Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1245 : Giữa Tiếng Nhạc
Chương 1245 : Giữa Tiếng Nhạc
Chương 1245: Giữa Tiếng Nhạc
Xe việt dã Trương Dư Ca dùng cũng không phải hàng thường, đây là xe việt dã mạnh nhất trong Khánh thị.
Người dùng được loại xe này chỉ có Khánh Nghị, Khánh Chẩn và La Lam.
Tuy Khánh Chẩn biết những người đưa tin này sẽ chết, nhưng hắn vẫn muốn giao cho họ công cự tự bảo vệ bản thân tốt nhất. Có thể không sống nhưng không có nghĩa Khánh Chẩn muốn họ chết.
Chết là con đường cuối cùng người của thời đại này lựa chọn, nếu còn sống thì cứ tận hứng thôi!
Giữa tiếng động cơ oanh minh, động cơ nhanh chóng tăng tốc, Trương Dư Ca ngồi trong xe cảm nhận được lực do trục lăn truyền tới khiến hắn bị ép chặt vào ghế ngồi.
Toàn bộ hệ thống không ngừng tăng tốc, trục bánh xe to lớn chẳng khác nào tứ chi của dã thú.
Trương Dư Ca trong xe bắt đầu phấn khởi rống to, trên đầu dã thú kim loại màu đen, chim sẻ đang lượn thành vòng!
Từng con chim sẻ một không ngừng va vào kính chắn gió, dùng cái mỏ lợi hại của chúng thử phá vỡ cửa sổ, nhưng cuối cùng chỉ để lại một điểm trắng nho nhỏ.
Nếu là xe bình thường, e rằng cửa kính đã sớm vỡ. Thế nhưng 10 chiếc xe việt dã này thì khác, cửa kính đều được làm từ kính chống đạn.
Lúc này, dĩ nhiên tâm Trương Dư Ca không loạn, hắn tập trung giẫm chân ga chạy như điên về phương bắc. Còn việc có thể chạy tới đâu có để số mệnh an bài.
Đàn chim thủy chung đuổi theo sau, chúng không công kích nữa mà như đang chờ đợi điều gì đó.
Việc này không phù hợp với bản năng của sinh vật, Trương Dư Ca cảm nhận được, đám chim sẻ sau lưng như đang được thứ gì đó chỉ huy, khiến chúng hành động càng thêm tinh chuẩn.
Chúng không hề tấn công một cách mù quáng, chim sẻ phảng phất như hóa thành báo săn đang rình mồi, chờ cơ hội cho con mồi một kích trí mạng.
Tuy xe việt dã cứng rắn cuồng mãnh đó, nhưng vẫn có lúc hết xăng.
Trương Dư Ca nhìn thoáng qua đồng hồ đại biểu mức xăng. Hắn còn có thể chạy thêm 200 km nữa.
Hắn không thể xuống xe, chỉ có thể ngồi trong xe, xem nó như một tầng bảo vệ.
Hơn một giờ sau, đồng hồ xăng đã chạm tới vạch đỏ, xe việt dã màu đen cũng dần đi chậm lại, dừng lại bên đường.
Không có cứu viện, Trương Dư Ca biết lần này sau lưng hắn không hề có chiến hữu.
Cho đến lúc này, hắn mới có tâm tư ngồi trong xe đốt một điếu thuốc, trong chớp mắt khói xám tràn ngập không gian.
Trương Dư Ca mở cửa sổ xe thành một khe hở, chim sẻ ở bên cạnh liều mạng muốn chui vào, lại bị kẹt chặt.
Hắn như không thấy đám chim sẻ đó, tiếp tục hút thuốc.
Đối mặt với kẻ địch mà mặt không đổi sắc, như vậy mới phù hợp với tâm lý được rèn luyện hằng ngày của quân nhân Khánh thị. Nếu hiện tại có người hỏi Trương Dư Ca có sợ không, hắn sẽ cười mắng: CMN nói không sợ nhất định là giả, ngươi không sợ thì ngươi tới thử đi?
Thời điểm này, chim sẻ không mù quáng xông vào nữa, bay xung quanh một cách chỉnh tề, sau đó tất cả cùng vọt tới trước kính chắn gió.
Trương Dư Ca chợt phát hiện, những nơi đám chim sẻ này mổ như có tính toán chính xác từ trước.
"CMN, thành tinh rồi à?"
Trương Dư Ca kinh ngạc.
Bất quá hắn cũng không nhìn nữa, tập trung hút thuốc, mở nhạc có sẵn trên xe.
"Một bước ngắn…"
"Bi thương…"
"A, bằng hữu, hẹn gặp lại…"
Trương Dư Ca thầm nói:
"Bài quái quỷ gì đây, không biết trước kia là ai dùng chiếc xe này nữa. Ngay cả bài hát cũng phù hợp với tình huống, đúng là cố ý mà..."
Hắn tua lại từ đầu, sau tiếng đàn dương cầm dài, tiếng hát vang lên…
A nếu như ta hy sinh trong chiến đấu…
A bằng hữu, hẹn gặp lại a, gặp lại a, gặp lại a.
A mọi người tiến quân.
A bằng hữu, hẹn gặp lại a, gặp lại a, gặp lại a.
Vết rạn càng trước kính chắn gió càng lúc càng lớn, Trương Dư Ca như nhớ tới đêm tuyết trắng, Khánh Chẩn mặc âu phục màu trắng dẫn đầu, nhẹ giọng nói với hắn:
"Ta nhớ ngươi, ngươi tên Trương Dư Ca, trước kia là thủ hạ dướng trướng ta, lúc chiến đấu với Hỏa Chủng từng lập công."
Sau đó Trương Dư Ca nhìn thân ảnh lưng eo thẳng tắp kia một đường đi lên.
Đêm hôm đó, Khánh Chẩn Giáo nói với hắn mười cái chữ, ngạo từ cốt, muôn vàn khó khăn không cúi đầu. Đây chính là cội nguồn mới của Khánh thị.
Trương Dư Ca nhìn chim sẻ đen ngòm ngoài cửa sổ, lại nhìn kính chắn gió sắp vỡ.
"Ngồi chờ chết không phải là phong cách của Khánh thị, lão tử tên Trương Dư Ca, lão tử từng lập công ở Khánh thị."
Hắn cười cười, cầm súng trường ở ghế lái lên, thuần thục tháo chốt. Trương Dư Ca mở nhạc max volume, sau đó đẩy cửa xuống xe, bắt đầu bắn phá.
Sau đó hắn bị vô số chim sẻ bao vây.
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục phát, tiếng ca ngày càng sục sôi.
A nếu ta hy sinh trong chiến đấu.
A bằng hữu, hẹn gặp lại a, gặp lại a, gặp lại a.