Chiến Thần Bất Bại
Chương 6: Nam Thập Tự Tọa
"Trụ cột đã hoàn thành trăm vạn, cửa vào Nam Thập Tự Tọa khai mở!"
Đường Thiên như rơi vào một mảng hư không giữa vũ trụ, trước mặt hắn là một dải tinh hà sáng rực rỡ, vô số ngôi sao dày đặc như những hạt cát trong dòng sông. Bỗng nhiên từ trong tinh hà đó có một điểm sáng đang bay về phía hắn, càng tới gần điểm sáng ấy càng lớn lên trong mắt hắn.
Đến lúc này hắn mới phát hiện rõ, hóa ra điểm sáng đó là bốn ngôi sao.
Khi bốn ngôi sao bay tới trước mặt hắn, đột nhiên cứ hai cái lại nối liền với nhau thành hai cặp, rồi giao vào nhau tạo thành một hình thập tự không theo một quy tắc nào. Xung quanh hình thập tự có một quầng sáng hình tròn, quầng sáng này đang nhanh chóng biến thành một cánh cửa, còn ấn ký chữ thập được hình thành từ bốn ngôi sao kia được khắc lên trên cánh cửa đó.
"Thân thể tầm thường, ý chí lăng vân, thập tự Nam Thiên, khổ tu chi môn".
Bên dưới ấn ký thập tự được khắc bên trên cánh cửa có mười sáu chữ tỏa ra quang mang mờ ảo đang từ từ hiện ra.
"Đây chính là bí mật của đồng bài sao?" Đường Thiên thì thào tự nói, hắn cứ ngơ ngác đứng nhìn hình thập tự đang tỏa ra quang mang mờ ảo đến xuất thần.
Năm năm đã qua, cuối cùng hắn cũng đã phá giải được bí ẩn của đồng bài !
Nhưng rốt cuộc đây là thứ gì?
Ngơ ngác nhìn hình thập tự đang lập lòe cả nửa ngày, nhưng Đường Thiên vẫn chẳng biết thứ đồ chơi này dùng để làm gì.
Bỗng nhiên, có một bóng người mờ ảo màu xám tro chậm rãi xuất hiện trên cánh cửa.
Hình dáng của bóng người màu xám tro ấy có mấy phần giống Đường Thiên.
"Này, ngươi là ai?" Đường Thiên thử hỏi một câu.
Dường như bóng người màu xám kia không hề nghe thấy câu hỏi của hắn, mà bắt đầu diễn luyện vũ kỹ trụ cột, quyền pháp trụ cột, chưởng pháp trụ cột, khinh công trụ cột, ám khí trụ cột, kiếm thuật trụ cột. Thấy vậy trong lòng Đường Thiên bỗng có một cảm giác vô cùng quái dị, cứ như bản thân hắn đang đứng tu luyện trước một tấm gương vậy.
Động tác của vũ kỹ trụ cột cũng không có nhiều lắm, nên hình ảnh đang diễn luyện kia diễn ra rất nhanh, khi động tác cuối cùng vừa kết thúc, Đường Thiên cứ tưởng rằng thế là đã xong thì bỗng nhiên bàn tay trái của bóng người màu xám khẽ vỗ, "bát" (gẩy), rồi sau đó là ba 'toái bước' lui nhanh như chớp, khi thân hình vẫn còn lơ lửng giữa không trung eo của bóng người ấy xoắn lại rồi xuất “trùng quyền”!
Ngày hôm qua, khi đang đối chiến hắn chẳng hề thấy có cảm giác gì, nhưng lúc này được tận mắt nhìn thấy hắn mới nhận ra được một cỗ sát khí ập thẳng vào mặt mình!
Quả là một chiêu lợi hại !
Đường Thiên hơi ngây người, chẳng lẽ chiêu thức lợi hại này chính do tay mình đánh ra sao?
Lĩnh ngộ sát chiêu trụ cột: Phản Quyền Sát !
Một dòng chữ đỏ lòm như máu từ từ hiện ra rồi lơ lửng bên trên đỉnh đầu bóng người màu xám.
Đường Thiên khẽ giật mình, thốt lên: "Sát chiêu..."
Sát chiêu !
Không ngờ cái chiêu thức mà mình đánh bừa đánh bãi lại là một sát chiêu!
Đường Thiên cảm thấy hơi mù mờ.
Dù sao Đường Thiên đã từng lăn lộn ở An Đức Học Viện đến năm năm, nên đương nhiên hắn biết sát chiêu có nghĩa là gì.
Cái gọi là sát chiêu dùng để chỉ sự thăng hoa khi đã tìm hiểu được tinh hoa chân chính của vũ kỹ, uy lực của nó vượt xa chiêu thức vũ kỹ bình thường. Thông thường uy lực của sát chiêu luôn cao hơn một cấp so với vũ kỹ. đồng thời lực tiêu hao khi sử dụng nó cũng ít hơn vũ kỹ ba lần.
Vì vậy sát chiêu luôn là một trong những mục tiêu mà mỗi người đều muốn theo đuổi.
Trên lý thuyết thì bất kỳ một vũ kỹ nào cũng có thể diễn hóa từ đơn giản tới phức tạp để tạo ra sát chiêu, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều loại vũ kỹ không hề có sát chiêu. Bởi yêu cầu để lĩnh ngộ được sát chiêu là cực kỳ hà khắc, ngoài yêu cầu là hoàn toàn lĩnh ngộ được tinh túy của vũ kỹ, thì cần thêm một thứ nữa đó chính là cơ duyên.
Mặc dù cái tên sát chiêu thoạt nghe rất lợi hại, nhưng Đường Thiên ngoại trừ hơi sửng sốt một tí thì vẫn còn khá bình tĩnh, bởi vì có rất ít người hao phí thời gian cho vũ kỹ cấp thấp, nói gì đến vũ kỹ trụ cột.
Hồn Tương Tạp có thể làm cho người ta nhanh chóng học tập được vũ kỹ mới, vì thế những người có điều kiện kinh tế hơi khá một chút, đều bỏ ra phần lớn thời gian để tu luyện tâm pháp là chính.
Chỉ khi có đủ chân lực mới có thể sử dụng Hồn Tương Tạp cấp cao hơn, điều này có nghĩa là sẽ học được vũ kỹ cấp cao hơn.
Sau khi diễn luyện xong, bóng ngươi màu xám liền đứng yên không nhúc nhích, giống như một khúc gỗ.
Đường Thiên bĩu môi xem thường hắn, tài nghệ cũng chỉ bằng ca thôi chứ mấy.
Dường như bóng người màu xám hiểu được ý nghĩ trong đầu Đường Thiên, thân hình hơi run lên, sau đó một cái chân màu xám tro bước ra khỏi cánh của thập tự.
Đây là...
Đường Thiên bị cảnh tượng siêu thực này làm cho sững sờ, chỉ trong chốc lát bóng người xám tro đã hoàn toàn bước ra khỏi cánh cửa.
Sau khi bước ra ngoài cánh cửa, đột nhiên bóng người màu xám ngẩng đầu lên, ánh mắt như điện mang theo khí thế hung hãn lạnh thấu xương.
Hử ?
Đường Thiên giống như một con thú đột nhiên nhận thấy địch ý của đối phương, lông tóc trên người dựng đứng. Eo của hắn nhanh chóng trùng xuống, chân bước sang bên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay thủ thế.
Nhưng điều bất ngờ là động tác của bóng người màu xám trước mặt lại giống hắn như đúc.
Đường Thiên lập tức hiểu được, không trốn được trận chiến này rồi!
Hắn híp mắt lại, lúc này trong lòng hắn không những không hề cảm thấy chút sợ hãi nào, mà hoàn toàn ngược lại còn có chút hưng phấn. Thực ra suy nghĩ trong đầu hắn cũng hết sức đơn giản, hiển nhiên bóng người màu xám kia là bí mật trong đồng bài, vì thế phải đánh bại hắn mới có thể chân chính phá giải bí ẩn của đồng bài.
Đến đây đi, “cục cưng” !
Ca chờ ngày này đã năm năm rồi đấy !
Đường Thiên liếm liếm môi, bàn chân bỗng phát lực, thân hình giống như một con báo đang săn mồi, phóng về phía bóng người màu xám nhanh như tia chớp.
Đồng thời bóng người màu xám cũng lao về phía hắn.
Hơn nữa khoảng cách của hai bên vốn chẳng xa bao nhiêu.
“Trùng quyền” chạm với “trùng quyền”.
Một lực cực lớn từ quả đấm truyền đến làm thân hình đang lao lên của Đường Thiên liền chững lại. Hắn mở to hai mắt, trong lòng cảm thấy hơi giật mình, “trùng quyền” thật mạnh quá.
Trong trận chiến giữa hắn và A Mạc Lý, “trùng quyền” mà hắn dùng để đối chiến với A Mạc Lý cũng rất mạnh và nhanh, nhưng lại mang tới cảm giác khác hẳn một quyền vừa rồi. Một quyền này của bóng người màu xám mang tới cho người ta cảm giác tràn đầy sức bạo phát chỉ trong khoảnh khắc.
Quyền cước của hai bên giao thủ với tốc độ cực kỳ kinh người, “rầm rầm rầm...”, thanh âm quyền cước giao nhau dày đặc như mưa rơi.
Quyền pháp trụ cột, kiếm thuật trụ cột, ám khí trụ cột, khinh công trụ cột, chưởng pháp trụ cột.
Năm loại vũ kỹ không ngừng được xuất ra, va chạm, đối kháng, với tần suất nhanh kinh người.
Đấu tới mấy chục hiệp mà Đường Thiên không chiếm được chút ưu thế nào, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy. Cũng không phải hắn chưa bao giờ phải chịu cảnh chật vật khi đánh nhau, mà là trên phương diện năm loại vũ kỹ trụ cột không ai có thể áp chế hắn.
Như thế này mới đúng là ngang tài ngang sức
Bóng người màu xám này mang đến cho Đường Thiên một cảm giác vô cùng kỳ quái, hắn cảm thấy như đang chiến đấu với chính bản thân mình vậy. Cứ mỗi lần hắn di chuyển về bất cứ hướng nào thì bóng người màu xám kia đều biết, ngay cả khi hắn bất ngờ tập kích thì bóng người màu xám kia vẫn nhẹ nhàng hóa giải.
Càng đánh Đường Thiên càng cảm thấy khó chịu.
Sở dĩ hắn rất lợi hại khi đánh nhau là vì, thứ nhất tố chất thân thể hắn cực kỳ xuất sắc, sau một thời gian dài tu luyện vũ kỹ trụ cột, thân thể của hắn đã phát triển hết sức hoàn mỹ, chiều cao cân xứng, sức bật, phản ứng và thể năng cũng hơn hẳn người bình thường một cấp bậc. Đến ngay cả kẻ có thân hình kinh khủng như A Mạc Lý cũng chỉ hơn Đường Thiên một chút sức mạnh, nhưng về phương diện linh hoạt, khả năng phản ứng và tốc độ thì hắn hoàn toàn chiếm ưu thế,.
Vũ kỹ trụ cột tiêu hao chân lực rất ít nên thứ mà mọi người so đấu chủ yếu là tố chất thân thể.
Mặt khác, vũ kỹ trụ cột của hắn cũng đã trải qua thiên chuy bách luyện, mặc dù vũ kỹ trụ cột chỉ là vũ kỹ cấp một nên uy lực nhỏ, nhưng bù lại động tác của nó lại đơn giản, xuất thủ nhanh chóng. Mà khi vũ kỹ trụ cột đạt tới mức độ gần như hoàn mỹ thì thời gian xuất thủ lại càng được rút ngắn đến mức tận cùng, vì thế vũ kỹ trụ cột được thi triển từ một kẻ có tố chất thân thể và tư tưởng biến thái như Đường Thiên vẫn có uy lực tương đối khá.
Ngoài những điểm đó ra, mặc dù Đường Thiên là kẻ có đầu có đơn giản, nhưng lại hết sức cứng đầu, tính tình lại hung hãn không biết sợ hãi gì cả, chuyện lấy chấn thương đổi chấn thương là bình thường như cơm bữa, hơn nữa hắn còn không ngại chiến đấu mà.
Đó chính là nguyên nhân làm cho hắn có thể hoành hành ngang dọc ở An Đức, song, những ưu thế này ở trước mặt bóng người màu xám lại hoàn toàn biến mất chẳng còn chút gì. Bất kể là lực lượng hay phản ứng, bóng người màu xám không hề kém cạnh hắn, hơn nữa mức độ vũ kỹ trụ cột cũng đạt tới mức gần như hoàn hảo. Còn về phần hung hãn, bóng người màu xám này chiến đấu không biết mệt mỏi là gì, không biết đau đớn, nếu so sánh ra thì còn mạnh hơn cả Đường Thiên ấy chứ.
Lúc này hai bóng người không ngừng va chạm rồi tách ra, sau đó lại nhào tiếp vào nhau. Tốc độ xuất thủ của hai bên cực nhanh, lúc thì cận chiến trong phạm vi nhỏ, lúc thì cách xa ra rồi dùng “trùng quyền” chạm thẳng vào nhau, dưới chân thì dùng toái bước liên tục với tần suất kinh người, hai người cứ bám vào nhau như hình với bóng.
Tiếng gầm của Đường Thiên, xen lẫn với thanh âm quyền cước giao nhau dày đặc vang vọng bên tai không dứt.
“Hộc... hộc... hộc...”
Đường Thiên thở hổn hển, hung hăng nhìn bóng xám trước mặt, cố gắng nắm chặt hai nắm tay như muốn nhũn ra, lúc này cảm giác đau đớn trên hai nắm đấm đã chuyển thành tê dại. Nhưng điểm mấu chốt chính là trận chiến vô cùng kịch liệt làm hắn cảm thấy thể lực của mình đang tiêu hao nhanh chóng, trong khi bóng người màu xám trước mặt lại không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.
Mượn lực phản chấn từ một đòn “trùng quyền” khi va chạm, hắn kéo dãn khoảng cách với bóng người màu xám kia để tranh thủ thời gian thở dốc một chút.
Như thế này thì đánh kiểu gì đây ?
Nhất thời Đường Thiên đã quên mất nghi vấn rốt cuộc bóng người màu xám kia không phải là hình thể chân thực, hiện tại trong đầu hắn chỉ còn lại suy nghĩ làm cách nào để đánh bại tên đáng chết trước mắt này.
Lúc này bóng người màu xám không hề tiến lên, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Đường Thiên. Trên mặt bóng người màu xám không hề có chút mệt mỏi nào, toàn thân kín kẽ không một sơ hở, có thể nói là chẳng chê vào đâu được.
Đánh bại hắn...
Chỉ cần đánh bại hắn là có thể biết được bí mật của đồng bài...
Trong lòng Đường Thiên phảng phất như có một thanh âm không ngừng kêu gọi, bất giác Đường Thiên nắm chặt quả đấm, rồi ngẩng mạnh đầu, ánh mắt trở nên sắc bén như đao.
Năm năm, suốt năm năm trời, năm năm khổ luyện này... không phải vì bí mật trong đồng bài hay sao.
Lúc này bí ẩn ấy đang ở ngay trước mặt... chỉ cần đánh bại hắn...
Dường như bóng người màu xám cũng phát hiện ra biến hóa của Đường Thiên, liền lộ ra vẻ đề phòng.
Đánh bại hắn...
Nắm đấm khẽ buông ra rồi nắm lại nhanh như chớp, dưới chân bất ngờ phát lực, thân hình lao tới nhanh như điện, ập về phía bóng người màu xám một lần nữa.
Còn bóng người màu xám kia vẫn không hề e sợ, lập tức cũng lao lên đối chiến.
“Trùng quyền” chạm trán “trùng quyền”...
Hai bên lại bắt đầu một cuộc chiến giằng co mới, không có quá nhiều kỷ xảo, chiêu thức của hai bên đều hết sức gọn gàng, lấy nhanh đánh nhanh. Lúc này thần thái của Đường Thiên rất khác thường, hắn đã chủ động tấn công đồng thời phảng phất như toàn thân hắn đang ngập tràn lực lượng.
Lấy nhanh đánh nhanh, lấy trọng quyền chạm trán trọng quyền, trong đôi mắt của vị thiếu niên này đang cháy lên ngọn lửa chiến ý.
Đột nhiên ngọn lửa trong mắt khẽ lóe lên.
Sát chiêu, Phản Quyền Sát.
Đường Thiên nhảy lên không trung, thân thể xoắn lại với một góc độ vô cùng quỷ dị, sau đó là một quyền chứa đầy lực lượng bạo phát được xuất ra.
Gần như cùng lúc đó bóng người màu xám cũng nhảy lên, cũng là sát chiêu Phản Quyền Sát.
Hai nắm đấm mang theo lực lượng cực lớn giống như hai viên sao băng ầm ầm lao về phía đối diện, mắt thấy hai nắm đấm sắp chạm nhau thì...
Quả nhiên... đúng như mình suy đoán...
Bỗng khóe miệng Đường Thiên hiện lên nụ cười đắc ý như kế gian đã được thực hiện.
Quả nhiên là như vậy mà...
Đúng lúc hai nắm đấm sắp chạm nhau, bỗng nắm đấm của Đường Thiên liền thay đổi, biến quyền thành chưởng, bao lấy nắm đấm của bóng người màu xám, sau đó đột nhiên cánh tay phải trở lên mềm oặt, quấn lên nắm đấm của bóng người màu xám giống như dây leo.
Tốc độ của hai bên cực nhanh, lại thêm lực phóng tới rất lớn, Đường Thiên vừa kéo vừa đẩy, làm cho thân thể của cả hai giữa không trung trở lên mất cân bằng.
Thân hình của Đường Thiên cũng bị mất thăng bằng, nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước, âm thầm thở ra một hơi, bàn tay quấn lấy nắm tay của bóng người màu xám không hề buông lỏng chút nào, mà thắt lưng bộc phát lực lượng cực lớn.
Lấy thân làm trục, lập tức thân hình của bóng người màu xám bị Đường Thiên quật mạnh như một bao cát.
"Hô hô hô hô!"
Khuôn mặt Đường Thiên hiện lên vẻ dữ tợn, trong miệng phát ra những thanh âm gầm thét như một con dã thú, lực lượng toàn thân tập trung hung hăng đập lên thân hình bóng người màu xám đang bị nắm trên tay rồi quăng xuống mặt đất.
Ầm...!
Mặt đất như run lên, bụi đất bay mù mịt.
Lúc này thân thể Đường Thiên vẫn còn ở giữa không trung, hắn mượn lực từ cánh tay lấy lại thăng bằng một lần nữa. Lúc này thân hình đang ở giữa không trung của hắn mới từ từ hạ xuống, Đường Thiên cũng không nghĩ nhiều mà lập tức chưởng thế trên tay phải cũng buông ra, mượn lực hạ xuống, đồng thời khuỷu tay kết thành chùy đâm mạnh lên bụng bóng người màu xám.
Lập tức thân thể bóng người màu xám cong lại như con tôm.
“Lĩnh ngộ sát chiêu Triền Trửu Sát !”
Đôi mắt Đường Thiên nóng rực, cũng chẳng để ý tới bên trên cánh cửa lại hiện thêm dòng chữ đó, quả thật lúc này hắn không hề muốn dừng lại mà tiếp tục tung mình lên chuẩn bị xuất đòn.
Rào... !
Bóng người màu xám trên mặt đất bỗng hóa thành một làn sương mù màu xám rồi tan biến không thấy tăm hơi.
“Ủa ?”
Cặp mắt đang trong trạng thái bạo phát của Đường Thiên hiện lên vẻ dò xét rồi đảo mắt tìm khắp nơi, sau một hồi tìm tòi mà vẫn không thấy bóng dáng của người màu xám đâu nữa. Ngọn lửa trong mắt Đường Thiên mới dần dần tắt đi, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã tìm được bóng người màu xám đã xuất hiện lại trên cánh cửa thập tự chói sáng kia, lúc này thân hình bóng người màu xám kia đã cứng đờ không còn nhúc nhích nữa, trông giống như bức tượng được điêu khắc vậy.
"Dám đấu với ta à, ta đánh cho ngươi dính vách luôn!" Đường Thiên hung dữ nói.
Nhưng đúng lúc này, hình thập tự giữa không trung chậm rãi mở ra cứ như một cánh cửa vậy.