Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1244 : Chim Sẻ Tập Kích
Chương 1244 : Chim Sẻ Tập Kích
Chương 1244: Chim Sẻ Tập Kích
Mười chiếc xe việt dã từ hàng rào 111 xuất phát, Khánh Chẩn để Khánh Nghị lựa mười người chia thành nhiều đường khác nhau, đảm bảo tin tức được truyền tới Tây Bắc chính xác và nhanh nhất.
Lúc này, chỉ khi phân tán thì tỷ lệ tin tức truyền đi mới càng cao.
Những binh lính này không biết quá nhiều tin.
Bọn họ không biết người đi Trung Nguyên không phải Khánh Chẩn.
Cũng không biết vì sao phải truyền tin này tới Tây Bắc.
Họ càng không biết chuyến đi này có thể sẽ chết.
Họ chỉ biết, dù có chết, họ cũng phải chuyển tin cuộc hòa đàm diễn ra ở hàng rào 61 tới Tây Bắc.
Có lẽ, việc gạt họ bất công với họ nhưng Khánh Chẩn phải đề phòng Linh.
Nếu nửa đường những binh lính này bị chặn giết, sau đó bị người máy nano nhập thân và lấy đi trí nhớ, kế hoạch lần này sẽ sụp đổ.
Cho nên Khánh Chẩn phải gạt họ, lạnh lùng nhìn họ đi chịu chết.
Từ sau khi La Lam, Hứa Man rời đi, không ai được phép tới gần trang viên Bạch Quả, ngay cả binh sĩ Khánh thị cũng không thể.
Trang viên lớn thế này chỉ có hai người Khánh Chẩn và Khánh Nghị.
Không phải Khánh thị có người không đáng tin, chỉ là Khánh Chẩn muốn tránh hết những chuyện ngoài ý muốn.
Khánh Chẩn ngồi ở đại sảnh nhìn về phía núi cao xa xa. Khánh Nghị ở trong phòng bếp nửa ngày, rốt cục cũng làm xong hai chén cơm rang.
Khánh Nghị bưng cơm rang tới, ngồi bên cạnh Khánh Chẩn:
"Nhị ca, tay nghề ta rất kém, ngươi thử chút đi.”
Cơm rang hơi khét lẹt, xem ra bình thường Khánh Nghị rất ít khi vào bếp. Khánh Chẩn nhận lấy chén cơm, cười cười:
"Làm khó ngươi rồi."
Khánh Nghị làm cơm xong thì đi lấy rượu nho, không phải hắn thích uống rượu. Chỉ là cơm rang thật sự quá khó ăn.
Khánh Nghị uống hai ly rồi cảm khái:
"Để đám lão đầu tử kia biết ta lấy rượu của họ uống chung với cơm rang, sợ sẽ tức tới mức chui từ dưới đất lên.”
"Họ không leo ra nổi đâu… "
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Ca của ta nghe nói ta phải đi chân trần hơn hai mươi km đường tuyết nên trước khi hạ táng đã lén trộm tro cốt họ đi. Trong hủ đựng tro cốt không có gì cả.”
Khánh Nghị:
"..."
Tuy người giết họ là Khánh Chẩn, nhưng dù sao đám lão đầu tử đó cũng là mặt mũi của Khánh thị, cho nên Khánh Chẩn vẫn cử hành tang lễ cho bọn họ.
Nhưng từ trước đến nay La Lam không phải người theo khuôn khổ. Hắn sao có thể để đám người kia được vào phần mộ tổ tiên Khánh thị?
Theo cách nói của La Lam, đám lão gia tử kia chết xong lại phải đem chôn, phí sức.
Khánh Chẩn cười:
"Hắn vẫn luôn hung ác như vậy đúng không, từ khi còn bé đã vậy. Ca của ta trước nay chưa từng thay đổi, chỉ là thu liễm từ khi ta bắt đầu làm ảnh tử cho Khánh thị."
"Vì sao?"
Khánh Nghị hiếu kỳ hỏi.
"Ta cũng hỏi hắn như vậy, lúc ấy hắn chỉ tùy tiện nói, nếu ta muốn đoạt Khánh thị, vậy trước hết phải đoàn kết lực lượng có thể, không thể để tất cả mọi người sợ ta, căm thù ta… "
Khánh Chẩn cười giải thích:
"Cho nên, hắn và ta thường được coi là một, tự nhiên không thể làm chuyện ảnh hưởng tới ta."
Khánh Chẩn nói tiếp:
"Kỳ thật ta vẫn muốn nói với hắn, ta không sợ hắn ảnh hưởng gì. Trước kia ta từng nói với hắn, ta xem hắn như tấm gương nhưng hắn không tin. Nhưng thật chất trong lòng ta luôn nghĩ vậy.”
Khi còn trẻ, La Lam dẫn hắn tới núi Bạch Quả lén trộm Bạch Quả đem bán đổi lấy tiền, khi ấy họ cũng không dùng tiền mua thịt mà dùng tiền chữa bệnh cho lão đầu tử.
Cho nên, đại đa số thời gian, La Lam vẫn luôn mua một ít trứng gà cho Khánh Chẩn bồi bổ.
Lão gia tử bệnh dậy không nổi, La Lam nấu cơm cho Khánh Chẩn, còn giặt quần áo cho Khánh Chẩn, làm hết việc nặng trong nhà, công việc bẩn thỉu, việc cực gì cũng do một mình La Lam làm.
Tên mập vốn tùy tiện từ lúc bắt đầu đã gánh vác hết thảy mọi thứ lên vai.
Có lẽ với người khác mà nói, hôm nay La Lam là nhân vật số hai quyền hành ngập trời trong Khánh thị, nhưng đối với Khánh Chẩn, La Lam vẫn luôn là anh trai hắn.
Khánh Nghị dùng một chén cơm chiên khơi gợi rất nhiều hồi ức của Khánh Chẩn, vì Khánh Chẩn nhớ rõ lần đầu tiên La Lam làm cơm trứng chiên cho hắn cũng dở thế này.
Nhưng lúc ấy cả hai không cảm thấy khổ sở, còn cùng lão gia tử đang bị bệnh ăn sạch.
Thời điểm này, Khánh Nghị hỏi Khánh Chẩn:
"Nhị ca, lần này mười binh sĩ tới Tây Bắc có cơ hội còn sống trở về không?"
Khánh Chẩn suy nghĩ thật lâu, sau đó thở dài lắc đầu.
Thần sắc Khánh Nghị có chút ảm đạm:
"Trong bọn họ có người từng theo ngươi giết tới đây. Kết quả hiện tại biết rõ gặp nguy hiểm nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước."
"A Nghị… "
Khánh Chẩn:
"Nhớ kỹ tên của họ, nếu sau trận này ta còn sống, phải tưởng niệm họ.”
"Ừ… "
Khánh Nghị gật gật đầu.
"Nghỉ ngơi đi, đã thật lâu ngươi không ngủ rồi… "
Khánh Chẩn nói.
"Vậy ta ngủ một lát, nhị ca có việc cứ gọi ta… "
Khánh Nghị rút súng lục đeo bên eo ra, kiếm tra xong mới an tâm nằm xuống đất ngủ.
Trang viên Bạch Quả lớn như vậy chỉ có hai người, điều này khiến Khánh Nghị phảng phất như trở về khi còn trẻ thì đi theo La Lam, Khánh Chẩn đánh nhau.
Không có cấp dưới, không có binh sĩ cùng quân đội, đại ca xông phía trước, nhị ca bày mưu tính kế.
Khi đó giống như hiện tại, người họ có thể dựa vào chỉ có chính mình và đồng bạn mà thôi.
Cho đến giờ phút này, rốt cục Khánh Nghị mới hiểu, trên nhân thế này vẫn có thứ quan trọng hơn quyền lực.
...
Mười chiếc xe việt dã rời khỏi hàng rào 111 xong thì lập tức phân thành mười hướng.
Hiện giờ đường xa ở Tây Nam đã được xây tốt, giao thông linh hoạt. Xe cộ có thể đi lại giữa các hàng rào. Mười chiếc xe này chạy nhanh như điện chớp.
Trước kia La Lam từng tới cứ điểm 178 thành lập quan hệ mậu dịch với Trương Cảnh Lâm, cho nên tất cả công lộ Tây Nam tới Tây Bắc đều được xây dựng tốt, thông suốt một đường.
Phía sau thùng xe là xăng đủ để họ tới hàng rào 144.
Dựa theo lộ trình tính toán, hàng rào 111 cách hàng rào 144 tầm 800 km. Nếu di chuyển với tốc độ cao, đi từ mờ sáng thì hẳn nửa đêm có thể đến.
Kỳ thật nội tâm tất cả mọi người đều hiểu rõ nhiệm vụ này không đơn giản, thế nhưng khi Khánh Nghị hỏi mọi người có nguyện ý tham gia không, tất cả đều đồng ý.
Trương Dư Ca là người từng đi cùng Khánh Chẩn trèo lên núi Bạch Quả khi binh biến. Mẹ của vị sĩ quan này còn bệnh tới mức nằm viện triền miên.
Sau khi Khánh thị đổi chủ, Trương Dư Ca vẫn sống sót, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ được đãi ngộ bình thường như những binh lính khác.
Kết quả không được bao lâu, Khánh thị đã cho người chuyển mẹ hắn tới bệnh viện tốt nhất hàng rào 111, viện phí do Khánh thị chi trả.
Ngày nào đó, khi Trương Dư Ca cầm cà mên tới chăm sóc mẹ mình, hắn thấy Khánh Chẩn ngồi cạnh giường bệnh.
Vị trưởng quan xa xa không thể chạm tới kia đang cười, trờ chuyện mẹ hắn: Trương Dư Ca là một binh sĩ ưu tú, không ai ưu tú hơn hắn, hắn là binh sĩ vinh quang của Khánh thị.
Sau đó, ngày nào mẹ hắn cũng vui vẻ kể lại chuyện này cho người trong phòng bệnh. Hắn tin, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời mẹ hắn.
Về sau nữa, mẹ hắn vì bệnh nan y mà mất. Trước khi mất, mẹ hắn đã dặn dò, ngàn vạn lần không được phụ lòng trưởng quan.
Tiếp đó, Trương Dư Ca từ sĩ quan lên thành thượng sĩ, lại từ thượng sĩ lên làm trung úy, nếu không có nhiệm vụ hôm nay, e rằng hắn còn có thể thăng chức cao hơn.
Thế nhưng Trương Dư Ca cảm thấy chuyện này kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là khi quốc sĩ cần hắn, hắn sẽ dùng thân báo đáp.
Trên đường, Trương Dư Ca vừa lái xe vừa cảm thấy bản thân bị theo dõi.
Xe việt dã một đường đi về phía bắc. Khi hắn sắp rời khỏi cảnh nội Khánh thị, Trương Dư Ca chợt thấy ven đường ngày càng nhiều chim sẻ… Hơn nữa đám chim sẻ kia đều như đang quan sát hắn.
Trong bóng đêm, đám chim sẻ đứng trên đầu cành nhiều tới mức đen ngòn một vùng trời, trông vô cùng kinh hãi.
Trong thời đại này, tuy hình thể chim sẻ có to nhưng chỉ cần ngươi không công kích nó, nó cũng không công kích ngươi. Cho nên ngày thường mọi người dù thấy chim sẻ cũng không quá lo. Dù sao đây cũng không phải sinh vật ăn thịt.
Vào giờ khắc này, nội tâm Trương Dư Ca bỗng thấy sợ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chim sẻ cũng có lúc kinh khủng như thế.
Trương Dư Ca bật đèn xe, trong chớp mắt thấy được phía trước đường đầy chim sẻ. Khi đèn xe rọi tới, phản xạ với mắt chúng lại ánh lên sắc bạc quỷ dị.
"Sao lại nhiều chim sẻ quá vậy?"
Trương Dư Ca thầm kinh hãi.
Chuyện chim sẻ tập kích căn cứ 12 lúc trước đã được truyền đi khắp quân đội, vì thế tâm tình Trương Dư Ca bắt đầu chìm vào đáy cốc.
Nhưng hiện tại không phải lúc lùi bước, hắn biết rõ sứ mạng của mình. Nếu vô tình gặp địch nhân, hắn không cần chạy thoát, vì nhất định không thoát được. Chuyện hắn cầm làm bây giờ là giúp những chiến hữu khác hấp dẫn lực chú ý.
Trong mười người bọn họ, chỉ cần một người có thể truyền tin đến Tây Bắc đã là vinh quang của mười người còn lại.
Công thành không cần tại ta.
Trương Dư Ca nhìn đám chim sẻ đứng đen ngòm một mảnh khiến cành cây cong xuống, thế nhưng hắn không sợ, ngược lại còn có thêm dũng khí.
Đột nhiên, từng con chim sẻ một bay khỏi cành cây, chậm rãi hội tụ thành lốc xoáy, long chim bén nhọn như lưỡi đao.
Trong đêm tối có nguy cơ tứ phía, Trương Dư Ca dẫm chân ga, xe việt dã màu đen như một đầu mãnh thú bắt đầu đột phá vòng vây.