[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1086 : Lại Có Long Mạch Bị Hủy
Chương 1086 : Lại Có Long Mạch Bị Hủy
Chương 1086: Lại Có Long Mạch Bị Hủy
Nhưng trong đội ngũ không có ai dị nghị, chỉ vì họ cũng ngửi thấy mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc trong không khí.
Mùi máu tanh khiến người ta phát nôn và mùi thối rữa vô cùng nồng nặc, tràn ngập khắp xung quanh như sương sớm.
Rất hiển nhiên, không phải chỉ có hai người chết mà có thể phát ra mùi máu tanh như này.
Cuối cùng vượt qua một ngọn núi, họ thấy nguồn gốc của mùi máu tanh, một bức tường thành đầu người, một bức tường thành khổng lồ được hình thành từ chết chóc và thối rữa!
Tường thành khổng lồ toàn là đầu người, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và múi thối rữa, tất cả mọi người nhìn cảnh này là đều tuyệt vọng và nặng nề.
Sự im lìm như cái chết lan ra trong đội ngũ, bầu không khí áp bức đến mỗi một người có mặt đều cảm thấy không thở nổi.
Ước tính sơ bộ, nơi này ít nhất phải có mấy trăm ngàn người chết.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nâng bước chân, một mình chậm rãi đi về phía trước.
Dần dần lại gần, Lý Hỏa Vượng nhìn ra nhiều chi tiết hơn.
Hắn phát hiện số người chết đều là đàn ông, hơn nữa phần lớn đều đội mũ giáp, đều là binh gia của Hậu Thục!
Càng lại gần, mùi máu tanh cũng càng nồng, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng cũng trở nên càng lúc càng khó coi.
Hành động của Pháp giáo cũng không khó đoán, họ cảm thấy hoàng đế Hậu Thục sẽ khuyên binh gia Hậu Thục đầu hàng, những tên này dứt khoát giết toàn bộ binh gia của Hậu Thục, tạo nên cảnh kinh hãi!
Lý Hỏa Vượng đi đến dưới góc tường, ngẩng đầu, nhìn từng khuôn mặt tái xanh.
Vẻ mặt của họ không hung dữ, có vẻ như không phải cưỡng chế giết.
Là trừ hậu họa? Hay thị uy? Hay là cả hai? Lý Hỏa Vượng không biết.
Nhưng hắn có thể biết lần này Hậu Thục hoàn toàn bị diệt rồi.
Binh gia chết hết, dân chúng cũng bị mê hoặc, không còn lại gì nữa rồi.
Tiếp sau trong thời gian đối phó Pháp giáo, nơi này hoàn toàn vô dụng.
Nhìn số người chết này, chóc dưới Thanh Khâu phải chống đỡ rồi.
Đúng lúc này, trời đất bỗng biến trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên ý nghĩ, một lúc chết nhiều người như vậy, e là Ti Mệnh chết
đổi, tiếng động đất dữ dội vang lên, cả bức tường người bắt đầu đổ sập, đầu người chi chít trực tiếp đè về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng bên trong đầu người giấu một số thứ gì đó, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy chấn rung này từ sâu dưới lòng đất truyền đến, địa long lại trở mình.
“Huyền Tẫn! Ta biết ngươi đang nhìn ra! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Lý Hỏa Vượng bị đè dưới đống đầu người lớn tiếng chất vấn ra xung quanh.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Hỏa Vượng, cơ thể của Huyền Tẫn nổi lên từ dưới đất.
“Giờ Tuất mất rồi, Pháp giáo đã hủy diệt long mạch khác.”
Lý Hỏa Vượng hằm hằm mắng một câu.
“Chẳng phải cướp long mạch về rồi à? Họ lấy đâu ra long mạch để hủy diệt?”
“Ta từng nói có tổng cộng có mười sáu long mạch, từng được người của mười sáu địa giới trông coi, như vậy xem ra, có lẽ là long mạch ở nơi khác bị Pháp giáo cướp rồi.”
Hắn vừa dứt lời, mấy đầu người thối rữa bên cạnh đột nhiên cùng lên tiếng nói.
“Cái chết từ phía Tây, Hạ Trung.”
“Keng!”
Lý Hỏa Vượng bỗng tuốt kiếm ra, định chém lên đầu người chết sống lại đó.
“Đừng nóng, đây là trưởng lão của Miếu Trung Âm, là người của chúng ta.”
Huyền Tẫn ngăn trước mặt Lý Hỏa Vượng, giải thích nói.
“Ý của hắn là long mạch bị hủy mất là của Hạ Trung Quốc, bên phải Nam Bình là Tứ Tề, còn bên trái Nam Bình có Hạ Trung Quốc, bên đó cũng có long mạch, xem ra Pháp giáo thấy bên này khó nhằn, họ cũng đang tiến về bên đó.”
Đúng lúc này, tiếng chấn rung mặt đất càng lúc càng dữ dội, trời đất bỗng thay đổi, mặt trời trên cao trực tiếp dịch chuyển với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
“Giờ dậu cũng mất rồi.”
Huyền Tẫn nói ngắn gọn xúc tích.
“Xin lỗi, ta đang bận việc, ta về trước đây, đại trưởng lão, nếu tiện, mời ngươi cũng đến một lúc.”
Huyền Tẫn nói xong, cơ thể trực tiếp biến mất.
Lúc này Lý Hỏa Vượng không cần phải suy đoán long mạch bị hủy mất này từ đâu ra nữa, bất luận là từ đâu, đều không thay đổi được sự thực long mạch bị hủy.
“Không có thời gian đâu! Đi thôi! Tứ Tề!”
Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế cùng lấy ra hai tờ giấy vàng, mau chóng vẽ bùa, dán lên lưng ngựa kéo xe.
Ngựa kéo xe giơ hai chân trước hí lên một tiếng, trực tiếp chống chọi động đất dữ dội, dẫm lên đầu người phi đi.
Ngay lúc họ đi không lâu, một người đi ra từ trong đống đầu người.
“Hắn chính là Lý Hỏa Vượng ư?”
“Đúng, hắn chính là Lý Hỏa Vượng.”
---
“giết!”
Lý Hỏa Vượng dán lá bùa lên đầu gối, như tàn ảnh màu máu bọc mùi máu tanh nồng nặc xông vào đám đông, khuấy lên màn gió tanh mưa máu, đạo bào màu máu trên người hắn càng đỏ hơn.
Tuy Lý Hỏa Vượng ở trong lòng quân địch, phóng mắt nhìn đều là kẻ địch, nhưng rất hiển nhiên hắn có ưu thế hơn.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy tiếng động đất nhạy cảm, thì thấy một chiếc xe chiến bốn bánh đầy khí thế xông về phía mình.
Xoay cổ tay, một luồng hàn quang lóe lên, chiếc chiến xe xông về phía hắn bỗng bị chém thành hai mảnh.
Liền sau đó, một bóng đen chui ra từ trong bóng của Lý Hỏa Vượng, giơ cao chiếc con dao găm đá vỏ chai trong tay, đánh lén về phía hông eo của Lý Hỏa Vượng với góc độ cực kỳ xảo trá.