[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1990 : Đế.
Chương 1990 : Đế.
Vốn là cung điện màu vàng thế nhưng hiện tại lại tỏa ra ánh sáng đen ngòm và sâu lắng, tựa như tiên kim màu đen được đánh bóng thành vậy.
Hiển hiên, đó là sức mạnh hắc ám, đã ăn mòn nơi này!
Cung điện to lớn nơi trung âm đang vang vọng âm thanh uy nghiêm, chấn động ầm ầm, cung điện rung chuyển toát lên vẻ trang nghiêm, thần thánh và không thể xâm phạm.
Thế nhưng Thạch Hạo đi đứng rất vững vàng, mạnh mẽ không hề bị lay động, toát ra vẻ quyết đoán và quyết tuyệt nhanh chấn tiến tới, mỗi một bước hạ xuống thì đều làm cho dãy cung điện này run rẩy.
Trong nhất thời, mặt đất rung lắc, hết thảy cung điện của Thiên đình hắc ám đều đang nhấp nhô tựa như muốn bay lên trờic ao.
Trong cung điện to lớn kia rất trống trải, không hề thấy được thiên binh gì cả, có cũng chỉ là cổ xưa, tang thương cùng với vẻ thê lương mà thoi.
Bởi vì, trong cung điện này có chút tàn tạ, càng tiến lên thì vẻ mặt của Thạch Hạo càng khác lạ, bởi vì trên mặt đất lần lượt xuất hiện một vài thi hài, cũng không biết đã chết đi bao nhiêu kỷ nguyên rồi.
Ngoài ra, cả tòa cung điện này phủ một lớp bụi dày, một vài bức tượng nơi đây đều bị bao trùm bởi vụ bặm, những di hài trên mặt đất sắp bị tro bụi nhấn chìm, trông vô cùng hoang vu.
Chính từ trong cung điện này đang có một luồng âm thanh uy nghiêm vang vọng, lạnh lùng nhằm thẳng vào Thạch Hạo.
"Gặp Đế không lạy, chân mệnh đã mất, trên bia luân hồi có ghi, mỗi một bước quỳ lạy một lần, tội lỗi giữa con đường vãng sinh sẽ được xóa đi một nửa, giúp ngươi bảo vệ chân linh."
Thanh âm kia lớn lao cộng hưởng cùng thiên địa, chấn cho mặt đất bao la run rẩy kịch liệt, tựa như có một vị Tiên đế giáng lâm, uy thế ngập tràn trần thế.
Thạch Hạo nhíu mày, sinh linh này quả thật rất mạnh mẽ, vượt qua hết thảy những đối thủ trước kia, khiến thần hồn của hắn chấn động theo không ngừng.
Nếu đổi lại là một người khác thì chỉ cần mấy chục chữ vừa nãy, chỉ cần một câu nói như thế cũng đủ chấn bay chân hồn, cứ thế bước lên con đường luân hồi.
Chuyện này quá mạnh mẽ, miệng tụng chân ngôn mà có thể đưa Tiên vương tuyệt thế đi vãng sinh, ném mất chân mệnh Tiên đạo.
"Ầm!"
Đối mặt với uy thế như vầy thì Thạch Hạo đấm ra một quyền, khí tức dương cương che ngợp bầu trời, bá đạo tuyệt luân, trực tiếp đấm thẳng về nơi sâu trong cung điện, tiêu diệt thẳng tới!
"Giả thần giả quỷ, ta cũng đã là cảnh giới chuẩn Tiên đế, kẻ nào dám thu chân mệnh của ta, kẻ nào có thể nói đưa ta vãng sinh? Trên con đường luân hồi, tiễn đưa ngươi lên đường!"
Thạch Hạo quát lớn, âm thanh to lớn tựa như Thiên đế đang hạ ý chỉ, lời ra tức là pháp, phù văn đại đạo ngưng tụ trong hư không rồi hóa thành một tờ pháp chỉ màu vàng đánh giết thẳng vào nơi sâu trong cung điện.
Loại uy thế này quá mạnh mẽ, cả tòa cung điện hắc ám đều bị rọi sáng.
Lúc này, Thạch Hạo tựa như vầng thái dương chói lóa ban trưa rọi sáng Thiên đình hắc ám, hào quang chiếu khắp từng góc một, khiến nơi đây cực kỳ thần thánh.
Hắn tựa như không bao giờ rơi xuống mà siêu thoát bên trên, pháp tướng Tiên đế hiện hết, thần uy cái thế, ánh sáng màu vàng óng chiếu khắp hắc ám, thay đổi toàn bộ nơi này.
"Làm càn!"
Đúng lúc này, tỏng cung điện cổ xưa phủ đầy tro bụi chợt truyền ra một tiếng quát lớn mang theo tức giận và sát ý cùng với ký hiệu hắc ám vô tận, sinh linh kia ra tay rồi.
Một bàn tay màu xám tựa như da bọc xương chậm rãi và nặng về đánh về trước, kéo theo uy thế Đế giả ngập trời.
Bên trong bàn tay ấy có nhật nguyệt chuyển động, vô tận ngôi sao, vũ trụ mở ra, hỗn độn lượn lờ, còn có một con đường luân hồi như ẩn như hiện.
Bàn tay kia không lớn mà nhỏ bé bình thường thế nhưng lại có thể điều khiển tất cả trong thế gian, hắn khai thiên tích địa, nắm giữ luân hồi, thật sự làm người phải sợ hãi!
"Ai đang làm càn hả?!" Lời nói của Thạch Hạo cũng to lớn không kém, áo trắng phần phật ngạo thế đứng đó, nắm quyền ấn đón đánh bàn tay khô quắt màu xám kia, bùng phát ra tiên uy vô lượng.
Ầm!
Cú va chạm kinh thế, toàn bộ cổ địa hắc ám đều đang gào thét run rẩy, toàn bộ mặt đất sụp lún, bầu trời cũng đang rạn nứt hình thành nên bão táp vô biên.
Cung điện sụp lún, Thiên đình hắc ám đã trường tồn bất diệt cả ngàn tỉ năm đã nứt toát ngay vào lúc này, từng tòa cung điện ngã xuống trở thành gạch vụn.
Nên biết, nơi này có bố trí trận pháp vô thượng của cấp chuẩn Tiên đế, các đời đều không thể diệt được, Tiên vương tới cúng bái, nếu không phải là người cung kính thì đều sẽ bị trấn áp, bên trong cung điện này không hết thiếu máu huyết Tiên vương.
Đá lớn tung tóe, cột trụ khổng lồ nứt vỡ, mái ngói bằng tiên kim hắc ám vỡ nát bay tứ tán.
Một đòn tuyệt thế của hai đại cường giả đã chấn động trên trời dưới đất, sông dài năm tháng tựa như cũng bị cắt lìa.
Thạch Hạo vẫn bất động, áo trắng không dính chút bụi trần, mái tóc đne phấp phới, cả người rất thanh tú thế nhưng hai con mắt càng ngày càng dữ dằn hơn.
Phía đối diện, cung điện sụp đổ, bụi mù phủ kín, từng bộ thi hài trên mặt đất lộ ra chân hình và chìm nổi diệt vong rồi tiêu tán trong hư không.
Ở nơi xa hơn, trong những cung điện đã sụp đổ kia còn có những di hài như vậy, tất cả đều mặc giáp trụ, tay cầm binh khí, vốn bụi trần đã phủ kín thế nhưng lúc này đều hiện ra cả.
Thiên binh thiên tướng đều đã trở thành di hài, mà hôm nay lại tái hiện trên nhân gian, thế nhưng theo sát đó là hủy diệt, hài cốt chẳng còn.
Dưới cuộc đối kích của sức mạnh Đế giả thì không có thứ gì có thể trường tồn, không có sinh linh nào có thể bất diệt, dù cho là Thiên đình hắc ám có trận pháp chuẩn Tiên đế bảo vệ cũng tan vỡ.
Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, hắn nhìn thấy được những thi hài đã ngã xuống trong những cung điện kia, nhìn thấy được những bộ giáp trụ giống nhau cũng như binh khí chỉnh tề, rõ ràng đây đều là nhân mã Thiên đình của ngày xưa.
Nơi đây đã từng rất cường thịnh, huy hoàng vô biên.
Năm đó, cũng từng có rất nhiều thiên binh thiên tướng trấn thủ ở đây để bảo vệ Thiên đình, thế nhưng không biết tại vì sao những sinh linh kia đều bị đánh giết, bị bụi trần chôn lấp.
Toàn bộ cung điện đều trở thành vùng đất hăc ám.
Đồng thời, Thạch Hạo cũng nhìn thấy người tự xưng là Đế kia!
Một bóng người khô gầy ngồi bên trên ghế đá ngọc cao, cung điện này tuy lớn, tuy rằng đã chia năm xẻ bảy thế nhưng hắn vẫn không hề rơi rứt, vẫn cao cao tại thượng nhìn xuống nơi này.
Trung ương cung điện, chỉ có một sinh vật đang còn sống như thế.
Hắn chính là sinh linh tự xưng mình là Đế!
Hiển nhiên, hắn mạnh mẽ, vô địch, ngồi trên cao nơi đó với sắc mặt lạnh lùng đối kích với Thạch Hạo cũng không hề bị thương tổn gì, mang theo khí tức bất hủ và trường tồn vạn cổ.
Chỉ là, thân thể của hắn quá gầy yếu và thảm thương, chỉ là da bọc xương.
Chỉ có một đôi mắt vô cùng khiếp người, tựa như hai ngọn kim đăng hoặc có thể nói là hai vầng thái dương trong luân hồi hắc ám, có thể tiếp dẫn thần hỗn lạc lối.
Mái tóc xám đầy đầu, ngay cả tròng mắt cũng là màu xám thế nhưng con ngươi lại có màu vàng, sắc bén khiếp người, phát sinh ánh sáng lộng lẫy đủ để xé rách Tiên vương.
Với một bộ Đế y cổ xưa và cổ điển, bộ này khoác lên trên thể phách gầy trơ xương của hắn trông có vẻ rất rộng thùng thình.
Trên đầu hắn có mũ đế lưu chuyển hào quang chín màu chiếu khắp chúng sinh, thế nhưng bên trong chín màu này lại lượng lờ khí tức màu đen nồng nặc tới dọa người.
"Chuẩn Tiên đế sa đọa?"
Thạch Hạo hỏi dò, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và lạnh lẽo.
"Đế giả vô thượng, năm tháng vô thượng, kỷ nguyên luân hồi, dù cho chư thiên diệt hết, vạn vật điêu tàn sạch thì thân ta vẫn vĩnh hằng trường tồn, còn nói gì tới chuyện sa đọa?"
Người tóc xám ngồi trên ghế ngọc thạch bình thản lạnh lùng nói, mang theo loại khí phách duy ngã độc tôn, coi rẻ vạn vật, trong thiên hạ chỉ có Đế giả vĩnh tồn.
Thạch Hạo không nói gì cả mà vẫn tiếp tục quan sát hắn, quan sát mỗi một vị trí toàn thân của hắn, sinh linh này vẫn còn sống, quả thật không phải là con rối gì cả.
Thế nhưng, vì sao lại mang cho hắn cảm giác kỳ dị, luôn cảm thấy dị thường.
Một đời chuẩn Tiên đế vì sao hình thể lại tiều tụy, bàn tay khô quắt, huyết nhục như khô kiệt chỉ còn lại một lớp da bao bọc lấy khung xương.
Nhưng, người này thật sự rất mạnh, là một đại địch mà Thạch Hạo gặp phải!
"Dãy Thiên đình hùng vĩ này, là ngươi khai sáng à?" Thạch Hạo hỏi.
"Không sai."
Tồn tại tự xưng là Đế này gật gât jđầu, mái tóc xám đầy đầu tung bay, ánh mắt khiếp người phát ra một luồng khí thế bễ nghễ thiên hạ, mình ta đứng ở đỉnh cao nhất.
"Thiên binh thiên tướng, vì sao lại chết hết vậy?" Thạch Hạo hỏi.
"Vi phạm pháp chỉ của Đế, tự tay ta tiêu diệt." Đế nói một cách lạnh lùng.
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, bên trong những thiên tướng kia tuyệt đối có Tiên vương, có rất nhiều cường giả với đạo hạnh cao thâm, đầu nhập vào Thiên đình thì vì sao lại phản loạn và cứ thế bị giết chết?
Ánh mắt của Thạch Hạo băng hàn ngưng mắt nhìn hắn, nói: "Phía bên kia Giới hải, hắc ám ăn mòn, sự quật khởi của Mai Táng địa cùng dị vực, việc bồng bềnh của cổ điện tiếp đón, có phải đều có liên quan tới ngươi?"
"Ngươi có thể cho là như vậy." Tồn tại tự xưng là Đế hờ hững đáp, trong con ngươi lưu chuyển hào quang, ánh vàng tựa như thiên đạo đầy sắc bén, cả người hắn được hỗn độn cùng với hắc ám dần dần nhấn chìm.
"Cách đây không xa, vô số biển xương kia là những sinh linh như thế nào." Thạch Hạo hỏi.
"Lính của Thiên đình cùng với những kẻ hành hương."
"Ngươi đã giết bọn họ?!" Thạch Hạo lạnh giọng hỏi, hắn cảm thấy một luồng kỳ lạ, một loại không rõ nói không nên lời, sự tình này còn nguy hiểm hơn cả tưởng tượng của hắn.
Sinh linh ngồi trên ghế ngọc thạch cũng không có trả lời toàn bộ, nói: "Hiến tế, với bọn hắn thì đó chính là kết quả tốt nhất."
"Còn gì nữa không, sinh linh phía bên kia Giới hải bị hắc ám ăn mòn, bị các ngươi tiếp đón lại đây, sẽ ở nơi nào?" Thạch Hạo hét lớn.
Hắn muốn gặp Liễu Thần, muốn nhìn đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, muốn thấy Hỏa Linh Nhi, hắn không tin bên trong biển xương phía ngoài kia sẽ có hồn hoặc xương của bọn họ, bởi vì những di hài đó đều từ rất nhiều kỷ nguyên trước đây.
"Vấn đề của ngươi quá nhiều." Sinh linh trên ghế ngcọ thạch lạnh lùng nói.
"Vậy thì chiến thôi!" Thạch Hạo hét lớn, keng, hắn rút ra tiên kiếm của mình, hào quang óng ánh rọi sáng vùng đất hắc ám, hết sức kinh người.
Ánh sáng thần thánh lan tỏa bao phủ lấy hắn khiến hắn cực kỳ uy nghiêm, tựa như Thiên đế giáng trần, toát lên ý vị không gì sánh được!
Thanh kiếm thai này có cấp bậc chuẩn Tiên đế, không gì không xuyên thủng, lướt ngang qua trời hóa thành một vệt sáng chém thẳng về người tóc xám kia.
"Boong!"
Bên trong cánh tay của người này chợt xuất hiện một thanh cốt xích* trắng bóng như tuyết, trong suốt như dương chi ngọc, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
(*): Thước bằng xương.
Hiển nhiên, đây cũng là vũ khí cấp chuẩn Tiên đế, khi va chạm với tiên kiến thì tia lửa tung tóe, hai bên bùng phát ra ký hiệu vô cùng thần bí, cắt đứt dòng sông thời gian, khiến giây lát nơi này trở thành vĩnh hằng!
"Ầm!"
Sau đó, người này há miệng phun ra một chiếc cốt ấn!
Nó nhanh chóng hóa lớn trấn áp về phía Thạch Hạo, cảnh tượng vô cùng kinh khủng, cốt ấn mang theo năm tháng và lượn lờ sức mạnh pháp tắc chí cường đánh tới.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của Thạch Hạo xuất hiện một áo pháp tắc diễn biến ra vạn vật, hiện lên quy tắc chư thiên bảo vệ hắn ở bên dưới, vạn pháp bất xâm.
Lúc cốt ấn kia đập xuống thì ao pháp tắc rung động dâng ra khí lành vô lượng đẩy nó ra xa.
"Cũng khá đó chứ, biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi ta cũng chưa hề ra tay." Con mắt của người tóc xám này lạnh lẽo âm trầm, hắn đứng dậy, từ trên đài ngọc cao cao tại thượng từng bước áp sát Thạch Hạo bên dưới.
Keeng!
Thạch Hạo lấy ra pháp khí, mặc cho các binh khí quyết đấu với nhau.
Chính hắn thì không có sử dụng binh khí nào cả mà cứ thế tiến tới, là thời điểm để thử nghiệm thực lực chuẩn Tiên đế lúc này của hắn.
"Tung hoành cổ kim, vô địch khắp trời đất, khát cầu một trận bại mà không thể, lúc này ngươi lại xuất hiện, chung quy cũng chỉ là một tên hiến tế thôi." Người tóc xám lạnh lùng nói.
"Sinh linh từng nói với ta như vậy, đều bị ta giết cả." Thạch Hạo đơn giản đáp lại.
===================
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc