Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1225 : Từng Là Nhà
Chương 1225 : Từng Là Nhà
Chương 1225: Từng Là Nhà
Mắt thấy Lăng Thần chạy đến bên bờ hồ xong thì nó nhảy lên, chui tọt vào trong hồ nước.
Động tĩnh kia chẳng khác nào một quả đạn pháo rơi vào trong hồ, nước hồ văng lên tung tóe.
Bất quá, Lăng Thần không bơi xuống đáy hồ, Nhâm Tiểu Túc phát hiện nó nhiều lần muốn đi nhưng đều cố gắng khắc chế, năng lượng nóng dưới đáy hồ kia có vẻ rất có sức hút với nó.
Tích Dịch to lớn băn khoăn, thỉnh thoảng còn nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận một cái như sợ họ chạy mất.
Nhâm Tiểu Túc cười nói với Lăng Thần:
"Đi thôi, trước tiên ngươi có thể đi xuống xem dưới đáy hồ có gì, chúng ta không đi."
Mãi đến khi Lăng Thần nghe thế, nó mới lao xuống đáy hồ.
"Thế giới thật sự thần kỳ, ngay cả sinh vật như Lăng Thần cũng có thể xuất hiện, thật sự không biết tương lai thế giới sẽ biến thành bộ dáng gì nữa… "
Nhâm Tiểu Túc ngồi bên hồ cảm khái.
Hắn thuần thục nhóm lửa, Dương Tiểu Cận ngồi bên cạnh, điềm nhiên không có gì ăn đồ Nhâm Tiểu Túc nướng.
Nàng vừa ăn vừa nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao? Ngươi hẳn đã tìm được rất nhiều câu trả lời khi tới vương quốc Vu Sư."
Nhâm Tiểu Túc nghĩ thầm, chuyện gì tới cũng phải tới, hắn thở dài một tiếng:
"Ta đã tìm về trí nhớ của mình, ta chính là vật thí nghiệm số 001."
Dương Tiểu Cận cũng không quá kinh ngạc, hẳn nàng đã sớm đoán được kết quả này:
"Tiếp tục."
"Người sáng lập Thanh Hòa, Nhâm Hòa là phụ thân của ta… "
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Trước tai biến ta mắc bệnh ung thư, khi đó ung thư vẫn chưa có thuốc trị, tánh mạng ta đếm ngược theo từng ngày. Về sau, ta được phụ thân đưa đến phòng thí nghiệm 039 của Hỏa Chủng tiến hành trị liệu. Dựa vào phương pháp thông thường đã thất bại. Tiến sĩ P nói chuyện cùng cha ta xong thì bắt đầu dùng thuốc biến đổi gen.”
"Tựa như Khánh Chẩn suy đoán, sở dĩ vật thí nghiệm xuất hiện là do tế bào ung thư toàn thân đạt tới một mức cân đối nào đó, nhưng chúng chỉ là tàn thứ phẩm, ta lại thành công trở thành tân nhân loại."
"Vì sao ngươi có thể thành công?"
Dương Tiểu Cận nghi ngờ nói.
"Bởi vì ta đã mở cơ nhân tỏa trước đó… "
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh giải thích:
"Đây là truyền thừa từ phụ thân ta, thông qua tám cửa ải khiêu chiến mà mở ra xiềng xích cơ thể. Vì thế thuốc biến đổi gen không đem lại tác dụng phụ cho ta. Chỉ là ta không phải ca thành công duy nhất, còn có Nhan Lục Nguyên nữa, ta tin bây giờ hắn đã nhớ lại mọi chuyện.”
"Cũng có nghĩa là, hai chúng ta không cùng giống loài? Làm sao Nhan Lục Nguyên thành công… "
Dương Tiểu Cận hỏi.
"Bởi vì tiến sĩ P cấy ghép cốt tủy của ta cho hắn…”
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
"Cho nên hiện tại ta đã có kế hoạch, tìm một bệnh viện đủ điều kiện rồi cấy ghép cốt tủy của ta cho ngươi, như vậy tuổi thọ của ngươi…”
Dương Tiểu Cận ngắt lời:
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, kỳ thật đây mới là vấn đề hắn một mực lảng tránh.
Đối mặt với Dương Tiểu Cận19 tuổi, tuổi tác của Nhâm Tiểu Túc trở nên chói mắt vô cùng. Tuy bên ngoài như một thiếu niên, phần lớn thời gian trước đó hắn đều ngủ say, tâm trí không có loại tang thương của người sống lâu đời, cơ mà sự thật vẫn quá dọa người.
Dù Dương Tiểu Cận không để ý, Nhâm Tiểu Túc cũng có chút thấp thỏm: Vạn nhất đối phương để ý thì sao? Nếu Dương Tiểu Cận không chấp nhận được thì sao?
Tình yêu là gì? Nhâm Hòa nói: Tình yêu là đột nhiên có điểm yếu, lại đột nhiên có áo giáp.
Mà bây giờ cảm tình của Nhâm Tiểu Túc như một cự long, hung mãnh lại ngây thơ, cường đại lại cô độc, ôn nhu lại chật vật, nhát gan lại tự do, rất khả ái nhưng không thiếu khẩn trương.
Trong tình yêu của thiếu niên là lo được lo mất, dù hắn là Thiếu soái Tây Bắc cũng không ngoại lệ a.
Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Dương Tiểu Cận đều là mối tình đầu của hắn. Nhâm Tiểu Túc không có kinh nghiệm yêu đương, cho nên biết biểu hiện như thế nào cho tốt.
Thiếu nữ đội mũ lưỡi trai lẳng lặng ngồi bên cạnh đống lửa, cách đó không xa là mặt hồ với hơi nước mờ mịt như mây bay.
Vị thiếu nữ này đặc biệt như thế, cho nên Nhâm Tiểu Túc không cách nào để ý bất kỳ cô gái khác.
Lúc này Dương Tiểu Cận hỏi lại:
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Nhâm Tiểu Túc thấp giọng nói:
"Nghiêm khắc mà nói, 240 tuổi."
Dương Tiểu Cận im lặng.
Nhâm Tiểu Túc đột nhiên hỏi:
"Ngươi sẽ chú ý sao?"
Thời điểm này, Dương Tiểu Cận không trả lời nữa mà chuyển chủ đề:
"Trước ngươi dạy ta cách mở ra mật chìa khóa chi môn đi."
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt nửa ngày, dường như sự im lặng của đối phương chứng tỏ cho đáp án.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đen từ trong cung điện ra, đưa cho Dương Tiểu Cận. Sau đó lại lấy ra cửa sắt lớn hắn vừa mới cướp được:
"Chỉ cần nhỏ máu lên Chân Thị Chi Nhãn, đặt tay lên cửa xoay 10 vòng là được.”
"Ừ… "
Dương Tiểu Cận rút ra chủy thủ tùy thân cắt ngón tay, sau đó nhỏ máu lên Chân Thị Chi Nhãn.
Nàng hít sâu một hơi rồi làm đúng theo công thức, cứ thế, một tầng ánh sáng từ tảng đá tỏa ra bốn phía.
Dương Tiểu Cận quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
"Theo giúp ta một chuyến a, ta muốn xem nơi mình muốn tới nhất là ở đâu.”
"Ừ… "
Nhâm Tiểu Túc gật đầu.
Thời điểm này, Lăng Thần bò lên, Nhâm Tiểu Túc nói rõ:
"Lăng Thần, bảo vệ tốt cánh cửa này, đừng cho bất kỳ động vật nào tổn hại nó."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc bước qua cánh cửa cùng Dương Tiểu Cận.
Phía sau mật chìa khóa chi môn là một mảnh chim hót hoa nở, Nhâm Tiểu Túc yên lặng đánh giá xung quanh, hắn chợt phát hiện dường như bản thân chưa bao giờ tới đây, ngược lại Dương Tiểu Cận đứng trong sân xuất thần.
Đáy lòng Nhâm Tiểu Túc có chút ảm đạm, thì ra nơi đối phương muốn đi nhất không giống hắn.
Hắn âm thầm cười khổ, có lẽ đây đã là câu trả lời.
Bất quá không sao, mỗi người đều có lựa chọn riêng, đúng không?
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc có chút dở khóc dở cười, từ khi nào hắn lại lo được lo mất như vậy?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
"Đây là nơi nào?"
"Đây từng là nhà của ta ở hàng rào 88… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Trang viên Dương thị."
Trang viên này từng bị chiến sĩ nano của Lý thị phá hủy một nữa, không ngờ sau hơn một năm nay đã được xây dựng lại.
Dương Tiểu Cận cười nói:
"Cũng không biết là ai xây dựng lại nó mà có thể bảo lưu phần lớn kiến trúc, trông vừa lại lại vừa quen, cảm giác có phần kỳ quái."
Nói xong, Dương Tiểu Cận trực tiếp đi vào trong hoa viên, nàng đi đến bên cạnh một cái xích đu rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:
"Khi còn bé, ta ăn cơm tối xong, phụ mẫu sẽ dẫn ta tới nơi này chơi trong chốc lát. Ta ngồi trên bàn đu dây, phụ thân ở phía sau lưng của ta, mẫu thân mỉm cười đứng bên cạnh."