[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1947 : Hoang trở về.
Chương 1947 : Hoang trở về.
Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ từ trong Giới hải trở về và vị tiền bối kia cũng không có đi cùng, vừa mới đặt chân vào Tiên vực thì bọn họ đã phát hiện được điểm dị thường, cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ trong cõi u minh ba đại cường giả chợt sinh ra một loại cảm ứng, có nhân quả đang chảy xuôi nhằm về phía trong tộc.
Giới hải quá xa xôi, không biết cách Tiên vực bao nhiêu thời không, dù cho tu vi của bọn họ có nghịch thiên thì khi đang ở nơi đó cũng không thể nào cảm ứng được chuyện đang xảy ra ở đây được.
Bên trong một ít đạo thống cổ xưa của Tiên vực chợt có cường giả thức tỉnh, đều mang theo vẻ kỳ dị chờ đợi Ngao Thịnh phát điên.
Quả nhiên, lát sau chính là tiếng hét kinh thiên động địa phát sinh, âm thanh của Ngao Thịnh chấn động cả vùng vũ trụ dưới sự thống trị của hắn, chư thiên tinh đầu đều lay động theo.
Nếu không phải hắn đã cố ý khống chế thì chòm sao đầy trời sẽ nổ tung, hỗn độn cùng với tiên khí vô tận sẽ ngập tràn, giữa tinh không sẽ bị ký hiệu nhấn chìm, khí tức khủng khiếp vô cùng!
Tựa như muốn hủy diệt đi một giới này và lần nữa khai thiên tích địa!
Ngao Thịnh đã trở thành Tiên vương trong rất nhiều kỷ nguyên, là một tồn tại cổ xưa chân chính, ngày thường rất ít lời, tới cấp bậc này thì cả vạn năm chưa chắc đã nói ra một câu.
Thế nhưng hiện giờ hắn vô cùng tức giận, thiên địa run rẩy theo, âm thanh của hắn chấn động tâm hồn, khiến Chân Tiên quỳ rạp xuống đất.
"Là kẻ nào?!"
Hắn hét lớn, là kẻ nào đã làm nên? Cho tới bây giời, người của Ngao gia cũng không hề hay biết đó là ai, không biết rõ người nào đã ra tay.
Tiên vương nộ, thiên địa run!
Ngao Thịnh tự mình suy diễn, hắn muốn tìm ra kẻ địch này rồi tự tay giết chết.
"Ta chẳng cần biết ngươi là ai, bất luận ngươi ở đâu thì cũng phải chết, những người là kẻ địch của ta từ tuyên cổ tuyên kim thì đều sẽ tan thành mây khói!"
Ngay cả lời nói hung ác như vầy mà Ngao Thịnh cũng nói ra được thì có thể thấy hắn tức giận tới cỡ nào rồi, Tiên vương không nói bậy, không dễ phát lời thề, một khi đã ra vậy chính là pháp chỉ, dùng mọi khả năng để hoàn thành.
Quả nhiên, thiên địa đại biến, tiên quang lưu chuyển nơi này, hết thảy tinh đấu trong vũ trụ đều reo vang dần dần hiện ra ký hiệu đại đạo chí cao, dấu ấn pháp chỉ hiện ra bên trong càn khôn này.
Đáng tiếc hắn không cách nào suy diễn ra được, dính tới cấp độ của Tiên vương vả lại còn có đại nhân quả với hắn nên cực kỳ khó để dự đoán được, mạnh như hắn cũng không được.
Việc này khiến Ngao Thịnh nén cơn tức giận, người khác giết chết dòng dõi của hắn, phá tan phủ đệ của hắn, thế nhưng hiện tại lại không biết kẻ đó là ai.
Trong thiên địa này, một nhóm sinh linh cổ xưa nhất đang ngồi xem trò vui, rất hiếm khi thấy Ngao Thịnh ăn phải quả đắng nên bọn họ rất thích thú để xem cảnh này.
"Tên chuột nhắt nào dám giết huyết thống Ngao tộc ta, lăn ra ngay cho ta!" Ngao Thịnh hét lớn, quả thật hắn đã thất thố quá rồi.
Biên giới khu vực Tiên vực, Thạch Hạo lại bước vào con đường thành tiên, điều khiển con Hống lông vàng tiến vào trong vùng thế giới hùng vĩ này.
Chúa tế trong cấm khu, nói rõ hơn thì cũng chênh lệch với Tiên vương một khoảng nhỏ thế nhưng không lớn, có một số người đạo quả đã bị tỳ vết, sức chiến đấu tiếp cận với Tiên vương, hầu như được coi là đặt chân vào lĩnh vực này rồi.
Đương nhiên, thực lực tới một bước này thì cách biệt không là bao cả, được gọi là cường giả thuộc lĩnh vực Tiên vương cũng không có gì sai.
Hống lông vàng vô cùng uất ức, nó đường đường là hùng chủ* một đời, đã từng bễ nghễ thiên hạ, bốn biển đều xưng tôn, kết quả hôm nay lại rơi vào kết cục như thế này.
(*): Vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.
Nó muốn tự bạo thế nhưng lại làm không được, nó muốn phản kháng thế nhưng thân thể không nghe theo lời sai khiến, bởi vì nguyên thần của nó đã bị giam cầm, cả người đã bị luyện hóa đi một nửa.
Đây cũng không phải là nguyện vọng của nó, nếu như cho nó tự do thì nhất định sẽ đổ máu tới cùng, dù cho ngọc đá đều vỡ, hình thần đều diệt!
Sự sỉ nhục như vầy nó không cách nào tiếp nhận được, sao can tâm làm thú cưỡi cho người ta chứ?
Thế nhưng, nguyên thần của đối phương quá lợi hại, còn mạnh hơn rất nhiều những lão quái vật đã sống qua rất nhiều kỷ nguyên kia, đây tuyệt đối là một vị bá chủ có thể ngạo thị trong lĩnh vực Tiên vương.
Sao như vậy chứ? Tới hiện tại nó cũng không cách nào dám tin được, tu sĩ trẻ tuổi năm xưa rõ ràng đã bị giết chết, thế nhưng lại có thể phục sinh lần nữa.
Vô tận tiên khí vọt tới, Hống lông vàng ngơ ngẩn xuất thần, không biết đã bao nhiêu vạn năm nó chưa trở về rồi? Mặc dù bị nô dịch, bị người trấn áp thế nhưng nỗi lòng của nó vẫn rất phức tạp.
Trận chiến năm đó bọn họ đã tiếp xúc quá sâu với sinh linh hắc ám, trong cơ thể tích lũy lượng lớn vật chất hắc ám và biến hóa bất tận, thành ra không được phép trở về.
Từ đây cũng có thể thấy được, bọn họ yếu hơn Tiên vương tuyệt đỉnh của Tiên vực một chút, nếu không, nếu như đủ mạnh thì ai có thể ngăn cản được bước chân của bọn họ?
Lần nữa trở lại, Hống lông vàng hừng hực nơi mắt, nó muốn xé rách Thạch Hạo, muốn giết chết người này.
Dù sao, nó cũng đã quay trở lại quê cũ thế nhưng lại khuất nhục như thế này, nếu như bị người quen nhìn thấy thì còn mặt mũi gì nữa chứ?
Nó hối hận ư, có một ít!
Nó hối hận không phải vì ra tay với Thạch Hạo mà là không đủ quyết đoán, năm xưa nếu như hủy diệt đi thi thể kia, dù cho có đắc tội với Bàn vương thì cũng không bỏ qua.
Ai có thể ngờ tới, tam đại Tiên vương cộng thêm nó cùng nhau kiểm tra, vững tin nguyên thân của Hoang đã tiêu tan, thế nhưng về sau hắn vẫn còn sống!
Không hề có thiên lý gì cả, không phù hợp với đạo lý thông thường chút nào!
Ngày xưa, nó biết bên cạnh Thạch Hạo có vài lão quái vật, tuy rằng đã không đầy đủ thế nhưng thủ đoạn vẫn rất nghịch thiên, dù là nó cũng không nắm chắc nên mới âm thầm báo cho ba đại Tiên vương.
Mãi cho tới tận khi mấy lão quái vật bên cạnh Thạch Hạo đều bị ba đại Tiên vương ép chặt thì nó mới yên tâm, nhưng kết quả thì sao nào?
Gào!
Hống lông vàng gầm nhẹ!
"Ồ, gợn sóng rất quen, là người nào trở về thế?" Có cường giả vô thượng trong đạo thống cổ xưa mở mắt và nhìn về phía này.
Cũng trong lúc đó, Ngao Thịnh vẫn đang phát điên, hắn lời ra chính là pháp, cả vùng vũ trụ này đang rung chuyển, đầy trời đều là ký hiệu đại đạo, cuồn cuộn ý chỉ của hắn.
"Ngao Thịnh, chớ có sủa nữa, bản tọa đã tới để giết ngươi rồi nè!"
Đúng lúc này thì từ biên giới Tiên vực chợt truyền tới tiếng nói lạnh lùng, lập tức chấn động cả Tiên vực, tu sĩ bốn phía chấn kinh không gì sánh nổi, mọi người biết, chính chủ đã xuất hiện rồi.
Lần này, Thạch Hạo không có che đậy thiên cơ nữa mà đường đường chính chính đi tới, bởi vì Ngao Thịnh đã xuất hiện, hắn cũng không cần theiét phải ẩn giấu chân thân làm gì.
Biên giới Tiên vực có một con cổ thú khổng lồ với bộ lông vàng dài cả người, miệng rộng đầy răng nanh cực kỳ dữ tợn, thế nhưng nhìn từ một góc độ khác thì thần võ cực kỳ.
"Chủ của Hống tộc?!" Rất nhiều người giật nảy mình, nhìn thấy được con cự thú kia đang từ từ tới gần.
"Không đúng, nó rất mạnh thế nhưng cũng không thể nào dám khiêu khích Ngao Thịnh được, chênh lệch quá xa."
Vài người hoài nghi,
"Trên lưng nó còn có một người kìa!" Có cường giả nhắc nhở.
Không phải bọn họ quan sát không kỹ mà là Thạch Hạo quá mạnh mẽ, đã dung hợp với đại đạo, đuọc khí hỗn độn vờn quanh, trở thành một phần của thiên địa.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiển, hắn đã siêu thoát ra khỏi thiên địa này.
Bởi vì, hắn Lấy thân làm chủng, bất kể đi tới nơi nào cũng không hề sợ hãi, mặc cho quy tắc thiên địa biến hóa thì hắn vẫn như thế.
"Người này, còn trẻ tuổi như vậy?!"
Có người thì thầm, trẻ tuổi mà hắn nói tới cũng không chỉ là dung mạo mà còn là lực sinh mệnh vô cùng phồn thịnh, hoàn toàn khác với tuổi thọ vô tận sau khi đạo hạnh trở nên mạnh mẽ.
Dù sao, tu đạo mấy chụ mấy trăm vạn năm thì đã trở thành Tiên vương, không nói là không có thế nhưng cũng rất hiếm thấy, cũng từng có người hiển lộ ra tư chất như thế nhưng cuối cùng đều bỏ mạng cả.
Hôm nay lại xuất hiện một vị, đây là người phương nào?
Hắn lại dám hò hét chỉ chỏ thẳng mặt Ngao Thịnh, Thái Thủy!
"Cái gì!"
Chung quy lại, ở Tiên vực cũng sẽ có người nhận ra Thạch Hạo nên chấn kinh ngay tại chỗ, sao có chuyện đó chứ, một người đã chết mà còn có thể sống lại.
Nên biết, năm xưa có tận ba đại Tiên vương xuất kích tuyệt sát hắn, làm sao có khả năng sẽ tái hiện trên nhân gian chứ?
Đáng sợ nhất chính là, hắn đã đột phá cấp bậc Tiên vương, quả thật muốn hù chết người khác mà!
Ngao Thịnh cũng ngây người khó mà tin được, Hoang, một tiểu tu sĩ có chút ấn tượng trong năm tháng sinh mệnh của hắn, chẳng phải đã chết rồi ư?
Năm xưa kẻ này chẳng có chút uy hiếp gì cả, giơ tay cũng có thể giết chết, đã hoàn toàn xóa đi dấu vết của hắn, chấm dứt hậu hoạn, nhưng nào ngờ tới người này lại tái hiện.
"Gào!"
Ngao Thịnh hét lớn một tiếng, toàn bộ mái tóc của hắn bay phần phật, hắn đã nổi giận, tên tu sĩ tầng dưới chót đã bị hắn giết chết năm xưa giờ lại quật khởi, giết dõng dõi của hắn, phá tan phủ đệ của hắn, vẻ hông hách này tới cỡ nào chứ?
Ít nhất, dưới cái nhìn của hắn thì đây chính là loại khiêu khích nhất với uy nghiêm Tiên vương như hắn, là một loại sỉ nhục.
'Hoang, là ngươi à, còn chưa chết hả, hôm nay sẽ lấy thủ cấp của ngươi, trấn áp vĩnh viễn!"
Hắn quát lớn nói ra vài lời như vầy thế nhưng không hề tương xứng với thân phận của hắn, hắn muốn nói, lần này Thạch Hạo sẽ chết vô cùng đau đớn, sẽ vĩnh viễn trấn áp hắn, luyện lấy hồn phách của hắn.
Tiếng hét này của hắn chấn động cả bát hoang, tất cả mọi người đều nghe thấy được và biết đó là ai!
"Trời ơi, Hoang, là tên nhân loại của năm mươi vạn năm trước ư?"
"Không thể nào, chẳng phải hắn đã chết rồi ư, làm sao có thể nghịch thiên trở về chứ?"
"Ta nghe được gì thế này, Ngao Thịnh lại gọi người trẻ tuổi kia là Hoang, chẳng hề hợp lẽ thường chút nào?"
Một đám người kinh ngạc tới ngây dại, tu sĩ các tộc đều ngẩn ngơ kinh ngạc.
Phàm là những người hiểu rõ chuyện năm xưa thì đều cảm thấy hoang đường, ba đại Tiên vương cũng không thể giết hắn, năm mươi vạn năm sau hắn đã sống sót trở về ư?
Đương nhiên cũng có rất nhiều người không hiểu, chính là những tu sĩ mới sinh ra trong vòng mấy chục vạn năm trở lại đây nên đang hỏi tình hình với những người xung quanh, sau cùng thì chỉ biết trợn tròn xoe cặp mắt.
Dưới sự liên thủ của ba đại Tiên vương thì Hoang đã bị giết chết, cả thế gian đều biết chuyện này, Hoang đã chết nhưng lúc này lại tái hiện lại, Tiên vực ầm ầm, khắp nơi lộ vẻ ngạc nhiên, ai nấy đều bàn tán.
"Chính là ta, trở lại để tính sổ với ngươi, Ngao Thịnh, nạp mạng đi!"
Thạch Hạo hét lớn, âm thanh của hắn cuồn cuộn chấn động cả tinh không, truyền khắp mười phương.
Đúng là Hoang, sau khi được xác định thì đã gây nên sức ảnh hưởng quá lớn.
Có sinh linh của Giới hải, là mấy vị cường giả vừa mới tiến vào Tiên vực, trước đây không lâu bọn họ từng ở trong Giới hải cảm ứng được có người đã khai sáng ra một hệ thống mới nên vô cùng khiếp sợ, lúc ấy còn muốn tìm kiếm kẻ đó là ai nhưng tiếc rằng người kia đã biến mất rất nhanh sau đó, không ngờ rằng, người kia lại được gọi là Hoang, lại xuất hiện và muốn giết chết Ngao Thịnh Tiên vương!
"A..." Có người trong gia tộc Ngao Thịnh gầm rú đầy đau thương, chính Hoang đã giết chết nhiều cao thủ của bọn họ như thế.
"Cái tên tiểu tắc này, sao hắn có thể nghịch thiên vậy chứ?" Ngay cả Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng đang thì thầm.
Có rất nhiều người lại đang phấn khích, kích động, đó là những thế hệ trẻ tuổi, bọn họ khát vọng thành công, hi vọng sẽ có cao thủ xuất hiện sau này đi xới tung đám Tiên vương lâu năm kia.
Tiên vực đại loạn.
Trong đó, chuyện này ảnh hưởng cực kỳ lớn.
"Hoang, hắn lại là Hoang, còn sống, hắn lại xuất hiện rồi!" Đây là Thập Quan vương, hắn đứng trên một ngôi sao ngơ ngác thẫn thờ.
Cũng chỉ có loại chuyện kinh động thiên hạ như vầy thì mới khiến hắn biến sắc được.
"Trời ơi, tên khốn kia còn sống luôn, ta còn cho rằng năm đó từ biệt thì đã là vĩnh biệt luôn rồi chứ, sẽ không thể nào được gặp lại nữa chứ, tính mạng của hắn cũng cứng đó chớ!"
Đây là lời nói của Yêu Nguyệt công chúa, nàng với bộ y phục phấp phới, đôi mắt đen lấp lánh dị thải lộ vẻ khiếp sợ.
"Hoang, quả nhiên ngươi là người mạnh nhất, người cùng thế hệ không một ai có thể địch lại ngươi, hiện giờ đã bắt đầu đi chinh phạt Tiên vương rồi ư?" Đây là lời cảm thán của Đại Tu Đà.
Cũng trong lúc này, đám tu sĩ Trường Cung Diễn, tiểu Thiên vương, Lam tiên, Thạch Nghị, Thác Cổ Ngự Long... tới từ cửu Thiên thập Địa đều như tượng đất, hoàn toàn ngây dại.
Hoang, hắn vẫn còn có thể tái hiện trên thế gian này!
"Hu... tên khốn này vẫn còn sống, thật là... quá tốt mà, đáng lý là chuyện nên mừng rỡ nhưng sao ta lại khóc thế này, hu hu... Hoang thật là đáng thương mà."
Thái Âm ngọc thỏ vẫn còn ở nhân gian và không kìm nén được khóc lớn thành tiếng.
"Là huynh, huynh... vẫn còn sống!"
"Sư phụ, là người à? hú!" Đám người Xích Long hú lớn, bọn họ đang ở tinh vực của Bàn vương, những năm này quá gian khổ, hết trốn tây lại nhảy qua đông, không dám rời đi nơi đó.
"Ha ha... quá tốt, giết, giết chết lão già Ngao Thịnh, chúng ta lại thấy được ánh mặt trời rồi, tế luyện ra một cây cờ tụ tiên, chúng ta sẽ quân lâm trong trần thế!" Đả Thần Thạch kêu lên đầy quái dị.
===================
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc