Đạo Mộ Bút Ký
Chương 75
Chương 75
Lão Hải, vì vấn đề làm ăn và công việc nên tôi cũng có liên lạc với ông ta vài lần. Lão Hải phất lên rất mau, nhưng hình như lão ta bị một cơ quan có liên quan nào đó theo dõi.
Ai bảo lão làm mấy vụ thuế má vốn đã bất minh, cửa hàng đồ cổ của lão lại còn giao dịch bằng tiền mặt, cho nên về sau lão ta làm việc cẩn thận hơn nhiều. Để tránh liên lụy, bọn tôi đã dùng rất nhiều thủ đoạn lạ. Lão ta không thò mặt ra trong nhiều vụ mua bán, mà tôi trực tiếp liên hệ với bên mua, sau đó đổi tiền sang hiện vật hoặc vàng, giao cho cô con gái của lão.
Con gái lão ta vốn là mẫu con gái tôi thích nhất, một tiểu Hoàng Dung xinh xắn hoạt bát. Tuy nhiên, kể từ sau lần gặp mặt kia là chúng tôi chẳng còn mấy dịp tiếp xúc với nhau nữa. Về sau, con bé cũng dần dần trưởng thành, cái cảm giác yêu thích ban đầu của tôi đối với con bé cũng dần dần phai nhạt đi.
Có lần tôi ra ngoài giải sầu, đi ngang qua Anh Hùng Sơn. Lúc đó là cuối tuần, biển người đông nghìn nghịt, giữa biết bao nhiêu các cửa hàng, cửa hiệu đủ loại đủ màu sắc, tìm mãi tôi mới thấy được cửa hàng của lão Hải, thế nhưng, cửa lẫn rèm cửa đều đóng kín mít. Tôi biết tỏng lão ta vẫn ở bên trong, nhưng lại nghĩ đến mấy thứ chào hỏi rồi tán chuyện này nọ, tự dưng thấy mệt mỏi quá, tôi liền quay người bỏ đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, dần dần, số lần gặp gỡ giữa tôi và lão ngày càng ít.
Chẳng biết về sau lão ta làm ăn sinh sống thế nào nữa, không biết vẫn còn ở trong nước, hay đã chạy ra nước ngoài rồi.
Sau khi từ Ba Nãi trở về, Cầu Đức Khảo sống được ba tháng thì hạc giá quy tiên. Các cổ đông của công ty trục vớt quốc tế đã tái cơ cấu, bán đấu giá một ít tài sản.
Vài người trong đội ngũ của Cầu Đức Khảo quan hệ cá nhân với tôi, nên sau khi nhiều hạng mục bị hủy bỏ, họ đã lấy đi rất nhiều hồ sơ tài liệu.
Đương nhiên, tất cả những tài liệu bị lấy đi đó đều được gửi về chỗ tôi, nhưng vẫn không quan trọng bằng mười hai tập hồ sơ mà tôi nhận được lúc trước. Tuy số tài liệu có trong tay đã giúp tôi bổ sung thêm nhiều chi tiết còn thiếu về chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng để ghép ra được đầy đủ tổng thể câu chuyện thì vẫn không có tiến triển gì.
Tôi đi uống cà phê với vài người trong đó, bọn họ cho tôi biết, cấp cao của công ty trục vớt quốc tế có thể sẽ còn tiếp tục triển khai thêm nhiều cuộc tìm kiếm nữa, năng lực tài chính của bọn chúng vẫn còn rất lớn.
Mấy bố già có khả năng ngồi lên cái ghế trống của Cầu Đức Khảo nhờ bọn họ tiện thể nhắn lại cho tôi rằng, nếu có cơ hội, muốn tiếp tục hợp tác với chúng tôi, điều kiện đưa ra sẽ béo bở hơn năm xưa khi chúng tôi hợp tác với Cầu Đức Khảo rất nhiều.
Tôi giơ ngón giữa 凸 thay cho câu trả lời, nhờ bọn họ nhắn nhủ giùm nguyện vọng của mình đến bọn chúng.
Nửa năm sau, chị Câm kết hôn. Chú rể là một gã đàn ông rất tầm thường, đầu hơi hói, đã ngoài trung niên, hình như nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Nhiều người nói gã ta không thực sự yêu chị Câm gì cho cam, mà chỉ là yêu tiền tài địa vị của chị ta thôi. Tôi tham gia hôn lễ, biết người này hình như tên là A Bang, mặt mũi đầy vẻ xảo trá quỷ quyệt, nhưng hành động thì rất ân cần, không ngừng mời mọc, kính rượu, châm thuốc cho mọi người. Mà chị Câm, gương mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh tôi.
Nhiều người đàn ông, không phải được ghi nhớ vì thế nọ thế kia, anh ta được người ta khắc ghi trong lòng, bởi vì anh ta vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Có người nói, chị Câm với người đàn ông này có quen biết. Bởi vì gã ta là một kẻ tiếp rượu, thường xuyên rượu vào rượu ra, tiếp rượu nhiều lần, cho đến khi thấy nữ khách hàng say bí tỉ chẳng biết trời trăng gì nữa, gã tiện thể “chăm sóc khách hàng” một chút, thế mới xảy ra quan hệ.
Sau khi thương thế của Bao Da khỏi hẳn, cậu ta hoàn toàn hối cải, học hành đi thi, hình như là thi vào chuyên ngành thương mại quốc tế.
Thế nhưng cậu ta cứ kẹt ở kỳ thi đầu vào mãi, theo như cậu ta kể lại thì trình độ văn hóa của cậu ta cũng chỉ tầm tầm, nhiều đề bài đọc còn chả hiểu, chứ nói gì làm bài. Còn tiếng Anh, hai mươi sáu chữ trong bảng chữ cái cậu ta còn chả thuộc hết.
Cuối cùng, cậu ta đành quay lại nghề cũ, nhưng tuyệt đối không đi buôn lớn như xưa nữa. Người hợp tác với cậu ta còn bảo, hiện giờ, câu cửa miệng của cậu ta là “Có lắm tiền mà phải bán mạng, chi bằng về nhà bán đậu hũ còn hơn.”
Bao Da thành kẻ có tay nghề xuất sắc nhất trong nhóm, nhưng cũng là kẻ nhát gan nhất. Tôi nghĩ, trong tương lai cậu ta sẽ trở thành bậc trí dũng kiệt xuất, hay chí ít cũng giàu có dư dả.
Nhắc đến Tú Tú, tôi nghĩ, Tú Tú hẳn là thích Tiểu Hoa lắm, dù sao hai người họ cũng lớn lên bên nhau, cùng nhau gánh vác rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, cái tình cảm “thích” này, tôi không cho rằng đó là “yêu”. Bởi vì, hai người họ đã quá quen thuộc, quá hiểu rõ nhau, đương nhiên là có rất nhiều tình cảm với nhau, nhưng chưa nảy sinh ra thứ tình cảm khác sâu đậm hơn.
Tú Tú không còn liên lạc với tôi nữa, chắc là bị tôi làm tổn thương nhiều lắm. Có lẽ, thảm cảnh sau khi sự việc kết thúc và quyết định của tôi khi ấy đã khiến con bé không cách nào nhìn mặt tôi được nữa.
Nội tâm của tôi bây giờ đã được trui rèn đủ chai sạn rồi, sự trốn tránh của con bé đối với tôi mà nói, dường như không quá quan trọng.
Người cuối cùng tôi muốn nhắc đến, là Muộn Du Bình.
Nhiều người bảo, người khiến tôi lo lắng nhiều nhất chính là hắn, bởi vì hắn dường như không thuộc về thế giới này. Hắn là người chỉ một mực hướng đến mục đích của mình, luôn luôn tiến thẳng về phía trước.
Dù rằng trên bước đường này có bao nhiêu chông gai, hắn nhất định vẫn tiếp tục tiến bước, dù phải chịu bao nhiêu vết thương, thì hắn vẫn kiên trì tiến bước, cho đến khi nào toàn bộ thịt da hắn bị lóc sạch, hoặc là, đến khi nào hắn đạt được mục đích của mình mới thôi.
Thực ra hai người bọn tôi, hai thế hệ khác nhau, chuyện của thế hệ trước tôi cũng đã biết đại khái sơ sơ. Chỉ có mình hắn, mục đích của hắn là gì, tôi vẫn hoàn toàn không biết.
Tôi có thể phán đoán được rõ ràng mục đích của tất cả mọi người. Thế nhưng, chỉ có Muộn Du Bình, hắn giống như một con rối rất bị động vậy, trong tất cả mọi chuyện, hình như hắn đều hành động vì mục đích của người khác.
Thế nhưng, nếu nhìn lại tất cả những chuyện tôi với Muộn Du Bình đã cùng nhau trải qua, tôi lại thấy hắn là một người xác định mục đích rất rõ ràng. Mỗi lần hắn đến đâu, đều có mục đích riêng của mình. Từ nghề nghiệp của hắn – skill mất tích thần thánh, và cái trạng thái ngẩn ngơ như mộng du trên suốt quãng đường đi, chắc chắn hắn biết nhiều chuyện hơn chúng tôi rất nhiều.
Đã rất nhiều lần tôi nghĩ, có lẽ, trong lòng hắn, mục đích của chúng tôi đều thật nhảm nhí nực cười, mà chỉ có mục đích của hắn mới là quan trọng.
Lúc ấy, hắn đã từ chối lời đề nghị đồng hành của tất cả mọi người, sau đó, lựa chọn một mình lên đường không chút do dự.
“Hai người đã đi cùng tôi đủ nhiều rồi, con đường tiếp theo chính là chặng cuối cùng, hai người không ai chịu nổi đâu. Tôi mong hai người đừng đi theo tôi nữa.”
Đ. mẹ, cái thể loại chó má gì đây, chúng tôi bị cuốn vào một âm mưu lớn đến thế, vất vả lắm tôi mới hiểu rõ được tình hình, ấy thế mà hóa ra trong lòng Muộn Du Bình căn bản không hề quan tâm đến những chuyện này. Điều hắn quan tâm nhất lại là những thứ mà chúng tôi không biết tí gì.
Phải chăng lúc ấy tôi nên ôm chân hắn gào khóc “Ới anh ơi đừng bỏ chúng em lại” chăng? Đương nhiên, lúc ấy xét cả tình hình lẫn tâm trạng, chẳng ai còn hơi sức đâu mà làm vậy, cho nên chúng tôi đành phải để hắn đi.
Bây giờ, âm mưu sắp đặt suốt bao lâu ấy hình như đã kết thúc rồi, những bí ẩn xung quanh tôi đã tiêu tan thành mây khói. Thế nhưng, những bí ẩn xung quanh hắn vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sắp được giải mã.
Mà, kể từ ngày tôi và hắn chia tay nhau, tôi không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì của hắn nữa.
Số trời đã định, hắn thẳng đường về phương Bắc, cứ như là đi đến tận điểm cuối của mình. Nhìn cái vẻ mặt của hắn lúc bỏ đi là biết, thảm trạng của bọn tôi lúc đó đối với hắn chẳng là cái thá gì.
Tôi còn nhớ rõ câu nói kia của Bàn Tử: Nếu một người thân của anh qua đời mà những người khác đều khỏe mạnh, thì lúc đó, cái chết của người thân ấy, đối với anh sẽ là một cú sốc rất lớn. Nhưng nếu như những người thân thiết của anh, cứ mỗi năm lại lần lượt từng người từng người qua đời, dần dần, anh sẽ trở nên chai sạn. Mà ánh mắt của Tiểu Ca lúc bỏ đi, có lẽ chính là loại thứ hai.
Năm tháng dài dằng dặc trôi qua, nhìn những người bên cạnh mình lần lượt người này lại đến người kia ra đi, anh sẽ phát hiện ra, không một ai có thể ở bên anh mãi mãi. Bấy giờ, anh sẽ có một cái nhìn hoàn toàn khác đối với cái chết.
Hơn cả chai sạn, chính là sự thản nhiên. Thản nhiên với cái chết.
Thời gian chậm chạp trôi đi, tôi vẫn chờ đợi mãi một lá thư tiết lộ cho tôi biết toàn bộ bí mật. Ban đầu, tôi kiểm tra hòm thư mỗi ngày hai lần, về sau là mỗi ngày một lần, sau đó là ba ngày một lần, cuối cùng là một tuần một lần. Thế nhưng, chờ mãi chờ mãi vẫn không có bất cứ thứ gì được gửi đến cho tôi.
Tôi bắt đầu nghĩ, sẽ chẳng có thư từ bưu kiện gì gửi cho tôi đâu. Tôi lại bị lừa gạt một lần nữa, mà tất cả mọi thứ, có lẽ nên chấm dứt như thế này thôi.
Tôi không đau lòng, cũng không luyến tiếc. Về sau, thậm chí tôi còn mong lá thư ấy đừng gửi tới nữa. Mỗi tuần lại mở hòm thư, sau đó lẳng lặng đóng hòm lại, đi ngắm cảnh Tây Hồ, chửi mắng đám người làm. Mỗi ngày trôi qua như thế là đủ.
Trên thực tế, lá thư ấy đã được gửi đến từ lâu. Nhưng lúc đó tôi lại không hề hay biết rằng, có một người trông giống tôi y đúc đã đến lấy lá thư đó đi. Rất lâu về sau tôi mới phát hiện ra chuyện này.