Đệ Nhất Danh Sách
Chương 47 : Khu Rừng Quỷ Dị
Chương 47 : Khu Rừng Quỷ Dị
Chương 47: Khu Rừng Quỷ Dị
Nhâm Tiểu Túc không để ý những người khác mà đi tới xem xét vết thương của Từ Hạ. Hắn bỏ cái tay che cổ của Từ Hạ ra, thấy được trên cổ Từ Hạ có một cây châm độc thật dài. Nhâm Tiểu Túc vừa nhìn liền biết đây là thứ gì… Ong vò vẽ!
Hắn quay lưng che khuất tầm nhìn, lặng yên không tiếng động nhổ châm độc ra. Vì hắn không muốn người khác biết lý do Từ Hạ chết. Bầu không khí trong đội ngũ ngày càng kỳ quá, để đám người này sợ hãi sẽ càng giúp ích cho “người dẫn đường” là hắn hơn. Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt. Hắn không có nghĩa vụ nói hết những gì mình biết cho người khác, bản thân sống sót là quan trọng nhất.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có chút thả lỏng, chỉ cần không phải thứ gì thần bí là tốt rồi. Kỳ thật khi nãy hắn cũng giật mình đó.
Hiện giờ, dựa theo suy đoán của Nhâm Tiểu Túc, có thể là ong vò vẽ đậu trong thùng xe, Từ Hạ lại leo lên gây ra động tĩnh khiến khiến ong vò vẽ chích hắn.
Chỉ là không ngờ nọc ong lại trí mạng, là do cổ sưng khiến Từ Hạ bị nghẹt thở ư? Không không không, không đúng, nếu ngạt thở cũng không tới mức mới hơn mười giây đã chết. Ít nhất cũng phải qua thêm một lúc nữa, xem ra là nọc ong có vấn đề rồi.
Khi còn bé, Nhâm Tiểu Túc từng bị ong vò vẽ đốt qua, mặt cũng chỉ sưng vài hôm mà thôi, không chết.
Xem ra, hoang dã ngày còn nguy hiểm rồi.
Có đôi khi, nội tâm Nhâm Tiểu Túc rất mâu thuẫn. Một mặt hắn bị nơi này hấp dẫn, muốn khám phá nhiều bí mật hơn. Mặt khác hắn biết rõ tò mò sẽ hại chết người.
Con ngươi luôn mâu thuẫn như thế, tư tưởng cũng rất phức tạp, đây mới là con người.
Bóng ma tử vong bao phủ cả đoàn xe. Hiện tại người thoải mái nhất trong đoàn xe là Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sơ tra xét miệng vết thương chỉ thấy một đốm đỏ. Nhâm Tiểu Túc nhìn phản ứng của mọi người, trong lúc vô tình Dương Tiểu Cận cũng tới xem miệng vết thương của Từ Hạ, kết quả Dương Tiểu Cận cũng phải nhíu mày.
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc biết, kỳ thật Từ Hạ chết là do bị ong vò vẽ tiến hóa đốt mà thôi…
- Xử lý thi thể Từ Hạ thế nào? Không thể để hắn ở nơi hoang dã thế này?
Có người hiểu đạo lý nói.
- Còn có thể thể nào nữa?
Mặt mày Lưu Bộ ủ rũ, hắn tính vứt Từ Hạ ở đây, không muốn tốn thêm thời gian. Dù chỉ một khắc hắn cũng không muốn ở lại nơi quái dị này.
Lạc Hinh Vũ lên tiếng:
- Để hắn vào trong xe bán tải. Trước rời khỏi đây, tới chỗ thích hợp lại an táng cho hắn.
Với tư cách là người cầm đầu, nàng là vứt Từ Hạ ở đây thì những người khác nghĩ nàng thế nào? Về sau thanh danh của nàng sẽ có vết nhơ.
Lưu Bộ nói với Hứa Hiển Sở:
- Hay là chúng ta quay về đi?
- Không được.
Hứa Hiển Sở lắc đầu, thế nhưng hắn không nói lý do.
Thật ra trong lòng Lưu Bộ hiểu rõ, bản thân không thể đả động tâm tư binh sĩ. Người ngoài thấy họ được binh sĩ hộ tống, kỳ thật không phải.
Nguyên bản binh sĩ muốn tới Cảnh Sơn chấp hành nhiệm vụ, bọn họ chỉ là đi chung xe, trả thêm phí bảo hộ mà thôi. Hơn nữa, sở dị tư quân nguyện ý cho họ dùng chung xe hẳn là để che dấu mục đích thật của hành trình này, cũng muốn bọn họ hỗ trợ một chút.
Cho nến chuyến đi tới Cảnh Sơn, trên căn bản dàn nhạc chẳng là cái gì cả.
Lưu bộ thấy không còn cách nào khác liền nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi ngồi xe bán tải chung với Trình Đông Hành.
Hắn lại cười lạnh:
- Ngươi đã nói không dẫn sai đường thì cũng không sợ có gì nguy hiểm.
Thời điểm này Lưu Bộ không cố kỵ Nhâm Tiểu Túc có ăn bánh quy không, chung quy có ai muốn chết đâu cơ chứ. Hơn nữa so với bánh quy mà nói, mạng sống rõ ràng quan trọng hơn.
Ngược lại, Nhâm Tiểu Túc không có ý kiến gì. Hơn một ngày không được ăn bánh quy, hắn rất nhớ mùi vị của nó…
Về phần ở chung một chỗ với thi thể, Nhâm Tiểu Túc không có áp lực tâm lý gì cả. Lần trước vào nhà xưởng gặp nhiều thi thế như thế hắn cũng có sợ đâu.
Người trong hàng rào lại sợ chết, có điều Nhâm Tiểu Túc chỉ tôn trọng mạng sống chứ không sợ hãi.
Đoàn xe lần nữa lên đường, Nhâm Tiểu Túc ngồi trong thùng xe vừa ăn bánh quy vừa uống nói, lẩm bẩm nói chuyện với Từ Hạ:
- Ngươi nói xem, các ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì tới đây làm chi. Xem nè, bây giờ mạng cũng không còn?
- Ai, các ngươi sống trong hàng rào kiểu gì nhỉ. Lưu dân bên ngoài sắp chết đói sạch mà các ngươi còn có tâm tình ca hát biểu diễn.
- Thịt heo đều chuyển vào trong hàng rào, chúng ta cũng không được ăn…
Nhâm Tiểu Túc câu được câu mất nói chuyện với Từ Hạ vì nhàn rỗi không có chuyện gì. Có điều binh sĩ lái xe và người ngồi ghế phụ không nghĩ vậy. Trên đường họ nghe thấp thoáng tiếng nói chuyện của Nhâm Tiểu Túc, da đầu tài xế co rút, hắn hỏi người anh em ngồi ở ghế phụ lái:
- Hắn nói chuyện với ai thế?!
- Ta… ta cũng không biết, chắc tự lẩm bẩm nói chuyện một mình thôi…
- Ngươi nói xem, đầu óc của hắn có bệnh không…
Ban đêm, đoàn xe không tìm được chỗ phù hợp để cắm trại, chỉ có thể miễn cưỡng chọn được một khu đất trống cực nhỏ. Hôm nay mọi người không còn tâm tình nói chuyện, cả đám đều im lặng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhâm Tiểu Túc đứng dậy duỗi cái lưng hỏi. Đêm qua hắn không đi tìm đồ ăn, chỉ ăn bánh quy chống đỡ thôi.
Nguyên bản, chocolate cũng đặt trong thùng xe. Kết quả Lưu Bộ lại cầm hết về xe của mình. Trong xe của Lưu Bộ không có chỗ để thùng socola, vì thế hắn ôm cái thùng đó cả buổi chiều…
Kế hoạch của Nhâm Tiểu Túc rất tốt, buổi sáng hắn không ăn, đợi khi đoàn xe lên đường, hắn ngồi trong thùng xe muốn ăn thế nào liền ăn thế đó.
Kết quả bấy giờ hắn nghe một tiếng thét, Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên quay nhìn qua. Một binh sĩ quát to:
- Thi thể Từ Hạ đâu? Các ngươi thấy thi thể hắn đâu không?
Mọi người nhất thời sững sờ:
- Không phải ở trên xe sao?
- Không thấy thi thể đâu nữa!
Lúc này, da đầu Nhâm Tiểu Túc chập choạng!
Tình huống gì thế này, thi thể đang ở trong thùng xe sao bây giờ không thấy đâu nữa?
Nam nhân trưởng thành bình thường nặng 140 đến 180 cân. Một người khiêng thi thể cực kỳ tốn sức, không có khả năng không có động tĩnh gì.
Ở đây nhiều người như vậy, ngay cả một tiếng vang cũng không có. Rốt cuộc là ai chuyển thi thể Từ Hạ đi?
Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc chợt nhớ tới đống xương thị cá mình vứt lần trước. Dường như nó cũng biến mất như thế, không dấu vết, chẳng thể đoán được đó là vật gì.
Lúc ấy Nhâm Tiểu Túc đoán là con kiến, có điều lần này không thể là kiến được. Dù kiến tiến hóa cũng không thể di chuyển một thi thể lớn như vậy chỉ trong một đêm.
Hiện tại, nội tâm Nhâm Tiểu Túc bị một bóng mờ bao phủ. Hắn cau mày suy nghĩ, rốt cuộc là vật gì?
Toàn thân Lưu Bộ run rẩy nhìn về phía Hứa Hiển Sở:
- Trưởng quan, hay là chúng ta trở về đi. Việc này cũng quá quỷ dị rồi.
Hứa Hiển Sở hướng họng sứng ra ngoài:
- Ta cũng sợ giống ngươi vậy. Có điều ta nói phải đi tới Cảnh Sơn cũng phải có lý do!
- Nhưng rừng cây này thật sự rất cổ quái!
Lưu Bộ sắp khóc.
- Lên xe hết cho ta, nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này!
Hứa Hiển Sở giận dữ hét.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc luôn cầm cốt đao trong tay. Đại não hắn hoạt động hết công sức, phòng bị bất kỳ nguy hiểm nào tới gần.