Đạo Mộ Bút Ký
Chương 74
Chương 74
Trong mấy tháng đó, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cuộc sống của tôi cũng dần dần bình thường lại, tôi dùng thân phận của chú Ba nói với người dưới rằng, tôi muốn đi chỗ khác khảo sát trong một thời gian rất dài, nên đem chuyện làm ăn của cửa hàng giao lại cho cháu mình xử lý.
Đến khi người của Tiểu Hoa từ Trường Sa tới đây, ở trong khách sạn giúp tôi bỏ mặt nạ ra.
Vào thời điểm khi tôi nhìn thấy gương mặt mình lại một lần nữa, bỗng nhiên tôi khóc nức nở không cầm được nước mắt, tôi thật không ngờ chính mình vào lúc này lại yếu ớt như vậy, cái cảm giác này. Giống như là đã gỡ xuống vô số phải kiên cường, phải dũng cảm, phải đảm đương, phải quyết tuyệt, phải máu chảy đầm đìa cùng tàn nhẫn. Cuối cùng tôi cũng trở lại là Ngô Tà .
Cuối cùng thì tôi cũng có thể lùi bước, có thể yếu đuối, có thể cười hi hi ha ha, có thể xấu hổ, có thể mỗi ngày đều là một Thiên Chân Vô Tà. Tôi có thể không chút do dự hỏi người khác “Vì cái gì”, “Không thể nào” thậm chí có thể không chút do dự mà mắng người khác: “Chó thật, cậu không biết, vậy tôi phải đi hỏi ai đây?”
Tôi khóc trong thời gian rất lâu, khóc vì mất đi một thứ không thể lấy lại được hay là tình cảm tan vỡ? Cái gì cũng không làm, mà chỉ là không ngừng chảy nước mắt, tôi ôm lấy cô gái kia, cô ấy vỗ vỗ vào lưng tôi, cũng không nói cái gì. Khi tôi buông cô ấy ra, phát hiện hai mắt cô ấy cũng đang rưng rưng nước. Cô ấy nói mình chưa từng nhìn thấy một người nào, khóc bi thương như thế.
Buổi tối tôi uống rất nhiều rượu. Tôi bày lên bàn rất nhiều cốc rượu, cô hồn dã quỷ cũng đến giúp vui đi, tôi hy vọng trong đó có người tôi quen, có thể nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này, vì nghĩ như vậy trong lòng tôi liền cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà, mặt nạ trên mặt đã cởi, nhưng mặt nạ trong lòng thực sự quá khó cởi. Vài ngày sau, tôi vẫn còn thường xuyên lấy giọng điệu của Tam thúc để nói chuyện, rồi đột nhiên bừng tỉnh giữa giất ngủ, cảm thấy nếu để lộ thân phận thì sẽ phí hết công sức trước giờ, thậm chí khi đang soi gương, còn có một cảm giác vô cùng xa lạ. Cũng may, loại ảo giác này của tôi, theo thời gian trôi qua cũng chậm chậm nhạt dần đi.
Ít nhất tôi cũng là một người có khả năng thích ứng với hoàn cảnh rất tốt, Bàn Tử nói quả nhiên rất đúng.
Sau khi nghỉ ngơi xong, tôi đi về lại cửa hàng của mình, khi Vương Minh nhìn thấy tôi, có thái độ rất xa lạ, rất lâu sau đó mới nhận ra là tôi đã trở lại. Cậu ta béo lên một chút, cũng có vẻ suy sụp đi một ít. Tôi nhìn nhìn lên cái giá trưng bày bản dập, hình như là có ít đi một chút, xem ra, tuy là không buôn bán nữa, cũng luôn luôn một hai đơn hàng được trời ban ân cho.
Tôi nằm lên ghế trong phòng, nhìn xung quanh thấy vừa quen thuộc mà cũng vừa lạ lẫm, lại bắt đầu cái cuộc sống giống như đang mơ mộng giữa ban ngày này. Thế nhưng, rất nhanh tôi liền phát hiện không có khả năng này, sự nghiệp của chú Ba ở bên kia rất nặng nề, khiến cho tôi không thể không chăm chỉ mà phải đứng lên làm việc.
Vương Minh ngay buổi tối hôm đó lần đầu tiên tới xin tôi cho nghỉ việc, tôi tăng tiền lương cho cậu ta, cậu ta mới chịu ở lại làm tiếp.
Cho dù là người có tấm lòng ổn định nhất đơn thuần nhất, cuối cùng cũng sẽ từ từ mà phát sinh thay đổi, tất nhiên, sự thay đổi này cũng đúng thôi, chỉ là do sai lầm ở phía tôi nhiều hơn.
Thật sự thì lúc trước, tôi đã rất muốn sa thải cậu ta, nhưng mà hôm nay, tôi chỉ hy vọng quanh mình lúc này có thật nhiều thứ, có thể làm cho tôi cảm thấy bản thân mình thực sự tồn tại, cho nên cố gắng không thay đổi gì cả. Tôi không biết đây là loại tâm tình gì, chỉ có điều ở trên mạng, rất nhiều người gọi loại tâm tình này là: Cậu già rồi.
Dùng thân phận Ngô Tà đi xử lí công việc làm ăn của chú Ba gặp phải một chút khó khăn. Ở trong một số vấn đề, tôi đều có được sự giúp đỡ của chú Hai. Công việc quản lý kinh doanh luôn luôn khó khăn, thế nhưng tôi hoàn toàn không hề lo sợ chút nào. Bởi vì, cho dù hiện tại có mất đi tất cả, tôi cũng không để ý đến nữa. Một khi con người có tâm tình này, ngược lại càng thêm bình tĩnh khách quan mà phán đoán những vấn đề quan trọng như vậy.
Ngay trong đoạn thời gian này, tôi cũng nhận được một ít thông tin của Tiểu Hoa. Tất cả đối với cậu ta mà nói, cũng không được coi là quá khó khăn, chỉ là có một chút gian nan.
Cậu ấy bị thương thực sự rất nặng, sau khi trở về trị liệu ở Hiệp Hòa một thời gian, liền chuyển đi Mĩ để tiếp tục điều trị, khoảng hai tháng sau mới từ Mĩ trở về. Sau khi về nước được vài ngày, tôi nhận được một phong thư của cậu ấy, ở trong bức thư này cậu ta nói đại khái tình hình của mình.
Tang lễ của Hoắc lão thái, cậu ta cũng không có tham dự. Hoắc gia dựa theo chỉ thị của Hoắc lão thái, để cho Tú Tú tiếp nhận Hoắc gia thay bà ấy, với thế lực cá nhân của Tú Tú hiện tại, rất khó cân bằng được những tranh chấp trong gia tộc. Tiểu Hoa và Hoắc gia chấm dứt hết các mối làm ăn với nhau, mới có thể miễn cưỡng áp chế được tình hình trước mắt. Những kẻ đầu trâu mặt ngựa đó khẳng định là vẫn sẽ tiếp tục bày trò, chỉ là do có phong thư chỉ thị của Hoắc Lão thái, tất cả quyết định đều chỉ có thể âm thầm tiến hành ở phía sau mà thôi.
Thời gian sau này tương đối khó khăn, nhưng mà Tiểu Hoa nói so với cậu ta lúc còn nhỏ, cục diện này cũng đã rất tốt rồi. Cậu ấy bảo tôi không cần lo lắng.
Tôi ở Hàng Châu đại diện cho Ngô gia, cũng tỏ rõ thái độ với chuyện này. Tôi biết có Tiểu Hoa ở bên cạnh, Tú Tú nhất định có thể đứng vững mà tiếp tục bước lên phía trước, hơn nữa còn có thể bình an mà đi, nếu họ cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ hết sức hỗ trợ. Tuy rằng tương lai nhất định sẽ có rất nhiều khó khăn, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có thể bước đi từng bước một thôi.
Ba tháng sau khi trở về, tôi cử hành một đám tang nhỏ cho Phan Tử, làm một lễ truy điệu cũng không quá lớn.
Mộ Phan Tử chôn theo ít quần áo và di vật, nằm cách mộ Đại Khuê sáu bài vị. Mộ Đại Khuê lâu rồi không có ai đến thăm nom, giờ đã trở thành một đống bừa bộn, tôi cũng tiện tay quét dọn qua loa một chút.
Sau đó, tôi đi xử lý vài việc vặt mà Phan Tử lúc sinh thời chưa kịp làm.
Khi bước vào căn phòng trọ của Phan Tử, tôi thấy trên bàn có một bát mì đã thối um, mọc đầy nấm mốc. Chiếc đũa đặt ngay bên cạnh, trong bát có mấy lát đậu phụ đã mọc cả tầng nấm mốc, hoàn toàn chuyển sang màu đen.
Rõ ràng, trước khi đi Phan Tử đã ở đây ăn dở bát mì này. sau đó vội đi đến mức còn chưa kịp thu dọn bát đũa, rồi từ đó cũng vĩnh viễn không thể trở về nữa.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, chắc chắn anh ấy đã đoán biết mình sẽ không về được, cho nên mới không thu dọn bất cứ thứ gì.
Tôi ngồi bên bàn, mở hai lon bia, uống hết một lon rồi đổ bát mì đi, rửa bát đũa sạch sẽ. Sau đó tôi ra ngoài tìm chủ nhà của Phan Tử, trả toàn bộ số tiền thuê nhà anh ấy khất nợ đã lâu.
Chủ nhà tò mò hỏi: “Người anh em kia đâu rồi?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Về quê (*) cưới vợ rồi.”
(*) Nguyên là “hồi lão gia”, còn có nghĩa bóng là “về nơi chín suối, về với tổ tiên” aka chết. Bạn Tà chơi chữ
Tôi cho rằng, đây là cái kết tốt nhất đối với Phan Tử. Anh ấy vốn có cơ hội thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn đó, vậy mà cuối cùng vẫn chọn con đường cũ. Có điều tôi cũng không biết được bản thân anh ấy thích cái kết nào hơn.
Với Phan Tử, không chừng anh ấy thích cái kết như bây giờ hơn. Nhưng đối với người ngoài, lựa chọn của anh lại chính là sai lầm.
Bàn Tử vẫn ở lại thôn Ba Nãi. Liên lạc bằng điện thoại rất khó khăn, tôi chỉ có thể gọi cho A Quý, hỏi sơ qua tình hình gần đây của Bàn Tử.
A Quý nói, hiện giờ Bàn Tử sinh hoạt rất điều độ, ban ngày ra đồng cày cấy, sàng gạo, buổi tối nấu cơm, ăn xong thì ngẩn người ngắm trăng. Nhiều khi cả ngày ông ta cũng chỉ nói được với Bàn Tử có hai ba câu.
Tôi hỏi Bàn Tử có cảm xúc gì không? Không lẽ vẫn còn đờ đẫn như trước?
A Quý bảo, chịu, chẳng biết có cảm xúc gì không. Nhưng Bàn Tử làm việc rất nhanh nhẹn, nói cũng không nhiều, So với trước kia thì hắn ta cũng có điểm tiến bộ, đó là lâu lâu cũng biết xổ ra vài câu dí dỏm.
Tôi bảo A Quý, nếu ở bên đó Bàn Tử thiếu thốn tiền bạc gì thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho.
Tôi cảm thấy Bàn Tử rồi sẽ khá lên thôi. Bàn Tử không phải là người dễ chìm đắm trong đau buồn uất ức, hắn biết Vân Thải cũng không muốn thấy ông chủ béo của mình trở nên kém thú vị hơn xưa.
Bàn Tử sẽ dần dần hồi phục thôi. Tuy chuyện lần này chắc chắn sẽ để lại trong lòng hắn một vết sẹo không bao giờ lành, nhưng Bàn Tử là người tốt, ông trời sẽ không làm khó hắn lâu đâu.
Sau khi tôi tăng tiền lương cho Vương Minh, thái độ làm việc của cậu ta đã tích cực hơn nhiều. Hơn nữa tôi cũng đã quay về, công việc của chú Ba bên kia có gì sẽ được báo cáo đến tận cửa hàng của tôi. Nhiều người không biết quan hệ của tôi với cậu ta, nghĩ cậu ta là thân tín của tôi nên ngày càng thêm xun xoe nịnh bợ.
Cuộc đời cậu ta đã dần dần có giá trị hơn, tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều.
Thấy thái độ làm việc của cậu ta tốt, tôi bắt đầu dạy cậu ta cách xử lý một số việc, cậu ta lên tay rất nhanh, sau đó quả thực cũng giúp đỡ tôi không ít.
Tuy tôi không trông mong cậu ta có thể trở thành một trợ thủ đắc lực như Phan Tử, nhưng dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ, mình có thể dựa vào cậu ta trong nhiều vấn đề rồi.