Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 52: Dường như là một chút cô đơn
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 52: Dường như là một chút cô đơn
Chương 52: Dường như là một chút cô đơn
Một ngày mới lại đến với tôi như bao ngày khác. Chỉ khác chút là hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày, và trên thân thể không một mảnh vải che.
Nhìn về phía sau, trên chiếc giường lớn là một mĩ nhân với cặp sừng trên thái dương, Kyune và một mĩ nhân khác với đôi tai và chiếc đuôi cáo màu bạc, Mikage. Cả hai vẫn còn say ngủ dưới tấm futon cũng với cơ thể trần trụi như tôi.
Tuy được che đậy, nhưng bốn quả đồi đang đẩy tấm futon lên cao một cách đầy kiêu hãnh và kích thích.
Cố gắng kìm nén nhiều thứ cảm xúc đang dâng lên trong lòng, tôi xuống khỏi giường một cách nhẹ nhàng.
Gần đây, từ khi Mikage tới sống cùng trong phòng khám này thay vì ở nhà trọ trong thành phố, chúng tôi đã luôn ngủ cùng nhau trên chiếc giường này.
Một người đàn ông khỏe mạnh và hai cô gái ngủ cùng nhau trên giường….chuyện gì xảy ra tiếp theo thì cứ tự tưởng tượng nhé.
-Tối qua cậu vẫn ghê như thường lệ nhỉ, ta còn chẳng đếm được bao nhiêu lần nữa. Đúng là tuổi trẻ.
-Ông cũng nhiều chuyện quá đó Gram.
Giọng nói đầu tiên mà tôi nghe thấy hôm nay đến từ ngọn thương đang dựa vào tường. Vẫn mang màu sắc cà khịa như mọi khi. Và vì hai cô gái vẫn đang ngủ nên ông ta đang dùng [Thần giao cách cảm] với tôi.
-Dù sao thì, cậu đã trở thành một chàng trai mạnh mẽ hơn nhiều rồi đấy.
Trong lúc tôi đang xỏ chân vào ống quần, Gram lại lên tiếng với vẻ hài lòng.
-Khác với thằng nhóc gầy còm, xanh xao hồi mới gặp, giờ cậu đã trở nên cơ bắp, gọn gàng hơn rồi.
-Có chuyện đó à?
Nghĩ lại thì, đúng là gần đây tôi cảm thấy mình mạnh hơn đáng kể so với hồi vừa rời khỏi làng. Nhưng nghe Gram nói, tôi mới nhìn lại bản thân trong tấm gương, nó rõ ràng đã cao lớn và cơ bắp hơn trước rất nhiều.
-Tôi không nhớ là mình có cố gắng nhiều đến mức phát triển nhanh thế này đấy…
Tôi cũng chỉ vừa mới nhận ra nó mà thôi.
Chuyện này liệu có phải là do cơ thể tôi đang bị ông ta điều khiển? Cây thương này thực sự là một vũ khí bị nguyền rủa sao?
-Đúng là cậu không làm gì quá nhiều, nhưng mỗi lần sử dụng ta ở dạng [Gia trọng], cậu cũng có thể cải thiện sức khỏe của mình từ từ.
Nói cách khác là cơ thể tôi đã mạnh lên, đến mức sự khác biệt mỗi lần sử dụng [Gia trọng] không còn đáng kể nữa.
-Chuyện đó đúng là tôi không để ý…
-Cậu thì có bao giờ để ý đến ta cho tử tế đâu.
Có vẻ như việc đó không chỉ giúp tôi gia tăng sức mạnh mà còn là một biện pháp để nâng cao khả năng sử dụng Gram.
-Không chỉ có mỗi chiến đấu ban ngày, nhờ có ta mà cậu mới có đủ sức “chiến đấu” ban đêm với hai em gái xinh đẹp kia đấy. Nhớ cảm ơn ta cho đàng hoàng.
-Ông ồn ào quá đó. Họ tỉnh giấc giờ.
Tôi thở dài trước mấy lời tự đắc của Gram và với lấy chiếc áo khoác quen thuộc. Đột nhiên, một vật lọt vào tầm mắt tôi.
Đưa tay lên, và đặt nó vào lòng bàn tay.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tôi là mái tóc màu đỏ rực như hoàng hôn phía sau cùng một nụ cười xinh đẹp…
Đó là lần đầu tiên tôi biết yêu…
Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên…
Đó cũng là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi ở Kinh đô này.
Thi thoảng, tôi cứ nghĩ ngợi mãi rằng liệu đó có phải chỉ là một giấc mơ hay không. Nhưng cứ nhìn vào chiếc nhẫn trong tay, tôi lại nhận ra rằng đó là sự thật.
Và những gì còn lại sau cuộc gặp gỡ ấy chính là chiếc nhẫn này.
Không một thông tin về danh tính, địa chỉ hay vai vế của cô gái ấy. Nhưng với tôi thế là đủ.
Bởi điều quan trọng nhất dường như là việc chúng tôi đã rất vui vẻ với nhau và nụ cười tuyệt đẹp kia đã khắc sâu vào tâm hồn tôi mãi mãi.
-Thật là đáng hổ thẹn nhỉ…
Với tôi, cuộc gặp gỡ ấy như một phép màu sẽ không bao giờ lặp lại, một khoảnh khắc giao nhau hiếm hoi giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vì thế mà tôi quyết định không hỏi han gì về thông tin cá nhân của cô ấy, chính cô ấy cũng không đả động gì đến thân phận của tôi. Có cảm giác như càng biết nhiều về nhau, chúng tôi sẽ càng không nỡ xa nhau.
Tuy vậy, tôi có lẽ phải gác cảm xúc đó lại ở góc kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong trái tim mình.
Giờ đây tôi đã có Kyune và Mikage, tình cảm mà họ dành cho tôi là thật. Điều đó mới đang là hiện thực lúc này, rằng cả hai đều là những người không thể thiếu đối với tôi.
Tuy nhiên, cảm xúc tôi dành cho cô gái tóc đỏ đó vẫn sẽ tồn tại. Nó giống như một sự nuối tiếc ngọt ngào mà tôi luôn muốn giữ trong lòng.
Nếu giờ gặp lại, có lẽ tôi sẽ khiến cô ấy phải thất vọng.
Bởi không nhiều người phụ nữ có thể chấp nhận việc một người đàn ông có mối quan hệ tình cảm với nhiều người khác.
Nhờ có bản năng Succubus của Kyune và sự thấu hiểu của Mikage và mối quan hệ của ba chúng tôi mới hình thành được như hôm nay.
Do đó tôi khó có thể mong rằng mình được ai đó khác chấp nhận.
Có lẽ, rồi cảm giác này sẽ dần nhạt phai theo dòng thời gian, như một suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ.
Rồi tất cả những gì đọng lại trong tôi có lẽ chỉ còn một chút…một chút thôi của sự cô đơn.