Huyền Thiên
Chương 493: Biến hóa kinh người
- Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu…
Kỷ Tiêu Vân con mắt sáng ngời, Trần Thiến sao? Có vẻ đúng là thế… Trần Thiến đến giờ vẫn chưa từng uống nhiều rượu nư vậy…
- Tốt rồi, gặp lại!
- Ân!
Dương Thiên Lôi nhẹ gật đầu, sau khi nhìn Kỷ Tiêu Vân ôm Trần Thiến vào phòng, hắn cũng ôm Phong Linh Nhi tới gian phòng bên cạnh Trần Thiến.
- Hoan nghênh chủ nhân…
Trong nháy mắt lúc Dương Thiên Lôi ôm Phong Linh Nhi đạp vào giữa phòng, hai đạo thanh âm lập tức vang lên, chỉ là mới lên tiếng được một nửa lại bỗng nhiên câm miệng, có chút kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi và Phong Linh Nhi đang ngủ say.
- Nàng uống nhiều quá. Ta đưa nàng về.
Dương Thiên Lôi nhìn nhìn hai thiếu nữ Hồ tộc yêu mị đã cởi bỏ cái đuôi lông xù to của mình, nói.
- Cảm ơn tiên sinh!
Hai thiếu nữ Hồ tộc lập tức đi tới bên người Dương Thiên Lôi, muốn nhận lấy Phong Linh Nhi từ trong tay Dương Thiên Lôi.
Chỉ là, đúng lúc này, Phong Linh Nhi lại bỗng nhiên khẽ động, ôm chặc lấy Dương Thiên Lôi.
- Sư đệ, đừng bỏ rơi ta, chờ ta cứu ra hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý chúng ta cùng báo đáp ngươi… Sư đệ… Không được vứt bỏ sử tỷ… Sư tỷ… Sư tỷ cũng thích ngươi, hắn nhất định cũng sẽ thích ngươi…
Phong Linh Nhi mơ mơ màng màng nói.
Tửu hậu thổ chân ngôn. (Sau rượu nói lời thật)
Nếu như giờ phút này Phong Linh Nhi mà thanh tỉnh thì… dù thế nào nàng cũng sẽ không nói ra những lời này. Bởi vì, cái này liên quan đến một bí mật của nàng, một bí mật tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, dù là Dương Thiên Lôi cũng không được. Bởi vì nàng không tưởng tượng được sau khi nàng nói ra chuyện này thì mọi người sẽ dùng ánh mắt thế nào để nhìn nàng nữa.
Hai thiếu nữ Hồ tộc ngừng động tác trong tay, ánh mắt nhìn Dương Thiên Lôi, các nàng cũng không có cảm xúc gì với Phong Linh Nhi. Bởi vì các nàng cũng không rõ "hắn" trong miệng Phong Linh Nhi là ai. Đương nhiên, mặc dù có cảm xúc, nhưng các nàng thân là nô bộc cũng không dám bộc lộ ra gì cả.
Nhưng, Dương Thiên Lôi nghe được lời của Phong Linh Nhi… nội tâm bỗng nhảy lên một cái. Một câu mơ mơ màng màng của Phong Linh Nhi khiến cho tâm tình của Dương Thiên Lôi cứ như thủy triều, biến hóa ngàn vạn.
Lúc ghe được câu "Sư tỷ cũng thích ngươi" kia của Phong Linh Nhi, trong nội tâm Dương Thiên Lôi trong nội tâm tràn ngập cảm giác ôn hòa, mặc dù biết Phong Linh Nhi đã có đạo lữ, nhưng đối với việc Phong Linh Nhi có tình với mình vẫn khiến hắn rất thoải mái.
Thế nhưng Phong Linh Nhi còn nói "hắn cũng sẽ thích ngươi" lại khiến Dương Thiên Lôi toàn thân lạnh run, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất, da gà lập tức phủ kín toàn thân.
- Không được bỏ rơi sư tỷ… Nếu không quản sư tỷ… Sư đệ…
Phong Linh Nhi nỉ non nói, cho dù đang mơ màng nhưng thân thể mềm mại kia vẫn chăm chú ôm chặt Dương Thiên Lôi, nhắm mắt lại, nhưng thanh âm lại thập phần bất lực, dù lúc này Dương Thiên Lôi toàn thân rét run, nhưng nội tâm lại mềm nhũn.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Phong Linh Nhi, thân ảnh xinh đẹp động lòng người, ai nghĩ đến nàng lại có một mặt yếu ớt, bất lực như thế này chứ?
Trong nội tâm nàng ẩn giấu bao nhiêu khúc chiết và chua xót?
Một mình một người với cảnh giới Thần Đạo tứ cấp, cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đi vào Hỗn loạn tinh vực chả khác nào chịu chết?
- Được rồi, các ngươi không cần phải xen vào. Ta mang sư tỷ về phòng ta!
Dương Thiên Lôi nói với hai Hồ tộc thiếu nữ.
- Ân. Tạ tiên sinh chiếu cố chủ nhân!
Dương Thiên Lôi ôm Phong Linh Nhi trực tiếp về gian phòng của mình, ngồi trên mặt ghế rộng rãi thoải mái trong phòng khách, chậm rãi nhắm mắt lại, thần niệm lập tức đã vượt qua vô số không gian bích lũy, về tới Thủy Nguyên Tinh, thời gian dần qua, Dương Thiên Lôi cảm giác linh hồn hàng lâm nhỏ nhỏ đến Thủy Nguyên Tinh dần phóng đại trong lòng hắn, thần trí của hắn rốt cục đến Trảm Không Kiếm Phái.
Ngự Kiếm Tiên Cung, Tiên Kiếm Đáp.
Lý Tiêu đã từng là cao thủ Thần Đạo cấp năm đang ngồi xếp bằng trước mặt Phong Vô Kỵ. Phong Vô Kỵ cũng đang ngồi xếp bằng, giống như đang nhắn nhủ Lý Tiêu gì đấy.
- Lão gia tử?
Đúng lúc này, thần sắc của Phong Vô Kỵ bỗng nhiên biến đổi, tựa hồ tràn ngập kinh hỉ nhìn cửa vào của Tiên Kiếm Đáp, nhưng sau khí phát ra thần niệm lại không cảm giác được chút khí tức nào cả.
- Chưởng giáo, làm sao vậy?
Lý Tiêu có chút khó hiểu hỏi thăm.
- Ảo giác… Aizzz, không nghĩ đến tu vị của ta đã là Thần Đạo thất cấp đỉnh phong chi cảnh rồi mà còn gặp phải ảo giác…
- Lão gia tử! "
Lúc thanh âm của Dương Thiên Lôi lại lần nữa vang vọng trong óc Phong Vô Kỵ lần nữa Phong Vô Kỵ rốt cục khiếp sợ nhìn lên trên:
- Thiên Lôi? Là ngươi sao?
Hắn dĩ nhiên không cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi, nhưng tiếng kêu gọi của Dương Thiên Lôi lại xuất hiện hai lần trong đầu khiến hắn hiểu rõ, đây tuyệt đối không phải là ảo giác, mà là Dương Thiên Lôi đang thật sự kêu gọi hắn!
- Là ta đây, lão gia tử đừng nghi hoặc, ta đang ở trên một tình cầu rất rất xa, thông qua phương thức đặc thù, mỗi giây đều phải hao phí đại lượng đan dược mới có thể trò chuyện với ngươi đấy.
- À? Vậy ngươi nói nhanh đi, đừng lãng phí đan dược, mọi chuyện bên ngoài đều tốt hết hả?
Phong Vô Kỵ lập tức nói, ánh mắt ngữ khí của hắn, giống như là cha mẹ nghèo khó nhận được con gọi điện thoại từ xa về, sợ lãng phí tiền điện thoại vậy, có chút không chờ được muốn biết tình hình gần đây của con.
Dương Thiên Lôi chỉ vui đùa một câu, không nghĩ đến Phong Vô Kỵ sẽ bày ra loại thần sắc này, lập tức khiến lòng hắn có một cổ hương vị ê ẩm, gấp gáp nói:
- Lão gia tử, đừng lo lắng, ta giờ đã là đại phú ông rồi, một lần uống rượu cũng tốn hơn vài tỷ Thuần Dương, chút đan dược đó ta còn không coi vào đâu!
- Ah? Một lần uống rượu mấy chục tỷ?
- Ách… Đừng đau lòng, tiền là do người khác trả, hắc hắc… Lão gia tử, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.
- Chuyện gì? Ngươi nói đi!
- Phong Linh Nhi sư tỷ, người có biết nhiều về nàng không?
- Phong Linh Nhi?
Phong Vô Kỵ nao nao, nói:
- Nàng xảy ra chuyện gì sao?
"Không có, nàng ở bên cạnh ta. Chỉ là… Lão gia tử, ngươi có biết đạo lữ của nàng là ai không?
- Ta không biết. Lúc nàng ly khai, ta đã từng hỏi, nhưng nàng chưa nói. Hơn nữa, nàng từ bỏ chức chưởng giáo cũng là vì đi cứu đạo lữ của nàng. Vốn ta muốn giúp đỡ, nhưng nàng lại cự tuyệt. Tựa hồ có ẩn tình gì đó… Ngươi hỏi chuyện này làm gì vậy? Tiểu tử… Ngươi không phải là…?
Phong Vô Kỵ lập tức nghĩ đến khoản nợ phong lưu của Dương Thiên Lôi, nhịn không được hỏi.
- Ách… Lão gia tử, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là muốn giúp nàng thôi.
- Phong chưởng giáo, ngươi làm sao vậy?
Lý Tiêu ở bên cạnh nhìn biểu hiện biến hóa trên mặt Phong Vô Kỵ, nhưng vẫn không nhúc nhích mà đứng nguyên đấy, cảm giác phi thường kỳ quái, nhịn không được hỏi.
- Ngươi chờ một chút!
Phong Vô Kỵ đáp lời.
- Lý Tiêu này sao vẫn còn trng môn phái?
- Ta định truyền chưởng giáo vị cho hắn. Aizzz, vốn muốn truyền cho ngươi, nhưng ngươi lại hoàn toàn không cần. Về sau muốn truyền cho Phong Linh Nhi, nhưng nàng lại không thể không ly khai, mà ta cũng muốn đến trong tinh vực lịch lãm rèn luyện một phen, ở đây đã không thích hợp với ta nữa rồi. Bất quá, cũng phải chờ Lý Tiêu rèn hết truyền thừa đạo khí của môn phái, nhìn xem tình huống đã rồi nói sau. Ta ít nhất còn phải ngây ngốc ở chỗ này hơn mười năm.
- Nha. Đi, lão gia tử, chút nữa Trảm Không Kiếm Phái có thay đổi gì đó thì cũng đừng kinh ngạc. Qua một thời gian ngắn, nếu không có gì thì ta sẽ quay lại thăm các ngươi! Không nói…
- Đợi chút!
Phong Vô Kỵ vội vàng hô, nhưng thần niệm của Dương Thiên Lôi đã rời đi. Nhưng vào đúng lúc này, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái lại bỗng nhiên bắt đầu run rẩy.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Tiêu cả kinh.
Phong Vô Kỵ đồng thời mở to hai mắt nhìn, hai người lập tức bay ra khỏi Tiên Kiếm Đáp.
Mà Dương Thiên Lôi đã ở Vô Cực tinh vực, thần niệm lại lập lòe, mi tâm tán phát ra đạo đạo thất thải quang mang bàng bạc.
Cùng lúc đó, cả ngọn núi của Trảm Không Kiếm Phái bỗng nhiên bắt đầu biến hóa một cách quỉ dị, nhất là Thiên Tịch Phong và Thiên Đan Phong, vậy mà lại sinh sinh bị rút lên, trở nên khổng lồ hơn bao giờ hết, Thiên địa linh khí trong phạm vi nghìn dặm lại bắt đầu điên cuồng hội tụ về Tràm Không Kiếm Phái…
Từng đạo trận pháp kỳ dị, phức tạp phảng phất sáp nhập vào vô số loại thần thông vậy mà lại hình thành trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái.
Thời gian hơn 10' đồng hồ, chỉ hơn mười phút đồng hồ, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái liền xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mấy chục vạn đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, nguyên một đám khiếp sợ nhìn biến hóa dưới thân và trên bầu trời, cảm thụ Thiên địa linh khí dồi dào đến không thể tưởng tượng nổi.!
- Đợi lát nữa Trảm Không Kiếm Phái có thay đổi gì, cũng không cần phải kinh ngạc…
Thanh âm của Dương Thiên Lôi vang vọng trong óc Phong Vô Kỵ, gương mặt già nua trở nên tràn đầy kích động và không thể tưởng tượng nổi, đây là thần thông bực nào? Dương Thiên Lôi giờ đã đạt đến cảnh giới gì?
Cùng lúc đó, Vu Gia Bảo cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Chỉ có điều, thẳng đến sau khi Vu Nhân Kiệt biết được biến hóa của Trảm Không Kiếm Phái, hơn nữa gặp mặt Phong Vô Kỵ thì mới hiểu được xảy ra chuyện gì
Dương Thiên Lôi cũng không đi tìm bọn người Đan Thanh Dương, Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Ngạo, Vu Tiểu Ức, bởi vì hắn không muốn đánh vỡ tâm cảnh thật vất vả mới tĩnh lặng lại của bọn họ.
Chậm rãi thu hồi thần niệm, Dương Thiên Lôi nhìn về Phong Linh Nhi đang ngủ say sưa trong lòng ngực, nhu hòa đứng dậy, chậm rãi đi tới trước giường, chỉ là, lúc Dương Thiên Lôi muốn đặt Phong Linh Nhi lên giường thì Phong Linh Nhi lại lần nữa chăm chú ôm lấy Dương Thiên Lôi!
Dưới sự bất đắc dĩ, Dương Thiên Lôi chỉ có thể ôm Phong Linh Nhi lại lần nữa ngồi trên mặt ghế
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn mang theo chút ửng đỏ của Phong Linh Nhi, cảm thụ thân thể mềm mại dán lên người mình, Dương Thiên Lôi từ trước đến nay vốn háo sắc, nếu nói không có "kê động" và phản ứng đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng… Nhưng hắn lại không thể không áp chế sắc tâm của mình. Bởi vì, Phong Linh Nhi lúc này cũng không thuộc về mình, hơn nữa nàng còn đang ở vào trạng thái không có ý thức.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt, thời gian một đên đã vội vàng trôi qua
Lúc ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên mặt Phong Linh Nhi thì Phong Linh Nhi lười biếng mở cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái, chỉ là mới ngáp được một nữa, nàng dĩ nhiên đã thanh tĩnh lại, lập tức "Aaaa" một tiếng, từ trong lồng ngực Dương Thiên Lôi nhảy dựng lên
- Sư tỷ, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi…
- Sư đệ… Ta…
Phong Linh Nhi đỏ bừng cả mặt, giống như là đang say rượu vậy, nàng nhìn Dương Thiên Lôi, nói:
- Ta… Sao lại…
- Tối qua ngươi uống nhiều quá, lại ôm chặt ta không buông. Không có cách nào, ta chỉ có thể ôm ngươi ngủ một đêm. Sư tỷ, ngươi nói mớ thật nhiều… Hiện giờ tốt rồi chứ?
- Nói mớ? Ta không sao… Sư đệ, ta nói cái gì rồi hả?
- Không có gì, chỉ là kể loạn một chút, ta cũng không nghe rõ lắm!
Dương Thiên Lôi nói:
- Tốt rồi, sư tỷ, ngươi nhanh tắm rửa, đổi một bộ y phục đi, chút nữa phải lên đường rồi!,
- Ân, tốt. Vậy ngươi về trước đi.
Phong Linh Nhi nói xong liền đi đến phòng tắm.
- Ách… Sư tỷ, đây là gian phòng của ta a…
- À?
Phong Linh Nhi cả kinh, vội vàng nói:
- Vậy ta về phòng đây, sẽ nhanh thôi…
Phong Linh Nhi nói xong, mặt mũi đã đỏ bừng chạy ra ngoài
Dương Thiên Lôi im lặng nhìn bóng lưng ly khai rất nhanh của Phong Linh Nhi, nha đầu kia hiển nhiên ngay cả nơi ở của mình cũng không biết, bất quá bộ dáng đáng yêu như vậy, lại khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy buồn cười, trong đầu nhịn không được nghĩ đến câu "Sư đệ, ta cũng thích ngươi" nhưng nửa câu sau cũng lập tức tiến vào óc Dương Thiên Lôi, khiến cho nội tâm tên này lộp bộp một thoáng, toàn thân rét run, vội vàng bước nhanh vào phòng tắm.
Đến khi Dương Thiên Lôi và bọn người Kỷ Tiêu Lam đi vào khu lôi đài vô cùng lơn, biên giới của tất cả lôi đài tầng thứ hai đã chật kín người, vậy mà lại tương xứng với tầng thứ nhất vốn nhân số nhiều nhất từ trước đến nay!
Tầng thứ hai, tổng cộng có 256 lôi đài.
Dương Thiên Lôi mang theo Phong Linh Nhi, Kim Chính Thái cùng với nhị lão Ngân Hỏa, Ngân Thủy, năm người cùng một chỗ, dưới ánh mắt như muốn giết người của Trần Thiến, đắc chí bay về phạm vi của phía Mạnh gia, Long gia, tạm thời tùy tiện chọn một cái lôi đài, chậm rãi đáp xuống. Mà đám người Trương Chí Cao cũng chọn cùng hướng với Dương Thiên Lôi. Mục đích của bọn họ và Dương Thiên Lôi giống nhau, khiêu chiến Mạnh gia, Long gia!
Đương nhiên, hôm nay bọn người Kỷ Tiêu Lam, Trần Thiến tất nhiên cũng sắp sửa đối diện với cục diện tương tự.
Mấy người Dương Thiên Lôi tuy rằng đều chưa từng gặp qua người của Mạnh gia và Long gia, nhưng chỉ cần bọn hắn lên sân khấu, rất dễ biết được. Dù sao, lúc bắt đầu mỗi cuộc tranh tài thì trọng tài đều báo ra danh tự tinh vực tương ứng và tên người đấu, dù không báo thì cũng chỉ cần lướt sơ qua xem dưới lôi đài nào nhiều người, liền có thể nhẹ nhõm tìm được.