Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 44: Dường như bài thi đã bắt đầu
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 44: Dường như bài thi đã bắt đầu
Chương 44: Dường như bài thi đã bắt đầu
Chỉ vừa mới bước vào rừng, tôi đã đụng độ ba con Kobold. Ngay khi thấy bóng dáng chúng, tôi đã chủ động tấn công, mục tiêu là hạ gục và bẻ được cặp răng nanh.
-Vẫn hung hãn như mọi khi nhỉ?
-Vì trong đầu chúng giờ chỉ còn cái đói chi phối mà…
Với Gram trong tay, tôi bình tĩnh chăm sóc từng con Kobold.
Trước đây, nếu bị tấn công liên tục thế này, tôi có lẽ đã làm mồi cho chúng rồi. Nhưng sau những trải nghiệm trong cuộc chạy loạn, giờ tôi đã vững tâm hơn dù cho có phải đối mặt với số đông.
-Như ta đã nói, dù có quen rồi cũng không được chủ quan. Đừng mắc sai lầm.
-Được.
Tôi nghiêm túc gật đầu trước lời nhắc nhở của Gram, bình tĩnh tránh né và hạ gục từng con Kobold.
Sau khi xác nhận cả ba đã yên nghỉ, tôi mới cho Gram vào bao sau lưng, lấy dao găm ra chặt lấy hai cái răng nanh.
Thường thì sẽ phải xả hết máu rồi lột lấy lông và da để bán lại cho Hiệp hội, nhưng vì lần này nhiệm vụ ưu tiên số lượng nên tôi sẽ chỉ lấy bằng chứng chinh phạt để kết thúc nó thật nhanh. Sau kì thi, những cái xác này hẳn là sẽ có cách xử lý.
-Ba con sớm thế này, liệu có phải may mắn không nhỉ?
-Cậu khác so với đám kia mà, dù sao thì, làm tốt lắm cộng sự.
Với kinh nghiệm từng đối chọi với cả trăm con Kobold, tôi có thể tự tin mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ này. Và Gram cũng thế.
Tiếp tục vào sâu hơn trong rừng, tôi đụng thêm nhiều Kobold hơn và tiếp tục dùng Gram để xử lý chúng, cái bao đựng chiến lợi phẩm cứ ngày một đầy lên.
May mắn là, số lượng Kobold xuất hiện mỗi lần không quá đông như hồi còn Kobold King, những cuộc tấn công diễn ra khá lẻ tẻ và không dồn dập đến mức khiến tôi gặp khó khăn.
-Đám này thường chỉ đi thành từng nhóm tối đa 5 con. Nhóm đông hơn chỉ xảy ra khi có sự thống trị áp đảo của Kobold King.
Về cơ bản thì lũ Kobold này là quái vật cấp thấp, chúng có lẽ chỉ khôn hơn đám thú hoang một chút. Nên không hề có lợi thế về chiến thuật nào khi triển khai với số đông cả.
-Tuy vậy không phải tất cả đám đó đều ngu đâu. Có vài con khá là khôn đấy. Nói chung là cứ thoải mái lên nhưng đừng bất cẩn.
-Giời ạ. “Tuy vậy” mãi, bộ nó là câu cửa miệng của ông hay gì. Thêm một câu nữa là tôi quẳng ông đi luôn đấy.
Vừa càu nhàu trước mấy câu giáo huấn của Gram, tôi vẫn không ngơi tay tấn công lũ Kobold. Giờ tôi đã có thể dùng một chiêu giết được một con rồi.
Trong thời gian chuẩn bị đã qua, ngoài việc nâng cấp trang bị phòng ngự, tôi cũng được Gram chỉ kha khá đường lợi hại. Mới đầu nghe ông ấy hướng dẫn tôi thấy chả đâu vào đâu, nhưng không ngờ khi ra thực chiến lại có tác dụng đến vậy.
Tuy nhiên, hiện tại, tôi chẳng có cơ hội để thể hiện thành quả rèn luyện của mình. Bởi chỉ cần dùng Gram như một cây thương bình thường, tôi đã có thể xử đẹp lũ quái vật đầu chó này rồi.
-Hm? Nè, cộng sự, chúng ta có một anh bạn cần giúp đỡ đấy.
Khi tôi đã hoàn thành tầm 80% mục tiêu, Gram đột nhiên lên tiếng. Tôi đảo mắt xung quanh nhưng chẳng thấy có gì giống như tai nạn mà ông ta nói.
-Đi sang bên trái của cậu đi, ở đó có một người đang cần giúp đỡ đấy.
-T…thật sao?
Dù chưa hiểu lắm nhưng tôi vẫn vác Gram lên và đi theo hướng ông ta chỉ.
-Quả là cộng sự của ta, chạy đến giúp người ngay mà không chút do dự nào.
Gram nói với tâm trạng có vẻ khá tốt.
-Xàm ít thôi, cho tôi biết tình hình của anh ta xem nào?
-Rồi rồi, một lính đánh thuê giống cậu, bị 10 con kobold bao vây. Nhưng anh ta không di chuyển. Vẫn còn sống nhưng chắc là chân đã bị gãy.
-Hắn không biết đường dùng quả cầu khẩn cấp đó hay sao?
-Ai mà biết. Tới đó xem sao.
Vừa càu nhàu, tôi vừa rẽ cây bụi và dây nhợ xung quanh để tiến tới.
Cuối cùng, khi ra một khoảnh đất tương đối trống trải giữa rừng, cảnh tượng đúng như Gram miêu tả xuất hiện trước mắt tôi. Một lính đánh thuê trẻ tuổi, chắc cũng cỡ tuổi tôi, đang cố lê trên mặt đất bằng cái mông của mình trong khi bị 10 con kobold vây quanh. Kiếm vẫn trên tay phải, nhưng tay trái anh ta đang ôm chặt đùi và không ngừng rỉ ra chất lỏng màu đỏ. Như dự đoán, có vẻ chân anh ta đã bị thương và không chạy nổi.
-Oh, có vẻ anh ta khá xui khi đụng phải một con Kobold “thông thái” đấy, nó đã dồn anh ta vào đến mức này thì khó mà coi thường được.
-Sao ông vẫn còn bình thản thế?
-Thì đó là chuyện của hắn chứ đâu phải của ta?
-Đúng là đồ máu lạnh.
-Vũ khí như ta thì lấy đâu ra máu hả?
Cãi nhau với Gram vài câu, tôi nắm lấy ông ta rồi chạy về hướng người thanh niên kia.
-Chết tiệt…đừng có tới đây..Đừng có tới đây…
Anh ta đang vung vẩy thanh kiếm trong tay. Tuy vẫn còn rất mạnh miệng nhưng tôi đã cảm thấy sự sợ hãi dần xâm chiếm tâm trí.
-Dễ hoảng loạn quá…vậy thì không được rồi.
Vì mục tiêu còn đang vung kiếm chống cự dữ dội, đám kobold tạm thời chưa thể tiếp cận. Nhưng chúng vẫn còn tỉnh táo như vậy dù bị cơn đói che mờ mắt sao?
-Không…có lẽ đó là…
Trong câu lẩm bẩm của Gram, tôi nhìn sang anh chàng kia.
-Oi,…giúp tôi với…
-Thằng ngốc…
Bàn tay đang vung kiếm của anh ta vừa dạt được đám quái vật sang bên thì đã chuyển sang vẫy tôi để cầu cứu. Đó là quyết định vô cùng sai lầm ngay khoảnh khắc này.
Như dự đoán, không chỉ tôi mà cả lũ kobold cũng nhận ra cơ hội này, lũ Kobold từ đằng sau lập tức nhào vào tấn công. Nhận ra tình cảnh của mình, anh ta vội vàng hét lên và quay đầu lại, nhưng đã quá sợ hãi mà cứng đờ người lại, thanh kiếm cũng trở nên vô dụng.
Từ đây chạy tới cứu anh ta có lẽ không kịp. Nếu vậy thì…
-Gram, tôi sẽ ném…
-Được, bất cứ lúc nào cậu muốn.
Nắm lấy Gram trên tay, tôi tiếp tục đà chạy tới.
-Đi nàoooooooooooo!!
Với toàn bộ sức lực có thể, tôi ném cây thương đen trên tay về đằng trước.
-Iiiiiiyahhooooo!!!
Cùng với tiếng hét đầy sảng khoái của Gram, toàn bộ ngọn thương bay lên không, lao về phía anh chàng lính đánh thuê tội nghiệp kia, cắm đúng vào cái hàm đang há ra rộng ngoác của con Kobold và xuyên một mạch xuống qua lưng.
-Yosssh… Trúng ngay chóc.
Tôi nắm chặt tay và reo lên sung sướng vì cú ném tuyệt vời của mình.
Trước cái chết của đồng loại, đám Kobold chuyển mọi sự chú ý sang tôi và ào ào chạy tới.
Có lẽ giờ chúng đang tức lắm vì bị giật miếng ăn. Hoặc có thể chúng đang đánh giá bằng bộ não quả nho của mình rằng tôi, kẻ đang không có vũ khí trong tay, dễ xơi hơn cả một người đang có vũ khí nhưng bị thương?
Nếu chúng nghĩ thế thật thì đúng là tội cho chúng.
Dừng chân lại, tôi đứng giữa vòng vây của lũ Kobold nhanh chóng thành hình và giơ cánh tay trái với vết bớt ra phía trước đồng thời hét lớn.
-Trở lại đây!!
Vết bớt sáng lên, liền sau đó là một vệt sáng màu đen như tia chớp rạch ngang trời bay đến. Ngọn thương màu đen còn cắm đằng xa giờ đã ở trên tay tôi.
Đến khi tôi chống nó xuống đất, cũng là lúc một cái đầu của con Kobold rơi xuống.
Toàn bộ lũ quái vật đều sững lại. Có lẽ chúng đang ngạc nhiên vì con mồi của mình có thể tiếp tục chém giết mà không cần vũ khí, hoặc cũng có thể là ngạc nhiên vì ngọn thương giờ đã quay lại tay tôi.
Tận dụng khoảng trống đó, tôi nhanh chóng ra tay xử lý gọn gàng đám Kobold ngu ngốc dám đối mặt với mình.