huynh… Đây là người nào?
Một gã thiếu niên trong đó có chút cà lăm nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
Kỷ Tiêu Lam mỉm cười, thấp giọng nói:
- Ngồi xuống trước đi, đợi bọn hắn liều xong, sẽ chính thức giới thiệu cho các ngươi nhận thức!
- Kỷ huynh…
Một thiếu niên khác ánh mắt vào Phong Linh Nhi trên người Dương Thiên Lôi, bề ngoài có vẻ rất xoắn xuýt nói:
- Cái này… Cái này cũng quá mãnh liệt a?
Thiếu niên kia nhìn thấy chuyện gì chứ? Là Phong Linh Nhi ghé vào giữa chân Dương Thiên Lôi! Ta kháo, loại này tràng cảnh, thật sự quá kích thích, quá bưu hãn rồi… Đấu rượu, thổi tiêu, chơi nữ nhân…
- Ách… Đừng hiểu lầm, cô bé kia là sư tỷ của hắn, đã uống say rồi. Bởi vì chờ các ngươi, nên hắn mới tạm thời lưu lại.
Kỷ Tiêu Lam cũng là rất xoắn xuýt nói.
Rất nhanh mọi người liền nhao nhao ngồi xuống. Nhưng vẫn không người nào nói chuyện, đều yên lặng nhìn Dương Thiên Lôi không thể tưởng nổi và Trần Thiến bưu hãn!
Phong Linh Nhi ngủ vô cùng ngọt, rất an nhàn, chỉ là trong mông lung, nàng cảm giác khuôn mặt mình đè lấy một vật gì đó thô sáp, khiến cho nàng nhịn không được má trái gối trong chốc lát, má phải gối trong chốc lát, đôi khi còn theo tiềm thức lấy bàn tay nhỏ bé xoa bóp nữa chứ…
Động tác tiềm thức trong lúc ngủ của Phong Linh Nhi khiến cho Dương Thiên Lôi mấy lần thiếu chút nữa đã xuất tinh ra ngoài, chỉ có thể dùng tay phải không dùng đến khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh Nhi, nhưng lúc Dương Thiên Lôi khóa chặt thì bàn tay nhỏ bé của Phong Linh Nhi lại rất dứt khoát, trực tiếp nắm lấy mệnh căn của hắn. Con mẹ nó… Loại cảm giác này… quả thực con mẹ nó quá kích thích!
Cũng may, Phong Linh Nhi ở dưới mặt bàn, mọi người chỉ có thể nhìn thấy cái ót và sau lưng của Phong Linh Nhi, bằng không thì dù da mặt Dương Thiên Lôi có dày hơn nữa cũng không chịu nổi.
- Hô
Trần Thiến thở phào nhẹ nhõm, bờ eo thon bé bỏng vốn là mảnh khảnh, lúc này lại hơi chút phình lên, khí phách vốn hùng dũng oai vệ hiên ngang của nàng muốn khiến Dương Thiên Lôi gục đổ, nhìn Dương Thiên Lôi mất mặt giờ lại cảm giác bi thúc vô cùng. Mình đã uống hai mươi bình Vong Ưu rồi, đã có chút khó chịu, nhưng tên này mặt chỉ mới hơi đỏ một chút, nhưng hắn là uống 100 bình Kim Ô Liệt Nhật a, nhìn tình hình này thì sợ có thêm 100 bình nữa cũng không khiến hắn ngã xuống được. Mà Trần Thiến phải uống 40 bình Vong Ưu, bất quá khi đó phỏng chừng nàng đã đổ rồi!
- Thế nào? Không… Không… Không dám sao?
Trông thấy Trần Thiến sững sờ, khóe miệng Dương Thiên Lôi mang theo một tia cười tà, khiêu khích nói, chỉ là giọng nói của Dương Thiên Lôi hiện giờ giống như người bị nói đớt vậy.
- Ai không dám? Uống!
Trần Thiến vốn có chút do dự, giờ lại bị Dương Thiên Lôi khiêu khích, hơn nữa trông thấy Dương Thiên Lôi nói chuyện đã có chút không thông thuận, lập tức thầm vui vẻ, trực tiếp hào sảng uống tiếp
Chỉ là nha đầu kia không trông thấy Dương Thiên Lôi lúc nàng bắt đầu uống, trong ánh mắt lại mang theo một tia hèn mọn bỉ ổi.
- Bà mẹ nó… Trần Thiến sợ là xong đời rồi…
Trần Thiến không thấy được, nhưng những người khác đương nhiên thấy được sự đắc ý của Dương Thiên Lôi, ta kháo, tên này chỉ là giả trang. Hắn chỉ hơi đó mặt chút thôi
Chỉ là, mọi người vẫn không biết, xấu hổ, con mẹ nó hoàn toàn không phải là nguyên nhân do rượu a, nguyên nhân chân chính do tiểu thủ của Phong Linh Nhi nắm lấy mệnh căn Dương Thiên Lôi, ngẫu nhiên lại làm ra chút động tác…
- Biến thái a… Anh bạn này quá mức trâu chó rồi.
Kỷ Tiêu Lam, Kim Chính Thái cũng á khẩu nhìn Dương Thiên Lôi, năm bình lại năm bình thảnh thơi thảnh thơi mà uống vào, mà thần sắc của Trần Thiến cũng rất hưng phấn, cho là mình sắp thắng rồi, bưu hãn uống một bình nữa.
Kỷ Tiêu Vân ngồi cạnh Trần Thiến nhịn không được lôi kéo, muốn nhắc nhở nàng một cút, chỉ là Trần Thiến đang đắc ý nào quản được nhiều như vậy, huống chi nha đầu kia cũng đã uống 30 bình rồi, mặc dù không say, nhưng đầu cũng đã có chút choáng váng. Mà dưới ánh mắt sáng ngời của Dương Thiên Lôi nhìn chăm chú khiến Kỷ Tiêu Vân không dám ám chỉ quá rõ ràng.
- Ngươi… Ngươi sao lại… Còn còn… không say?
Lúc uống đến 35 bình, Trần Thiến lắp bắp nói.
- Ta ta ta… Ta còn năm bình nữa… là là say rồi…
Dương Thiên Lôi rất vô sỉ lắp bắp nói.
- Vậy tốt… Lại uống tiếp năm bình nữa! Ta ta… uống một bình nữa!
Trần Thiến đột nhiên học theo bộ dạng của Dương Thiên Lôi, trực tiếp để cho năm bình Vong Ưu phun ra tửu tiễn, nhưng nha đầu này đã choáng váng nên phun không chuẩn xác, chí ít có một nửa bị hất lên người, ngay cả đạo bào cũng bị làm ướt.
Gia hỏa vô sỉ Dương Thiên Lôi này, tuy rằng biết rõ Trần Thiến đã say, nhưng vẫn như cũ trực tiếp thúc dục 25 bình, không chút lãng phí rót vào bụng, sau đó, Sau đó tên này lại thảnh thơi nói một câu:
- Ta đổ…
- Ngược lại… Đổ? Ha ha ha…
Trần Thiến phát ra một tiếng cười nhõng nhẽo, "Phù phù", một tiếng, bị Kỷ Tiêu Vân tiếp được, ngã xuống trong ngực.
- Kỷ huynh, giới thiệu cho chúng ta một chút mãnh nam này là thần thánh phương nào đi!
Sau khi đấu rượu chấm dứt, sự bưu hãn uy mãnh của Dương Thiên Lôi đã khiến cho mấy tên thiếu niên mới đến tán thưởng, hơn nữa, bọn hắn đương nhiên rõ, Kỷ Tiêu Lam có thể thận trọng nói muốn chính thức giới thiệu cho bọn hắn như thế, tự nhiên đã nói rõ sức nặng của Dương Thiên Lôi. Hơn nữa bọn hắn cũng không phải người ngu, đương nhiên nhìn ra được Dương Thiên Lôi tuy còn phi thường trẻ tuổi, nhưng đã tấn cấp đến cảnh giới Thần Đạo lục cấp.
- Vị này chính là Dương Thiên Lôi, Dương huynh đệ! Thân mang vô số tuyệt học, hôm nay lại lợi dụng tuyệt học "Thái Cực" dễ dàng thắng được mười tràng!
- Thái Cực? Vị này chính là vị nhân huynh thi triển tuyệt học Thái Cực sao? Lợi hại, lợi hại! Lúc ta đánh trận lúc chiều đã được nghe qua! Dương huynh đệ, ta gọi là Trương Chí Cao, đệ tử của Vô Cực tinh vực Hạo Thiên Điện, nào, huynh đệ mời ngươi một ly!
Ngươi tới tổng cộng có sau, sau đó, năm tên đệ tử khác cũng nhao nhao nhiệt tình hướng Dương Thiên Lôi tự giới thiệu. Dương Thiên Lôi trong lúc uống rượu cũng đã quan sát sáu gã thiếu niên, tu vị của mỗi người đều là Thần Đạo thất cấp đỉnh phong chi cảnh. Hiển nhiên, với tư cách là người trợ quyền, thì bọn hắn chỉ cần phù hợp với điều kiện lôi đài khiêu chiến là được rồi, không cần phải câu nệ Thần Đạo lục cấp.
Thông qua sự giới thiệu của bọn hắn, Dương Thiên Lôi cũng nhận thức nhưng thế lực khác ngoài ngũ đại gia tộc ở Vô Cực tinh vực.
Hơn nữa theo thái độ bọn họ nói chuyện với Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên thì bọn hắn cũng không phải là quan hệ lệ thuộc, mà là ngang hàng luận giao. Hiển nhiên, thế lực tương ứng của bọn hắn tuy rằng không bì kịp ngũ đại gia tộc, nhưng tuyệt đối không phải là thế lực nhỏ.
Sau khi nhận thức mọi người, Dương Thiên Lôi và Kỷ Tiêu Vân liền phân biệt ôm lấy Phong Linh Nhi và Triệu Thiến nói lời từ biệt với mọi người, cùng về phòng nghỉ ngơi trước.
- Dương huynh đệ, tửu lượng của ngươi ghê gớm thật… Ngươi thật sự không có việc gì sao?
Lúc Dương Thiên Lôi và Kỷ Tiêu Vân cùng ra ngoài, Kỷ Tiêu Vân ôm lấy Trần Thiến, quay đầu nói với Dương Thiên Lôi.
- Một chút. Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, ta rất vui vẻ, cho nên không dễ dàng say đâu.
Dương Thiên Lôi nhìn thoáng qua Kỷ Tiêu Vân tương lai có khả năng là tỷ muội của hắn, khẽ mĩm cười nói.