An A-Ranked Adventurer’s “Slow-living”
Chương 122: Những lời thân thương
Chia tay Kyle và gia đình Loren, tôi lên đường trở về nhà.
Mặt trời đã dần khuất sau đường chân trời và bầu trời nhuộm một màu đỏ hổ phách.
Giờ thì chắc là không còn thời gian để săn bắn nữa. Trời sắp tối, không chỉ ngọn núi nơi có nhiều quái vật, mà cả khu rừng chúng tôi hay vào để đi săn cũng rất nguy hiểm.
Có lẽ Flora rất lo cho tôi vì đến giờ tôi vẫn chưa về hay có thông tin nào báo về.
Chỉ mới tưởng tượng ra nét mặt lo lắng của cô ấy, tôi đã cảm thấy tim mình như thắt lại.
Rời khỏi trung tâm làng đang tấp nập người trở về vào cuối ngày, tôi đi thẳng theo con đường dẫn ra cánh đồng hoa.
Vì mọi người hỏi han quá nhiều, tôi đành phải chạy thật nhanh để thoát khỏi đám đông.
Đi theo con đường rợp bóng cây, cuối cùng ngôi nhà nhỏ quen thuộc của tôi đã hiện ra trong tầm mắt.
Vì đã chạy hết tốc lực, nên thời gian trở về nhà của tôi nhanh hơn bình thường, dù vậy vẫn còn một quãng ngắn nữa mới thực sự tới nơi.
Có hơi vội, nên tôi quyết định không đi theo con đường mòn mà rẽ cỏ đi thẳng về phía nhà. Ở đó, trước hiên nhà, tôi thấy Aisha và Flora đang ngồi.
-Ổn thôi mà, dù không có những đồng đội đáng tin cậy đi cùng, Aldo cũng sẽ không thể bị thương bởi mấy con quái vật đó được đâu. Anh ấy dù sao cũng là một cựu A rank, hiểu chứ Flora.
-Um…cái đó mình biết, nhưng sao giờ này rồi mà anh ấy chưa về? Đáng nhẽ ra anh ấy phải về rồi chứ? Không lẽ…không lẽ anh ấy cũng bị thương như Loren-san….
-Mình biết là cậu rất lo sau khi thấy vết thương của Loren, nhưng đừng suy nghĩ bi quan quá như thế. CHắc là do họ săn được nhiều nên mất nhiều thời gian hơn để mang được chúng về thôi. Việc đó khá là phức tạp và vất vả mà.
-Vậy sao…?
Flora nói và nhìn ra cánh đồng hoa với vẻ lo lắng, trong khi Aisha mỉm cười trìu mến nhìn cô bạn thân của mình.
Rốt cuộc, cô ấy đúng là đang rất lo lắng cho tôi.
Nghe cuộc nói chuyện của họ, tôi không thể kìm được mà lên tiếng từ xa.
-Flora!!
-Đó là…giọng của Aldo…Aisha…anh ấy đâu? Ở đâu?
-Rồi, bình tĩnh đã nào. Mình không biết đó là gì, nhưng không phải là tiếng từ phía cánh đồng hoa mà là từ đằng sau cậu kìa.
-Đằng sau sao?
Nghe lời Aisha nhắc, Flora quay lại nhìn.
Gương mặt buồn bã và lo lắng của cô ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhõm.
Tôi cũng nhanh chân chạy về phía Flora.
-Anh xin lỗi, Flora. Việc đưa Kyle về nhà có hơi mất thời gian một chút. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng…
-Un…em đúng là rất lo lắng, nhưng anh trở về bình an thì tốt quá rồi.
Flora vẫn rất vui vẻ chào đón tôi mà không mảy may nghĩ đến những giây phút lo lắng trước đó.
Dù cô ấy luôn tốt bụng và dịu dàng như vậy, nhưng lần này, tôi thực sự đã có lỗi với Flora.
-Cảm ơn em, Flora. Lần sau nhất định anh sẽ không làm em phải lo nữa.
-Vâng…
Nghe lời hứa của tôi, Flora mỉm cười với đôi chút ngạc nhiên.
-Ehem…hình như tôi bị cho ra rìa rồi thì phải.
Trong khi Flora và tôi còn đang mỉm cười với nhau, Aisha đằng hắng một tiếng.
-Ah, mình xin lỗi, Aisha. Mình không cố ý…
-Được rồi, xem ra người yêu cậu mới là số một chứ không phải người bạn tốt như mình.
Aisha nói nửa đùa nửa thật.
Có vẻ việc tôi và Flora quá gần gũi nhau khiến Aisha cảm thấy khó chịu. Nghĩ lại thì đúng là chúng tôi có hơi quá khi để cô ấy ra rìa như vậy.
-Đừng nói thế chứ! Với mình, Aisha là một người bạn tốt không thể thay thế mà…
-Ahaha, được rồi, mình đùa chút thôi, không cần tỏ ra nghiêm túc vậy đâu.
-Thật sao?
-Ừm, là thật đó.
Với tính cách của Aisha, nếu giận thật, cô ấy sẽ không ngại ngần gây sự với tôi đâu.
Tuy nhiên, lần này có vẻ chỉ là đùa, và chính cô ấy cũng muốn trêu chọc Flora một chút.
Cuộc nói chuyện giữa cả hai khiến tôi vô thức mỉm cười.
-Còn anh nữa, cười cái gì hả? Nếu ngay từ đầu anh chịu chạy về sớm thì tôi đã không phải mỏi mồm an ủi Flora như vậy.
-Ah, cái đó….thực sự xin lỗi.
Đúng như cô ấy nói, tôi cũng phải mang ơn Aisha lần này, nhờ có cô ấy ở bên cạnh mà Flora đã bớt đi sự lo lắng.
-Aisha, cảm ơn cậu đã ở cùng mình, ở lại ăn tối với tụi mình nhé.
-Được mời tất nhiên là mình rất thích, cơ mà mình chưa ngốc đến mức đi làm kì đà cản mũi hai người. Mình sẽ ghi nợ bữa này, lần sau nhé.
Aisha nói vậy rồi quay đầu và đi về hướng Nam.
Dù có hơi thẳng thắn và nóng nảy một chút, nhưng những lúc như vậy, Aisha vẫn luôn đáng tin cậy.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, Flora ngước lên.
-Ah, Aldo-san, Kyle thế nào rồi ạ?
(đây là Kyle trong chap 4 manga :v, một lần nữa tôi nhắc lại, đây là con trai)
-Thằng bé không bị thương, và bọn anh đã cùng nhau hạ gục một con thỏ sừng mà không gặp vấn đề gì. Hiện giờ anh nghĩ là mọi thứ đã ổn rồi.
Tôi không thể nói chắc nỗi sợ hãi quái vật đã được loại bỏ hoàn toàn, nhưng so với việc thằng bé không bao giờ dám vào rừng đi săn nữa thì chuyện này thực sự rất tốt.
Ngoài ra, tôi cũng giúp thằng bé loại bỏ mặc cảm rằng bản thân vô dụng và một ngày nào đó sẽ bị Loren-san bỏ mặc.
-Vậy sao…vậy thì tốt quá…
Flora thở phào nhẹ nhõm khi nghe tôi kể lại mọi chuyện.
Cô ấy đã rất lo lắng cho Kyle.
-À, phải rồi, Aldo-san.
-Sao thế?
Nghe tiếng gọi, tôi xoay Flora một vòng rồi lựa thế ôm eo cô ấy từ phía trước.
Một mùi thơm đặc trưng của làn da thiếu nữ và nước hoa nhẹ nhàng chạm vào mũi tôi, nhiệt lượng từ cơ thể ấm áp kia có thể cảm nhận rõ trong vòng tay tôi.
Nhẹ nhàng, tôi đưa tay lên xoa vào tấm lưng nhỏ nhắn kia và kéo cô ấy lại sát với mình hơn.
Sau vài giây im lặng, Flora, người đang dụi đầu vào ngực tôi, ngước lên và mỉm cười.
-Mừng anh đã về.
-Ừm, anh về rồi đây.
Vẫn là những câu từ quen thuộc mà chúng tôi nói với nhau mỗi ngày.
Nhưng hôm nay, nó khiến tôi ý thức mạnh mẽ rằng, mình có một nơi để trở về.