Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1261 : Phát Hiện Là Giả
Chương 1261 : Phát Hiện Là Giả
Chương 1261: Phát Hiện Là Giả
Khái niệm của nhân loại với khu không người sẽ là những nơi khó sinh tồn như hoang mạc, rừng nhiệt đới, rừng mưa… các kiểu.
Nhưng rất nhiều người không để ý, kỳ thực mạch nước ngầm cũng là một khu không người.
Trên thực tế, thế giới này có quá nhiều khu không ngừng mà nhân loại chưa từng thăm dò tới, mà càng không biết, lại càng sợ hãi.
Dưới đáy sông đen ngòm, Chu Kỳ nhìn chấm đỏ ngày càng gần mình trên màn hình. Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh trong lòng ngực cùng huyết dịch đang chảy nhanh hơn trong cơ thể.
Sau đó, a-đrê-na-lin bắt đầu được bài tiết, Chu Kỳ không biết điểm đỏ này là gì, thế nhưng hắn biết, nguy hiểm đang tới gần.
Khánh Chẩn từng nói, thời điểm đánh cờ cùng AI không nên ôm tâm lý may mắn, điều nhân loại nghĩ tới, AI cũng sẽ nghĩ tới.
Cũng như hiện tại, khi đám người La Lam cho rằng kế hoạch không chê vào đâu được thì Linh đã sớm có phòng bị, thậm chí đã chuẩn bị xong hậu thủ.
Chu Kỳ thầm nghĩ, nếu AI kinh khủng đúng như những gì Khánh Chẩn từng nói. Điểm đỏ này nhất định là lễ vật AI chuẩn bị cho mình.
Trong quá trình áp dụng kế hoạch, chuyện họ không lường được hoàn toàn có thể xảy ra.
Chu Kỳ thầm nghĩ không may, bị người khác lừa phải thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm thế này.
Rõ ràng hắn làm ăn đã tích đủ tiền rồi, đâu cần tham lam như thế nữa.
Trước khi đến, Chu Kỳ từng nghĩ đánh cuộc may mắn. Hắn thầm nghĩ, làm gì có ai sẽ nghĩ tới thông qua lòng sông tiếp cận server chứ? Cho nên, trong kế hoạch, hắn hẳn là người an toàn nhất mới đúng.
Dù không muốn tiếp tục nhiệm vụ, hắn cũng có thể trực tiếp đi về, bán đứng đám La Lam là được rồi.
Về phần nhiệm vụ có thể hoàn thành không cũng không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn?
Hiện giờ gặp nguy, Chu Kỳ rất muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ tới tên mập kia… hắn lại không rời được.
"Cứ xem thử phía trước là gì, nhỡ không phải nguy hiểm thì sao…"
Chu Kỳ thầm nói.
Điểm đỏ kia ngày càng gần Chu Kỳ. Hắn đoán, kỳ thật tốc độ đối phương không nhanh bằng mình, hẳn là vì chênh lệch trên quãng đường.
Nếu thật sự là sinh vật nguy hiểm gì đó, đợi hắn xác nhận xong rồi đi cũng không muộn.
Chu Kỳ lẳng lặng nhìn màn hình, yên lặng chờ đợi.
390 mét.
270 mét.
110 mét.
66 mét.
6 mét.
Ở ngay phía trước!
Chu Kỳ bỗng ngẩng đầu nhìn phía trước, hắn cố gắng cảm nhận nước xung quanh như muốn phác hoạ hoàn chỉnh hình dáng đối phương.
Nhưng sau một khắc, Chu Kỳ ngây ngẩn cả người, trước mặt hắn không có gì cả.
"Rốt cuộc là sao? Là thứ quỷ gì vậy?"
Chu Kỳ kinh ngạc:
"Không phải vong hồn gì chứ, nếu không sao không thấy.”
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, kết quả lại phát hiện điểm đỏ kia vượt qua điểm xanh là hắn!
Chu Kỳ lẳng lặng đứng đợi. Bấy giờ hắn nhìn dưới chân mình, thì ra dưới lòng sông lại là một mạch nước ngầm khác!
Lòng sông không chỉ có hai chiều, mà phía dưới còn có một mạch nước ngầm khác.
Màn hình chỉ phản chiếu hình ảnh 2D, chiếu chiều ngang chứ không phải chiều dọc.
Cũng có nghĩa, vừa rồi có một sinh vật nào đó vừa đi qua mạch nước ngầm dưới lòng sông.
Nhìn cự lỵ ngày càng xa trên màn hình, Chu Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là hắn sợ bóng sợ gió.
Thế nhưng, không đợi hắn kịp lơi lỏng, Chu Kỳ bỗng thấy một điểm đỏ khác đang lao về phía mình với tốc độ cực nhanh.
Đối phương dường như ở cùng một lòng sông với hắn!
Chu Kỳ thầm cười khổ, đây rốt cuộc là sao, xem ra trận chiến này là không tránh khỏi rồi. Đối phương tiến tới từ phía sau, đường lui của hắn đã bị chặn, thật xui.
Hơn nữa, Chu Kỳ suy nghĩ, đối phương quanh co một vòng như vậy, có khi nào vì để cắt đứt đường lui của hắn không?
Chẳng biết tại sao, lúc này Chu Kỳ vô cùng bình tĩnh.
Giống như cái ngày cùng Khánh Chẩn trèo lên núi Bạch Quả vậy.
Nếu đã không may, vậy cứ dũng cảm đối mặt đi.
Trong chớp mắt, Chu Kỳ tựa như cá lần nữa nhanh chóng bơi về phía trước, mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, chỉ hy vọng Hứa Man mau chóng truyền tin, giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng màn hình vẫn không có động tĩnh gì, phía sau hắn là sinh vật lạ lẫm theo đuôi.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn chỉ còn 7 phút.
...
La Lam đánh giá không gian xung quanh, ở đây chỉ có năm người là hắn, Khánh Lão Tam, Hứa Man, Vương Nhuận, Vương Thánh Tri.
Lúc này, Vương Nhuận gắt gao nhìn chằm chằm ba người họ. La Lam không xác định được đối phương có phát hiện ra khi Hứa Man sử dụng năng lực không.
Bất quá, hắn đã xác định được, Vương Thánh Tri xác thực rất có thành ý, bằng không một ngọn đèn cạn dầu như đối phương sao có thể không chút biện pháp phòng hộ lại dám gặp họ.
La Lam vui tươi hớn hở cười nói:
"Ngươi không sợ bây giờ chúng ta bắt cóc ngươi sao?"
Tuy sắc mặt Vương Thánh Tri trắng xám nhưng nụ cười ấm áp như cũ:
"Không có gì để sợ, dù sao ta cũng sống không quá hai ngày nữa. Hôm nay có thể đủ tinh thần nói chuyện cùng các vị đã là vạn hạnh trong bất hạnh."
Khánh Lão Tam bình tĩnh hỏi:
"Ta vẫn có thắc mắc, ngươi vất vả thống nhất Trung Nguyên, vì sao lại chắp tay dâng lên cho Khánh thị?"
"Vì sau khi ta chết, Khánh Chẩn và Trương Cảnh Lâm chính là hai người thích hợp để quản lý liên minh hàng rào nhât.. "
Vương Thánh Tri nói:
"Kỳ thật Trương Cảnh Lâm thích hợp hơn, tuy tài quân sự của hắn hơi kém so với Khánh Chẩn, nhưng về việc việc phát triển và xử thế thì hắn tốt hơn.”
"Sao ngươi không tìm Trương Cảnh Lâm?"
Khánh Lão Tam cau mày.
"Vì một năm trước hắn đã cự tuyệt đề nghị của ta, hắn không tin AI, nhưng chỉ có hai điều kiện, để AI tiếp nhận tư pháp trong hàng rào… "
Vương Thánh Tri cười nói.
"Vì sao không giao cho thành viên trung tâm của Vương thị, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ tới huyết thống của mình?"
Khánh Lão Tam hỏi.
"Với ta mà nói, thành lập AI là để giảm thiểu tội ác, mà tập đoàn lại chính là căn nguyên của tội ác… "
Vương Thánh Tri nói:
"Cho nên điều kiện thứ hai là người kế nhiệm Khánh Chẩn không được là người Khánh thị. Không có nhiệm kỳ, nhưng không thể gia truyền. Đương nhiên, hết thảy những điều này sẽ do AI quyết định."
Lời này vừa nói ra đã khiến cả đám La Lam ngây ngẩn cả người, là hạng người gì mới có thể nói gia tộc của mình là căn nguyên tội ác chứ?
Từ đó họ cũng có thể nhìn ra, quyết tâm đêm tới công bằng cho thế giới của Vương Thánh mãnh liệt và kiên định cỡ nào.
"Nếu Khánh thị tiếp nhận thì người Vương thị thế nào, họ quấy nhiễu việc tiếp nhận của Khánh thị thì sao?”
Khánh Lão Tam hỏi.
"Ừ, hẳn sẽ chống đối… "
Vương Thánh Tri gật đầu:
"Bất quá những năm nay ta đã sàng lọc ra một danh sách. Sau khi ta rời đi, người trên danh sách này đều sẽ bị tiêu diệt. Ta không ngại trước khi Khánh thị tiếp quản sẽ trải sẵn đường cho các ngươi.”
Nhất thời, đám người phía sau lưng La Lam không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tên điên, rõ ràng đây là tên điên.
Lần đầu La Lam sởn gai ốc thế này là khi đối mặt với Lý Thần Đàn.
Hắn bỗng ý thức được, kỳ thật điều Vương Thánh Tri thống hận nhất không chỉ mất đi hai chân mà còn là vị trí của mình ở Vương thị nữa.
Khánh Lão Tam hỏi:
"Nếu ta không muốn để AI quản lý trật tự tư pháp của liên minh hàng rào thì sao?"
"Dĩ nhiên đã chạm vào giới hạn của ta… "
Vương Thánh Tri nói:
"Điểm này thì vô pháp nhượng bộ, ta làm mọi chuyện suốt hai mươi năm chỉ có một mục đích này thôi. Bất quá, hết thảy đều không quan trọng đúng không."
"Vì sao không trọng yếu… "
Khánh Lão Tam bình tĩnh hỏi.
"Vì ngươi không phải Khánh Chẩn a, ngươi là Khánh Thận…"
Vương Thánh Tri cười:
"Chúng ta chiến thắng Hỏa Chủng, tất nhiên có thể nhận được tin tức của Hỏa Chủng. Nhờ vào năng lực AI, khi ngươi bước xuống từ xe việt dã, ta đã có kết quả. Có lẽ Hỏa Chủng có thể phục khắc hoàn toàn nhân loại nhưng hoàn cảnh sinh trưởng bất đồng, thần thái, dáng dấp…của các ngươi cũng có chỗ bất đồng. Mắt thường không cách nào phát hiện ra nhưng AI có thể."
Cho nên Vương Thánh Tri mới nói hết thảy đều không trọng yếu, vì Khánh Chẩn không tới.
Tất cả mọi người đột nhiên trầm mặc, cứ như bị ấn khóa vậy, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người mà thôi, còn có ánh đèn le lói của server như một vùng ngân hà.
La Lam biết bản thân còn đánh giá thấp AI, trình độ quan sát chi tiết của đối phương đã tới mức nhân loại khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng hắn không biết, chuyện này có nằm trong phạm vi cân nhắc của Khánh Chẩn không?
Hứa Man lạnh lùng nhìn bốn phía, kế hoạch của họ tựa hồ đã bại lộ, hắn muốn phòng ngừa Vương thị động thủ với La Lam.
Vương Nhuận ở bên cạnh không khỏi khiếp sợ, đặt tay phải lên chuôi súng bên hông, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.
Rất rõ, Vương Nhuận cũng biết hết thảy.
La Lam lạnh giọng hỏi:
"Nếu đã biết hắn không phải Khánh Chẩn, vì sao còn nguyện ý gặp chúng ta, cứ trực tiếp giết chúng ta là được?”
Vương Thánh Tri thở dài:
"Còn có nhiều mục đích khác nào, ví dụ khống chế các ngươi hoặc giết các ngươi. Kỳ thật việc này không ảnh hưởng tới đại cục, các ngươi thật sự nghĩ ta điên rồi, kỳ thật không phải. Yên tâm, ta không làm gì các ngươi."