Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 73: Dường như tôi đã nhìn thấy gì đó
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 73: Dường như tôi đã nhìn thấy gì đó
Chương 73: Dường như tôi đã nhìn thấy gì đó
Một trong số những người lính vừa tới chạy lại chỗ tôi. Nhìn qua trang bị và màu sắc bộ giáp, có thể đoán anh ta là đội trưởng của nhóm này.
-Oh, cậu ta là…..
Gram đột nhiên thốt lên một câu như thể nhớ ra điều gì đó. Bên kia, anh chàng đội trưởng cũng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
-Anh là…
-Eh…gì đấy? Bộ chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?
Ngoại trừ Relix, tôi chưa từng tiếp xúc với bất kì người nào thuộc về Hiệp sĩ đoàn của Vương quốc này.
-Anh không nhớ tôi sao? Chúng ta đã gặp nhau trong vụ [Cuộc chạy loạn] gần đây, tôi là một trong số những người lính đã đến cùng với Anh hùng đấy.
Bố thằng nào nhớ cho được, lúc đó tôi sống chết ra sao còn chả chắc được, hơi đâu mà nhớ mặt người lạ?
Dường như cũng hiểu là tôi không nhớ được mặt mình, anh chàng đội trưởng nhanh chóng chuyển ánh mắt sang vô cùng nghiêm túc.
-….Một lính đánh thuê như anh đang làm gì ở đây vậy? Không phải phía Hiệp hội đã yêu cầu tất cả Lính đánh thuê phải có mặt ở bên ngoài để ngăn chặn đám quái vật sao?
-Thật không may, tôi chỉ là một tên cấp bốn, nên cái lệnh tổng động viên đó không có tác dụng bắt buộc với tôi.
Khi nhún vai trả lời, tôi thấy khóe miệng anh chàng kia hơi nhếch lên và giật giật, chắc là anh ta nghĩ tôi đang cố tình cà khịa đây mà.
Thường thì, tôi sẽ bị họ đánh tím mắt nếu dám buông ra mấy lời trêu chọc kiểu đó. Nhưng giờ là tình huống khẩn cấp, không có thời gian để chấp nhặt ba cái đó.
Vì thế, trước khi anh chàng đội trưởng nổi khùng, tôi lại lên tiếng.
-Anh hỏi tôi đang làm gì ở đây à? Cứ nhìn đi thì thấy. Tôi cũng đang làm công việc của Lính đánh thuê. Tiêu diệt quái vật.
Tôi giơ tay chỉ vào cái xác của con Kobold. Anh ta cũng nhìn theo và tròn mắt.
-Cái này…anh chính là người đã phát tín hiệu sao?
-Anh nhận ra à? Thực ra, tôi không đủ sức làm một mình. Đại khái thì giờ không có thời gian nói chi tiết. Nhưng nhờ các anh giúp tôi được chứ?
-…h…hiểu rồi. Chuyện này đúng là rất bất thường.
Anh chàng đội trưởng trưng ra gương mặt khó hiểu, nhưng có vẻ cũng tin tưởng những gì tôi nói.
-Hình như các anh cũng đã thấy được gì đó?
-…Ừm…trước khi tới đây, chúng tôi đã đụng độ vài nhóm quái vật và thấy vài cái vòng ma thuật kì lạ. Những nhóm khác cũng báo lại hiện tượng tương tự. Và chỗ này cũng thế…
Đội trưởng thông báo tình hình cho tôi.
-Nếu vậy thì tôi sẽ bổ sung cho anh luôn. Dù không chắc chắn lắm, nhưng những thứ này đều do những con quỷ tạo ra.
-Cái đó…..là thật sao? Có vài cấp dưới của tôi đã bàn tán về chuyện đó, nhưng tôi không tin.
Gương mặt anh ta trở nên cực kì nghiêm trọng khi biết tôi đã tự tay giết một con quỷ. Dường như nhóm anh ta không gặp phải con quỷ nào nên họ không tin vào điều đó.
Mặc kệ anh ta vẫn còn đang ngạc nhiên, tôi tiếp.
-Dù sao thì quân đội các anh cũng phản ứng khá nhanh đấy. Ngoài cái này, tôi nghĩ còn một vài vòng ma thuật tương tự tồn tại ở đâu đó nữa trong Kinh đô này.
Dù sao thì đến giờ cũng chưa có thiệt hại nào quá lớn.
-Vậy các anh đã phá được bao nhiêu cái rồi?
-Ừm….b…bốn cái trước khi chúng tôi đến đây. Đó là theo báo cáo của những nhóm còn lại.
-Tôi phá được 6 cái, vậy là có hơn 10 cái cơ à?
Nghe tôi đưa ra con số 6, gương mặt của cả toán lính tái ngắt đi. Thực ra tôi đã phá được chúng trước khi thành hình, nên chẳng phải chiến đấu quá nhiều. Nó chẳng phải điều gì quá kinh khủng đâu.
-Gram, cần khoảng bao nhiêu cái vòng kiểu này để bao quát hết mọi nơi trong Kinh đô này?
-Khoảng 20 chiếc. Nhưng cậu và toán lính đã dẹp được 10 cái rồi. Nếu các đơn vị khác cũng đang săn tìm chúng, sớm thôi, tất cả sẽ bị phá.
Ít ra thì tôi giờ đã có người giúp và không phải chạy chân không khắp kinh đô nữa. Dù vẫn chưa chắc đã an tâm, nhưng chúng tôi đã có thể bình tĩnh tìm kiếm những địa điểm xung quanh để phá những cái vòng còn lại.
-Yukina-samaa…..
-Hm?
Vừa nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi đã thấy một cái bóng trắng lao vào ôm chầm lấy mình. Đó là Mikage.
-Khoan đã, sao em lại chạy tới đây vậy?
Không phải cô ấy đang phải chặn đánh đám quái vật bên ngoài sao? Sao giờ cô nàng lại ở đây? Không chỉ có cô ấy, đằng sau còn có một toán lính đánh thuê khác cũng chạy tới.
-Yukina-sama. Em tới rồi đây.
-C..ch…chờ đã nào…sao đột nhiên em lại chạy về đây?
Tôi vội vàng yêu cầu lời giải thích trong lúc Mikage vẫn đang tỏ ra rất hào hứng.
-Em đã nhìn thấy tín hiệu khói của anh. Bản năng bảo em không được ngó lơ nó.
Mikage mỉm cười tự hào trong khi vẫy nhẹ đôi tai màu bạc.
-Thế còn tuyến phòng ngự ngoài kia?
Mikage là một trong những chủ lực của tuyến phòng ngự. Giờ cô ấy đã bỏ chỗ đó mà chạy đến đây, bên ngoài ổn không vậy?
-Đám quái vật đã bớt đi rất nhiều rồi. Nhóm của Anh hùng cũng đã đến, vì thế em bỏ lại việc ở đó cho họ.
Khoan…từ từ đã….cô ấy thực sự làm thế sao? Tôi khẽ liếc sang và thấy gương mặt của anh chàng Đội trưởng trở nên vô cùng nghiêm trọng/
-T..thế còn mấy người kia?
-Em không biết. Họ cũng chạy theo sau em dù chẳng hỏi han gì cả.
-…..
Mikage quay lại nhìn một lượt đám đằng sau rồi nhìn tôi lắc đầu.
-Có lẽ vì Mikage-chan đã đột nhiên bỏ tiền tuyến nên họ nghĩ có chuyện lớn hơn xảy ra đằng sau và cố chen chân tham gia vào.
Ờ….thôi thì hãy cứ nghĩ theo hướng tích cực là sẽ có thêm nhân lực đi ha…
Theo ước tính của Gram thì có khoảng 20 cái vòng trong Kinh đô này. Chúng tôi có thể đã xử lý được một nửa. Nhưng con số chính xác thì vẫn chưa chắc chắn. Vì thế với nhiêu đây người, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn.
-Haa…haa…cuối cùng cũng đuổi kịp mọi người.
Đột nhiên, đến lượt Kyune vừa thở vừa rẽ đám đông kia bước lên.
-Em cũng tới nữa à?
-Mikage đã chạy qua khu vực em đang làm việc. Trước đó còn có bom tín hiệu của anh nữa. Vì thế làm sao mà em có thể ngó lơ được.
Dù không muốn họ ở đây đâu, nhưng tôi thực sự hạnh phúc vì cả hai đã tới.
-Thế còn bệnh viện ngoài đó?
-Tạm ổn thỏa rồi, các trị liệu sư khác có thể lo được. Em cũng đã bỏ lại chỗ thuốc còn lại cho họ.
Tôi thì chẳng cảm thấy ổn chút nào. Đột nhiên mất đi một trị liệu sư cao tay thì khá chắc là họ sẽ cảm thấy hơi mệt đấy. Dù sao thì việc cả Mikage và Kyune đến đây cũng đã giúp tôi có thêm động lực rất nhiều.
Chết, giờ không phải là lúc đứng đây huyên thuyên nữa. Chuyện vẫn có thể diễn tiến xấu hơn nếu chúng tôi không nhanh chân lên.
-Yukina-sama, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
-Ừm, anh sẽ giải thích sau. Đội trưởng-san?
Tôi quay sang người đội trưởng.
-Tôi sẽ cùng Mikage và Kyune tiếp tục đi tìm những vòng ma thuật. Những cái khác nhờ quân đội các anh giúp đỡ.
Giờ sẽ là lúc thể hiện khả năng hợp tác giữa Quân đội và lính đánh thuê.
-Khoan đã….Mọi người….kia là cái gì vậy?
Đột nhiên, Kyune lên tiếng và chỉ tay về một hướng. Tôi vội đảo mắt theo. Hướng đó chính là trung tâm của Kinh đô, tức là nơi Lâu đài Hoàng gia tọa lạc.
Một công trình hùng vĩ và uy nghiêm thể hiện vị thế của đất nước trong thời bình.
Nhưng có một thứ kì lạ đang xuất hiện trên khung cảnh đó.
Gần bên cạnh cái tháp cao nhất của tòa lâu đài, từ bao giờ đã xuất hiện một thứ rất lớn, nhìn như một khung tranh đang trôi nổi trong không khí. Theo kí ức của tôi thì Lâu đài Hoàng gia chưa bao giờ có thứ đó….
Ở giữa cái khung tranh chẳng có thứ gì khác.
-Đó là phép Chiếu hình. Phép thuật cho phép truyền được hình ảnh từ nơi này đến nơi khác.
-Nghe tuyệt thế? Nhưng mà sao nó lại ở đó?
Tôi hỏi Gram, nhưng chưa kịp nhận được câu trả lời thì cái khung tranh trống kia bắt đầu khẽ dao động. Phần ở giữa bắt đầu giật nhẹ rồi dần hiện ra một hình ảnh mờ ảo.
-Hả????
Hình ảnh xuất hiện chính là chiếc ngai vàng của Nhà vua.
Nhưng xung quanh nó là rất nhiều quái vật to lớn.
Ngoài ra còn có hình ảnh gương mặt lo lắng và sợ hãi của Nhà vua cùng vài tên Quỷ tộc đang nhăn nhở cười.
Nhưng tất cả mọi thứ chẳng thể khiến tôi kinh ngạc bằng một hình ảnh ở góc.
Mắt tôi như muốn lòi hẳn ra khi cố tập trung thị lực vào điểm ấy.
Ở đó, đang đứng cạnh ngai vàng là một cô gái….
….gương mặt xinh đẹp và mái tóc đỏ thẫm kia….
-Là cô ấy....??
Một cách vô thức, tay tôi đã nắm chặt chiếc nhẫn đeo trên cổ từ bao giờ.