An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 80: Flora mất tích
Sau cuộc trò chuyện trong vườn hoa, hai chúng tôi quyết định quay về trước khi trời tối.
-Flora, anh về rồi đây.
Tôi mở cửa bước vào và gọi lớn, nhưng hình như không có ai trong phòng khách.
-Flora?
Chuyện này thật kì lạ, thông thường thì ngay sau đó cô ấy sẽ xuất hiện với một nụ cười kèm theo “Mừng anh đã về”
Nó đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của chúng tôi.
Kurune nhìn quanh rồi cũng lên tiếng.
-Có khi nào cô ấy ra ngoài hay đi vào trong phòng ngủ làm gì đó không?
-Ừm, cũng có thể, nhưng trên bếp vẫn còn đồ ăn đang nấu dở, nên chắc cô ấy sẽ quay lại sớm thôi.
Trên bếp vẫn còn đang có rất nhiều thứ bừa bộn cho thấy Flora đang nấu ăn.
Nồi súp với vài nguyên liệu bên trong và rau đã thái trên thớt.
-Nếu vậy chúng ta ngồi đây và chờ một chút.
-Vâng... Để em pha trà cho.
Khi tôi nói thế, Kurune mang dép và bước vào ngồi trên sofa.
Flora đã ra ngoài với vị khách nào đó trong khi đang nấu ăn sao?
Dù không biết vì sao, nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng bồn chồn kinh khủng. DƯờng như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
Trong lúc Kurune pha trà, tôi thử vào phòng ngủ để tìm Flora.
Nhưng không có ai ở đó cả, cũng không có dấu hiệu là trước đó có người, chăn vẫn được gấp gọn, gối xếp ngay ngắn.
Đóng cửa phòng ngủ và đi kiểm tra các chỗ khác trong nhà, nhà kho, nhà tắmvv... nhưng vẫn không có dấu hiệu nào của Flora cả.
Rốt cuộc, Flora dường như đã đi ra ngoài cùng với một vị khách bất ngờ nào đó trong khi đang nấu ăn.
Dù lẩm bẩm như vậy để tự trấn an, tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng vì một lý do nào đó
-Anh vẫn chưa thấy Flora sao? Trên bàn có để lại cái gì đó như là ghi chú này, có lẽ là của cô ấy chăng?
Đóng cửa nhà kho lại, tôi nghe thấy tiếng Kurune từ phía ngoài.
-Nghe rồi, anh sẽ quay lại đó giờ đây.
Có lẽ vì đột nhiên phải đi nên Flora đã để lại ghi chú cho tôi.
Tôi thật cả nghĩ và thiếu kiên nhẫn mà.
Với một nụ cười cay đắng trong tâm trí, tôi trở lại phòng khách, Kurune cũng đang ngồi đó với một tờ giấy
Tôi nhặt lấy mảnh giấy và mở nó ra.
Từ trong tờ giấy, một vật gì đó màu vàng rơi xuống nền nhà.
-Cái gì đây? Là tóc sao?
Nghe đến đó, tôi bỗng cảm thấy lo sợ.
Cúi xuống nhặt lên thứ đó, tôi nhận ra đó chính là một mớ tóc.
Những lọn tóc vàng óng mượt dễ dàng trượt qua những ngón tay, màu sắc và sự phản chiếu này, cảm giác này nữa, tôi đã chạm vào nó rất nhiều lần.
-... ... Đó là tóc của Flora
-Thật sao? Nhưng sao lại có một thứ như vậy ở trong đó?
Có lẽ lời giải thích sẽ nằm trong mảnh giấy
Trong khi chưa kịp hết ngạc nhiên, tôi lại lật mảnh giấy ra và đọc nội dung trên đó.
(Sát Long Giả Aldred. Ta đang giữ người phụ nữ của ngươi. Hãy chuẩn bị và đi đến khu rừng vắng phía nam một mình. Ta đợi ngươi ở đó cho một trận quyết đấu. Đừng có dại mà nói với ai khác, ngươi sẽ phải đến đó nhặt xác cô ta đó. –Zoack)
-Cái này...
-Đây là ... ...!"
Nhìn vào nội dung tờ giấy, cả tôi và Kurune đều thốt lên kinh ngạc.
Không nghi ngờ gì nữa. Flora đã bị bắt cóc.
Những việc này chỉ có đám Hắc Hội mới dám làm thôi.
-Zoack.....
Tôi chợt lẩm nhẩm cái tên đó với một giọng lạnh lùng đáng sợ.
Tôi biết hắn, một kẻ làm việc cho Hắc Hội, hắn sẵn sàng nhận đủ mọi loại việc, từ hộ tống ông trùm, điệp viên,cướp bóc, giết chóc, ám sát. Trong đó, việc ám sát chính là thứ mà hắn tự hào nhất
Công việc đó cần một sự bảo mật, chuẩn bị cẩn thận, và tất nhiên, kĩ năng để giao chiến với những cá nhân khác.
Đối thủ của hắn có thể là bất kì ai, lính đánh thuê, vệ sĩ, mạo hiểm giả....
Vì thế mà hắn đã hình thành một bản năng chiến đấu cho mình, không, đúng hơn, hắn bị ám ảnh bởi ham muốn chiến đấu.
Khi Flora bị bắt cóc bởi một gã như vậy, tôi không thể biết chuyện gì có thể xảy ra với cô ấy.
Nghĩ về điều đó, trong đầu tôi xuất hiện một cảm giác tức giận khủng khiếp với hắn./
Tôi chợt nhận thấy rằng cơ thể của mình đang dần trở nên kích động và mất kiểm soát.
Vò nát tờ giấy trong tay, tôi ném nó vào một góc và quay lưng bước ra phía cửa.
-Aldo-san! Bình tĩnh nào!"
Nhưng ngay sau đó, Kurune đã theo kịp và kéo tay tôi lại.
Vì đang phải đối diện với tình thế người thân yêu của mình gặp tai họa, giọng nói của tôi trở nên hung hãn hơn bình thường.
-Flora bị bắt cóc, em nghĩ anh có thể bình tĩnh nổi sao?
-Đó là lý do khiến anh càng phải bình tĩnh. Anh định cứ thế này đến chỗ Zoack sao? Với không một tấc sắt trong tay, anh nghĩ mình có thể cứu được Flora sao? Hãy bình tĩnh một chút đi.
-Ngay từ đầu, Flora bị như vậy không phải là do em hay sao? Chắc chắn tên đó đã bám theo em từ Vương quốc đến đây....
-....
Tôi hét lên những lời đầy giận dữ. Nhưng khi nhìn vào sự im lặng của Kurune, tôi bỗng giật mình tỉnh lại.
Những gì tôi vừa nói là những lời trách móc hoàn toàn vô căn cứ.
-Em xin lỗi...xin lỗi vì đã bỏ trốn mà không nghĩ đến trách nhiệm hay hậu quả mà mình có thể gây ra....không, em xin lỗi vì đã đe dọa tới mạng sống của anh và những người thân của anh...
Nhìn nụ cười chua chát trên mặt Kurune, tôi mới cảm thấy mình là người có lỗi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, niềm tin của những người bạn cũ vào tôi sẽ bị phản bội.
Tôi không thể trách ai được trong chuyện này ngoài tự trách chính mình, tôi phải xin lỗi.
-Anh xin lỗi...Kurune...vì đã nói những điều như thế.
-Không sao, khi anh lo lắng cho người thân yêu của mình thì những hành động như vậy là lẽ tự nhiên thôi, đúng không?
-Nhưng tất cả cũng là vì anh đã bỏ đi mà không nói gì với Vương quốc.
-Vâng, nhưng em cũng thế mà. Nào, giờ thì ngồi xuống đây rồi chúng ta từ từ bàn đã.
Cơ thể tôi như chẳng có chút sức lực nào và bị Kurune đẩy ngồi xuống ghế.
Đúng vậy, Kurune luôn như thế này.
Cô ấy luôn là người giữ được cái đầu lạnh, khi những tên đàn ông trong nhóm Black Silver của chúng tôi xảy ra mâu thuẫn hay làm điều gì đó quá khích, Kurune luôn là người giữ cho cả nhóm được bình tĩnh.
Đã không biết bao nhiêu lần, nhờ sự bình tĩnh đó mà cả nhóm mới thoát khỏi hiểm cảnh.
Còn tôi, dù là trưởng nhóm, từng là người lãnh đạo, nhưng trong một phút mất tự chủ, tôi đã làm tổn thương cô ấy...Tôi thực sự không phải là một người lãnh đạo đáng để cô ấy tin cậy.
Tuy nhiên giờ tôi hiểu, xin lỗi cũng chẳng để làm gì.
Điều quan trọng là phải bình tĩnh để tìm cách giải quyết.
-Kẻ bắt cóc là Zoack, một thành viên của Hắc Hội ở Vương quốc sao?
-Ừm, rất có thể hắn nhận yêu cầu đó từ một quý tộc.
Tôi biết rằng một số quý tộc có âm thầm làm ăn với đám Hắc Hội.
Nếu có ai đó muốn đưa tôi trở lại đó nhiều nhất, thì đó chắc chắn là một trong số các quý tộc.
Họ cần có tôi để gia tăng ảnh hưởng của mình với những quý tộc khác.
-Nhưng nếu chỉ để mang anh trở lại, chẳng phải hơi buồn cười khi bắt cóc Flora rồi lại nói anh chuẩn bị quyết chiến sao? CHẳng bằng lừa anh đến chỗ nào đó rồi bắt gọn là xong sao?
Chắc chắn rồi. Thật kỳ lạ khi hắn lại bảo tôi chuẩn bị cho trận chiến trong khi muốn bắt tôi về.
Nếu muốn suôn sẻ, làm theo cách của Kurune có khi còn hợp lý hơn.
-Hắn có ý đồ gì khác sao?
-Có lẽ...anh nghĩ hắn chỉ đơn giản là muốn đấu với anh để trả thù. Trước đây anh và hắn đã từng đấu với nhau trong một nhiệm vụ hộ tống quý tộc mà.
Đó là một chuyện khi tôi vừa mới trở thành một mạo hiểm giả hạng A. Khi đó tôi đã nhận một nhiệm vụ hộ tống một quý tộc có nguy cơ bị ám sát bởi Hắc Hội. Và đó cũng là lúc tôi đối đầu với Zoack
-Em không biết vụ đó đấy, thế kết quả thế nào?
-Sau khi bị anh chém trúng vào mắt thì hắn đã bỏ chạy.
Tôi vẫn còn nhớ như in gương mặt hắn khi đó, mặc cho máu đang túa ra từ vết chém, hắn vẫn cười man dại.
-Với lại....
-Với lại?
Kurune nhìn tôi khi đột nhiên tôi nhớ lại chuyện đó.
-Anh có nhớ là hắn đã gặp anh một lần nữa vào hôm Vương quốc đang tổ chức lễ hội, nhưng sau đó anh đã không đáp lời hắn mà bỏ đi...
-Đó chính là lý do hắn bám theo anh đấy.
========
Trans: Thực ra trong chap hôm qua mình đã cố tình làm thiếu 2 dòng cuối của TG Nội dung 2 dòng cuối thế này:
"Tôi không giỏi viết về cảnh chiến đấu cho lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng hết mình~
Ngoài ra, để đảm bảo an toàn (cho tôi và anh bạn nào đó sẽ dịch cái này) tôi sẽ nói luôn là chỉ có bắt cóc làm con tin thôi chứ không có Rape hay NTR gì đâu nhé"
Trans: Sensei thật là bá đạo, đoán được cả tình cảnh hôm nay của của thằng cháu phương xa ( ̄Д ̄);;