Đệ Nhất Danh Sách
Chương 46 : Cái Chết Đáng Ngờ
Chương 46 : Cái Chết Đáng Ngờ
Chương 46: Cái Chết Đáng Ngờ
Vì quan niệm bảo thủ, kỳ thật lúc trước đám người này không tin Nhâm Tiểu Túc là bác sĩ duy nhất trong thị trần. Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở lều trại của của Nhâm Tiểu Túc, mới vài ngày sau hắn đã thành bác sĩ?
Nếu biết y thuật sao ngươi không sớm mở phòng khám chứ?
Lúc này, trong tình thế cấp bách không cách nào khác, họ chỉ có thể dùng tạm Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Bất quá hành động của Nhâm Tiểu Túc khiến họ kinh ngạc tới ngây ngươi. Phù thủy là cái dạng gì?
- Ngươi..
Lưu Bộ không thèm để ý tới Nhâm Tiểu Túc nữa, đi tới ân cần hỏi binh sĩ lái xe bị thương:
- Có sao không, ngươi có đau không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn xung quanh. Nguyên bản có 5 chiếc xe việt dã và 1 chiếc bán tải, cộng lại là 6 chiếc. Vậy mà hôm nay chỉ còn có bốn chiếc.
Trước mắt hai chiếc xe bị hư kia khó lòng sửa lại. Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không hiểu biết nhiều về xe cộ, để xem đám binh sĩ nói thế nào.
Hứa Hiển Sở dẫn người tới xem xét. Xe bị cự lộc đụng ngã vô phương cứu chữa, động cơ đã thủng hết mấy lỗ.
Bất quá đầu cự lộc kia cũng không phải không chịu thương tích gì. Nhâm Tiểu Túc thấy trên mặt đất có một đoạn sừng hưu, xem ra là bị gãy lúc tông vào xe.
Lưu Bộ hỏi Hứa Hiển Sơ:
- Sửa được không?
- Phải xem chỗ bị đụng thế nào.
Hứa Hiển Sơ kiểm tra xe rồi nói:
- Chiếc này không dùng được nữa, lúc đụng tốc độ xe không nhanh, tổn thương không lớn, hiện tại phải tháo bộ phận xe ra sửa chữa mới dùng được.
- Vậy chỉ sửa được một chiếc thôi à?!
Lưu Bộ sững sờ:
- Vậy làm sao bây giờ, chúng ta có nhiều người như vậy mà!
Hứa Hiển Sở suy nghĩ một chút:
- Xe bán tải vẫn còn chỗ…
Nhâm Tiểu Túc nhấc tay:
- Ta đi!
- Ngươi đi chết đi.
Lưu Bộ tức giận nói.
Lúc này, Lưu Bộ trèo vào thùng xe bán tải, không để Nhâm Tiểu Túc kịp hành động!
Hứa Hiển Sở dẫn người đi sửa xe. Qua một lúc, Hứa Hiển Sở cau mày phân phó thủ hạ:
- Canh gác bốn phía cho ta, có bất kỳ sinh vật nào tới gần cứ bắn hạ.
Tác phong quan liêu của tư quân rất mạnh mẽ, Hứa Hiển Sở cũng không phải kẻ đần. Bây giờ mà không đề phòng, nếu đang sửa xe mà có dã thú nào tới gần sẽ chết không ít người.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm một bên nhìn đám tư quân sứ xe. Hắn muốn học hỏi nguyên lý của xe cộ. Nhâm Tiểu Túc là người hiếu học, muốn vận hành xe việt dã cần một lượng máy móc lớn, hắn cảm giác chúng nó đều rất đẹp.
Văn minh suy thoái. Những thứ này đại biểu cho kết tinh văn minh của nhân loại.
Lưu Bộ đứng một bên khoanh tay cười lạnh:
- Ngươi nhìn hiểu không?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại hỏi hắn:
- Ta nhìn không hiểu, ngươi nhìn hiểu không?
Lưu Bộ sững sờ, kỳ thật hắn cũng chẳng hiểu…
- Ngươi xem, ta không hiểu, ngươi cũng đâu hiểu.
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi nói:
- Vậy ngươi đứng đó nói nhảm làm gì?
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc không để ý tới Lưu Bộ nữa. Sửa xe từ sáng tới chiều mới xong, đám Lưu Bộ một mực bàn luận nên để ai ngồi xe nào, cùng ai và công tác phòng vệ.
Có người nói, sau này thấy động vật cứ trực tiếp nổ súng, có thể khiến chúng nó kinh sự. Dù có trúng đạn nó cũng chưa chắc chết, trừ khi ngươi mắt vào mi tâm nó, có điều ở đây có ai sở hữu kỹ năng như thế? Tối thiểu họ chỉ bắn trúng mấy cái bia di động thôi.
Thời điểm này, Nhâm Tiểu Túc âm thầm suy nghĩ. Xem ra những người này không biết khả năng của Dương Tiểu Cận. Người khác có thể không biết, hiện giờ Nhâm Tiểu Túc nắm chắc sáu phần trong vòng năm mươi mét hắn có thể bắn trúng mi tâm con hươu. Vì thế Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, nhất định Dương Tiểu Cận được tới chín phần. Thậm chí là mười phần kia kìa!
Nhâm Tiểu Túc âm thầm quan sát phản ứng của Dương Tiểu Cận một lúc. Kết quả khi những người khác thương lượng chuyện bắn dã thú. Nàng chẳng nói một lời, cứ như không có quan hệ với nàng vậy.
Bất quá mọi người cũng tự an ủi, ít nhất cự lộc không ăn thịt. Nếu là động vật săn mồi thì e rằng trong đội phải chết hết ba bốn người.
Hứa Hiển Sơ nói:
- Hẳn động vật trong rừng này đa số đều là động vật ăn cỏ. bằng không thời điểm hàng rào được xây dựng chúng đã bị liệt vào mục tiêu trọng điểm bị tiêu diệt. Chúng ta gặp phải loại động vật này, đầu tiên là phải đề cao cảnh giác, không nên kinh động chúng. Một khi gặp được động vật ăn thịt thì chủ động bắn chúng. Đi, xe đã sửa xong, lên đường được rồi.
Lưu Bộ nói tiếp:
- Chúng ta chỉ có vài chiếc xe nên phải chỉnh đốn chỗ ngồi lại.
Hắn nói với nhân viên dàn nhạc:
- Từ Hạ, ngươi và Trình Đông Hàng ngồi xe bán tải. Chịu khó một chút.
Hai người kêu Từ Hạ và Trình Đông Hàng ai oán nhìn Nhâm Tiểu Túc. Ban đầu vốn dĩ Nhâm Tiểu Túc đâu được ngồi ghế như thế. Vì Lưu Bộ sợ Nhâm Tiểu Túc ăn sạch đồ ăn của họ nên chỉ có thể ủy khuất hai người họ..
Hai người đó lẩm bẩm gì đó rồi bò vào xe. Chợt nghe Từ Hạ hét lên một tiếng rồi ngã khỏi thùng xe. Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc nhìn qua, thấy Từ Hạ bụm cổ kêu rên.
Sắc mặt Từ Hạ sưng đỏ, phảng phất như đau đớn vô cùng. Chỉ sau mười giây, không đợi mọi người kịp phản ứng hắn đã bất động. Khóe miệng tràn ra bọt trắng, sắc mặt trở nên xanh tím.
Hứa Hiển Cận cẩn thận từng li từng tí tới gần, phát hiện xung quanh không có gì lạ mới vươn tay kiểm tra hơi thở của Từ Hạ. Hắn quay đầu ngưng trọng:
- Không còn thở.
Nhất thời, tất cả đều ngây người, vừa rồi còn rất tốt mà. Sao đột nhiên bây giờ chết rồi?
Lưu Bộ run rẩy nhìn Trình Đông Hàng:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Trình Đông Hành vịn vào xe, sợ hãi nói:
- Ta cũng không biết, bọn ta vừa trèo vào xe, kết quả hắn đột nhiên hét thảm dọa ta giật mình. Ta thật sự không thấy có gì lạ.
m thanh sàn sạt của lá cây trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết. Vẫn là âm thanh gió thổi, nhưng tâm trạng mọi người không còn như trước.
Đây là người chết đầu tiên trong chuyến đi này của họ. Lưu Bộ giận dữ hét lớn với Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi dẫn chúng ta đi đâu thế hả? Sao lần trước không gặp qua chuyện này, có phải ngươi dẫn đường có vấn đề gì không?
- Ta dẫn đường không có vấn đề.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn Lưu Bộ:
- Dù các ngươi ở trong hàng rào cũng phải hiểu rõ. Nơi hoang dã cực kỳ quỷ dị. Ta không rõ các ngươi tới Cảnh Sơn làm gì. Có điều ta khuyên, hiện tại các ngươi nên lập tức quay về hàng rào 113 đi.
- Không được.
Hứa Hiển Sơn lạnh lùng nói:
- Lần này chúng ta đã nhận tử lệnh, không hoàn thành nhiệm vụ không được quay về. Các ngươi cũng thế!
Nhâm Tiểu Túc thầm thấy có gì đó không ổn. Chỉ là một nhiệm vụ lại để Hứa Hiển Sở bất chấp tính mạng hoàn thành, nhất định còn có nguyên nhân khác!