[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1949 : Trấn áp ba vương.
Chương 1949 : Trấn áp ba vương.
"A..."
Ngao Thịnh thét gào, thân thể của hắn trở nên tả tơi vì bị Thạch Hạo chém tan, Tiên vương huyết vương vãi khắp tinh không, hắn đang dùng mọi khả năng để ngăn chặn sức mạnh sát phạt của đối phương.
Ai có thể nghĩ tới, năm mươi vạn năm trôi qua và Hoang của ngày xưa lại có thủ đoạn tới cỡ này, đối đầu với Tiên vương và muốn giết thì sẽ chét, việc này đáng sợ tới mức nào?
Nhiều năm qua hắn đã làm như thế nào để trở về?
Có vị Tiên vương tuyệt đỉnh nào trẻ như thế không, năm tháng vô tình đã chôn vùi đi rất nhiều thứ, trước kia khả năng cũng có người kinh diễm tuyệt thế, đã sớm đã trở thành Tiên vương, thế nhưng, bọn họ mạnh mẽ như hoang ư, là đang chin hchiến với ba đại cao thủ tuyệt thế đó.
Ngao Thịnh rít lớn, cả người đều là phù văn, đều là ánh sáng, kiếm dực óng ánh bao trùm lấy thân thể để ngăn cách sát phạt!
Thân thể bị chém đứt rời kia, đầu lâu bị chém lìa kia đều đang đồng thời lao nhanh tới hòng gây dựng lại lần nữa!
Thân là Tiên vương tuyệt đỉnh lại bị người ép tới một bước này, mấy kỷ nguyên qua chưa hề phát sinh rồi, trên thực tế sau khi thành danh thì chưa hề chật vật như vậy.
"Phụt!"
Kiếm thai trong tay Thạch Hạo không gì không xuyên thủng, vào lúc này lực đạo lớn vô cùng, một vệt sóng máu lao tới và lần nữa chém thân thể của Ngao Thịnh thành một đoạn!
Hắc ám trong vũ trụ bị chiếu sáng, bởi vì Tiên vương huyết quá rực rỡ, mang theo muôn vàn sắc thái sặc sỡ cùng với ánh sáng hỗn độn bao phủ nơi đây.
Tứ chi, bụng, ngũ tạng, đầu lâu của Ngao Thịnh đều chia lìa, bị chém thành mấy đoạn như thế khiến hắn nổi giân đùng đùng, lần này quá nhục nhã, luôn nằm ở phía hạ phong và bị người áp chế đánh tới mức thảm bại này.
Thái Thủy thét dài, sau lưng hắn hiện lên một con thú khổng lồ, đó chính là dáng vẻ của bản thể hắn, hiện giờ dùng toàn bộ tinh lực còn lại cùng với ký hiệu đại đạo xây dựng thành, nó mơ hồ dữ toạn và đáng sợ tới khủng khiếp.
Gào!
Nó rống to một tiếng, con thú khổng lồ kia mở cái miệng to như chậu máu táp về phía Thạch Hạo hòng liều mạng cứu Ngao Thịnh Tiên vương.
Cũng trong lúc đó, Nguyên Sơ thét dài, hắn đứng từ đằng xa vung vẫy hai tay kết thành pháp ấn vô thượng giết thẳng tới Thạch Hạo, hắn đang thay đổi sắp xếp trật tự của thiên địa này.
Đó là một chùm tiên quang bắt nguồn từ khi thời đại mới mở, đó là phù văn ánh sáng đại đạo bản nguyên trong thiên địa đã được Nguyên Sơ luyện hóa thành thần năng vô thượng của bản thân.
Ánh sáng này được mệnh danh là không gì không quá, quả thật có uy lực vô cương.
Thái Thủy vận dụng bản thể mà Nguyên Sơ thì lại vận dụng Thiên vương thuật bản mệnh của mình, thứ nào cũng đều lợi hại vô cùng, chính là vì ngăn cản Thạch Hạo và giết chết hắn.
Ngao Thịnh tuyệt đối không thể bị tiêu diệt được, nếu không hai người bọn họ càng bị động hơn.
"Trò mèo thôi!"
Đối mặt với sự thảo phạt này thì lời nói của Thạch Hạo tương đối lạnh lùng, không hề lo lắng gì cả, hắn đứng bên trong tiên vụ và cả người trở nên mơ hồ mờ ảo.
Thế nhưng, ánh mắt của hắn vô cùng chói lóa lạnh lẽo và khiếp người lao ra từ bên trong sương mù hỗn độn, hắn lạnh lùng nhìn hai người kia.
Ầm!
Thân thể của Thạch Hạo tạo ra một vòng ánh sáng và cộng hưởng cùng với người tí hon đang ngồi trong chùm ánh sáng bên trên kia, cả hai giao hào óng ánh tới tận cùng.
Lúc này, môn bí thuật thứ ba được sinh ra bên trên Chí Tôn cốt kia lại được triển khai, khí tức cả người tăng lên tới mức khiến người phải kinh hãi.
Giết!
Thạch Hạo rống lớn một tiếng, chợt xoay người giết thẳng hai đại cường giả, tay trái hắn nắm quyền ấn còn tay phải cầm kiếm thai quét ngang hai người.
Ầm!
Cứ thế xông mạnh tới, nắm đấm của Thạch Hạo nện thẳng về phía đầu lâu của con thú khổng lồ kia, còn nó thì lại mở to cái miệng như chậu máu của mình hòng nuốt lấy quyền ấn của hắn.
Ầm, huyết quang bắn tung tóe, nắm đấm của Thạch Hạo chẳng hề hấn gì thế nhưng con thú khổng lồ ấy lại bay ngược ra sau, miệng đầy máu tươi, răng nanh đều gãy nát.
Gào!
Thái Thủy Tiên vương gào thét, đó là pháp thể của hắn, con thú khổng lồ kia bay ngược ra sau khiến cho chân thân của hắn cũng rung lắc và có máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, hắn cũng lảo đảo thối lui.
Cuối cùng, con thú khổng lồ thiếu chút nữa nổ tung kia đã dung hợp lại với hắn.
Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo đón lấy Nguyên Sơ, người tí hon trên đỉnh đầu của hắn há miệng thét dài, dĩ nhiên là đang nuốt lấy nuốt để tiên quang của Nguyên Sơ.
"Ngươi... quay lại cho ta!" Nguyên Sơ hét lớn, đây chính là phù văn tiên quang đại đạo vô thượng mà hắn đã thu được từ thời đại khai thiên tích đại, đây là chí bảo, được xem như là một món binh khí khác biệt, làm sao có thể để xảy ra sai lầm chứ?
Nhưng, người tí hon kia quá yêu tà, quai hàm biến lớn không ngừng nuốt lấy tiên quang và cố gắng luyện hóa thứ này.
Ầm!
Thạch Hạo phát uy, quyền và kiếm thai cùng ra đánh tan pháp tướng hộ thân của Nguyên Sơ Tiên vương, đánh nổ giáp trụ của hắn khiến cho thất khiếu đều ứa máu đồng thời bay ngược sang ngang.
"Chết!"
Thạch Hạo rống lớn, kiếm thai trong tay quét ngang lần nữa chém về phía Ngao Thịnh khiến cho hắn trọng thương tới mức chẳng còn hình thù gì nữa, thân thể càng ngày càng tả tơi.
"Quang minh vĩnh viễn gia trì lên thân ta!" Ngao Thịnh ngâm tụng âm thanh kinh văn.
Cơ thể của hắn tan rã, hóa thành ký hiệu đại đạo và ngập tràn trên bầu trời, trở thành một đại dương đáng sợ phóng tới Thạch Hạo.
Nguyên bản cơ thể của hắn đã bị Thạch Hạo chém thành vài khúc, và bên trong huyết nhục này ẩn chứa quy tắc của Thạch Hạo hòng ngăn cản hắn khôi phục lại.
Nhưng nào nghĩ tới, Ngao Thịnh lại vô cùng quyết tâm đốt cháy tinh huyết để giải thoát thân thể, lập tức hóa thành mưa ánh sáng, trở thành ký hiệu trật tự, lúc này gần như là 'hóa đạo'
Là đang đùa với lửa, sơ sẩy một cái thì chân thân của hắn vĩnh viễn không cách nào khôi phục được, bản thân sẽ tan vào trong đại đạo, trở thành một phần của quy tắc thiên địa.
Thế nhưng, hắn không thể làm gì hơn vì đã gặp phải một sinh linh đáng sợ như Thạch Hạo, hắn chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Ầm!
Thiên uy của Ngao Thịnh kinh thế, ký hiệu đại đạo đầy trời bao phủ xuống hòng nhấn chìm và giết chết Thạch Hạo.
"Vô dụng thôi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Giây lát đó, hắn diễn hóa ra một tòa lôi trì và bên trong không chỉ có ánh chớp mà còn có cả hàng loạt ký hiêu jtahàn thông của hắn, tựa như chân hoàng bay múa, mảnh vỡ thời gian ngập tràn...
Đây chính là thủ đoạn tuyệt thế của hắn, những pháp môn như Liễu Thần, Bất Diệt kinh, Lôi đế bí thuật, Chân Hoàng cổ kinh, Lục Đạo Luân Hồi thiên công... tất cả đều được hấp thu và dụng hợp làm một.
Hiện giờ hắn đang dùng năm bí cảnh lớn để khống chế, có pháp của chính mình thế nhưng cũng có áo nghĩa vô thượng của những kinh văn của ngày xưa.
Hiện giờ, hắn đang sử dụng, sáu bí cảnh lớn đều phát sáng và lan tỏa vạn ngàn pháp tắc, vô tận diệu thuật xuất hiện bên trong lôi trì này.
Biểu tượng của lôi trì, là ẩn chứa áo nghĩa chư thiên!
Hình dáng của nó tựa như là một chiếc đỉnh thế nhưng sau khi biến hóa thì lại giống như tòa tháo, mà khi mảnh vỡ thời gian bay lượn thì lại giống nhân thân chuông.
Nó không ngừng biến hóa và cuối cùng hóa thành một chiếc ao.
Xoẹt!
Chiếc ao này cũng không lớn mà tầm một thước vuông đang phát ra ánh sáng vô lượng, tiếp đó bắt đầu điên cuồng hút lấy những ký hiệu đại đạo giữa bầu trời kia.
"Ngươi..." Ngao Thịnh sợ hãi.
Hắn thật sự sợ hãi, hắn đã gần như 'hóa đạo', tạm thời bỏ qua thân thể để đốt cháy thể xác, chỉ chừa lại mỗi tinh huyết và phù văn đại đạo đan dệt mà thôi.
Kết quả hắn vẫn phải chịu thiệt, bị chiếc ao kia hút lấy, nếu như cứ để bị luyện hóa như thế thì thật sự nguy to.
"Gào!"
Ngao Thịnh hét lớn, không thể không toàn lực chống trả, tinh huyết giấu ở bên trong phù văn đại đạo bốc cháy, vạn bất đắc dĩ hắn đành phải đắp nặn lại thân thể và hạ xuống ở phía sau.
"Chạy đi đâu?!"
Thạch Hạo sớm đã tới gần và lấy ra một chiếc ao cổ dung luyện hàng loại bí thuật, giải thích áo nghĩa bản nguyên nhất hòng luyện hóa Ngao Thịnh.
Đồng thời, chân thân của hắn vung mạnh quyền ấn tiêu diệt Ngao Thịnh ở cự ly gần.
Ầm!
Hai bên tiếp xúc là điều không thể tránh khỏi, tiên quang chói mắt bắn mạnh.
"A..."
Ngao Thịnh hét lớn, cơ thể của hắn bắt đầu rạn nứt, đây chính là Tiên vương thể thế nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được đòn tuyệt sát của Hoang.
Bởi vì, Thạch Hạo đang vận dụng toàn lực thậm chí còn triển khai cả môn Chí Tôn thuật thứ ba để gia trì bản thân, giúp cho lực công kích tăng vọt.
"Tiểu tặc, chớ có ngông cuồng!"
Thái Thủy Tiên vương tay cầm một thanh thiên mâu đâm thẳng về trước, mà Nguyên Sơ Tiên vương thì hai mắt đỏ bừng rút ra một nửa tiên quang thần bí từ thời đại khai thiên tích địa kia.
Ngao Thịnh cũng bất chấp, đang kiên trì, đang chống cự, tới hiện tại rốt cuộc thì hắn cũng đã cúi đầu không còn ngăn cản sự cứu viện của hai người kia nữa, bởi vì nếu như hắn lên tiếng thì nguy to!
"Giết!" Thạch Hạo gầm thét.
Hắn vận dụng sở học, triển khai hàng loạt thủ đoạn đại chiến với ba vị Tiên vương.
Trong đó, hắn có một mục tiêu quan trọng nhất đó chính là chủ công Ngao Thịnh, toàn lực giết chết, lần này hắn đã trúng phải tiên quang của Nguyên Sơ thế nhưng vẫn điên cuồng tiêu diệt Ngao Thịnh.
Phụt!
Rốt cuộc thì Ngao Thịnh lại bị hắn đánh nổ lần nữa, tinh huyết và ký hiệu đại đạo ngưng tụ cùng một chỗ ở nơi xa xa.
"Tuy răng ta thất bại, bị đánh tan thân thể, thế nhưng Tiên vương tuyệt định chính là bất tử bất diệt, chung quy lại ngươi không thể làm gì được ta!" Ngao Thịnh lạnh lùngn ói.
Tuy rằng trong lòng hắn có tức giận thế nhưng chẳng biết làm gì cả, thất bại chính là thất bại nhưng Tiên vương tuyệt đỉnh sẽ rất khó bị giết chết, thành ra hắn cũng không quá lo lắng.
"Thu cho ta!"
Thạch Hạo liều mạng tới cùng với hắn, rốt cuộc cũng đã thu nguyên thần cùng với ký hiệu đại đạo của Ngao Thịnh Tiên vương vào trong.
"A, không, chiếc ao này có thể gây tổn thương cho nguyên thần bất diệt của ta!" Ngao Thịnh kinh hãi.
Cho tới giờ phút này thì trong lòng hắn mới hiện ra sương mù dày đặc, thủ đoạn của Hoang quá nghịch thiên, lại có thể tiêu diệt ánh sáng nguyên thần của hắn!
Ầm!
Thạch Hạo vung nắm đấm nện cho Thái Thủy Tiên vương lảo đảo thối lui, tóc tai bù xù, ngay cả thiên mâu trong tay cũng không cách nào nắm được mà tuột tay rơi đi mất.
Phụt!
Rốt cuộc, Thái Thủy Tiên vương ho ra đầy máu tươi, nửa người hắn đã bị Thạch Hạo chấn cho rạn nứt, máu tươi chói lóa không ngừng rơi rớt trong tinh không.
Thiên mâu của hắn bị đánh rơi và bị Thạch Hạo chộp vào trong tay.
Ầm!
Thạch Hạo múa lượn thiên mâu vài vòng rồi dựng thẳng đứng, lập tức đại thế giới tựa như bị cắt lìa, quá uy mãnh.
"Chém!"
Thạch Hạo không hề sợ hãi gì, tiếp tục sát phạt.
Sau cuộc đại chiến kinh thiên động địa thì Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng đã bị Hoang đánh cho tan nát thân thể, thế nhưng bọn hắn bất hủ bất diệt, có thể lại đắp nặn nên pháp thể vô thượng.
"Thu!"
Thạch Hạo hét lớn, vận dụng chiếc ao kia thu lấy ký hiệu đại đạo cùng nguyên thần của hai người kia rồi bắt đầu luyện hóa.
Vùng thế giới này trở nên yên tĩnh không chút tiếng động nào, có cũng chỉ là xác sao, bụi bặm vũ trụ, đã bị đánh tan chẳng ra hình thù gì nữa, rất là khốc liệt.
Thạch Hạo yên lặng ngồi xếp bằng trong tinh không, trước mắt có một cái ao và bên trong mông lung mờ ảo, chứa đựng hết thảy phù văn áo nghĩa thần thông của hắn, bắt đầu luyện hóa ba đại Tiên vương.
Hắn đang nhíu mày, lẽ nào Tiên vương tuyệt đỉnh khó giết chết như vậy ư?
Hắn nghe được, muốn giết chết Tiên vương tuyệt thế thì cần phải chuẩn bị thật kỹ càng và phải có thủ đoạn đặc biệt, nếu không chỉ cần sơ sẩy một cái sẽ khiến đối phương từ trong đống tro tàn sống lại.
"Không!"
Nhưng, đám Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ lại không cho là như thế, sau khi bị thu vào trong ao thì cả người lạnh lẽo, cảm thấy nguyên thần của bản thân đang từ từ tan rã.
Đương nhiên, chuyện này cũng cần phải có thời gian thế nhưng cuối cùng gì cũng khó có thể thoát khỏi cái chết.
Ầm!
Tiên vực chấn động, chỉ một mình Hoang đã trấn áp được ba đại Tiên vương và thu bọn họ vào trong một chiếc ao cổ đầy thần bí.
"Quá tốt, thắng rồi, Thạch Hạo đã chiến thắng được ba đại Tiên vương!"
"Ba lão già chết bầm, các ông cũng sẽ có ngày hôm nay ư? Rốt cuộc cũng bị Hoang trấn áp, từng người sẽ bị trừng trị thích đáng, ai cũng chạy không thoát!"
Đám người Mục Thanh, Đả Thần Thạch kêu gào đầy kích động, là đang tiêu diệt Tiên vương đó, Hoang thật sự thành công rồi.
"Đi, chúng ta tới đó, từ biệt năm mươi vạn năm giờ lại lần nữa gặp mặt, thật là quá khó khăn mà!" Thiên Giác nghĩ lên tiếng, vành mắt của hắn cũng đã đỏ bừng.
Cũng trong lúc đó, đám người Yêu Nguyệt công chúa, Thác Cổ Ngự Long, Thanh Y, Thập Quan vương... đều bay về phía này để gặp mặt hắn.
===================
Thêm chục phiếu đề cử nữa thì mình sẽ ráng thêm 1c nữa cho tròn 1950 :D
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc