[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 2008 : Đại chiến kết thúc.
Chương 2008 : Đại chiến kết thúc.
Diệt Thế lão nhân gào lên trong đau đớn, hắn nhanh chóng lướt ngang, chín chiếc đuôi đã đứt lìa sáu cái, vả lại nơi lưng bị đánh cho nát bấy gần như giải thể.
Lúc này, hắn lần nữa hóa thành hình người đứng trong Giới hải, quanh thân đều lan tràn khói đen nồng đậm, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
Hắn đã thất bại!
Vũ đế, Hồng đế, Thương đế nơi xa xa đều hoảng sợ, ngay cả Diệt Thế lão nhân cũng thất bại, đây quả là chuyện kinh khủng, chẳng trách Hoang có thể chém giết với bọn họ lâu như thế!
Diệt Thế lão nhân đầm đìa máu tươi, cả người run rẩy, cũng không phải là đau mà là một luồng sát khí đang ngập tràn, đại biểu cho nỗi lòng của hắn không cách nào yên tĩnh được.
Cánh tay của hắn chậm rãi giơ lên rồi háo thành lợi trảo chỉ thẳng Thạch Hạo đang ở xa xa.
"Cửu u diệt thế!"
Đi kèm tiếng rống to là sau lưng của Diệt thế lão nhân hiện lên từng trận khói đen, bản thân hắn đang dâng trào ánh đen và ngưng tụ thành một bộ pháp tướng, đó chính là hắn đang sừng sững đứng bên trong Giới hải mênh mông, pháp tướng to lớn vô cùng.
Ầm, ánh đen phía sau lưng hắn hóa thành dáng vẻ Cửu U ngao khổng lồ vô biên, tiêu diệt thẳng về phía Thạch Hạo.
Thân thể của Diệt Thế lão nhân lan tỏa ánh đen dung hợp với bộ pháp tướng kia, pháp tướng và chân thân dung hợp làm một bùng phát ra khí tức diệt thế, đại vũ trụ diệt vong, tàn giới hóa thành tro bụi.
Bên trong Giới hải cũng không biết được bao nhiêu tàn giới tạo thành, thế nhưng lúc này đều sụp đổ và tan rã.
Hắn triển khai một đòn mạnh mẽ nhất!
Gào!
Tiếng thú gào vang dội, móng vuốt lớn kinh khủng và dữ tợn ầm ầm kéo tới.
Đương nhiên việc khiến người khác kinh sợ nhất chính là, chín sợi xích thần trật tự sau lưng hắn xuyên thủng càn khôn, đâm thủng Giới hải rồi rút lấy sức mạnh bản nguyên thế giới, tiếp đó quét ngang tới Thạch Hạo.
Đây là cuộc đại chiến kinh thiên động địa, trong cuộc chiến cuối cùng này thì Cửu U ngao đã liều mạng.
Làm sao Thạch Hạo sẽ thờ ơ đứng nhìn chứ mà sớm đã di chuyển, thân thể tỏa ra ánh sáng vô lượng, tuy rằng cơ thể lúc này của hắn có chằn chịt vết tích thế nhưng rất óng ánh, toàn thân chói mắt, phát sinh khí tức chí cường.
Tới giờ phút này thì cuộc đại chiến đã tiến vào giai đoạn then chốt thì làm sao hắn không chú ý được chứ, các loại pháp hiện lên trong lòng hắn, tin khí thần cô đọng hóa thành ngọn lửa tựa như thánh quang từ thể nội lao ra.
Ầm!
Một đòn kinh thiên động địa bùng phát, hai người cùng xông về một phía!
Ầm!
Lồng ngực của Thạch Hạo bị xuyên thủng, máu tươi đầm đìa thế nhưng móng vuốt kia cũng đã bị cơ thể hắn kẹp chặt rồi mạnh mẽ bẻ gãy.
"Gào..."
Tiếng thú rống vang dội rung động cả thiên cổ, sóng âm kia không chỉ vang ở đương đại mà còn bồng bềnh bên trên dòng sông năm tháng, rất nhiều thời không khác cũng đều nghe được âm thanh khinh khủng của nó.
Rất nhiều người đều cho rằng, đây là sự tức giận của trời xanh.
Phụt!
Đòn đánh cuối cùng này thì pháp tướng của Diệt Thế lão nhân đã bị Thạch Hạo xuyên thủng rồi nổ tung, chân thân của hắn thì bị Thạch Hạo bùm chia năm xẻ bảy và cũng nổ tung theo.
Diệt Thế lão nhân gặp nạn, ngọn lửa nguyên thần của muốn bỏ chạy.
Thạch Hạo lướt ngang tay cầm ao pháp tắc chặn đứng con đường phía trước của hắn, muốn thu hắn vào bên trong.
"Tiểu bối!" Nguyên thần có hình dáng Cửu U ngao gào thét mang theo ánh lửa bao bọc lấy tinh huyết cùng xương vỡ trợn tròn mắt rít gào.
Chưa từng bại trận lần nào, ngay cả đám người Thương đế, Hồng đế cũng vô cùng tôn kính hắn, dùng tiền bối để xưng hô thế nhưng lúc này lại rơi vào tình cảnh này, sinh mệnh suy yếu.
Rầm!
Thạch Hạo triển khai kiếm quyết vô thượng đồng thời tế ra tiên kiếm của bản thân chém rách ánh sáng nguyên thần và chặn đứng con đường phía trước của hắn lại.
Diệt Thế lão nhân muốn trốn cũng trốn không được, đã bị Thạch Hạo khóa chặt.
Ao pháp tắc chấn động rồi mạnh mẽ trấn áp về trước, phù văn đại đạo trong ao đan dệt hình thành nên ánh chớp, hóa thành khí sát phạt quẩn quanh bên trong.
"Giết!"
Cửu U ngao gào thét lần cuối, dùng mọi khả năng chém giết hòng phá vòng vây.
Rất đáng tiếc hắn đã mất đi cơ hội trốn thoát, Thạch Hạo xoay chuyển bàn tay hóa thành pháp ấn màu vàng đánh thẳng lên trên ánh sáng nguyên thần đang phóng lên trời kia, khiến nó tan nát ngay tại chỗ.
Vù, ao pháp tắc chấn động và ngàn ti sợ khí lành lan tỏa chiếu rọi ra ngoài, tiếp đó rất nhiều ánh sáng nguyên thần đã vỡ tan trên vòm trời kia đều bị trói buộc và thu vào bên trong ao pháp tắc.
Thủy tổ Cửu U ngao - Diệt Thế lão nhân ngông cuồng tự đại cứ thế bị trấn áp.
Gào!
Hắn xung kích mạnh bạo trong ao pháp tắc, nguyên thần cùng máu huyết đang oanh kích dữ dội thế nhưng không thể nghịch thiên được.
Sau khi tiến vào trong ao pháp tắc thì hắn liền bị trấn áp, tinh túy một thân đều bị chiếc ao rút lấy sau đó bắt đầu luyện hóa lấy hắn.
Tuy rằng chuẩn Tiên đế rất khó giết, cần phải có thời gian từ từ tiêu diệt thế nhưng hiện giờ Bất Diệt lão nhân đã rơi vào trong ao, đã xem như chạy trời không khỏi nắng.
Sắc mặt của đám Vũ đế, Hồng đế phía xa xa xám xịt tới cùng cực, đồng minh của bọn họ, tiền bối trong mắt của bọn họ, là tồn tại chuẩn Tiên đế đầu tiên cứ thế bị trấn áp.
Ba người linh cảm được đại sự không ổn!
Ba bóng người hiển hóa từ ba luồng thanh khí kia đang quấn chặt lấy bọn họ, cơ bản không thể chạy trốn được.
Mà hiện tại thì tình thế gay go tới cùng cực, huyết tinh đều trôi sạch, quyết chiến nhiều năm và chém giết với Thạch Hạo tới một bước này thì đèn đều cạn dầu cả.
Bọn họ không thể lột xác như Thạch Hạo được, hiện giờ đang đối mặt với hắn thì cân bằng đã bị đánh vỡ!
Ngày xưa ba người bọn họ cùng với Thạch Hạo đã rơi vào một thế cân bằng vi diệu và kinh người nhất, bên này không thể làm gì được bên kia cho nên đã chém giết trong vô tận năm tháng.
"Ta không cam lòng mà!"
Thương đế rít gào.
Hiện giờ bọn họ đang lâm vào tuyệt cảnh, nếu như khôi phục lại thì bọn họ không hề sợ bất kỳ sinh linh nào cả, nhưng lúc này lại đang gặp phải Hoang với tinh lực dâng trào, nhất định sẽ là một hồi đại nạn.
Phụt!
Thạch Hạo chẳng hề do dự chút nào với kẻ này, tiên kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói mắt, một chiêu kiếm bổ ra và một đầu lâu bắn mạnh lên, nó mang theo ánh sáng đầy thê diễm.
"A..."
Thương đế gào thét, hắn thật sự không cam lòng, nếu như không phải huyết tinh hao sạch, pháp lực khô kiệt, bản thân trong tình trạng đèn hết dầu thì hắn tự tin có thể chiến thêm trận nữa.
Dù cho không địch lại, không phải là đối thủ của Hoang thì cũng sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Đường đường là chuẩn Tiên đế thế nhưng lại bị người ta chém bay đầu.
Xoẹt!
Lại thêm một ánh kiếm xẹt qua chém đôi đầu lâu của hắn, chặt đứt nguyên thần của hắn khiến cho Thương đế vừa kinh vừa sợ, nhưng không thể làm gì cả.
Ao pháp tắc óng ánh, từng sợi xích thần trật tự lan tràn khóa chặt lấy Thương đế rồi kéo hắn vào và trấn áp ở bên trong.
Sau đó không có bất cứ điều bất ngờ gì cả, Hồng đế, Vũ đế liều mạng chiến đấu, không hề bó tay chờ chết thế nhưng làm sao có thể ngăn cản được Hoang đang cuồn cuộn tinh lực, sát ý ngập trời chứ?
Ầm!
Hồng đế bị một quyền của Thạch Hạo xuyên thủng khiến thân thể nổ tung, bịch, Thạch Hạo nắm lấy đầu lâu của Hồng đế rồi phong ấn nguyên thần ném vào trong ao pháp tắc.
Vũ đế không ngừng đánh trả, hắn vô cùng mạnh mẽ, dù cho đối mặt với Bất Diệt lão nhân cũng không hề kính nể gì, tất nhiên lúc này cũng sẽ không cam lòng trở thành tù nhân, đổ máu tới cùng.
Vù, hai cánh tay tóm chặt lấy hắn rồi xém bat cặp cánh thần cổ xưa kia ra, tiếp đó lại xé đôi thân thể hắn và tiêu diệt đi nguyên thần bên trong.
Tình cảnh này khiến chư hùng Tiên vực chấn kinh vô cùng, có người tận mắt thông qua pháp trận quan sát được tình hình cuối cùng của trận chiến này.
"Hoang Thiên đế!"
Một lát sau, tiếng người nhốn nháo, rất nhiều sinh linh đều cất vang ba chữ Hoang Thiên đế.
Bọn họ biết, mối nguy cơ lớn đã được giải trừ, một mình Hoang đã trấn áp được bốn đại cao thủ và phong ấn vào trong ao pháp tắc, cũng không bao giờ có thể gây rối được nữa.
Sự tình vẫn chưa kết thúc!
Thạch Hạo bước ra một bước tiến lên bờ đê, tiếp đó vung tay và nháy mắt đó vô số sinh linh hắc ám nổ tung háo thành từng chùm mưa máu.
Ngày hôm đó, Hoang đại khai sát giới!
Hắn xuất thủ bao trùm lấy rất nhiều sinh linh hắc ám, một bàn tay lớn lướt ngang bầu trời và lần lượt đánh hạ từng cổ điện tiếp đón một, tất cả đều háo thành bột mịn.
Đồng thời, những vương giả sa đọa, sinh vật hắc ám lần lượt phá diệt hóa thành máu và xương.
Chiến dịch này, Tiên vực đã hoàn toàn tả tơi.
Dù cho đã trôi qua rất nhiều ngày thì Tiên vực cũng không cách nào tĩnh lặng lại được, đâu đâu cũng có cảnh tượng tiêu điều.
Thạch Hạo xuất thủ đánh chết toàn bộ vương giả sa đọa, thống lĩnh sinh vật hắc ám, một ít sinh vật cực kỳ mạnh mẽ đều bị hắn tự tay đánh gục, không cách nào chạy thoát được.
Địch thủ đã bị quét sạch thế nhưng Tiên vực vẫn vô cùng hoang vu, lúc nào cũng có tiếng khóc vang vọng.
Bởi vì, sinh linh của các tộc chết quá nhiều, vô cùng thê thảm.
Có một ít bộ tộc vĩnh viễn bị xóa sổ, trên thế gian không còn bắt gặp nữa.
Thạch Hạo nhìn tới, toàn bộ Tiên vương của Tiên vực chẳng còn lại được mấy người, hầu như đều đã chết trân cả, Chân tiên cũng giảm mạnh, ít tới đáng thương.
Nhiều ngày sau các nơi mới dần dần khôi phục lại sinh khí.
Dù sao thì đã đánh bại hắc ám ăn mòn, chém chết uy hiếp to lớn từ phía bên kia của Giới hải.
Các thành trì lần lượt ăn mừng, bầu không khí u ám đều bị quét sạch sành sanh.
"Hoang Thiên đế!"
Tu sĩ các tộc trên thế gian đều đọc vang tên của hắn đầy thành kính, cực kỳ chân tâm, nếu như không có Thạch Hạo thì trong cuộc náo loạn hăc ám này thì Tiên vực đã tiêu đời ròi.
Chỉ là, Hoang của hiện tại rất đau đớn, những người quen biết đều chết gần hết cả rồi.
Những người cùng thời đại còn lại được mấy ai?
Điểu gia chết trận, thân thể tiên kim của Tinh Bích đại gia đều chia năm xẻ bảy, nguyên thần bị chém giết.
Chủ Cấm khu, đám người xương sọ thủy tinh đều tan theo gió mây.
Đám người Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn, Trích tiên, Độc Cô Vân, Yêu Nguyệt cong chúa cũng không bao giờ có thể tiếp tục xuất hiện trên thế gian nữa, đời này không nhìn thấy bọn họ nữa rồi.
Làm sao Thạch Hạo không bi thương chứ, những người quen biết cũ gần như bị diệt sạch cả.
Ngày hôm đó, giữa một khu mồ mã mới lập truyền tới âm thanh bi ai.
Thạch Hạo gầm nhẹ, Tần Hạo, Thạch Nghị huyết tế bản thân và bỏ mạng, ngoài ra ngay cả con trai của hắn cũng được mai táng bên trong di chỉ Thiên đình này.
Một trận chiến qua đi, hắn cảm nhận được sự bi thương cùng cực.
Chưa bao giờ cô độc như vầy, những người kia đều bỏ mạng cả, ngay cả đứa con trai duy nhất của hắn cũng héo tàn, hắn ngập tràn vẻ thê thảm, tóc tai bù xù ngửa đầu nhìn trời.
Thật sự không cách nào tiếp thu nổi, trái tim của hắn rất đau xót rồi cảm giác đau đớn kịch liệt, những người thân đều không ở, cả thế gian mênh mông này khiến hắn thất vọng và thương xót.
"Mối thù của bọn họ đều đã được báo rồi!"
Bên người của Thạch Hạo còn có mấy chục tên lão binh may mắn còn sống, là do được đám Đồ tể cứu kịp thời.
"Nếu như có luân hồi thì bọn họ nhất định sẽ trở về!"
Các lão binh đều thương cảm, mỗi một người mang thương tích, vết máu loang lổ, chiến y tả tơi chưa hề thay mới, trong mắt bọn họ có giọt nước mắt vẩn đục đứng nơi này cùng Thạch Hạo.
Ba đại cường giả ở phía xa xa yên lặng nhìn tất cả những thứ này.
"Có luôn hồi ư, tới cùng có hay là không!?" Thạch Hạo gào thét, ánh mắt đầy đáng sợ, mái tóc rối bời vô cùng.
Lúc này hắn rất là tang thương, một trận chiến qua đi và một nửa mái tóc đã trắng như tuyết, những cường giả may mắn còn sống sót của các tộc trong Tiên vực lần lượt tới bái phỏng và khi nhìn thấy được bộ dáng của hắn thì vô cùng xúc động.
Cuối cùng, Thạch Hạo nhìn chằm chằm về phương hướng Giới hải, nhìn chằm chằm vào phần cuối của vùng biển kia, vùng đất chung cực, cần phải đi một chuyến.