An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 81: Khu rừng vắng vẻ
Sau khi được Kurune giúp trấn tĩnh lại, giờ tôi đang ở một mình trong nhà kho.
Tôi kéo cái rương được giấu kĩ nhất ra, bên trong nó chính là thanh kiếm Mithril mà tôi từng luôn tự hào.
Gỡ miếng vải bọc ngoài, phần lưỡi sáng bóng lộ ra.
Hai tháng trước, sau khi cứu Flora khỏi con Gấu đỏ, tôi đã bảo trì và cất giữ nó cẩn thận nên không có hư hại gì cả.
Nhìn vào lưỡi gươm sáng bóng, thứ đã từng là biểu tượng của tôi trong những trận chiến. Tôi cảm thấy giờ chính là lúc phải đối diện với hậu quả từ hành động trước đây của mình.
Dù đã rời đi, nhưng tôi quyết định không trả lại thanh kiếm và giữ nó như một kỉ niệm cho riêng mình. Nhưng tôi cũng không ngờ, chính nó giờ lại là biểu tượng cho những trận chiến không hồi kết, mặc cho tôi đã tìm cho mình một cuộc sống riêng.
Cảm giác ấy tôi đã trải qua từ khi chỉ là một thằng nhóc vừa biết nhận thức về cuộc sống. Tuy nhiên, đến giờ, khi đã từ bỏ cuộc đời của một Mạo hiểm giả và sống như một thường dân, có lẽ tôi sẽ không cần tới nó nữa.
Chuyện như thế này xảy ra là vì một phần mềm yếu nào đó trong trái tim tôi.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi thảo luận đàng hoàng với nhà vua và quý tộc để trả lại nó và rời đi công khai.
Nhưng giờ mới thấy hối hận thì đã quá muộn.
Thứ duy nhất tôi có thể làm lúc này là dùng nó để cứu Flora.
Khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ giải quyết chuyện với VƯơng quốc một lần và mãi mãi/
Đó là tất cả những gì tôi đang nghĩ lúc này.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi mặc lại bộ đồ đi săn của mình và quấn lại tấm vải lên lưỡi kiếm và dắt nó ra sau lưng.
-... OK, đi thôi"
Tôi vẫn sẽ phải cẩn thận bọc thanh kiếm vào tấm vải. Ở đây, nếu tôi đi lại với một thanh kiếm lớn trên lưng, nó sẽ khiến mọi người hoảng sợ.
Tuy nhiên, khi đến địa điểm mà Zoack đã chọn là khu rừng phía nam, đó là một nơi vắng vẻ nên tôi không cần kiêng nể chuyện đó.
-Anh đã sẵn sàng chưa?
Khi tôi ra khỏi nhà, Kurune xuất hiện với bộ áo choàng và cây trượng của mình.
Mái tóc cột đuôi ngựa tung bay trong gió.
-Ừm, anh sẽ đến đó.
-Anh thực sự đến đó một mình sao? Chẳng phải tốt hơn nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện hai người và lấy lợi thế đó giải cứu Flora sao?
Kurune nói ra những gì cô ấy đang nghĩ.
-Không được. Anh không thể biết tên Zoack đó sẽ giở trò gì. Anh muốn nhờ em cảnh giới xung quanh và bảo vệ an toàn cho dân làng.
Đó là Zoack, hắn là kẻ đã sát hại không biết bao nhiêu người, bao gồm cả những người từng là đồng nghiệp của tôi. Nếu tôi có mệnh hệ gì thì không nói, nhưng sau đó, chưa biết hắn sẽ làm gì với ngôi làng này và những người dân vô tội ở đây.
Tôi không muốn mang xung đột và tàn sát vào một ngôi làng yên bình không có khả năng tự vệ.
Vì thế tôi sẽ nhờ Kurune cảnh giác xung quanh và giữ mọi người tránh xa khỏi nơi đó.
-V...vâng...
Khi tôi nói như thế, Kurune trả lời sau khi suy nghĩ một lát.
Nhưng cô ấy vẫn nhìn vào tôi với một chút khó chịu
Với bản tính của mình, tôi không nghĩ cô ấy sẽ chịu đứng ngoài sau khi tìm kiếm kẻ địch khác xung quanh và cảnh báo dân làng.
-Anh được bảo phải đến một mình, nên sẽ rất nguy hiểm nếu có ai đó khác xuất hiện. Tốt hơn em không nên can thiệp, nhé.
-Em biết rồi, việc của em là tìm ra những kẻ tấn công khác nếu có và giữ mọi người trong làng tránh xa khỏi đó, đúng không?
Bị tôi nắm đúng suy nghĩ, Kurune chỉ biết cúi đầu.
-Nhưng nếu lỡ anh hay Flora có bị thương thì hãy để em trị thương cho cả hai, nhé..
-Ừm, nếu có chuyện đó thì anh sẽ nhờ em.
Tôi không muốn tưởng tượng đến viễn cảnh đó lúc này, nhưng đó cũng hoàn toàn là thứ có thể xảy ra.
-Um...gương mặt và giọng nói của anh đáng sợ quá...
-Ừm...xin lỗi...
Có lẽ tôi vẫn không thể giấu được cảm giác đàn áp mà mình đang phải đối mặt.
Khi tôi cố hít thật sâu để giảm sự căng thẳng, Kurune mỉm cười.
-Hehe, Aldo-san thực sự yêu Flora.
-Giờ là lúc nào rồi em còn đùa anh nữa.
Tôi sắp phải quyết chiến nên không còn tâm trí đâu để đùa cợt nữa.
Hình như cũng đoán ra suy nghĩ của tôi, Kurune không cười nữa.
-Vậy thì, chúng ta đi chứ?
-Ừm...
Với giọng nói của tôi như một tín hiệu, tôi và Kurune bắt đầu xuất phát.
Dù rất tin tưởng vào tốc độ của mình, nhưng tôi cũng cảm thấy sức của mình đã không còn như xưa.
Ở phía sau, Kurune cũng theo sát
Nó không phải là chuyện quá đáng ngạc nhiên vì sau cùng cô ấy cũng là một pháp sư hạng A.
Đối thủ của chúng tôi thường xuyên là những con quái vật mạnh mẽ. Nên ngay cả khi có đỡ đòn tiên phong, không ai có thể dám chắc mình không trở thành mục tiêu
Vì thế tất cả chúng tôi đều phải trang bị cho mình những kĩ năng và luyện tập thể lực đều đặn.
Với một pháp sư, bạn chỉ có thể đứng yên thi triển phép thuật khi chắc chắn mình sẽ tiêu diệt được mục tiêu trong lần phát động đầu tiên, còn nếu không, hãy cố mà trang bị cho mình khả năng vừa di chuyển vừa tấn công để tự bảo vệ.
Nói thì dễ nhưng làm thì không đơn giản như vậy.
Và đó cũng là lý do mà Kurune có được khả năng như bây giờ,.
-Em vẫn vậy, nhưng có vẻ anh đã chậm đi nhiều nhỉ?
-Được như thế này là vẫn còn may đấy. Cơ thể anh giờ không còn thích hợp cho việc đó nữa. Chưa kể là đã lâu không luyện tập.
Gần đây, nhờ thường xuyên đi săn,tôi đã có lại một chút cảm giác trước đây. Nhưng nó vẫn chưa thể đủ để tôi lấy lại được phong độ ngày trước.
Tôi và Kurune tiếp tục đi về phía nam. Số người gặp trên đường cũng thưa dần đi.
Trên những cánh đồng, cả người lớn và trẻ con đều đang cùng làm việc. Khi nhìn thấy chúng tôi, họ vẫn nở một nụ cười ấm áp như thường lệ.
Sau đó, khi những cánh đồng kết thúc, chúng tôi cũng không gặp ai nữa.
Ở phía nam có rất ít người trong làng vì không có nhiều nhà cửa hoặc đồng ruộng ở đó.
Đặc biệt là trong khu rừng xung quanh, nơi cây cối phát triển dày đặc, không có ai sống ở đó cả.
Đó là một nơi đặc biệt cô đơn giữa Nordende này.
Đến cạnh một bụi cây, tôi bắt đầu thay đồ.
-Để em kiểm tra xung quanh
-Ừm, phiền em nhé.
Khi tôi trả lời, Kurune bắt đầu di chuyển và xem xét các khu vực xung quanh. Ngay cả khi Zoack có biết việc Kurune đi cùng tôi, chia nhau ra ở đây cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đã lâu lắm rồi tôi không sử dụng lại những món đồ này.
VÌ tôi là một tiên phong thiên về tốc độ, nên trang bị của tôi bao gồm cả giáp đều có trọng lượng không quá lớn.
Chúng chỉ đủ bảo vệ những nơi hiểm yếu một cách tối thiểu như ngực, chân, cánh tay và vai.
Sau khi kiểm tra lại một lượt, tôi tra thanh kiếm Mithril vào bao, dắt vào thắt lưng và bắt đầu di chuyển vào rừng.
Trong rừng, những hàng cây rậm rạp xếp hàng, cành cây và lá che kín ánh mặt trời khiến tầm nhìn bị giảm đi đáng kể.
Bước vào một khu vực tối tăm như vậy, bản năng thợ săn của tôi cần phải được sử dụng thật chính xác.
Kẻ mà tôi sắp đối mặt là một con người, nhưng hắn còn nguy hiểm hơn cả quái vật. Không thể mất cảnh giác được.
Bên trong khu rừng, ngoài tiếng bước chân của tôi và cành lá xào xạc, không có một âm thanh nào khác, cứ như không có dấu hiệu của sự sống vậy.
Cẩn thận quan sát xung quanh, tôi chợt nhận thấy có những dấu vết lạ trên nền đất.
Đó là một dấu vết mờ nhạt, nhưng nó chỉ mới được hình thành gần đây thôi.
Dấu chân đó chắc chắn là của hắn...
Vậy còn Flora thì sao?
Không...có thể đó chỉ là cái bẫy của hắn mà thôi.
Những cành câyvà tán lá đung đưa nặng nề như làm tăng thêm sự căng thẳng của tôi.
GIờ tôi không còn tâm trí đâu để nghĩ đến bẫy nữa, sự an toàn của Flora là quan trọng nhất.
Trong khi tự nhủ như vậy, tôi bắt đầu lần theo dấu chân.
Dẫu biết rằng mình phải thận trọng, nhưng cứ nghĩ tới việc an nguy của Flora, hai chân tôi lại càng bước nhanh hơn
Trong tâm trí của tôi, giờ đang là một mớ bòng bong rối loạn với sự lo lắng, tức giận và hối hận.
...Flora, làm ơn hãy bình an...
Vừa đi, tôi vừa lẩm nhẩm cầu nguyện như vậy.
Đột nhiên, tôi phát hiện một âm thanh lạ...
GIữa khoảng rừng này, đó chắc chắn là âm thanh của một con người.
Ngay lập tức, tôi đổi hướng di chuyển về phía nó.
Sau đó, những bụi cây ngày càng trở nên mỏng dần và một chút ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu sáng con đường dưới chân.
Đi thêm một đoạn nữa, tôi thấy một vùng không hề có cây cối.
Một bãi đất trống giữa khu rừng.
Ở đó có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng khoanh tay.
-Cuối cùng ngươi cũng đến, Aldred.