Chỉ cần một người hiểu em trong đời
Phần một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 2 )
- Truyenconect
- Chỉ cần một người hiểu em trong đời
- Phần một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( 2 )
Phần một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới ( tiếp theo )
Gần 11h anh đưa tôi về. Quãng đường về anh nói rất nhiều chuyện với một con người hoàn toàn khác.
Về đến ngõ khu tôi ở, anh dừng lại, hỏi:
- Phòng em có bật lửa không, vào lấy anh mượn châm điếu thuốc.
Tôi vào phòng mang hộp diêm ra, trời bắt đầu mưa. Tôi giục anh về. Anh bảo:
- Ừ anh về đây, mai anh về nhà luôn rồi, chắc sẽ lâu mới gặp lại em đấy.
Tôu cười, bước được vài bước, như ma xui quỷ khiến, tôi quay lại gần anh rồi cúi xuống hôn nhẹ vào má anh.
Anh tròn xoe mắt, ngạc nhiên. Tôi vội vã:
- Ơ em vẫn đang trong vai người yêu anh mà.
Rồi chạy thật nhanh vào trong không kịp cho anh nói gì và cũng không hiểu mình vừa làm gì.
Đêm ấy chúng tôi nhắn tin với nhau rất nhiều. Hẹn hò dịp nào đấy sẽ gặp lại nhau.
Rồi tôi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời bất ngờ mưa rất lớn. Anh không thể về. Và mọi chuyện như một sự sắp đặt của ông trời.
Sáng hôm sau khi vừa thức dậy, em gái và chị bạn cùng phòng đã tra khảo tôi bằng loạt câu hỏi:
- Nào, gã đấy sao em? - Đi xe gì chị? - Cao to, đẹp trai không? - Nghe bảo trai Phú Thọ ghê gớm lắm đấy...
Tôi cười ngất.
- Cao to ghê gớm gì, người bé tẹo lại còn lùn tịt. Đứng đến cổ thôi đây này. Trông buồn cười bỏ xừ ra. Nói chuyện thì vô duyên. Giọng thì như vừa dậy thì bị vỡ giọng í.
Cô em chêm vào:
- Haha, nhưng đẹp trai không?
- Đã nhìn rõ mặt đâu mà biết. Được cái dùng nước hoa gì í, ngồi sau thơm cực. Về quê rồi, thôi đừng nhắc nữa.
Cả phòng cười ngất.
Rồi mọi người chuẩn bị đi làm. Tôi thoáng bâng khuâng nhưng cảm giác qua nhanh và xem như một cuộc gặp gỡ bình thường của những kẻ lãng du.
Tôi cũng chẳng còn là kẻ lần đầu rung động, tôi đã từng trải. Sau khi chia tay tình đầu, tôi rời xa quê, ra thủ đô với quyết tâm bỏ hết tất cả quá khứ sau lưng. Trước ngày gặp anh, tôi đã từng là kẻ bất cần, buông xuôi, chỉ biết ngày đến công ty, tối về cắm đầu vào máy tính với mấy trò không mục đích.
Mái tóc dài tôi cắt phăng thành cái thể loại không biết gọi là mốt gì. Đến nổi em gái tôi còn bảo nhìn như người bị bệnh đang xạ trị. Có lần về quê, nhìn thấy tôi, mẹ còn quay mặt đi rồi nặng lời:
- Mày đi luôn đi, khi nào tóc mọc lại hãy về.
Không bao giờ tôi quên quãng thời gian ấy. Tất cả trở về con số 0, trống rỗng, chới với. Tôi không còn niềm tin vào cái điều mà người ta gọi là chân tình, là sống chết có nhau.
Mọi mối quan hệ lúc ấy chỉ khách sáo, xã giao. Bạn bè, em gái đều có đôi, tối đến lại hẹn hò, trong phòng lúc nào cũng xập xình nhạc nhẽo. Riêng tôi như kẻ lạc lõng, không thích nghi cũng không xa lánh. Đến quần áo, phấn son cũng chẳng buồn thay đổi, như con nhà quê nửa mùa.
Trong lòng tôi tự biết gặp anh cũng chỉ là một chút tò mò về con người đã giết thời gian cùng mình trong thời gian qua trên mạng.
Tôi nhớ có một lần, giờ nghỉ tại công ty, tôi dùng số điện thoại bàn gọi vào số anh. Anh cầm máy, chưa cần nghe ai ở đầu dây nói gì, đã nhẹ nhàng:
- Em à?
Tôi dập máy luôn rồi từ đó mặc định anh đã có một cô gái nào đấy, là người yêu và thường xuyên gọi điện cho anh bằng đầu số 04. Thế nên cuộc gặp gỡ hôm qua chả có ý nghĩa gì.
Mọi việc trở về bình thường.
Tôi đi làm, trời mưa tầm tả. Buổi trưa nhận được tin nhắn của anh:
"Anh vừa ngủ dậy, mưa to quá, chắc không về được rồi em à. "
Như kiểu thân quen nhau lắm. Có lẽ đấy là cách anh nói chuyện với tất cả các cô gái. Bao giờ cũng kèm theo câu "Em à" nghe ấm áp.
Tôi trả lời qua loa:
" Ừ, thế anh dậy đi ăn đi, tạnh mưa rồi về".
Ngày hôm ấy, mưa tận tối.
Vừa đi làm về, đang mệt không muốn làm gì, cơm còn chả buồn ăn, thì anh gọi:
- Em ơi mưa anh không về được, đang về được, đang đi ăn vịt bên Linh Đàm với bạn, em rảnh không anh qua đón đi ăn.
Cái giọng nghe rất là ghét. Toàn âm bass, chả tí cảm xúc nào.
- Đông không ạ, giống hôm qua là em không đi đâu.
- Có hai thằng bạn thân nhất của anh thôi, một thằng béo, một thằng gầy thôi. Em đừng sợ ( kèm điệu cười đểu ).
Nghĩ ở nhà một mình cũng chán. Hai người cùng phòng đều đi hẹn hò rồi, cũng không muốn anh phải đón nữa, tôi đồng ý rồi bắt taxi qua Linh Đàm.
Đến nơi, quán Nhung Hiền 2, thấy anh cùng hai anh bạn tối qua đã chờ sẵn, đúng là một gã cao to, một gã còi ngang cơ anh.
Giờ mới nhìn rõ mặt, anh có gương mặt dễ nhìn, mũi cao nhưng bị gãy đoạn nối với trán trông buồn cười. Miệng cười tươi nhưng răng đem sì ám khói thuốc lá.
Chào hỏi linh tinh, rồi tôi cứ cắm đầu vào đĩa khoai tây rán.
Anh dừng chuyện hỏi:
- Sao em ăn lắm khoai thế, anh gọi cho em đĩa nữa nhé?
Lại cái giọng điệu vô cùng "duyên dáng" đây rồi. Rõ là ngượng. Mà đúng thật, đĩa khoai hết vèo lúc nào tôi cũng chả để ý.
Tôi vênh váo cố che cảm giác "thốn":
- Thôi em no rồi.
Hai anh bạn cười rũ rượi, làm tôi chỉ muốn độn thổ.
Ăn xong, chúng tôi ra công viên uống trà đá. Tôi bắt đầu bắt nhịp nói chuyện. Anh nhìn tôi, trêu chọc như hai đứa quen thân nhau lâu lắm rồi.
Một anh bạn cắt ngang:
- Hai đứa mày yêu nhau đấy à. Nhìn nhau tình tứ thế, hay bọn tao về trước nhá.
Tôi thoáng ngại và lúng túng nghĩ không hiểu sao hai đứa lại thế. Anh cũng chợt ngượng, vô duyên nói:
- Xấu thế này ai thèm yêu!
Anh nói xong rồi cười ngặt nghẽo.
Ngậm bồ hòn, vẫn vẻ mặt tự nhiên tôi cũng cười theo. Lòng ấm ức.
Rồi anh cầm tay tôi, chẳng hiểu sao tôi không muốn rụt lại.
Anh bảo ông bà ngoại anh gốc xứ Thanh rời quê đi tìm vùng đất mới. Tôi thoải mái hơn với cảm giác đồng hương.
Rồi anh kể bố anh làm bảo vệ cho ngân hàng, mẹ anh thu mua phế liệu, cuộc sống bình thường. Tôi thấy gần gũi với anh hơn.
Gần khuya, chúng tôi chia tay nhau về. Anh có vẻ bịn rịn, tôi cũng nao nao trong lòng. Chẳng lẻ 25 tuổi còn bị sét đánh?
Về đến phòng, hai đứa lại nhắn tin. Tôi chúc ngày mai anh về bình an, sẽ gặp lại nếu có cơ hội. Không một lời tình tứ, không tán tỉnh.
Tôi không nghĩ nhiều lắm rồi chìm vào giấc ngủ.
Và ngày mai anh về quê.