[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 82 : Ếch ngồi đáy giếng
Chu Thế Văn rơi từ trên cao xuống, sợ tới mức oa oa hét to lên, Chu Văn Thanh cuống quít tiếp được hắn, tức giận hừ nói: “Họ Diệp, mấy chuyện xấu đó cũng không cần ngươi làmnhư vậy! Ban nãy vì sao ngươi không dùng tiểu tử Diệp gia làm mồi dụ? Dùng tiểu tử Phương gia cũng đâu có sao, lại cố tình dùng tâm can bảo bối Chu gia ta, nếu chẳng may tôn nhi của ta bị thương, lão tử không để ngươi yên đâu!”
Phương Vạn Hào trợn mắt nhìn hắn, vội vàng kéo Phương Thần ra phía sau, thấp giọng nói: “Thần nhi, về sau gặp gia chủ Chu gia cùng phủ chủ Diệp gia, ngươi nhớ phải cẩn thận nhiều hơn, hai kẻ này cũng không phải thứ tốt gì…”
Diệp Húc nhìn về phía Diệp Tư Đạo, khâm phục vạn phần.
Hắn vốn tưởng rằng phủ chủ xử sự chất phác, không biết biến báo như Mã Tam Bảo, không nghĩ tới lúc này đây đã thấy một mặt mà hắn không muốn mọi người biết, chuyện trò vui vẻ, thoải mái tự nhiên, đùa bỡn tên đại yêu Hỗn Nguyên kỳ này trong lòng bàn tay.
Cũng khó trách, có thể ngồi trên vị trí gia chủ của vu hoang thế gia lớn nhất Liễu Châu, không thể là người không có khả năng cùng thủ đoạn.
Đây mới là phủ chủ của vu hoang thế gia lớn nhất Liễu Châu, trong lúc nói chuyện cũng có thể diệt trừ cường địch.
Diệp Tư Đạo cười nói: “Chu lão ca không nên tức giận. Nếu không có Thế Văn tiểu ca can đảm, động thân mà ra, lần này chúng ta phải trực tiếp đánh với Ưng tiên sinh rồi, mặc dù có thể diệt trừ y, chỉ sợ tổn thất cũng không ít người. Hiện giờ có thể không đánh mà lại làm cho hắn sợ quá chạy mất, quả thật đã rất may mắn.”
Chu Thanh Văn lạnh lùng hừ một tiếng, biết lời hắn không sai, Ưng tiên sinh loại đại yêu đã tu luyện đến Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ này, đến đi như gió như điện, nếu thật sự động thử, không chết vài người cũng đừng mơ diệt trừ được hắn.
Chẳng qua Diệp Tư Đạo lấy Chu Thế Văn làm mồi nhử mà không phải Diệp Húc hay Phương Thần vẫn khiến cho hắn khó chịu gấp đôi.
Phương Vạn Hào ho khan hai tiếng, nói: “Vừa rồi vị Ưng tiên sinh kia lúc chạy đi có nói phía sau Ưng Sầu Giản có thứ gì đó, có thể làm chúng ta sợ tới mức tè ra quần, ta thật sự muốn đến mở mang kiến thức xem, đến tột cùng là thứ gì!”
Chu Văn Thanh cười lạnh nói: “Lão tử cũng muốn kiến thức một chút!”
Diệp Tư Đạo chớp mắt, hiện nay hắn đột phá đến Tam Chân cảnh Hỗn Nguyên kỳ, ở Liễu Châu đã không có địch thủ, lại dễ dàng đánh bại kình địch Ưng tiên sinh, trong lòng hơi có chút ngạo khí, mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền cùng đi xem, phía sau Ưng Sầu Giản, đến tột cùng có thử cổ quái gì!”
Ba người Diệp Húc rơi xuống cuối cùng của đội ngũ, ba người họ đều là thiên chi kiêu tử của tam đại thế gia, đám người Diệp Tư Đạo căn bản sẽ không để bọn họ gặp nguy hiểm gì.
Chu Thế Văn lúc này đây có chút giống trái cà tím bị sương đánh, ủ rũ phờ phạc, Diệp Húc an ủi: “Chu huynh đừng uể oải, gia chủ tam đại thế gia Liễu Châu, ai chẳng lòng dạ thâm trầm, Chu huynh bị bày ra cũng là bình thường.”
Phương Thần cười nói: “Chu huynh có Thiên Tàm bảo y hộ thể, đã là vô địch, hoàn toàn có thể chà đạp Ưng tiên sinh và Diệp Tư Đạo rồi.”
Chu Thế Văn trừng hai tên bạn xấu kia, mắng ầm ầm: “May là lão tử gan lớn, đổi lại là các ngươi, sớm đã sợ tới mức tè ra quần rồi!”
Ba người cười cười nói nói đi về phía trước.
Hiện giờ tam đại thế gia liên thủ thăm dò Ưng Sầu Giản, tạm thời bỏ qua ân oán lẫn nhau, điều nãy cũng khiến Diệp Húc bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng trước đây bọn họ coi nhau làm bằng hữu, nhưng đồng thời cũng là kẻ thù, không có lúc nào là không nghĩ đến xử lý đối phương, mà hiện giờ có thể buông gánh nặng này, trong lúc cười đùa không động tâm tư gì.
Sau khi Ưng tiên sinh rời đi, Ưng Sầu Giản liền khôi phục yên tĩnh, một đường đi cũng không gặp mấy con yêu thú cấp tinh quái, đều bị những cao thủ đời trước mở đường trực tiếp tiêu diệt.
Đây là đội hình hùng mạnh nhất tam đại thế gia, chỉ cần không đụng tới đại yêu như Ưng tiên sinh, đám người Diệp Tư Đạo không cần ra tay.
Khai thông Ưng Sầu Giản thuận lợi đến bất ngờ, vô tình, mọi người đã đi được hơn mười dặm, Sơn hỏa tiêu lại tìm thêm được vài mạch khoáng, để lại ký hiệu.
Mọi người đi càng lúc càng xa, cuối cùng đi vào tận cùng Ưng Sầu Giản.
Diệp Húc nghĩ thầm: “Phía sau Ưng Sầu Giản đến tột cùng là có cái gì nhỉ? Ngay cả đại yêu mạnh như Ưng tiên sinh cũng sợ như vậy?”
Không chỉ có hắn, những người khác cũng cực kỳ tò mò, rất muốn gặp thứ mà Ưng tiên sinh nói đến, có thể làm Diệp Tư Đạo sợ tới mức tè ra quần.
Diệp Tư Đạo, Chu Văn Thanh cùng Phương Vạn Hào là ba người có tu vi cao nhất, dẫn đầu đi ra Ưng Sầu Giản.
Chỉ thấy đáy Ưng Sầu Giản đã không có đường đi, nếu đi lên phía trước nữa sẽ rơi xuống thâm cốc sâu ngàn trượng.
Vị trí bọn họ đang đứng, là một vách đã cực kỳ trơn, phía dưới là vực sâu nghìn trượng!
Ngọn núi lớn hình thành toàn bộ Ưng Sầu giản giống như đột nhiên bị tách ra, bị người dùng đao chém đứt cả dãy núi, sau đó lấy đi một nửa kia.
Đám người Diệp Tư Đạo nhìn về phía trước, thần thái lập tức dại ra, chỉ nghe tiếng gió núi nức nở tác hưởng, ba người đều không nói gì.
Đám người Diệp Đàn nghi hoặc trong lòng, vội vàng đi ra phía trước, chờ đến lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả đều im lặng không lên tiếng, ngây ra như phỗng, một bộ dạng hồn bay phách lạc.
Diệp Húc tò mò vạn phần, đi đến cuối Ưng Sầu Giản, chỉ thấy phía trước rất trống trải, thâm cốc phía dưới rộng tầm mấy trăm dặm, hình dạng lại giống một cái hồ lô.
Mà nơi bọn họ đang đứng, giống hệt miệng hồ lô, toàn bộ Ưng Sầu Giản, như thể là một sợi dây thật lớn treo quả hồ lô khổng lồ kia!
“Cái gọi là Ưng Sầu Giản cùng với thung lũng hình hồ lô bên dưới kia, chẳng lẽ là do một cái vu bảo hình hồ lô đập ra sao?”
Diệp Húc cũng không khỏi ngẩn ra, nếu như hắn đoán là thật, như vậy cái vu bảo này rốt cuộc lớn bao nhiêu, uy lực mạnh bao nhiêu?
Hắn giương mắt tiếp tục nhìn về phía trước, chỉ thấy ở một nơi càng thêm xa, một dãy núi to lớn dựng thẳng phía chân trời, xung quanh mây mù dày đặc, tung hoành mấy trăm dặm, hắc vụ cuồn cuộn!
Ngọn kỳ sơn này hình đầu trâu, dựng thẳng ở giữa mây mù, trên có hai đỉnh núi, trụi lủi như hai cái sừng trâu, dựng đứng phía chân trời, cao mấy ngàn trượng, mây mù vờn quanh, khí thế to lớn.
Ngọn núi hình đầu trâu kia, đó là cự sơn mà tổ tiêncon cháu Cửu Lê, đầu Xi Thích đại tôn, rơi xuống thế gian hóa thành!
Đỉnh núi giữa hai ngọn núi hình sừng trâu kia, có một tòa thành cực lớn, mấy chiếc lâu thuyền rất lớn lơ lửng giữa không trung, bỏ neo xung quanh tòa thành kia, bên cạnh mỗi một chiếc lâu thuyền đều buộc bảy tám con long mã, cả người đầy long lân, lưng mọc hai cánh.
Loại long mã này quanh thân hồng lân như máu, thân thể cực thon dài, cao sau thước, dài gần mười thước, hai cánh mở ra dài ước chừng hai mươi thước, là dị chủng hiếm thấy.
Còn có một con thuyền thật lớn, do bảy tám con long mã kéo, đang từ xa xa chạy tới, tiếng rồng ngâm liên tiếp, thanh âm kích đãng du dương.
Những chiếc lâu thuyền đó thật lớn, hiển nhiên đều là vu bảo!
Mà những người sinh sống trong tòa thành kia, hẳn là một môn phái vô cùng to lớn giấu trong Bách Man Sơn!
Cảnh tượng này, không chỉ tấn công thị giác Diệp Húc, mà còn khiến tâm hồn hắn cực kỳ rung động!
Tựa như lịch sử bắt nguồn của vu hoang thế giới này, dòng chảy truyền thuyết, thần thoại, từ từ bày ra một góc rộng lớn trước mắt hắn, thần thoại hắn nghe được từ nhỏ, lập tức trở nên sống động vô cùng, không còn là truyền thuyết nữa, mà là máu thịt chân thật!
Qua thật lâu sau, hắn từ từ ói ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: “Ếch ngồi đáy giếng, hóa ra chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng…”
Đám người Diệp Tư Đạo đều yên lặng không nói gì, cũng không vì lời nói vô lễ của hắn mà quở trách.
Giờ khắc này bọn họ cũng cảm giác được, tam đại vu hoang thế gia hàng đầu Liễu Châu, nói ra sẽ trở nên hoang đường buồn cười biết bao, ở trước mặt nơi đây, cái gọi là vu hoang thế gia đều trở thành những con kiến mà thôi!
Diệp Tư Đạo nghiêm nghị nói: “Chư vị, chúng ta trở về thôi.”
Đám người Chu Văn Thanh, Phương Vạn Hào yên lặng gật đầu, xoay người đi về Liễu Châu.
Lời Ưng tiên sinh quả thật đúng, thứ đằng sau Ưng Sầu Giản, quả thật đả kích bọn họ đến tè ra quần, tất cả hùng tâm tráng trí đều không cánh mà bay, những kiêu ngạo mà bọn họ nghĩ đến từ trước, liều mang tranh đoạt, hóa ra chỉ là một trò cười trong mắt người khác.
Ở trước mặt môn phái trung tâm Bách Man Sơn kia, cái gọi là vu hoang thế gia, cái gọi là ma đạo đệ nhất nhân Liễu Châu, tất cả đều trở nên thấp kém buồn cười!
“Đừng kinh động môn phái này, nếu không Liễu Châu ta sẽ ngập đầu tai ương….” Bọn họ thầm nghĩ trong lòng.
Diệp Húc quay đầu liếc nhìn tòa cự thành kia một cái, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Tầm nhìn của ta rất hẹp, quá hẹp, dù ở Liễu Châu ta có tu luyện ra sao, thành tựu cao nhất cũng chỉ đạt tới trình độ của tổ tiên. Xem ra con ếch ngồi đáy giếng ta đây, phải nhảy ra khỏi miệng giếng Liễu Châu này rồi….”