Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 31: Dường như tôi đã có nụ hôn đầu đời
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 31: Dường như tôi đã có nụ hôn đầu đời
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 31: Dường như tôi đã có nụ hôn đầu đời
Khuôn mặt thanh bình đang say ngủ của Kyune đẹp như một bức tranh. Tuy nhiên có một thứ đột nhiên lọt vào tầm nhìn khiến tôi chú ý.
Một cặp sừng kì lạ phát triển từ thái dương của cô ấy.
-Ừm…ta hiểu là giờ cậu có nhiều điều thắc mắc. Nhưng hãy tạm để cô ấy ngủ đã bởi sau cùng thì suốt ba ngày vừa qua, chỉ một mình cô ấy đã giành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc cậu mà quên cả ngủ đấy.
-V…Vậy sao?
Vậy thì tôi không nên thắc mắc ngay lúc này nhỉ?
Một cách nhẹ nhàng, tôi xuống khỏi giường để không đánh thức Kyune.
Nâng nhẹ cánh tay trái lên và nắm chặt, tôi cảm thấy nó đã hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước nữa.
-Đệt, cậu lo mà mặc đồ vào đã. Ta không có sở thích nhìn mấy thằng đực khỏa thân đâu….
-Ông im đê, chả phải ông cũng là một ngọn thương suốt ngày trần truồng nhông nhông đó sao?
Giờ mời để ý, quần áo của tôi đã được gấp gọn và xếp ngay ở tủ đầu giường, hình như Kyune còn giặt và phơi chúng cho tôi thì phải, có mùi xà phòng rất thơm…
Khi tôi đang xỏ tay vào chiếc áo, Gram lại đột nhiên lên tiếng.
-Nè cộng sự. Ta hỏi thật, cậu nghĩ gì về cặp sừng đó của Kyune?
-Nghĩ gì à? Tôi có chút ngạc nhiên đấy…
-Thế à?
-Nhưng thú thực thì, cú sốc từ bộ ngực của cô ấy còn lớn hơn thế nữa.
Thứ duy nhất tôi nhớ được chỉ là bộ ngực của cô ấy.
-Đừng có nghĩ về cái đó nữa cho ta nhờ….
-Ông lại nghe lén suy nghĩ của tôi đấy à?
-Không hề, nhưng cái mặt cậu đang hiện rõ mồn một kìa.
Làm sao mà một ngọn thương cũng đọc được suy nghĩ của tôi dễ như vậy…
-Nhưng ta rất vui vì cậu vẫn đúng là cộng sự mà ta vẫn biết.
-Ông bị ngố à? Tôi không phải tôi thì là thằng nào?
-Ta đang cố khen cậu đó, Đừng có xỉa xói được không?
Sao một con người như tôi lại để vũ khí của mình khen ngợi nhỉ?
-Waaaa……
Trong lúc còn đang chán nản vì hoàn cảnh của mình, tôi nghe một âm thanh vang lên phía sau. Quay lại đằng đó, Kyune đang dụi mắt và ngồi dậy. Sau khi nhìn ra tôi đang đứng đó, mặt cô ấy bắt đầu biến sắc.
-Eh….Yukina….cậu tỉnh rồi sao?
-O…Oh…chào buổi sáng.
Trước đôi mắt tròn xoe của Kyune, tôi chỉ biết ngơ ra và mỉm cười chào buổi sáng.
Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế thêm một lúc nữa, rồi đột nhiên, từ hai khóe mắt của Kyune bắt đầu trào ra những giọt nước mắt.
Chưa kịp cho tôi hỏi han chuyện gì, Kyune đã vùng dậy và lao tới ôm chầm lấy tôi.
-….tốt quá rồi…
Cùng với những tiếng lẩm bẩm đó, tôi nhận ra đôi vai kia đang run rẩy.
-Cuối cùng em cũng cứu được anh….
Những lời Gram nói với tôi trước đó chợt hiện lên trong tâm trí.
“ Ta muốn cậu cảm ơn khi cô ấy tỉnh lại, nếu không có cô ấy, giờ cậu đã không còn ngồi đây để mà nghĩ bậy nghĩ bạ nữa đâu”
Có lẽ thương thế của tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
Và hẳn là tôi đã cận kề với cái chết. Nên nhìn vào biểu cảm của Kyune, tôi có thể phần nào thấy được áp lực mà cô ấy phải chịu khi cố gắng giúp đỡ tôi.
Ngay lúc này, tôi biết mình nên nói gì đó với cô ấy…nhưng đầu tôi đang hoàn toàn trống rỗng.
Tôi đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
-Nghĩ nhiều làm gì, được ôm rồi thì ôm lại và quất thôi!!
Giọng nói của Gram lại vọng đến tai tôi.
Nếu có cơ thể và gương mặt, hẳn giờ ông ta đang đứng ở góc tường đằng kia giơ ngón tay cái lên kèm theo một nụ cười khích lệ.
Dù chưa biết có thể làm tới như những gì ông ta nói hay không, nhưng tôi cũng vận dụng một phần gợi ý đó để vòng tay qua ôm lấy cơ thể của Kyune.
Có hơi ngạc nhiên chút xíu khi đột nhiên bị hai cánh tay ôm lấy, Kyune hơi nhích vai như định thoát ra, nhưng rồi sự chống cự đó cứ nhạt dần. Và đôi vai cũng bớt run rẩy lại.
T…tôi làm thế này đã đúng chưa nhỉ?
-X…xin lỗi vì đã làm chị lo lắng…
-Đúng thế…tôi sợ lắm…sợ rằng mình sẽ phải bất lực đứng nhìn cậu chết….
-Xin lỗi…
-Nhưng giờ thì tốt quá rồi…cậu thực sự đã tỉnh lại rồi….
Và cô ấy tiếp tục….
-Nhờ vào chuyện vừa rồi…tôi mới nhận ra rằng vị trí của cậu trong tôi lớn đến thế nào…
-…?
-Dù đã qua tay không biết bao nhiêu người đàn ông…vậy mà tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong đời mình…
Kyune cúi gằm mặt xuống, úp mặt vào ngực tôi trong khi nói ra mấy điều mà tôi vẫn chưa hiểu lắm. Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn đang ôm nhau, và dù không nhìn thấy mặt, nhưng những lời nói của cô ấy đang chan chứa một thứ cảm xúc kì lạ…
-E…Eto….xin lỗi…
-Không, cậu không có lỗi gì hết, vừa rồi chỉ là mấy lời lẩm bẩm ngu ngốc của tôi thôi…
Cứ thế, chúng tôi tiếp tục ôm ghì lấy nhau. Dù không biết đối phương thống nhất hay phản đối điều đó, nhưng có lẽ cả tôi và cô ấy đều muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi.
Đến khi hai cơ thể tách ra, tôi mới có dịp nhìn vào mặt Kyune.
Và một cách vô tình, ánh mắt tôi dừng lại trên cặp sừng kì lạ kia.
Dường như cũng nhận ra điều đó, cô ấy vội cúi xuống với nét mặt khó chịu.
Mất một lát, Kyune mới từ từ ngẩng đầu lên.
-Um….cậu có thấy khó chịu vì cặp sừng này của tôi không?
-Không hề, thật đó…
-Thật sao?
Cô ấy đột nhiên chồm lên hỏi ngược lại tôi một cách vội vã, nhưng khi nghe xong câu trả lời của tôi, Kyune lại trở nên bối rối.
Đó là một câu trả lời không mất đến nửa giây suy nghĩ của tôi, nhưng tất cả đều là thật lòng….
-Bởi vì, có một thứ khác còn gây bất ngờ hơn đang ở ngay trước mắt tôi…
Chắc chắn là tôi có chút tò mò về cặp sừng kia, nhưng còn một thứ khác đang thu hút ánh nhìn còn nhiều hơn thế.
Như bị ma nhập, ánh mắt của tôi vô thức chuyển từ cặp sừng xuống thấp hơn….
….thứ to lớn nhưng mềm mại, dịu dàng và căng mọng kia đang ép chặt vào ngực tôi.
Giống hệt như trong cuộc hẹn hò mấy hôm trước.
Lúc ấy, ngoại hình của Kyune vốn dĩ đã vô cùng gợi cảm rồi, nhưng ngay lúc này nó còn gây mê hoặc và bối rối nhiều hơn thế. Cứ nghĩ đến việc một phần quan trọng, thầm kín của một cô gái đang lồ lộ và áp vào mình, tôi lại cảm thấy quá sức chịu đựng.
Đột nhiên, Kyune nhìn thẳng vào mắt tôi và thỏ thẻ.
-Ừm…tôi muốn nghe lại. Có thật là cậu không cảm thấy cặp sừng này khó chịu hay kì quặc gì chứ?
-Không hề. Sao vậy?
Tôi không hiểu lắm vì sao cô ấy lại lo lắng như vậy, nhưng vẫn trả lời thật lòng.
-Cặp sừng của một cô gái xinh đẹp chắc chắn không bao giờ phản bội lại vẻ đẹp của cô ấy.
Trên thế giới này còn tồn tại cả những mĩ nhân với tai và đuôi cáo màu bạc cơ mà. Nên một cô gái bốc lửa với cặp sừng trên đầu cũng đâu có gì lạ.
-Cộng sự này…nếu là trong một hoàn cảnh khác. Có lẽ cậu trả lời của cậu đã là tệ nhất rồi đấy…
-Ông im coi, Gram.
Tôi lườm cây thương dựng ở góc nhà một cái rồi quay lại với Kyune, người đang mặt đỏ như sắp bốc cháy.
-Này, tôi đã nói sai chữ nào à?
-Đó là “nếu trong một hoàn cảnh khác” thôi. Còn giờ thì cứ chờ đi.
Gram trả lời tôi với giọng điệu hài lòng và có chút trả treo như đang thưởng thức tình huống của tôi lúc này.
Và rồi…
-Không được…mình không chịu nổi nữa rồi…
Sau một tiếng lầm bầm gì đó mà tôi còn chưa kịp nghe rõ…
Kyune ngẩng lên và nhìn tôi mỉm cười.
Một cảm giác kì lạ chạy dọc theo cột sống của tôi.
Ngay trước mặt tôi, đôi mắt sưng vù có lẽ vì khóc quá nhiều của cô ấy đã nhòe đi thêm bởi những dòng nước mắt, nhưng khóe môi đang mỉm cười xinh đẹp.
Và trái tim tôi đập loạn lên như muốn vỡ tung ra bởi Kyune đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi mà kéo gần khoảng cách giữa cả hai lại.
Rồi một khuôn mặt xinh đẹp áp lại gần tôi.
-E…Eh…Kyune-san…
Tôi lóng ngóng định đưa tay lên ngăn chặn điều đó, nhưng đã quá muộn.
Đôi môi hồng kia đã tìm đến môi tôi.
Nó khiến đầu óc tôi như mị đi thành một vùng trắng xóa.
Chỉ còn lại một thứ cảm nhận theo bản năng.
Sự mềm mại của đôi môi…
Sự ấm áp của cơ thể nhỏ bé kia….
Sự dồn dập của từng hơi thở….
Tất cả chỉ có vậy, mọi giác quan của tôi như ngừng lại để tập trung cho điểm tiếp xúc duy nhất kia.
Sau đó một khoảnh khắc, cái mà lúc này tôi không thể xác định nổi là ngắn hay dài, Kyune từ từ rời môi tôi ra.
-Ky…Kyune-san…
-Kyune thôi!
-Eh?
-Kyune thôi. Vứt cái kính ngữ đó đi. Em muốn được anh gọi như vậy…
Sau một nụ hôn dịu dàng, cô ấy đột nhiên đòi tôi gọi chỉ bằng tên.
-K…Kyune…
Tâm trí còn đang hoảng loạn và mê man của tôi bối rối xử lý yêu cầu đó và phát ra thành tiếng một cách vụng về
Nghe tôi gọi tên, cô ấy lại bẽn lẽn nhìn lên.
Đôi má hồng hào và hai hàng lệ ngấn nước.
Và trên bờ môi kia nở ra nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.
-Em….yêu anh, Yukina.
Và thêm một lần nữa, Kyune tìm tới môi tôi, người đang đơ ra vì bất ngờ.
Thứ duy nhất đọng lại trong đầu tôi lúc này là một câu hỏi:
“Cái gì? Cô ấy….cô ấy mới nói gì vậy???”