Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1262 : Biến Hóa Lớn
Chương 1262 : Biến Hóa Lớn
Chương 1262: Biến Hóa Lớn
La Lam cảm thấy, giờ khắc này họ đã vào thế bị động, nhưng từ trước đến nay hắn không phải người chấp nhận chuyện này.
"Ngươi tin tưởng AI như thế, chỉ là ngươi có từng nghĩ, có thể phía sau ngươi, kỳ thật AI đã vượt khỏi tầm kiểm soát, đồng thời có ý chí của riêng mình?"
La Lam đang đánh cuộc, hắn đánh cuộc có rất nhiều chuyện Vương Thánh Tri không biết:
"Sau khi cuộc chiến với quân đoàn viễn chinh chấm dứt, AI của ngươi dùng thủ đoạn ti tiện bắt cóc 2000 chiến binh nano của ta, chuyện này ngươi biết không?"
La Lam tiếp tục lạnh giọng:
"Ngươi nên biết, AI từng xâm lấn căn cứ quân sự 12 của Khánh thị, nhưng ngươi có biết, hiện giờ nó có thể dùng người máy nano cưỡng ép điều khiển con người chứ? Thậm chí còn có thể khống chế rất nhiều loài động vật?"
Trong lúc nói chuyện, La Lam nhìn chằm chằm biểu tình của Vương Thánh Tri, như muốn phán đoán đối phương có biết không.
Nhưng đối phương cũng không kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng thoải mái, cứ như đã tìm ra đáp án vốn đang tìm kiếm thật lâu.
Vào lúc tất cả mọi người lắng nghe La Lam nói chuyện, rốt cục Hứa Man cũng nắm bắt được cơ hội, bắt đầu phát ra sóng siêu âm người bình thường không nghe được đi.
Tính xuyên thấu của loại năng lực này rất mạnh, cứ thế truyền tin mà những người xung quanh không phát hiện ra được.
Giờ này khắc này, Chu Kỳ ở bên trong mạch nước ngầm vừa nhìn chằm chằm màn hình, vừa tránh né sự truy sát của sinh vật kinh khủng phía sau.
Mạch nước ngầm tối đến mức khó có thể tưởng tượng, Chu Kỳ căn bản không biết thứ đuổi theo sau lưng mình rốt cuộc là gì.
Hắn chỉ có thể thông qua năng lực cảm giác được đó có thể là một con cá, nhưng Chu Kỳ dám thề, hắn chưa bao giờ thấy con cá nào khổng lồ như thế!
Chu Kỳ nhìn thoáng qua đồng hồ tay trên tay, đếm ngược còn 61 phút 12 giây, thời gian còn lại không nhiều lắm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thủy lưu kịch liệt bao vây Chu Kỳ, từng giây dần trôi qua phảng phất như hình thành sự tương phản rõ rệt với mạch nước ngầm.
Thậm chí còn khiến Chu Kỳ bắt đầu cảm thấy khái niệm thời gian dần trở nên mơ hồ, hắn chỉ biết hiện tại thời gian dài vô cùng.
60 phút.
Chu Kỳ cảm thấy bản thân nên cố thoát khỏi thứ sau lưng mình rồi bắt đầu tìm đường nhỏ đi về.
Thời điểm này, dù đại biểu sóng âm Hứa Man đã phát ra nhưng hắn không còn đủ thời gian để hoàn thành.
Tinh thần ý chí khô kiệt không chỉ đại biểu cho việc hắn không thể thở bằng da nữa mà còn có nghĩa hắn không thể điều khiển hướng đi của mình.
Đối mặt với tốc độ chảy của mạch nước ngầm, thể lực đơn thuần không đủ để ngược dòng tiến lên chỗ cột mốc, dù hắn lưng mang dưỡng khí bình cũng chỉ có thể cố gắng không bị áp lực dạt sang chỗ khác mà thôi.
Nhưng bình dưỡng khí có thể chèo chống được bao lâu? Bình 12 lít cùng lắm cũng chỉ chèo chống được 20 phút.
Theo Chu Kỳ, nước chảy bèo trôi hắn có thể sống tạm qua 20 phút đồn, với hắn mà nói, không được quá chủ quan.
Đếm ngược còn 59 phút 34 giây, vào lúc Chu Kỳ muốn quay về, màn hình bỗng xuất hiện điểm sáng thứ ba.
Điểm sáng nho nhỏ kia bất động, hắn biết, đó là cột mốc mà Hứa Man truyền cho hắn.
Chu Kỳ thầm cười khổ:
"Ngươi không sớm, không muộn, hết lần này tới lần khác bây giờ lại sáng?"
Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra:
"Mập mạp, lần này thứ ngươi mắc nợ lão tử hơi nhiều a."
Sau một khắc, Chu Kỳ đột nhiên từ bỏ kế hoạch quay về, đi tới cột của Hứa Man.
Ánh sáng đỏ lấp lóe trên màn hình như một vì sao.
Không lâu sau, Chu Kỳ nhớ kỹ vị trí một cột mốc, hắn lấy tạc đạn đã được chế tác tinh mỹ ra, bắt đầu đi về hướng đã định.
Thiết bị rất nặng, tạo thành lực cản cực lớn cho hắn, khiến Chu Kỳ phải tiêu hao thêm một phần tinh thần lực.
Thiết bị truyền tin là đường về nhà của hắn, nhưng nếu như thời gian không đủ để trở về sẽ trở thành thứ không quan trọng nữa.
...
"Các ngươi đi đi… "
Vương Thánh Tri nhẹ giọng nói:
"Vương Nhuận, đừng làm khó họ. Thỉnh các vị giúp ta chuyển lời với Khánh Chẩn tiên sinh. Kỳ thật liên minh hàng rào thống nhất sẽ chấm dứt chiến loạn hơn hai trăm năm. Việc các ngươi có thể không nhận AI, ta hiểu, ta cũng không còn cơ hội nhìn đến ngày đó, nhưng nếu có ngày thành công, xin giúp ta gửi lời chúc mừng cho Khánh Chẩn tiên sinh hoặc Nhâm Tiểu Túc."
Nói xong, Vương Thánh Tri tự điều khiển xe lăn xoay mặt về hướng khác, yên lặng nhìn sever trong mạch nước ngầm.
La Lam kinh nghi bất định, hắn nhìn bộ dạng này của Vương Thánh Tri, xác thực đối phương không biết những chuyện AI đã làm, nhưng không có nghĩa đối phương chưa từng suy đoán, bằng không biểu tình lúc này sẽ không bình tĩnh như thế.
Loại bình tĩnh kia chẳng khác nào sự an tường của tuẫn đạo giả trước khi chết.
Hơn nữa, Vương Thánh Tri vừa nói chuyển lời chúc mừng cho Khánh Chẩn hoặc Nhâm Tiểu Túc, cho nên trong mắt đối phương, người có thể thống nhất liên minh hàng rào trong tương lai sẽ là Nhâm Tiểu Túc hoặc Khánh Chẩn?
Còn Vương thị thì sao, vì cái gì Vương Thánh Tri không nghĩ cho Vương thị?
La Lam bỗng cảm thấy, nơi này sắp xảy ra chuyện lớn!
"Vương Nhuận, đưa họ đi nghỉ ngơi, ngày mai các vị có thể tự rời đi… "
Vương Thánh Tri nhẹ giọng nói, trong lúc nói chuyện, hắn ngồi trên xe lăn kịch liệt ho khan.
"Các vị, mời bên này… "
Vương Nhuận lạnh giọng nói với La Lam.
Mọi người đi thang máy trở lại mặt đất, cũng thay xong quần áo.
Khi họ đi tới chỗ xe việt dã, La Lam đóng cửa lại rồi quát to:
"Lái xe mau, dựa theo kế hoạch ban đầu rời khỏi hàng rào 61! Ta có cảm giác dự cảm chẳng lành, nơi này sắp phát sinh biến hóa lớn."
Chỗ Vương thị an bài cho bọn họ chỗ tương đối yên lặng. Dưới tình huống bình thường, Vương thị đãi khách quý cũng sẽ an bài ở chỗ này.
Trước đó, Giang Tự từng ở đây.
Chỉ là sau khi đám La Lam vào viện, vài binh sĩ của họ bắt đầu cầm xẻng công binh từ sau xe ra, nhắm thẳng ngay chỗ Hứa Man chỉ mà đào xới.
Không tới 10 phút sau, dưới mặt đất là một đường hầm thật sâu.
La Lam tán thán:
"Cài này được đào lúc nào vậy?"
Hứa Man nhìn La Lam:
"Khánh Chẩn trưởng quan đã an bài chuyện này vào hai năm trước. Mười hai người dùng trọn vẹn 3 tháng để đào. Rút lui thôi, bên kia đường hầm đã được chuẩn bị xong xe, chúng ta tới cầu Lăng Giang tụ hợp với Chu Kỳ."
La Lam thở dài:
"Chỉ mong Chu Kỳ không có việc gì."