Chiến Thần Bất Bại
Chương 7: Ngụy Lão Đầu
Hơi chần chừ một lúc, tiếp đó Đường Thiên không chút do dự đi vào trong cửa lớn. Hắn vì tìm hiểu bí mật của đồng bài mà tốn không ít công sức tu luyện vũ kỹ căn bản trong suốt năm năm qua, tất cả những thứ đó không phải là vì một ngày hôm nay hay sao?
Ngay khi bước qua cửa chữ thập, cảnh tưởng trước mắt hắn đột nhiên biến đổi.
Thứ đầu tiên lọt vào trong mắt hắn chính là nền nhà màu đen dưới chân, cũng không biết nền nhà ở đây làm bằng chất liệu gì mà lại bóng loáng như gương, có thể phản chiếu bóng dáng của Đường Thiên. Khi dẫm lên có thể cảm thấy nền nhà rắn chắc như sắt. Đường Thiên tò mò nhìn quanh, nền nhà rộng khoảng ba trượng vuông, trên đó không có bất kỳ vật gì, phía bên ngoài là một đám sương mù mênh mông dày đặc bao phủ. Hắn thử đi tới sát biên của đám sương màu xám kia nhưng đám sương này dường như có một cỗ lực lượng bài xích kỳ quái, bất kể hắn dùng sức bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể nào đi ra khỏi phạm vi nền nhà bên dưới để đi vào trong đó.
Bỗng nhiên, nền nhà màu đen bóng loáng dưới chân hắn xuất hiện một số chữ màu đỏ.
Những chữ viết màu đỏ trên nền nhà màu đen càng làm cho cảm giác xung quanh trở nên thâm trầm mà yêu dị.
"Bất kể ngươi mạnh mẽ hay yếu đuối ra sao thì ta chính là kẻ địch cả đời của ngươi, đây là một cuộc chiến sống còn. Ngươi không thể trốn tránh, ngươi không thể dựa vào may mắn, chiến thắng sẽ làm ngươi trở nên vô địch, thất bại sẽ làm ngươi trở nên tầm thường bạc nhược."
"Chiến thắng bản thân. Chấm điểm: tốt. Phần thưởng thời gian tu luyện: mười ngày."
Chiến thắng bản thân?
Tốt?
Phần thường thời gian tu luyện?
Đường Thiên bĩu môi khinh thường: "Nhảm nhí!"
Nhớ lại vừa mới đây, chiêu thức của mình cùng bóng người màu xám giống nhau như đúc, cái gì mà chiến thắng bản thân vớ vẩn thì ra là như vậy, thì ra chính là chiến thắng bóng người màu xám đó. Có điều, nó còn không phải bị ta đánh bại hay sao? Nghĩ tới đây, Đường Thiên lại có chút dương dương tự đắc.
Sau khi hiểu ra điều này, hắn lập tức tập trung vào chiến lợi phẩm của mình. Cái gì có thể khiến cho bản thân kích động hơn so với chiến lợi phẩm chứ?
Thời gian mười ngày tu luyện? Đây là ý gì?
Lăn qua lăn lại một hồi, Đường Thiên có chút bối rối, từ trước tới giờ có ai đốc thúc hắn tu luyện đâu. Chẳng lẽ mụ mụ cũng không biết cách sử dụng vật này? Vậy cái đồng bài này, mụ mụ từ đâu mà có được?
Chẳng lẽ...
Vẻ mặt Đường Thiên trở nên âm trầm, chẳng lẽ cái đồng bài này là của cái tên đàn ông hỗn trướng kia đưa cho mụ mụ?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đường Thiên càng cảm thấy có lý, bởi vì cứ sau mỗi lần mụ mụ thay lại dây đeo màu đỏ cho hắn thì bà đều nhìn đồng bài một cách xuất thần, lộ ra vẻ nhớ nhung.
Hai tay Đường Thiên lập tức nắm chặt!
Ghê tởm!
Sau một hồi tức giận, Đường Thiên cũng nguôi ngoai dần, lúc này hắn đã nghĩ thông suốt. Nhưng nếu đồng bài này thực sự là của cái tên đàn ông hỗn trướng kia đưa cho mụ mụ, vậy thì càng hay!
Hắn phải lợi dụng thật tốt cái đồng bài này, dùng nó để làm cho mình ngày càng thêm mạnh hơn, sau đó hắn sẽ đánh bại cái tên đàn ông hỗn trướng kia!
Ha ha, đến lúc đó, cái tên kia nhất định sẽ hối hận vì năm đó đã đem đồng bài này cho mụ mụ a!
Đúng, cứ như vậy mà làm!
Tưởng tượng ra vẻ mặt hối hận đến xanh ruột của cái tên đàn ông hỗn trướng kia, ha ha, như vậy nhất định là rất thoải mái!
Đường Thiên một lần nữa lấy lại tinh thần, hắn cảm giác ý định này của mình thật sự là ý nghĩ của một thiên tài.
Trên cánh cửa ánh sáng lúc này bỗng mấy số 0 sáng lên chói mắt. Lại phải bắt đầu đếm từ 0 sao? Vẫn là vũ kỹ cơ bản? Đường Thiên lắc đầu, hắn suy đoán ắt hẳn phải là vũ kỹ cấp hai.
Chính mình sau cùng cũng có thể tu luyện vũ kỹ cấp hai, chính mình cuối cùng cũng có thể tiếp xúc bí mật của đồng bài, nhưng vẫn là biết rất ít.
Hơn nữa... nơi này không có vết tích do mụ mụ lưu lại...
Đường Thiên nhìn cửa ánh sáng chữ thập có chút thất thần, trước đây mụ mụ đã từng đến nơi này sao?
Trên khuôn mặt thiếu niên của hắn trần đầy vẻ hoài niệm.
Hắn đứng tại chỗ ngẩn ngơ một lúc mới có thể tỉnh táo lại. Hắn nắm chặt tay, lẩm bẩm tự nói: "Mụ mụ, ta nhất định sẽ phá giải bí mật chân chính của đồng bài này! Ta nhất định sẽ tìm được cái tên hỗn trướng kia, lôi hắn tới trước mộ của người để sám hối!"
Vẻ mặt thiếu niên kiên quyết, hắn không còn do dự nữa, xoay người đi ra cửa chữ thập.
Lúc Đường Thiên đi ra cửa chữ thập, trong nháy mắt, tựa như hắn xuyên qua vô số ảo ảnh, nhưng loại ảo giác này quá ngắn, sau một khắc, cảm giác từ dưới chân truyền đến khiến cho Đường Thiên ý thức được hắn đang đứng trong ngôi nhà của mình.
Quả nhiên, sau một khắc, Đường Thiên xuất hiện trong phòng ngủ của mình.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều quen thuộc như trước, giống như một màn vừa mới phát sinh lúc nãy chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Hắn theo bản năng sờ sờ đồng bài trên cổ, nhưng tay của hắn chẳng sờ thấy bất kỳ thứ gì.
Đường Thiên giật mình, vô cùng hoảng sợ!
Trên cổ của hắn lúc này trống trơn, chỉ còn năm sợi dây đeo màu đỏ quấn chung một chỗ.
Đồng bài!
Đồng bài ở đâu?
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bàn tay hắn nóng lên.
Đường Thiên cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay của hắn lúc này xuất hiện một chữ thập giống hệt như chữ thập trên cánh cửa ánh sáng.
Chữ thập kia từ từ trở nên mờ nhạt cho đến khi biến mất không còn thấy đâu nữa.
Chẳng lẽ...
Đường Thiên mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, cảnh tưởng trước mắt lại một lần nữa biến ảo, hắn lại xuất hiện trước cánh cửa ánh sáng chữ thập kia.
Đồng bài vậy là đã dung nhập vào trong cơ thể mình!
Thoáng qua một chút kinh ngạc, thần kinh không ổn định của Đường Thiên đã cảm thấy tốt hơn.
Sau cùng cũng không cần phải lo lắng đồng bài bị mất nữa rồi.
.................................................
Sau nhiều lần ra ra vào vào, Đường Thiên đại khái hiểu rõ tác dụng của cánh cửa ánh sáng kia.
Khiến hắn cảm thấy sợ hãi và thần kỳ chính là cái phần thưởng thời gian tu luyện. Sau khi hắn bước vào trong cửa ánh sáng thì thời gian bên ngoài dường như ngừng lại, hắn ở bên trong ngây người suốt một thời gian dài nhưng thời gian bên ngoài lại không trôi đi.
Điều này khiến Đường Thiên cảm thấy không thể tưởng tượng được, hắn ngây người hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nụ cười trên mặt giống như gợn sóng lan ra, biến thành ngửa mặt lên trời cười to.
Thời gian a!
Năm năm qua là thời gian mà hắn hao phí để rèn luyện vũ kỹ cơ bản khiến người bình thường không cách nào hiểu nổi, thời gian của hắn so với những người khác đã chậm hơn bốn năm! Nhưng hiện tại, hắn cuối cùng cũng có thể đuổi theo những người đó rồi!
Sau cùng cũng có thể lấy lại thời gian!
Lúc này, tâm tình Đường Thiên không biết phải dùng lời lẽ nào để hình dung. Thời gian năm năm, từ lúc hắn mười hai tuổi đến mười bảy tuổi, lúc đó hắn đã trở thành học viên lớn tuổi nhất của học viện An Đức.
Mặc dù bên ngoài hắn làm ra vẻ chẳng thèm để ý, nhưng ở sâu trong lòng, từ đầu đến cuối hắn phải thừa nhận áp lực cực lớn. Mỗi ngày có thể cổ vũ bản thân ngoài những chữ ít ỏi lạnh như băng cứ nhảy lên từng đợt, còn có khát vọng được chôn dấu thật sâu trong nội tâm hắn. Đường Thiên khao khát có thể tìm được tên khốn kiếp đã vứt bỏ vợ con, đánh đập tên đó như một con chó, rồi sau đó lôi gã đến trước mộ của mụ mụ sám hối. Hắn khao khát có thể thực hiện lời hứa của mình, hắn đã đáp ứng Thiên Huệ nhất định sẽ đi Anh Tiên Tinh Tọa để thăm nàng, bọn họ hẹn ước sẽ đi cùng đi trên thiên lộ.
Vì thế cho nên hắn luôn cắn răng kiên trì.
Mãi cho tới hôm nay, thời gian năm năm kiên trì giống như một kẻ ngốc, cuối cùng cũng có hồi báo.
"Ha ha, nhất định phải đánh bại "tiểu hôi hôi" vài lần! Điều này có nghĩa ta sẽ có càng nhiều thời gian!" Đường Thiên không khỏi hưng phấn, tay phải nắm chặt, ánh sáng rạng ngời trên mặt. Xoát một cái, tay trái hắn chống nạnh, tay phải chỉ thẳng vào bóng xám trên cửa ánh sáng: "A ha! "tiểu hôi hôi", trước mặt nam nhân mạnh mẽ như thần giống ta đây, biết điều thì cúi đầu thần phục đi! Biết điều thì để ta đánh bại đi! Lần tới lúc Thiên Huệ nhìn thấy ta, nhất định phải dọa cho nàng nhảy dựng mới được! Oa ha ha ha ha!"
"Ta muốn đi thiên lộ! Ta muốn tìm Thiên Huệ! Oa a a a!"
"Ta quả nhiên là một nam nhân giống thần a! A ha ha ha!"
Tiếng hoan hộ từ trong phòng truyền ra.
Bỗng nhiên, tiếng hoan hô đột ngột ngừng lại, nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt Đường Thiên. Hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng. Hắn đi đâu để học vũ kỹ cấp hai đây?
Vũ kỹ cấp hai và vũ kỹ cơ bản không giống nhau, muốn học vũ kỹ cấp hai cần phải có Hồn Tướng Tạp, không có Hồn Tướng Tạp thì căn bản không thể nào học được. Võ giả dùng lạc ấn linh hồn của mình để chế tạo tạp phiến, chính là Hồn Tướng Tạp. Hồn Tướng Tạp có hai chức năng cực kỳ quan trọng, một trong đó chính là học tập vũ kỹ.
"Hồn Tướng Tạp! Hồn Tướng Tạp! Hồn Tướng Tạp..." Hai mắt Đường Thiên đăm đăm, trong miệng lẩm bẩm đọc.
Chỉ sợ là ngay cả Hồn Tướng Tạp cấp hai thuộc Thanh Đồng cấp đi nữa cũng không thích hợp, Hồn Tướng Tạp cần tự mình chuẩn bị, nhưng thật ra lúc thi vào học phủ, lúc vừa nhập học thì trường học đã căn cứ theo thực lực của từng học sinh mà phát cho mỗi người một cái Hồn Tướng Tạp.
Ánh mắt Đường Thiên ngày càng mở to.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên hù dọa Đường Thiên kêu to một tiếng, cửa phòng rung động kịch liệt, trông có vẻ sắp đổ xuống.
Ánh mắt Đường Thiên đang lơ đãng thoáng cái khôi phục lại vẻ thanh tỉnh, hắn chợt nhớ nếu cửa bị phá thì chính mình không có tiền để sửa a! Đường Thiên gấp đến độ thoáng cái nhảy lên.
Thình thịch!
Cánh cửa bằng gỗ cuối cùng cũng không thể chịu nổi giày xéo, ầm ầm hóa thành vô số mảnh nhỏ bay ra.
Đường Thiên cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là nhà dột gặp mưa đêm, hắn ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ rơi vãi ra từ cửa gỗ...
""Đường cơ bản"! Ngươi sau cùng đã bị khai trừ rồi! A ha, quá tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!" Tiếng gào thét mừng như điên của A Mạc Lý từ bên ngoài cái khung gỗ còn sót lại truyền vào.
Khóe mắt Đường Thiên giật giật, sự tức giận từ trong lòng chỉ trực trào ra.
Đã từng gặp qua kẻ thích chọc ngoáy vết thương của người khác, nhưng chưa từng thấy kẻ nào lại chọc ngoáy vết thương người khác như vậy!
"Ha ha ha ha! Quá tuyệt vời! Quá tuyệt vời!" Nước bọt của A Mạc Lý văng tung tóe, thân thể khổng lồ giống như một cơn cuồng phong ập tới: "Đường cơ bản! Đây sẽ là số mệnh của người! Ngươi nhất định là người đàn ông cùng ta khai sáng một loại võ đạo hoàn toàn mới! Đến chỗ ta đi, tới học viện Dã Thú! Chúng ta cùng nhau khai sáng võ đạo hoàn toàn mới!"
Đường Thiên đang chuẩn bị nổi đóa thì thoáng chốc trở nên ngơ ngẩn, học viện Dã Thú...
"Khụ." Đường Thiên buông xuống nắm đấm đang vung lên, giả vờ họ nhẹ một tiếng, làm ra bộ dạng người từng trải: "Con trâu ngu ngốc này, chằng lẽ ngươi ở học viện Dã Thú có cửa sau?"
"Cửa sau? Cửa sau là cái gì?" Vẻ mặt A Mạc Lý mờ mịt.
Đường Thiên lập tức mất hết hy vọng, mẹ nó chứ, trên đời này thật sự có người so với ta còn ngớ ngẩn hơn! Đường Thiên vô cùng thất vọng, phất tay nói: "Chúng ta còn phải thảo luận một chút, ngươi làm sao bồi thường cho ta đây."
A Mạc Lý nhìn thoáng qua cánh cửa, liền thu hồi ánh mắt, trên mặt đầu vẻ nóng bỏng nói: "Đường cơ bản, tới học viện Mãnh Thú đi..."
Đường Thiên chỉ đành bất lực nhìn A Mạc Lý, trong lòng nói thầm, trên đời này làm sao lại có một người ngớ ngẩn như vậy chứ...
Chờ chút!
"Làm sao ngươi biết ta xin nghỉ học?" Vẻ mặt Đường Thiên trở nên âm trầm.
"Ngươi không biết gì à? Chu gia vốn không muốn truyền ra, ai biết được Chu thiếu gia ngớ ngẩn lại dương dương tự đắc truyền bá, nhưng gã lại bắn rằng sau này gã mới là lão đại ở học viện An Đức này! Hiện tại, cả thành Tinh Phong đều biết cả rồi, lần này mặt mũi của Chu gia coi như mất hết!"
Chu gia!
Đường Thiên lúc này mới chợt hiểu ra, trong mắt chợt lóe hung quang, bàn tay nắm chặt lại, khoản nợ này nhất định ta sẽ đòi lại!
"Tới học viện Mãnh Thú đi! Đến đây đi, đến đây đi!" Mắt A Mạc Lý chớp chớp nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên thấy thế, không thể làm gì khác hơn là chủ động nói thẳng: "Ta chỉ biết vũ kỹ cơ bản, lại mới vừa bị khai trừ, học viện Mãnh Thú làm sao có thể tiếp nhận ta?"
"Hình như là vậy à!" Vẻ mặt A Mạc Lý lộ vẻ chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Thấy bộ dạng này của gã, Đường Thiên ngay cả đang muốn mắng chửi cũng không thể làm.
A Mạc Lý cau mày, ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt trầm tư.
"Uy, nhanh lấy tiền của người bồi thường cho cánh cửa của ta." Đường Thiên nhắc nhở A Mạc Lý: "Đừng lãng phí thời gian của ta, ta còn phải đi tìm việc làm. Một nam nhân giống như thần linh cũng phải tìm việc làm đấy!"
Nhưng vào lúc này, A Mạc Lý đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng, đột nhiên hắn hưng phấn vỗ mặt đất: "Ha ha! Ta có biện pháp rồi!"
Ầm!
Đường Thiên chỉ cảm thấy mặt đất đột nhiên chấn động, suýt nữa hắn đứng không vững.
Cả bàn tay của A Mạc Lý khảm vào nền nhà, xung quanh bàn tay là chi chít những khe nứt giống như mạng nhện tỏa ra.
Bụi đất từ trên trần nhà rơi lả tả, Đường Thiên ngây ra như phỗng, hai mắt trợn tròn.
..................................
Đường Thiên nhìn ông lão trước mặt ăn mặc còn lôi thôi rách rưới hơn so với mình, vẻ mặt nghi ngờ quay sang nhìn A Mạc Lý, không hiểu tên trâu bò ngu ngốc này kéo mình tới đây làm gì, chẳng lẽ làm tính làm từ thiện sao?
Mặc dù mình lớn lên vừa nhìn đã nhận ra là người tốt, nhưng cũng không thể chọn lúc này chứ!
"Ngụy lão đầu, ta tặng cho trường học của các ngươi một đại thiên tài đây!" A Mạc Lý tùy tiện nói, gã hiển nhiên cùng lão đầu này rất quen thuộc.
Trường học?
Đường Thiên nghe được hai chữ này trong lòng càng thêm nghi ngờ, trường học nào cũng không thể cho phép một người lôi thôi như vậy đảm nhận chức vụ trong trường đi!
"Thiên tài?" Ngụy lão đầu híp mắt: "Thiên tài về vũ kỹ cơ bản sao?"
A Mạc Lý thất kinh, vẻ mặt bội phục: "A a a! Ngay cả ngươi cũng nhìn ra sao!"
Đường Thiên ở bên cạnh hai mắt trợn trắng, người anh em ngươi chẳng lẽ không hiểu gã đang nói mát sao?
A Mạc Lý vô cùng đắc ý nói tiếp: "Hắn chính là võ giả ta bội phục nhất, có cái tâm võ giả mạnh nhất, lập chí khai sáng võ đạo của chính mình, chính là hoàn mỹ "Đường cơ bản" tên gọi Đường Thiên, một nam nhân giống như thần!"
"Ơ ơ ơ! Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ!" Ngụy lão đầu cười ha hả, híp mắt, đánh giá Đường Thiên từ trên xuống dưới.
"Thế nào? Một món hời đấy!" A Mạc Lý vỗ ngực bình bình rung trời, vẻ mặt đắc ý: "Chỉ cần ngươi thu nhận hắn, việc phá trường học kia của người khẳng định có thể khắc phục được khó khăn."
"A a a, rất có đạo lý, rất có đạo lý. Chẳng qua, chuyện thú vị như thế chẳng lẽ A Mạc Lý ngươi cũng không muốn tham dự một chút hay sao?" Ngụy lão đầu cười híp mắt, nói với A Mạc Lý.
Đường Thiên nhìn không ra, trong mắt hắn thì lão đầu này căn bản là đang lừa lọc A Mạc Lý, một bộ mặt dụ dỗ thất rõ. Mặc dù hắn muốn vào trường học, nhưng nếu vì vậy mà để cho A Mạc Lý bị tổn thất thì hắn không thể chấp nhận.
Mặc dù cái con ruồi trâu này có hơi ngu ngốc nhưng ca không thể không nói nghĩa khí.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng ngăn cản, thì chợt nghe A Mạc Lý đang nắm chặt đầu ngón tay to bằng củ cà rốt bắt đầu tính toán: "Đi như vậy không phải là không thể được, nhưng đãi ngộ phải được đảm bảo. Một tờ Hồn Tướng Tạp cấp bốn, lọai đao pháp, ít nhất phải là Bạch Ngân Tạp. Gấp ba lần trợ cấp lúc bình thường. Năm viên Tinh Thần Thạch cấp bốn, năm mươi viên Tinh Thần Thạch cấp ba, thành tích các vòng miễn thi toàn bộ phải đạt điểm tối đa. Nếu như ta có thể xếp trong top năm mươi của thành phủ Tinh Phong thì phần thường là năm viên Tinh Thần Thạch cấp bốn, nếu xếp trong ba mươi người đứng đầu thì phải mười viên Tinh Thần Thạch cấp bốn. Xếp trong mười người đứng đầu thì phải hai mươi viên Tinh Thần Thạch cấp bốn, nếu là top năm thì phải bốn mươi viên Tinh Thần Thạch cấp bốn, đứng thứ nhất thì...một viên Tinh Thần Thạch cấp năm."
Đường Thiên nghe được toàn bộ thì hai mắt trợn tròn, đây quả thực là gian thương a!
Trình độ của công phu sư tử ngoạm...cực kỳ tàn ác!
"Đồng ý!" Ngụy lão đầu không chút do dự, một lời đáp ứng ngay.
Trong nháy mắt, Đường Thiên suýt tí nữa lệ rơi đầy mặt.