[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1989 : Thiên đình hắc ám.
Chương 1989 : Thiên đình hắc ám.
Phía sau bờ đê chính là vùng đất hắc ám, quả thật danh xứng với thực, đen kịt như mực, nhìn không thấy phần cuối, tựa như đã đi tới bên ngoài biên giới vũ trụ vậy.
Nơi này không có sinh cơ cũng chẳng có tinh khí lưu chuyển, âm u tối tăm như một quốc gia tử vong vậy, hiện giờ Thạch Hạo một thân một mình xông vào bên trong.
Đáng sợ nhất chính là, pháp tắc đại đạo thay đổi, nếu như những Tiên vương khác tới đây thì không tới mức mất hết đạo hạnh thế nhưng cũng sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Muốn thích ứng nơi này thì cần phải nổ lực thử nghiệm và cảm ứng quy tắc đại đạo nơi này.
Nếu không, pháp thể của bản thân có thể sẽ rạn nứt!
Thạch Hạo không hề sợ hãi là bởi vì hắn Lấy thân làm chủng, mặc do thiên địa có thay đổi, pháp tắc có biến hóa thì hắn cũng không sợ, chỉ cầu đại đạo của bản thân.
"Bùm!"
Thạch Hạo xuất thủ, một vệt ánh sáng lưu chuyển xẹt qua trời cao, hắn muốn nhìn về phần cuối hắc ám thế nhưng rất nhanh sau đó trong thiên địa chợt hạ xuống một luồng sức mạnh to lớn, oanh kích thẳng về pháp và đạo của hắn.
Hắc ám trở nên vĩnh hằng, tia sáng kia bị dập tắt!
Ở phía trước có từng sợi xích thần trật tự đang giao chéo với nhau tựa như là những sợi xích sắt mang theo ma tính, ánh đen lấp lánh nhanh chóng xuyên tới.
Thạch Hạo đứng yên bất động, mặc cho sức mạnh của thế giới hắc ám đang ăn mòn lại thì hắn cũng chẳng lo lắng gì, đó đều là bản nguyên hắc ám dày đặc nhất biến thành.
Hết thảy xích thần trật tự màu đen đều kéo căng thẳng tắp tựa như những thanh thần mâu mang theo ánh đen, mang theo lạnh lẽo xuyên thấu thiên địa tới đây, cực kỳ đáng sợ.
Bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo dựng lên một chùm ánh sáng bảo vệ hắn ở bên trong, vạn pháp bất xâm!
Răng rắc!
Hết thảy xích thần màu đen đều đứt thành từng khúc một ở bên ngoài cách cơ thể Thạch Hạo một thước, chúng nát bấy và hóa thành những điểm ánh đen rồi bốc cháy hừng hực, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thạch Hạo bước lên phía trước, cất bước trong cổ địa hắc ám này rồi dõi nhìn tới, có núi lớn cao chót vót đen kịt như mực, cũng có dòng sông lớn khiến người khác phát sợ đang yên tĩnh chảy.
Thạch Hạo cứ thế đảo bước, trên đường đi hắn nhìn thấy được sinh linh!
Nhưng đều chết cả, không biết đã tịch diệt bao nhiêu vạn năm rồi, thân thể lạnh lẽo yên ắng, có thể hình lớn như núi cao, cũng có thể hình như chiều cao nhân loại.
Ánh mắt của Thạch Hạo nhìn về nơi sâu thì trở nên băng lạnh, hắn nhìn thấy được vài bộ thi thể đều là sinh linh cấp độ Tiên vương, hơn nữa còn là cực kỳ mạnh mẽ.
Hoàn toàn chính xác, bọn họ đều là bá chủ, dưới nhân duyên nên đã bước lên được bờ đê thế nhưng sau cùng cũng không có bước ra được bao nhiêu bước cả, đều chết cả rồi.
Khẽ chạm vào thì mấy bộ thi thể này chợt hóa thành tro bụi rồi cứ thế tiêu tán.
Đây là một nhóm sinh linh mạnh mẽ nhất từ ngản tỉ năm tới nay, kết quả vẫn đáng thương như vầy.
Bọn họ tới đây có là vì bình định náo loạn hắc ám, có là vì bản thân đột phá hóa thành Tiên đế, thế nhưng chung quy lại đều trở thành bụi trần trong luân hồi.
Đột nhiên, tro tàn đen xì chợt xoay tròn và hóa thành một con ma long xuất hiện bên cạnh Thạch Hạo, nó đen kịt như vực sâu gầm thét vồ giết về Thạch Hạo.
Đây là con sinh vật khi nãy, rõ ràng đã hóa thành tro tàn thế nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện và bùng nổ ra uy thế kinh thế.
"Ầm!"
Thạch Hạo giơ tay tóm lấy thân thể của con ma long hắc ám này, đồng thời nắm lấy đầu lâu khổng lồ ấy rồi rẹt, bẽ gãy lấy một chiếc sừng rồng.
Quả thật không phải là hư ảo mà là thật sự thức tỉnh và tái hiện lại thân thể.
Tiếng rồng ngâm chấn động đất trời, phong vân hắc ám nổ tung và nơi này run rẩy.
Không ngờ nó lại bùng nổ ra sức mạnh của chuẩn Tiên đế, ra sức tránh né rồi công kích về Thạch Hạo.
"Pháp tắc biến hình, mượn thể mà sinh, vậy mà cũng dám làm dữ à!" Thạch Hạo khẽ quát cũng chẳng để ý lắm.
Ầm, hắn vung mạnh tay lập tức con ma long hắc ám đang bị cầm chặt trong tay rạn nứt, ma huyết màu đen chảy dài xuống mặt đất.
Đây là ý chí thiên địa biến thành, là bí lực trước kia từng công kích hắn nên giờ ngưng tụ thành thân thể và bùng phát ung uy hòng đả thương tính mạng của hắn.
"Chỉ tới như thế, chỉ là pháp tắc chuẩn Tiên đế mà thôi, tốt nhất nên trật tự cho ta." Thạch Hạo hét lớn một tiếng đồng thời sau lưng phát cực kỳ chói lóa chiếu rọi hắc ám, khí tức vô cùng kinh người.
Toàn bộ thế giới bờ đê như hóa thành vùng đất sáng tỏ, đồng thời rạn nứt và nổ tung.
Thạch Hạo vặn nát thân thể của con ma long này khiến cho máu đen tung tóe tựa như núi lửa phun trào, đó chính là pháp tắc chuẩn Tiên đế đang tàn phá bừa bãi và nổ tung.
Ầm ầm
Thiên địa nổ tung, bản nguyên hắc ám bên trên khu cổ địa này sôi trào tựa như điện thờ sâm la giáng lâm, diệt độ tất cả sát cơ trong trần thế.
Đăc biệt là tàn thể của ma long nổ tung dẫn theo pháp tắc chuẩn Tiên đế đánh sụp bầu trời, tựa như muốn ngọc đá cùng nát vậy, muốn kéo lấy Thạch Hạo cùng đi u minh.
Nếu như là Tiên vương khi gặp phải một đòn này thì chắc chắn đã chết rồi, hình thần đều diệt, chẳng còn sót lại gì cả, dù sao đây cũng là cơn bùng phát của pháp tắc chuẩn Tiên đế.
Thế nhưng, từ đầu tới chân của Thạch Hạo đang lan tỏa một tầng hào quang, bất kể là tàn huyết màu đen hay là dây xích pháp tắc kia cũng không thể thương tổn hắn được.
Hắn bước về trước, những tro tàn của những di hài khác hóa thành cũng không có gây dựng lại mà mặc hắn đi qua.
Đại địa vô cùng u tĩnh, sau khi chiến đấu kết thúc thì chẳng còn chút tiếng động nào nữa, tử khí màu đen ngập tràn cùng với từng màn sương mù đen lượn lờ trên ngọn núi.
Ngọn núi kia quá hùng vĩ, nó phải lớn hơn rất nhiều lần so với những ngôi sao bình thường thấy dược, nó đứng sững ở đó chặn đứng con đường phía trước.
Thạch Hạo đạp lê hư không đăng lâm lên ngọn núi này, hắn nhìn thấy từng viên tinh cầu khổng lồ đang chuyển động vờn quanh ngọn núi, mà trên núi lại có một ít thần dược đen kịt sớm đã bị ăn mòn.
Ngay cả thần dược cũng sẽ bị như vầy?
Nếu như là những sinh linh khác đặt chân lên thì sẽ như thế nào? Đều có thể tưởng tượng ra được!
Sau đó hắn nhìn thấy được một cây trường sinh tiên dược, nhưng tiếc rằng cũng hóa đen và tản ra luồng khí tức quái dị, quá kinh người, hoàn toàn hắc ám hóa.
Thạch Hạo như giẫm trên đất bằng, hiện giờ hắn với bộ y phục trắng bóng và đi lại trong thiên địa đen kịt này thì vô cùng bắt mắt, hắn đạp lên hư không rồi từng bước tiến tới.
Hắn bắt đầu xuất phát, tiến thẳng tới phúc địa của vùng đất hắc ám!
Áo trắng như tuyết vô cùng bắt mắt trong bóng đem, chỉ cần có sinh linh ngóng nhìn thì tất nhiên sẽ nhìn thấy được hắn đang tiến lên trong bản nguyên hắc ám đen kịt.
Sau đó, tốc độ của Thạch Hạo biến nhanh, thân là chuẩn Tiên đế nên mỗi lần nhấc chân thì ngân hà sẽ chảy ngược, nhật nguyệt rời xa, hắn nắm giữ sức mạnh cũng như tốc độ mạnh mẽ nhất trên đời này.
Ít nhất, trước khi tiến vào thế giới hắc ám này thì là như vậy.
Thạch Hạo tiến lên, tiếp đó hắn nhìn thấy được một ít di hào không biết được lưu lại từ niên đại nào, chết tới mức không thể chết hơn được nữa, rất nhiều bộ đã hóa thành tro tàn.
Càng tiến lên thì hài cốt ngày càng nhiều.
Mãi cho tới khi hắn nhìn về phía trước thì biển xương vô biên, hầu như đều là màu trắng mịn tựa như tuyết lớn nhấn chìm cả thế gian, vô cùng chói mắt khí ở vùng đất hắc ám này.
Đương nhiên, trong biển xương này cũng có những xương cốt với màu sắc khác nhau, ví như màu vàng, màu đen, màu tím thế nhưng nếu so với mầu trắng thì cũng chỉ là số ít.
Thạch Hạo nhặt lên một ít khúc xương rồi quan sát kỹ, trong lòng hơi chút cảm động khiến cho tâm của chuẩn Tiên đế như hắn cũng thoáng run lên!
Những hài cốt này không hề đơn giản chút nào, không phải nói về tu vi khi còn sống của bọn họ mà là về thiên tư, loại gân cốt này vô cùng thích hợp cho việc tu đạo, thế nhưng đều bị đổ đống ở nơi này.
Bên trong xương cốt sớm đã bị sức mạnh hắc ám ăn mòn và ngưng kết thành một thể.
Khi nhìn cẩn thận thì những sinh linh này có gì khác biệt với cửu Thiên thập Địa, Tiên vực chứ?
Đều từng gặp qua, hiện nay những bộ tộc này vẫn còn truyền thừa trên thế gian, ngoại trừ cá biệt sinh vật cổ xưa ra thì đại đa số hắn đều có thể nhận ra được.
Trong lòng Thạch Hạo trở nên căng thẳng, con ngươi hóa thành ánh kiếm sắc bén, uy thế chuẩn Tiên đế cuồn cuộn lan tỏa sát khí vô tận.
Những sinh linh này lẽ nào đều tới từ bên kia Giới hải, sau cùng bị hắc ám ăn mòn và tụ tập thu gom về nơi này?
"Cổ điện Tiếp đón có thể nối liền hai bờ của Giới hải, đây đều là những sinh vật đã từng lạc lối và rơi vào hắc ám ư, có rất nhiều người được mang tới đây và cũng có bị đào thải hay là bị giết chết đầy tàn nhẫn?"
Thạch Hạo suy đoán, hắn cảm thấy sắp sửa chạm vào chân tướng rồi, chuẩn bị tiếp cận vùng đất chung cực rồi.
Tiếp tục tiến lên, ranh giới màu đen mênh mông rộng lớn vô biên, trên con đường sau đó không hề có chút thực vực nào, trọc lốc trống không, chẳng có chút sinh cơ gì cả.
Vô biên vô vần, cương vực ngàn tỉ dặm cứ thế biến mất dưới chân của Thạch Hạo.
Hắn với bộ áo trắng phần phật, phong thái khiếp người, mặc dù có thể xem là thanh tú thế nhưng cặp mắt lại tựa như tiên kiếm phát ra ánh sáng chói mắt.
Rốt cuộc thì cũng đã tới, hắn nhìn thấy được vô số kiến trúc to lớn và rộng rãi, không biết đã được xây dựng từ kỷ nguyên nào, khí thế hùng vĩ kinh sợ lòng người, phàm là sinh linh tới đây đều sẽ bị áp chế, không kìm hãm được mà phải thần phục và quỳ lạy.
Thạch Hạo dừng lại, hai mắt trở nên lạnh lẽo.
Hắc ám vô biên, sương mù lan tỏa, hắn nhìn thấy hoạt loạt cung điện to lớn không hề có giới hạn đang vắt ngàn phía trước, chặn đứng đường đi.
"Thế gian có lời đồn rằng, cần đi qua vùng đất hắc ám thì mới có thể thấy được cổ địa chung cực, đó là truyền thuyết hay là sự thật lịch sử?"
Thạch Hạo quan sát kỹ, ở đây hắn cũng cảm nhận được một loại áp bức thế nhưng muốn hắn thần phục, muốn hắn quỳ lạy thì đó là điều không thể!
Hoàn toàn chính xác, nơi này có sức mạnh của cấp chuẩn Tiên đế!
Thạch Hạo bước lên phía trước và tiếp cận khu vực bên trong cung điện hùng vĩ này, trong lòng hắn lúc này chính là chấn động, hắn nhìn thấy được một tấm bia đẫm máu được viết hai chữ lớn: Thiên đình!
Máu này có màu đe, bia đáng mang theo mảnh vỡ phù văn của thời gian, lưu chuyển sức mạnh của bản nguyên hắc ám.
Trên thực tế, toàn bộ dãy cung điện hùng vĩ này cũng không biết có phạm vi bao nhiêu vạn dặm, đều ngập tràn tử khí nồng đậm cùng với sức mạnh hắc ám vô tận.
"Thiên đình hắc ám!"
Thạch Hạo lạnh giọng nói, đây tuyệt đối không phải là dãy cung điện tầm thường, nó sớm đã hắc ám hóa rồi.
Trong lòng hắn nặng nề, ở đây lại nhìn thấy được Thiên đình, khí thế kia quá kinh khủng mang theo uy thế chuẩn Tiên đế thế nhưng lại âm u đầy tử khí, không thấy được bóng người nào.
Nơi này quá trống trải, không thấy dược bất cứ sinh linh nào cả!
Cho tới khi hắn tiếp cận tòa cung điện trung ưng thì bất chợt có âm thanh truyền tới, cổ xưa, tang thương mà lại ép người, khiến Thạch Hạo trở nên nghiêm túc lên.
"Người hành hương, thành kính và chân thành, từ phía bên kia của biển tới đây, mỗi một bước quỳ lạy một lần, đó đều là muốn yết kiến bản tạo, vậy sao ngươi lại mang theo sát ý tới đây?"
"Hành hương, ngươi là ai?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.
"Đế!"
Chỉ một chữ, âm thanh kia quá dọa người tựa như một vị Đế vương cái thế đang chất vấn nhìn xuống, đủ khiến vạn linh thế gian run rẩy, hình thần đều sẽ hóa thành bột mịn chỉ trong một cái nháy mắt của hắn.
Nơi này có một sinh linh, bên trong dãy cung điện to lớn này cũng chỉ mỗi mình hắn, và tự xưng là Đế!
Hắn cao cao tại thượng, uy nghiêm và thần thánh, vẫn chưa hề lộ ra hình thế nhưng đã lưu chuyển ra khí tức vô địch quan sát vạn cổ như vậy rồi.
Một vị Đế chân chính, đang ở đây?
Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại và vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thế nhưng hắn cơ bản không hề có chút vẻ sợ hãi nào, hắn là chuẩn Tiên đế, có lòng tự phụ của chính mình, có phong cách vô địch của chính mình!
Sao lại sợ? Hắn lạnh lùng nhìn về trước đồng thời chất bước về nơi đó!