Đệ Nhất Danh Sách
Chương 1223 : Cáo Biệt
Chương 1223 : Cáo Biệt
Chương 1224: Cáo Biệt
Nhâm Hòa trả lời: Đương nhiên ta từng chứng kiến chuyện này…
Cho nên, từ chuyện này có thể thấy được, chuyện đám La Lam lo lắng phải có lửa thì mới có khói.
Trình độ kỹ thuật của Linh nhất định vượt xa tất cả các chuyên gia kỹ thuật khác, khả năng tính toán cùng năng lực học tập của nó, nhân loại vô pháp so sánh.
Nếu Linh thật sự khống chế hệ thống quân sự của Khánh thị, có nghĩa là hệ thống quân sự của Khánh thị đã toàn diện sụp đổ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
"Ngươi cảm thấy xác suất chuyện này có thể xảy ra lớn không?”
La Lam khoát tay:
"Năm thành? Tám phần? Không biết được... Mấu chốt ở chỗ, từ góc độ của nhân loại mà nói, rất khó để phỏng đoán một AI có thể mạnh và hung hãn cỡ nào. Tựa như ngươi không thể nào đoán được có nền văn minh ngoài hành tinh nào không.”
Trong thế giới của La Lam, hắn đã xem AI như văn minh ngoài trái đất luôn rồi.
Nhâm Tiểu Túc thở sâu:
"Nếu có thể xảy ra thì nên cẩn thận hơn."
"Ừ… "
La Lam nói:
"Được rồi, cũng vì phỏng đoán này ta mới cần nhanh chóng trở lại bên người Khánh Chẩn. Vạn nhất có chuyện gì cần chiến đấu ta cũng có thể ra tay.”
Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt, hắn phát hiện, những chuyện nguy hiểm nhất ở Khánh thị thì La Lam luôn có mặt a.
Tới Lý thị cướp đoạt người máy nano và kỹ thuật thần kinh. Đi Dương thị làm con tin cũng thế, mà chuyện hợp tung liên hoành ở Trung Nguyên cũng chẳng khác.
Dường như bất kỳ chuyện nguy hiểm gì đều do La Lam làm, như vậy hình như không công bằng với La Lam lắm.
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc một cái, đột nhiên nói:
"Đừng hiểu lầm, ta không phải tên ngốc biết đánh đấm. Cũng như Nhan Lục Nguyên, ca ca vẫn nên thay đệ đệ xông về phía trước, đúng không?"
Bấy giờ, La Lam vui tươi hớn hở cười nói:
"Đương nhiên, ngươi mạnh hơn ta nhiều, Tiểu Lục Nguyên tuy trưởng thành và là vị vua tài trí kiệt xuất một phương, nhưng vẫn kém hơn so với ngươi. Ta thì không, vui vẻ làm nhân vật vụ cho Khánh Chẩn là được rồi. Đệ đệ của ta mạnh hơn ca ca này rất nhiều.”
Trong lúc nhất thời, Nhâm Tiểu Túc cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Lần này, Nhâm Tiểu Túc kiên trì đưa La Lam trở lại Khánh thị cũng đã cân nhắc kỹ.
Loại sinh vật khổng lồ như Bình Minh khẳng định không thể đưa về Tây Bắc. Chỉ cần nhìn lượng thức ăn nó ăn dọc đường thì biết, không tới mấy tháng chắc ăn sạch dê bò ở Tây Bắc luôn. Cơ mà mấu chống là, số dê bò đó lại là tài sản tập thể, không thể tùy tiện ăn.
Trước khi rời khỏi vương quốc Vu Sư, Nhâm Tiểu Túc từng đặc biệt nói với Mai Qua:
"Về sau không có việc đừng dùng Triệu Hồi Thuật, bớt ăn dê bò của cứ điểm 178 chúng ta đi. Nếu còn dám trộm, lần sau ta tới đây sẽ bắt ngươi ói ra cả vốn lẫn lời.”
Lúc ấy Tiểu Mai không khỏi bối rối, hắn vốn còn tưởng Nhâm Tiểu Túc nhớ nên quay lại tìm hắn cơ đấy.
Ai dè vị Thiếu soái này chỉ là nhớ thương mấy con dê kia thôi!
Hiện tại, Nhâm Tiểu Túc muốn tìm một nơi ở thích hợp cho Bình Minh rồi mới triệu hồi nó tới hàng rào 144 sau.
Về sau muốn gặp Bình Minh chỉ cần dùng Triệu Hồi Thuật là được, không quá phiền toái.
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc suy nghĩ, Bình Minh và Hoàng Hôn ngủ say ở Cảnh Sơn hơn hai trăm năm cũng không thấy chúng ăn hết Cảnh Sơn.
Cho nên hắn nghĩ, Bình Minh và Hoàng Hôn hẳn đã hấp thụ nhiệt lượng để duy trì nhu cầu cơ bản của bản thân. Mà tại Tây Nam có một sơn mạch vừa vặn thích hợp với chúng, Chu Kỳ từng đi tới đó rồi.
Bốn người ngồi trên lưng Bình Minh, đi vẻn vẹn mấy giờ đã tới hàng rào 93 của Khánh thị.
Đến nơi, Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện Dương Tiểu Cận rất yên lặng.
Đây từng là khu vực của Dương thị, Dương Tiểu Cận cũng nhiều lần tới nơi này. Hiện giờ trở lại chốn cũ hẳn sẽ nhớ lại vài chuyện.
Bình Minh đi tới trước một nhà xưởng. Binh sĩ canh giữ và công nhân ở trong thấy được Bình Minh siêu to khổng lồ bị dọa xém tè ra quần.
Nhóm công nhân nhao nhao chạy xa khỏi Bình Minh, có người tránh vào trong xưởng, có người trốn xuống hầm, có người chạy vào rừng.
Bình Minh tò mò đánh giá những người này. Bất quá nó nhớ lại chủ nhân không cho nó ăn thịt người nên không lè lưỡi kiếm ăn.
Nhâm Tiểu Túc hỏi La Lam:
"Người của ngươi đâu? Đưa ngươi tới hàng rào 93 không tốt hơn à, tới đây làm gì?”
"Chờ chút… "
La Lam húyt sáo một cái, chỉ thấy cửa lớn nhà xưởng bỗng nhiên được mở ra. Hơn 10 chiếc xe việt dã chạy nhanh tới, cứ như đã chờ sẵn ở đó từ trước.
La Lam cười giải thích:
"Thời điểm này đương nhiên phải cẩn thận, ai biết trong hàng rào 93 có gián điệp không. Ta tụ họp với họ ở đây rồi tới thẳng hàng rào 111 mới an toàn.”
Mọi người vừa leo xuống lưng Bình Minh thì số xe việt dã kia đã đi tới. Có người dùng dụng cụ đặc biệt kiểm tra La Lam, xác thực tên mập này vẫn khỏe mạnh.
Nhâm Tiểu Túc thấy thế thì chấn kinh, La Lam cũng có chút bất đắc dĩ nói:
"Đây là Khánh Chẩn an bài."
Nhâm Tiểu Túc nói:
"Ngươi đã an toàn đến, vậy ta đi đây."
La Lam nghe thế thì đẩy nhân viên ra, hắn ôm nhẹ Nhâm Tiểu Túc rồi nói:
"Huynh đệ bảo trọng, gặp nhau cũng không biết là lúc nào."
"Khẳng định còn có thể gặp lại… "
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ngươi không đến Tây Bắc tìm ta, ta cũng tới Khánh thị tìm ngươi thôi."
La Lam nghĩ nghĩ rồi cười nói:
"Một lời đã định."
"Hi vọng khi đó mọi chuyện đã được giải quyết xong, mọi người không cần chém chém giết giết nữa… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.
Thời điểm này, La Lam bỗng trịnh trọng lên:
"Ta muốn nhờ ngươi một việc."
"Chuyện gì?"
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ.
"Nếu có ngày Khánh Chẩn gặp nguy, mong ngươi giúp hắn một lần… "
La Lam nói:
"Tuy đầu óc đệ đệ của ta rất tốt, nhưng ai cũng có lúc sai lầm, đâu thể tính toán hết tất cả mọi người.”
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, thằng này mãi tới bây giờ vẫn không quên nghĩ cho em trai mình.
"Được, ta đồng ý với ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nói xong, hắn lấy một viên Chân Thị Chi Nhãn màu đỏ từ trong không gian thu nạp ra, đưa cho La Lam:
"Thứ đồ chơi này ngươi cũng biết rồi, là Chân Thị Chi Nhãn, tặng ngươi, hy vọng nó sẽ giúp ngươi bảo vệ được tánh mạng."
"Bảo vệ tánh mạng?"
La Lam ngơ ngác:
"Ta không biết Vu Thuật, không phải nói Vu Thuật cần luyện tập rất lâu mới có tác dụng à."
"Mở mật chìa khóa chi môn không cần luyện tập…. "
Nhâm Tiểu Túc chỉ La Lam cách làm, hai mắt La Lam nhất thời sáng lên.
"Ngươi nói, chỉ làm như vậy sẽ mở được cánh cổng không gian, tới nơi mình muốn tới nhất?”
La Lam vui vẻ nói.
Lúc trước La Lam thấy chiến lữ số sáu đi qua cửa sắt đã cảm thấy vô cùng thần kỳ và hâm mộ không thôi.
Nhưng hắn không nghĩ ngờ tới hôm nay hắn lại có cách nắm giữ phương pháp này.
La Lam không phải người ngu, hắn biết Chân Thị Chi Nhãn và mật chìa khóa chi môn có ích thế nào.
"Đúng vậy, cả đời một người chỉ có thể mở một lần, cho nên nhất định phải quý trọng. Lúc mấu chốt, thứ này có thể bảo vệ một mạng cho ngươi… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói.
"Cảm ơn, Tiểu Túc… "
La Lam cảm khái:
"Mỗi lần thiếu nợ nhân tình của ngươi ta đều muốn mau chóng trả lại. Cơ mà nhân tình lần này chẳng biết trả tới khi nào mới hết.”
"Giữa chúng ta cần phải nói tới những điều này?”
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
"Đúng rồi, Tiểu Cận cô nương có Chân Thị Chi Nhãn không?"
La Lam khách khí nói:
"Nếu không, ngươi đưa nàng viên này đi?”
"Ngươi không cần quan tâm chuyện này, nàng có cái tốt hơn… "
Nhâm Tiểu Túc nói.
"À..."
Nói đến đây, Nhâm Tiểu Túc bỗng nghĩ đến muốn Dương Tiểu Cận mở mật chìa khóa chi môn thiếu một thứ.
Không phải thiếu Chân Thị Chi Nhãn mà là thiếu một cánh cửa.
Ngay sau đó đám người La Lam cùng Chu Kỳ liền trơ mắt nhìn Nhâm Tiểu Túc đi cứng rắn cạy cửa sắt kho hàng, bỏ vào không gian thu nạp của mình.
Tất cả mọi người thấy một màn này đều cảm thấy, họ tưởng Bình Minh đã đáng sợ lắm rồi, nhưng hiện tại chứng kiến cảnh Nhâm Tiểu Túc bạo lực thế kia, họ phát hiện mình nghĩa lầm rồi. Thiếu niên một lời không hợp bẻ mất cửa sắp to thì đáng sợ cỡ nào?
Nhâm Tiểu Túc có chút ngượng ngùng, hắn nói với La Lam:
"Ta muốn dùng thứ này để Tiểu Cận mở mật chìa khóa chi môn. Xin lỗi xin lỗi."
Nói xong, hắn liền lôi kéo Dương Tiểu Cận lần nữa leo lưng Bình Minh, thúc đẩy Bình Minh đi về sơn mạch phái Tây Nam của Khánh thị.
Chu Kỳ sợ run nửa ngày:
"Đây là trộm cửa trong truyền thuyết đo ư. Đúng là cổ nhân không lừa người."