Đấu Phá Thương Khung
Chương 1601: Tử Tịch Chi Môn
“Ta sống hay chết cũng không đến lượt ngươi quyết định.”
Nhìn nhìn Hồn Nguyên Thiên đang phóng tới, Tiêu Viêm cũng chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm Hồn Phong lại càng gia tăng lực đạo khiến cho hắn càng giãy dụa một cách điên cuồng.
“ Tiêu Viêm, tổ tiên sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Sắc mặt của Hồn Phong tím tái hẳn đi, hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, sau đó thân thể của hắn đột nhiên bành trướng lên, cùng với đó đấu khí bên trong cơ thể hắn cũng đang điên cuồng bạo động.
“ Tự bạo sao”
Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Viêm cũng không có chút biến đổi nào, lòng bàn tay hắn khẽ bóp mạnh, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, Tiêu Viêm đã bóp nát cái cổ của Hồn Phong, tuy Hồn Phong đã chết nhưng cái thân thể của hắn vẫn cứ bành trướng như cũ, đến cuối cùng nổ oành một tiếng, năng lượng phong bạo mang theo huyết vụ bắn tung tóe khắp nơi.
Huyết vụ từ từ khuếch tán đi, đến cuối cùng thì tiêu tán hẳn, còn thân ảnh Tiêu Viêm vẫn lơ lửng ở trên không trung như lúc trước. Bởi vì hắn có lực lượng linh hồn vô cùng mạnh mẽ tạo thành một cái bình chướng bao lấy thân, cho nên lực lượng do Hồn Phong tự bạo cũng không tạo thành một chút tổn thương nào với hắn.
“ Xuy…!”
Ánh mắt Tiêu Viêm cực kỳ hờ hững nhìn xung quanh, sau đó hắn đột nhiên lùi về phía sau một bước, lúc này không gian trước mặt hắn bỗng rung lên một hồi, sau đó một đạo thân ảnh già nua bất ngờ xuất hiện, ngay lập tức hắn đánh ra một chưởng nhắm ngực Tiêu Viêm vỗ xuống, trên chưởng phong của lão giả kia mang theo một loại hơi thở tử vong cực kỳ nồng đậm khiến cho Tiêu Viêm cũng không dám có chút coi thường nào.
Một chưởng thất bại, thân hình của Hồn Nguyên Thiên cũng đã hiện ra, hắn nhìn thoáng qua nơi mà Hồn Phong tự bạo, trên khuôn mặt nhăn nheo chợt hiện ra một chút âm trầm, sau đó hắn lộn ngược bàn tay lại một cái tức thì một đạo linh hồn từ trong đám huyết vụ đó phóng ra, sau cùng chui vào trong tay áo của hắn.
“Tiểu tử, hôm nay lão phu thề sẽ lột gân rút xương của ngươi.”
Sau khi thu hồi được một ít tàn hồn của Hồn Phong, vẻ mặt Hồn Nguyên Thiên cực kỳ âm hàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, mà cái dáng vẻ cười cười của hắn lúc trước cũng đã biết mất tăm, hắn thật không nghĩ tới Tiêu Viêm cư nhiên xuất thủ tàn nhẫn như thế, khiến cho hắn không có cơ hội để cứu người. Nếu vừa rồi Hồn Phong không nhanh chóng đưa ra quyết định tự bạo thì cũng không có cơ hội để đào thoát nổi một tia tàn hồn, nhưng mà dù có chạy thoát được, nhưng đối với Hồn tộc, đây cũng là một thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.
“Già mà không chết là đi ngược với ý trời, con đường cuối cùng này hãy để ta tiễn ngươi một đoạn vậy.”
Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, nói. Hắn chẳng có chút sợ hãi nào cả, tuy đấu khí của hắn chỉ mới gần đạt đến cấp bậc lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, nhưng hắn lại có Đế cảnh linh hồn bù đắp vào cho nên chiến lực của hắn hiện tại có thể so sánh được với cường giả bát tinh Đâu Thánh. Tên Hồn Nguyên Thiên này tuy rất cường hãn nhưng từ trên khí tức mà cảm giác được, xem ra hắn vẫn còn kém hai người Lôi Doanh cùng Viêm Tẫn, nên Tiêu Viêm đoán rằng cái lão gia hỏa này cũng chỉ mới đạt đến bát tinh Đấu Thánh sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi, cho nên nếu thật sự chiến đấu thì Tiêu Viêm cũng không e ngại hắn một chút nào.
“Người của Tiêu tộc vẫn cứ miệng lưỡi lợi hại như vậy, chờ đến lúc ngươi nằm trong tay lão phu rồi, ta sẽ cho ngươi hảo hảo cảm thụ được cái cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong!”
Sắc mặt Hồn Nguyên Thiên cực kỳ âm hàn, khi hắn mở miệng nói thì để lộ ra hàm răng vàng xám hôi thối vô cùng.
Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Hồn Nguyên Thiên lại khẽ động đậy một cái, sau đó từng tia ba động vô hình đột nhiên hiện lên từ phía sau của Tiêu Viêm, đến cuối cùng chúng đan xen vào nhau tạo thành một tấm võng vô hình hướng về phía Tiêu Viêm mà bao trùm lấy. Cùng lúc Hồn Nguyên Thiên cũng di chuyển, chỉ trong chớp mắt hắn đã hiện ra trước mặt Tiêu Viêm, song chưởng mang mùi tanh hôi hướng lồng ngực của Tiêu Viêm đánh tới.
“Bành!”
Khi chưởng phong của Hồn Nguyên Thiên cách lồng ngực Tiêu Viêm chừng nửa tấc, đột nhiên bị chặng lại, nơi đó bỗng xuất hiện một tần phòng ngự vô hình, khi hai bên va chạm vào với nhau liền sinh ra một loại lực đạo đáng sợ khiến cho không gian xung quanh trở nên băng liệt, hiện lên vố số khe nứt.
“Ở trước mặt ta mà cũng dám thi triển lực lượng linh hồn sao, thật là buồn cười…”
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Hồn Nguyên Thiên cười nhạo một tiếng, tâm thần khẽ động một cái tức thì lực lượng linh hồn cường đại vô cùng liền bạo dũng ra, chỉ trong nháy mắt đã đem tấm vô hình chi võng kia đánh tan thành hư vô. Chợt một đoàn hỏa diễm màu phấn hồng từ bên trong thân thể Tiêu Viêm tràn ra làm cho thân thể của hắn trở nên trong suốt như ngọc lưu ly.
Nương theo việc thi triển hỏa thể hủy diệt khí tức Tiêu Viêm cũng bạo trướng lên không ít, ngay sau đó trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ thành một đóa lục sắc hỏa liên cực kỳ đẹp mắt.
Từ sau khi linh hồn đạt đến cấp bậc Đế cảnh thì đối với lực khống chế mạnh mẽ của nó đã khiến cho tốc độ ngưng tụ hỏa liên đạt đến một mức độ cực kỳ khủng bố, Tiêu Viêm hiện giờ chỉ cần tâm niệm vừa động một cái là đã ngưng tụ thành công.
“Ông ông!”
Ngay khi hỏa liên ngưng tụ thành hình, nó liền tỏa ra nhiệt lượng ba động hủy diệt, sau một tức khắc Tiêu Viêm cong ngón tay lại búng ra một đóa hỏa lien, đóa hỏa liên kia bắn đi kéo theo cái đuôi lửa dài loằng ngoằn, trực tiếp hướng cái gáy của Hồn Nguyên Thiên bắn tới.
Tuy nói, thực lực chân thật bây giờ của Tiêu Viêm chỉ là lục tinh Đấu Thánh, nhưng mà hiện tại hắn thi triển ra hủy diệt hỏa liên thì dưới sự tăng phúc của Đế cảnh linh hồn, cho nên uy lực đã mạnh mẽ hơn lúc trước gấp mấy lần.
“Tử Tịch Chi Môn!”
Cảm nhận được tại bên trong đóa hủy diệt hỏa liên truyền ra dao động hủy diệt làm cho sắc mặt Hồn Nguyên Thiên lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng, hai tay hắn nhanh như chớp biến ảo đủ các loại ấn quyết kì dị, sau đó bỗng nhiên một đại lượng hắc khí từ trong lòng bàn tay hắn trào ra, nó nhanh chóng hóa thành một đại môn màu đen cực kỳ quỷ dị, từ bên ngoài nhìn vào thì cái đại môn kia tựa như một cái thông đạo đầy hắc ám quỷ dị, không biết đến tột cùng là nó sẽ thông đến không gian nào.
“Xíu...iu … iu!!”
Hủy diệt hỏa liên xẹt qua đánh vào mặt ngoài của tử tịch chi môn kia. Oành oành, liên tiếp những tiếng bạo tạc vang lên trên mảnh chiến trường này, dư chấn của hai vụ va chạm khiến cả phiến đại địa này không ngừng run rẩy.
“Hừ, thu vào cho ta!”
Con ngươi Hồn Nguyên Thiên khi nhìn thấy năng lượng phong bạo kia chỉ cười lạnh một tiếng, lập tức mở rộng cái đại môn màu đen kia ra, khi đại môn được mở ra thì một cổ hấp lực khủng bố từ bên trong phóng ra, đem tất cả hỏa diễm phong bạo kia thôn phệ hết vào bên trong.
“Cái này chính là Tử Tịch Chi Môn sao?”
Nhìn thấy một màn này đến Tiêu Viêm cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng hắn không phải kinh ngạc vì Hồn Nguyên Thiên có thể dễ dàng giải quyết được hủy diệt hỏa lien, mà là kinh ngạc vì kỳ vật ở trong tay của Hồn Nguyên Thiên.
“Chút tài mọn này cũng dám thi triển trước mặt lão phu, Tử Tịch Chi Môn này của ta chính là một tuyệt kỹ do một cường giả Đấu Đế luyện ra, nó có thể thôn nạp vạn vật trong thiên địa!”
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Tiêu Viêm, Hồn Nguyên Thiên chỉ cười lạnh một tiếng. Tử Tịch Chi Môn này của hắn cũng có chút quỷ dị, nó hoàn toàn khác với đấu kỹ, thậm chí cũng không thể coi nó là một loại đấu kỹ được, xem nó là một môn tu luyện thành không gian độc lập thì thích hợp hơn.
Chỉ vì đem cái Tử Tịch Chi Môn này tu luyện thành công, Hồn Nguyên Thiên đã phải hao phí mất mấy trăm năm mới có được uy lực như hiện tại, bên trong không gian kia chứa đựng nồng đậm khí tức tử vong, cho dù là cường giả Thất Tinh Đấu Thánh khi bị hút vào trong đó mà không có cách nào thoát ra ngoài, cũng sẽ bị tử khí nhập thể mà chết, hơn nữa một thân tinh huyết sau khi chết sẽ trở thành chất dinh dưỡng giúp cho Tử Tịch Chi Môn càng trở nên cường đại hơn. Tại thời kỳ viễn cổ Tử Tịch Chi Môn này cũng từng là vật mà khiến các cường giả phải tranh đoạt thảm khốc, thật không nghĩ tới Hồn Nguyên Thiên lại có thể đem nó tu luyện thành công.
“Quả thực là đồ tốt a”
Tiêu Viêm liếm liếm môi một cái, cho dù là hắn nhưng khi nhìn thấy cái Tử Tịch Chi Môn này cũng không tránh khỏi cảm giác thèm thuồng.
“Hãy để linh hồn và máu huyết của ngươi làm tăng thêm uy lực của Tử Tịch Chi Môn này đi.”
Thân hình Hồn Nguyên Thiên lóe lên một cái đã xuất hiện ở phía trên Tử Tịch Chi Môn, sau đó hắn ngồi xếp bằng trên đó, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, đột nhiên hắn biến đổi thủ ấn khiến cho hắc mang bên trong đại môn dũng động, sau đó chúng hóa thành một đạo hắc sắc quang thúc phóng ra ngoài.
Chùm sáng có tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt thôi nó đã đem cả người Tiêu Viêm bao phủ vào.
“Tiểu tử, đi đoàn tụ cùng với tổ tiên Tiêu Huyền của ngươi thôi!”
Hồn Nguyên Thiên cười nhạt một tiếng, bên trong Tử Tịch Chi Môn bỗng nhiên tỏa ra hấp lực cực kỳ kinh khủng, cùng với chùm sáng kia lôi kéo chỉ trong chớp mắt Tiêu Viêm đã bị hút vào bên trong Tử Tịch Chi Môn.
Sau khi đem Tiêu Viêm hút vào trong Tử Tịch Chi Môn, nụ cười lạnh trên mặt Hồn Nguyên Thiên càng thêm thịnh. Từ trước đến giờ không có một kẻ nào khi bị hắn thu vào trong Tử Tịch Chi Môn lại còn sống sót cả, còn Tiêu Viêm sau khi tiến nhập vào trong đó sẽ bị tử khí nhập thể, đợi đến khi đấu khí tiêu hao không còn thì sự sống chết của Tiêu Viêm sẽ phụ thuộc vào tâm tình của Hồn Nguyên Thiên.
“Hừ, một đám ô hợp mà cũng mơ tưởng san bằng Hồn tộc ta sao, chờ sau khi bọn ta chuẩn bi xong hết thì một tên nào ở đây cũng đừng hòng chạy thoát.”
Sau khi thu thập xong Tiêu Viêm, hắn ngẩng đầu lên nhìn chiến trường đang hỗn loạn vô cùng ở xung quanh, ánh mắt của hắn dừng lại ở tầng mây đen dày đặc trên bầu trời, cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói.
Trong không gian đen kịt và tràn ngập tử khí khiến cho đấu khí cũng trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết.
Khi thân hình Tiêu Viêm xuất hiện ở trong khoảng không gian tràn ngập hơi thở tử vong này, hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn bốn bề xung quanh của không gian, sau đó trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cực kỳ quỷ dị, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm một mình: “Hồn Nguyên Thiên a, bảo bối này của ngươi ta hảo hảo bảo quản dùm nó thay ngươi nha...”
Khi hắn vừa nói xong, Tịnh Liên Yêu Hỏa từ bên trong cơ thể hắn hiện ra, dưới nhiệt độ khủng khiếp do nó tỏa ra, khí tức tử vong ở trong này đều không dám tiến lại gần dù một chút.
Sau khi xử lý xong vấn đề khí tức tử vong, Tiêu Viêm liền đem Đế cảnh linh hồn của mình phóng xuất toàn bộ, đem từng tấc đất của không gian này điều tra tỉ mỉ, chỉ trong nháy mắt hắn đã phát hiện ra điều gì đó, thân hình hắn lóe lên một cái, khi xuất hiện đã ở trong một khu vực hắc ám, tại trung tâm của khu vực này hiện diện một cái hắc thạch quỷ dị, nó đang không ngừng phóng ra tầng tầng lớp lớp tử khí.
Trên tấm hắc thạch quỷ dị này có một đạo linh hồn ba động, hiển nhiên đó là đạo linh hồn ấn ký do Hồn Nguyên Thiên để lại bên trong Tử Tịch Chi Môn, đây cũng chính là lý do hắn có thể đem Tử Tịch Chi Môn thi triển một cách thuận lợi.
Nếu như Tiêu Viêm xóa đi cái linh hồn ấn ký này, sau thác ấn linh hồn của mình vào đó thì hắn sẽ giành được quyền khống chế cái phiến không gian này.
Nhìn nhìn khối hắc thạch này, nụ cười trên mặt của Tiêu Viêm càng lúc càng nồng đậm hơn.
Hồn Nguyên Thiên đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng khi để cho một người có linh hồn đạt đến Đế cảnh như hắn tiến vào trong này.
“Phanh!”
Hồn Nguyên Thiên đánh ra một chưởng đem một gã trưởng lão Cổ tộc thực lực đạt đến Đấu Thánh đập nát thành hư vô, sau đó trong lòng bàn tay bắt đầu hiện ra hắc khí, trong mơ hồ hiện lên một cái hắc môn nhho nhỏ, nhất thời từng tia huyết khí bị hút vào bên trong hắc môn một cách nhanh chóng.
“Lực lượng tăng trưởng thật khiến cho con người ta trở nên mê muội a..”
Cảm thụ được khí tức tử vong bên trong Tử Tịch Chi Môn càng lúc càng nồng đậm, trên khuôn mặt Hồn Nguyên Thiên càng hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Nhưng, ngay khi hắn muốn tìm kiếm mục tiêu khác để động thủ thì, hắn lại phát hiện ra sự liên kết giữa hắn và Tử Tịch Chi Môn càng lúc càng yếu bớt đi.
“Thôi hỏng rồi…”
Biến cố như thế khiến cho Hồn Nguyên Thiên cảm thấy cực kỳ bất an, cho nên hắn đành vội vàng lách mình để tiến vào bên trong Tử Tịch Chi Môn, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất đi sự liên hệ với Tử Tịch Chi Môn.
“Vụt!!”
Ngay khoảnh khắc Hồn Nguyên Thiên mất đi liên hệ với Tử Tịch Chi Môn thì ấn ký hắc môn tại trong lòng bàn tay hắn đột nhiên rung động, sau đó bay vút ra khỏi tay hắn liền phóng to ra thành một cái hắc sắc đại môn.
Cùng lúc Tiêu Viêm đang ngồi xếp phía trên đại môn, miệng hắn hiện lên một nụ cười, nói: “Đa tạ đã ban tặng!”
Nhìn thấy một màn này Hồn Nguyên Thiên bị ngây ngốc trong chốc lát, sau đó đôi mắt hắn lại trở nên huyết hồng hẳn lên.