Chỉ cần một người hiểu em trong đời
Phần một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới
Phần một: Tự truyện vợ chồng chưa cưới
Chuyện tình qua mạng
Năm ấy, lang thang trên một diễn đàn, tôi thấy một anh chàng có cái status rất điệu: Buồn ơi, tớ là Khóc đây.
Tôi ngẫu hứng chen vào: Khóc ơi, tớ là khăn Mùi-soa đây.
Rồi chúng tôi làm quen.
Tôi giới thiệu tôi sinh năm 87, đang làm tại Hà Nội.
Anh nói anh sinh năm 85, đang đi làm ở Phú Thọ nhưng rất hay xuống thủ đô công tác.
Chúng tôi xin số điện thoại của nhau, thi thoảng gọi điện, chát chít chuyện phiếm, tuyệt nhiên không có ý đồ tán tỉnh.
Sau này biết anh lưu tên tôi là Còm HN. Còn tôi lưu là Phú Thọ vì chẳng biết anh tên gì.
Một thời gian sau, có một buổi tối tôi nhận được điện thoại của anh:
- Còm à, em ở đâu thế, anh đang ở Hà Nội, định rủ em đi uống nước.
Tôi phân vân: Có nên gặp không, khi tên còn chưa biết, tôi trả lời:
- Em đang ở phòng, vâng lúc nào rảnh thì qua chỗ em, em ở Giải Phóng.
Có lẽ tò mò vì cô gái đã quen suốt một thời gian dài mà chưa gặp mặt, tối hôm ấy 8 giờ anh đến địa chỉ mà tôi nhắn trước đấy.
Tôi lăn tăn, không hiểu anh là ngưti thế nào, qua chát chít chỉ biết anh rất vui tính hài hước nhưng cái chất giọng như vịt đực chả có tí thiện cảm nào. Tôi nhận điện thoại, anh bảo đang đứng đợi ở đầu ngõ.
Cẩn thận lần gặp đầu nên tôi mặc nguyên bộ quần áo công sở màu đen, sơ-vin, xỏ đôi guốc 7 phân thủng thẳng bước ra ngoài.
Ở sát cây cột điện đầu ngõ có hai anh chàng thấp tẹt, đều quần bò, áo phông, một anh ngồi trên con E-bờ-lết, một anh vắt vẻo trên con Nô-vô, hai con xe to uỳnh càng làm cho hai anh chàng càng nhỏ bé. Thoáng giật mình, tôi tiến lại gần chưa kịp nói gì thì một trong hai anh chàng lên tiếng:
- Eo, em ơi sao em cao thế?
( Cả guốc mới có 1m72 thôi mà cao gì! )
Nhận ra chất giọng quen quen, tôi đoán biệt danh Khóc là anh chàng này. Quần bò bó sát, áo phông vàng, 1m59, trông anh như cậu học sinh cấp 3, mỗi điệu cười thì có vẻ là người lớn.
Tôi cười rồi hỏi:
- Ai đèo em đây?
Anh bảo với cậu bạn bên cạnh:
- Mày đổi xe cho tao, xe này thấp quá sợ em ấy mỏi chân.
( Sợ em ấy mỏi chân nhưng anh mới là người đau chân đây này =.= )
Cậu bạn có vẻ hiền lành, theo lời anh ngay, rồi chúng tôi rời đi.
Ngồi sau xe anh, tôi cao hơn hẳn cái đầu. Chúng tôi hỏi tên nhau, rồi anh bảo đến quán cà phê có bạn bè anh đang đợi sẵn. Tôi ngồi sau im lặng không nói gì, trong lòng có chút bất an.
Bỗng có một xe máy hình như nhầm lẫn mà rẽ trái nhưng chú ấy lại bật xi nhan phải, làm anh suýt đâm vào xe, anh gọi với theo cáu kỉnh:
- Ông kia, ông đi kiểu gì thế hả? Muốn chết à?
Tôi giật mình, bất ngờ, sao với người lớn tuổi mà anh phản ửng như vậy.
Chú kia dừng xe đáp lại:
- Ơ tao già rồi sao mày chửi tao.
Tôi bật cười với đoạn đối thoại của hai người đàn ông này.
Đến đèn xanh đèn đỏ, anh bảo kiếm chỗ đổ xăng rồi châm điếu thuốc hút. Anh quay sang tôi hỏi một câu mà đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai mỗi khi tìm về kỷ niệm:
- Em làm điếu cho đỡ hôi mồm.
Đến mức này thì không còn gì để nói, lúc anh vào đổ xăng, tôi gọi điện cho em gái bảo giả vờ giục tôi về có chuyện gấp. Cô em chép miệng:
- Thôi chị giữ phép lịch sự uống nước đi rồi về.
Tôi gần như khó chịu và miễn cưỡng theo anh vào quán cà phê.
Xuống xe anh nói:
- Để anh đi trước chứ đi với em cao thế này ngại chết được.
Rồi anh đi rất nhanh, tôi nửa muốn theo nửa muốn bỏ về. Đang phân vân thì anh gọi bảo lên tầng 3.
Bước vào, đã thấy anh ngồi giữa đám đông toàn con trai có vẻ cao lớn hơn anh. Cả đám quay sang nhìn tôi rồi chào chị, chào em loạn cả lên. Tôi bất giác nghĩ chẳng lẽ anh ta là xã hội đen. Thôi kệ, đã đến rồi thì vào.
Bước vào quán, tôi ngồi cạnh anh, lia mắt nhìn quanh, quán cà phê kiểu hát cho nhau nghe đã đông kín người. Bạn bè anh có vẻ rất quý mến anh và đều tò mò về cô gái hôm nay anh dẫn đến.
Mọi người cười nói vui vẻ, anh giới thiệu qua loa rồi gọi nước cam cho tôi. Tôi hơi bất ngờ vì anh vẫn nhớ có lần tôi nói chỉ thích uống cam nóng.
Anh vui vẻ đúng như con người tôi biết chứ không phải kẻ sỗ sàng vừa nãy. Tôi lấy lại tâm trạng và chọn bài hát. Chưa kịp uống ly cam nóng thì có hai cô gái đến ngồi cùng nhóm. Vẻ mặt anh có chút lúng túng. Hình như mọi người đều biết hai cô gái ấy.
Bất giác anh cầm tay tôi, rồi nói nhỏ:
- Em vờ làm người yêu anh nhé!!
Tôi giật mình, nhưng nhìn ánh mắt anh có vẻ rất khẩn thiết. Tôi gật đầu rồi im lặng theo ý anh.
Anh quàng tay qua eo tôi rồi nhìn một trong hai cô gái vừa đến nói:
- Đây là Thảo, người yêu anh, bọn anh yêu nhau được ba tháng rồi.
Tôi đẩy anh ra vì cảm giác không thoải mái, anh lại nói thầm:
- Giúp anh một chút, cô ấy là người yêu cũ của anh.
Tôi ngước lên, vẻ mặt cô gái ấy nặng trĩu, mắt chực khóc.
Thôi thì đã đồng ý thì giúp đến cùng. Tôi ngồi sát lại anh rồi mỉm cười với người con gái ấy. Nụ cười của cả hai đều rất gượng gạo.
Không khí chùng xuống vì có lẽ ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một cô bạn gái trong nhóm có vẻ không ưa tôi vì người yêu cũ của anh bắt đầu rưng rưng nước mắt. Có lẽ họ quen biết nhau.
Tôi chợt thấy có gì nghẹn ở cổ. Tôi hiểu cảm giác trong cô ấy lúc này.
Rồi dường như cảm thấy không tiện, một lúc sau cô ấy ra về.
Tôi ngồi xa anh rồi hỏi:
- Sao phải làm như thế chứ?
Anh cảm ơn tôi rồi bảo sẽ có một lúc nào đấy kể cho tôi nghe về câu chuyện tình ngang trái của anh với cô ấy.
Tôi gật gù rồi cũng quên ngay, quay lại nói chuyện với mọi người.
Anh hát hay và rất say sưa, như chẳng có chuyện gì xảy ra, tay vẫn nắm tay tôi. Một cảm giác rất khó tả gợn lên trong tôi.