[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 83 : Rời khỏi Liễu Châu
Diệp Húc trở lại Diệp phủ Liễu Châu, kinh ngạc ngây người một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích.
Những cao thủ thế hệ trước của Diệp gia bên đây so với hắn lại càng không chịu được, một đám như bùn điêu mộc tượng đứng tại chỗ, khiến cho gia nô người hầu Diệp gia nhìn xem, nghị luận không ngừng.
“Chuyện gì vậy nhỉ? Những lão tổ tông đi ra ngoài một chuyến trở về, đều là có vẻ thất hồn lạc phác thế kia?”
“Phủ chủ dường như cũng rầu rĩ không vui, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì rồi?”
Diệp Tư Đạo ho khan một tiếng, liếc nhìn một vòng. Những người hầu gia nô đó rùng mình, vội vàng cúi đầu, chạy đi làm việc.
“Thiếu Bảo, ngươi đi theo ta.” Diệp Tư Đạo đột nhiên giật giật lỗ tai, nhíu nhíu mày, không quan tâm vài vị thúc tổ kia, nói với Diệp Húc.
Diệp Húc tỉnh ngộ, vội vàng đuổi theo hắn, đã thấy Diệp Tư Đạo bước đi không ngừng, tiến thẳng vào nội phủ, đi đến phòng Diệp Tần.
Còn chưa đến gần, Diệp Húc liền nghe tiếng đàn truyền đến, lại nghe đến một giọng nữ dịu dàng hát: “…. Thử tịch vu phi nhạc, cộng học yến quy lương…. Đãn nguyện thiên thu tuế lý, kết thủ vạn niên hoan hội, ân ái ứng thiên trường…”
Thanh âm mềm yếu uyển chuyển, dù Diệp Húc không hiểu âm luật, cũng có thể nghe ra tình ý nồng đậm trong đó.
Thanh âm Diệp Tần từ trong phòng truyền đến, vỗ tay tán dương: “Hay một câu ‘Kết thủ vạn niên hoan hội, ân ái ứng thiên trường’! Tinh nhi muội muội, vi huynh nguyện cùng nàng học quy lương chi yến kia, song túc song phi, ân ái thiên trường! Đáng tiếc cha ta bảo thủ, đầu toàn cơ bắp, hơn phân nửa sẽ không đồng ý hôn sự hai ta. Chi bằng gạo nấu thành cơm, ôm tôn tử đến trước mặt ông, khiến người du không muốn cũng phải nhận…”
“Đồ khốn nạn, tà âm, không cầu tiến thủ!” Diệp Tư Đạo hừ lạnh một tiếng.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau truyền đến tiếng hỗn loạn.
Diệp Tần kêu lên: “Không xong, cha ta đã trở lại! Tinh nhi muội muội, nàng mau trốn xuống gầm giường đi, tránh đi duệ khí của ông ấy trước…”
Diệp Tư Đạo nổi giận, xông thẳng vào phòng.
Diệp Húc đầu lớn như cái đấu, đành phải đi theo, thầm nghĩ: “Đại ca thảm rồi, lần này ta cũng không cứu được…”
“Cha, sao ngài đã trở về rồi?” Diệp Tần nghiêm mặt tiến lên, cuống quít mời Diệp Tư Đạo ngồi xuống, lại lén lút nhướn mày nháy mắt với Diệp Húc, ra hiệu hắn nói hộ mình vài câu.
Diệp Tư Đạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta kẻ bảo thủ này nếu không về sớm, sao biết được ngươi lại làm ra trò này? Khỏi nấp nữa, xuất hiện đi, để ta xem nữ nhi nhà ai!
Phương Tinh bò ra khỏi gầm giường, khuôn mặt đỏ bừng, vân vê góc áo đi tới, tránh ở sau Diệp Tần.
Diệp Tư Đạo cẩn thận quan sát, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa là nữ nhi Phương gia. Diệp Tần, lá gan ngươi thật lớn, nếu bị Phương gia biết được, còn không đánh gãy cái chân chó của ngươi!”
Diệp Tần trán đầy mồ hôi, không ngừng cười gượng.
Diệp Tư Đạo tiếp tục nói: “Tuy nhiên nếu ngươi đã làm ra chuyện xấu này, liền không thể không cho người ta một danh phận, hôm nay liền chuẩn bị sính lễ, theo ta đi Phương gia cầu hôn.”
Diệp Tần vừa mừng vừa sợ, gần như hoài nghi mình nghe lầm, vội vàng châm trà, cười nói: “Đa tạ cha đã thành toàn!”
Diệp Tư Đạo nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, cười lạnh nói: “Kẻ bảo thủ như ta hiếm khi được uống trà ngươi tự tay châm a.” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc và Diệp Tần một cái, đặt chén trà xuống, nhắm mắt suy tư, thật lâu không nói gì.
Diệp Tần thấp thỏm bất an trong lòng, sau một lúc lâu, Diệp Tư Đạo rốt cuộc mở mắt ra, nói: “Tần nhi, Thiếu Bảo, hai người các ngươi ai nguyện ý đảm nhiệm phủ chủ Diệp gia ta?”
Diệp Húc nao nao, cùng Diệp Tần liếc nhau, lắc đầu nói: “Phủ chủ, đại ca trí tuệ mênh mông, có tài làm phủ chủ, mà ta lại không chịu được tức giận, có thù tất báo, không có tài làm phủ chủ.’
“Quả đúng như thế.”
Diệp Tư Đạo gật đầu nói: “Từ Ưng Sầu Giản trở về, ta liền thấy ngươi mất hồn mất vía, chắc hẳn ngươi đã quyết định, muốn rời khỏi Diệp gia?”
Diệp Húc gật đầu xưng phải, nói: “Ta muốn đi ra nhìn thế giới bên ngoài.”
“Đi ra ngoài du lịch cũng tốt.”
Diệp Tư Đạo lại cười nói: “Ta cũng sẽ không ở Diệp gia lâu nữa, chẳng bao lâu sau ta sẽ rời khỏi Diệp phủ, dạo chơi tứ phương, tìm kiếm đột phá, ngưng tụ nguyên đan. Bởi vậy ứng cử viên phủ chủ này, phải sớm định ra. Nếu ngươi cũng muốn đi, chức phủ chủ này chỉ có thể giao cho đại ca không nên thân của ngươi. Tuy nhiên...”
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Diệp Tần, ánh mắt dần dần sắc bén, quát: “Chỉ cưới nữ nhi Phương gia cũng không thể củng cố địa vị cho ngươi, sau khi ta rời khỏi, thậm chí ngay huynh đệ ngươi đều mơ ước vị trí của ngươi, Chu gia sẽ càng phòng bị ngươi! Cho nên ngày mai, ngươi còn phải theo ta đi Chu gia cầu hôn! Ta nghe nói cháu gái Chu Văn Thanh Chu Y Vận dịu dàng nhàn thục, thoải mái rộng lượng, ngày mai liền theo ta đi Chu gia định ra cửa hôn nhân này!”
Sắc mặt Diệp Tần lập tức khổ xuống, kháng lại nói: “Cha, con chỉ thích một mình Tinh nhi!”
“Việc này không phải do ngươi!”
Diệp Tư Đạo quả quyết: “Ngươi cưới cũng phải cưới, không cưới cũng phải cưới!”
Diệp Húc lén lút lau mồ hôi lạnh, ngầm may mắn, nếu không phải hắn từ chối phủ chủ vị, chỉ sợ giờ phút này cũng bị Diệp Tư Đạo sắp đặt cho hai việc hôn nhân rồi.
Nữ nhi Phương gia cũng được, nữ nhi Chu gia kia, hắn ngay cả nhìn cũng không dám liếc một cái.
Ngẫm lại bộ dáng to khỏe như gấu của Chu Thế Văn kia, Diệp Húc liền không thể không tỏ vẻ thông cảm với Diệp Tần.
“Đại ca, đại tẩu, tiểu đệ chúc mừng hai người trước.” Diệp Tư Đạo đi rồi, Diệp Húc lập tức tiến lên, cười nói.
Diệp Tần trừng hắn một cái, đột nhiên mặt giãn ra, cười nói: “Thiếu Bảo, ngươi thay ta cưới một người đi? Tốt xấu chúng ta cũng là huynh đệ, ngươi hẳn là nên thay ca ca chia sẻ mới phải.”
“Nữ nhi Chu gia, tiểu đệ không hưởng thụ nổi!” Diệp Húc cười ha ha, vội vàng bỏ trốn mất dạng.
Hôm sau, Diệp Tư Đạo quả nhiên mang theo Diệp Tần, chuẩn bị sính lễ rất dày đi Phương gia, Chu gia cầu hôn.
Trải qua chuyện Ưng Sầu Giản, Chu, Phương hai nhà đối với chuyện tranh bá Liễu Châu phai nhạt đi không ít, Diệp Tư Đạo dẫn trưởng tử Diệp Tần tiến đến cầu hôn, không nghi ngờ là muốn qua đó hóa giải ân oán, ý nghĩ về đám hỏi tam gia, Phương Vạn Hào và Chu Văn Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, liền nhận lời, định tại tháng ba mùa xuân năm sau sẽ cho con gái xuất giá.
“Thiếu Bảo, ngươi không đợi vi huynh thành thân xong rồi đi?” Diệp Tần tiễn Diệp Húc đến ngoài thành Liễu Châu,hỏi.
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nói: “Năm sau khi đại ca thành thân, đệ tất nhiên sẽ tự thân tiến đến,chúc mừng đại ca.”
Diệp Tư Đạo cũng ra khỏi thành, lấy một hộp ngọc tinh xảo lung linh, giao cho hắn, nói: “Ta từng mượn một thứ của Lương vương Thanh Châu, ngươi nếu đi qua Thanh Châu, hãy thay ta trả lại cho hắn, liền nói rằng đã mạo phạm nhiều.”
Diệp Húc cất hộp ngọc đi, nói: “Ta nhất định sẽ đi Thanh Châu, thay phủ chủ gặp Lương vương.”
Diệp Tư Đạo mỉm cười gật đầu, Mã Tam Bảo một bên kinh ngạc liếc hắn, vừa định nói thì bị Diệp Tư Đạo trừng một cái, vội vàng dắt một con ngựa gầy gò ra, nói: “Thất gia, Mã mỗ thân không có vật gì, thất Can Sài Giao này liền tặng cho ngươi, hy vọng thất gia chăm sóc nó.”
Diệp Húc biết con Can Sài Giao là hỗn chủng của giao long mà ngựa, tốc độ cực nhanh, là lương mã nhất đẳng, vội vàng cảm ơn, tiếp nhận dây cương, xoay người lên ngựa, chìa tay ra, nắm lấy Tô Kiều Kiều, kéo đến trong ngực, cười nói: “Phủ chủ, đại ca, trường chủ,ta đi đây!” Dứt lời, thúc ngựa cuốn bụi mà đi.
Mã Tam Bảo nhìn theo hắn đi xa, đột nhiên nói: “Phủ chủ, hộp ngọc vừa rồi chính là Thiên Hương Tục Mệnh đan ngài đoạt từ Lương vương phủ đó sao? Thất gia mang quả linh đan này trả về Lương vương phủ, chỉ sợ không ổn…”
Diệp Tư Đạo thản nhiên nói: “Ngọc không mài không khí, Thiếu Bảo tuy tư chất không tồi, nhưng còn cần tôi luyện thêm.”
“Ngài không sợ đem hắn tôi luyện đến chết sao?” Mã Tam Bảo thầm oán.