Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 23: Dường như cô ấy tới để điều tra
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 23: Dường như cô ấy tới để điều tra
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 23: Dường như cô ấy tới để điều tra
Tay phải của cô gái trước mặt tôi đang cầm một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ. Nó có hình dáng cực kì lạ mắt với chỉ một lưỡi duy nhất, thon dài và hơi cong ở giữa, thứ mà theo lời Gram được gọi là Katana.
Trên thanh kiếm cũng đang nhuốm đầy máu tươi, hình như là của lũ kobold. Một mảnh sắt mỏng manh và mềm dẻo nhưng sức sát thương thì không hề tương đồng với vẻ ngoài chút nào.
Vẩy nhẹ thanh kiếm để loại bỏ vết máu, cô ấy đút lại nó vào trong bao.
Mọi việc cô ấy làm đều vô cùng bình thản, cứ như thể tên khán giả bất đắc dĩ là tôi đây chẳng hề tồn tại vậy. Nhưng về phần một tên quê mùa như tôi, cái cử chỉ kia nhìn ngầu lòi chẳng khác nào một vị anh hùng.
-…nhìn gì?
-Eh…không có gì, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi.
Tôi không thể nói là mình bị ấn tượng bởi phong thái của cô ấy được.
Về phần mình, vẫn như thường lệ, “Chớp bạc” không hề để lộ chút cảm xúc nào.
-Giờ ngươi lại chuyển từ diệt chuột sang giết chó sao?
-Tôi đâu có cố ý làm vậy đâu…
-Hừ…vẫn là một kẻ hèn mọn, ỷ mạnh hiếp yếu như thường lệ.
Những lời cô ta nói với tôi vẫn ác khẩu y chang lần trước. Nó khiến tôi thực sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
-Đừng nổi nóng. Ta đã nói với cậu rồi, giờ kể cả cô ta có trồng cây chuối đánh nhau thì cậu cũng chẳng có cửa thắng đâu.
Với lời khuyên của Gram, tôi đành hậm hực cất ông ta vào cái bao sau lưng.
-Tôi không phải kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, tôi là Yukina, tới đây vì nhiệm vụ nhận ở Hiệp hội.
-Sao cũng được, ta không quan tâm tới tên tuổi mấy kẻ hèn mọn.
Suốt từ lần gặp đầu tiên, sao cô ta cứ tìm cách cà khịa tôi thế nhỉ? Nếu không phải là một thanh niên bao dung, độ lượng, có lẽ giờ tôi đã lao vào sống chết với cô ta rồi.
-Vậy, cô có phải là Lính đánh thuê Cấp 2 nổi danh, “Chớp bạc” không?
-Muốn gọi sao tùy ngươi, cái tên đó, người ta cũng hay gọi ta như vậy.
Tôi nuốt cả một cục tức vào trong bụng. Dù đã cố gắng tỏ ra ôn hòa nhất có thể, nhưng những gì tôi nhận lại được chỉ là sự khinh rẻ ngày càng lớn hơn của cô ta.
-Cô làm gì ở đây vậy? Ở đây đâu có gì nguy hiểm hay bất thường mà cần tới một người giỏi như cô?
Nằm gần Kinh đô, khu rừng này tuy khá rộng, nhưng không có gì nguy hiểm, nên nó được xem như bãi đi săn của đám Lính đánh thuê mới vào nghề. Kể cả mấy tên hạng năm như tôi cũng có thể xử lý được hết đám quái vật ở đây. Nên chuyện một người cấp 2 đặt chân đến đây hẳn là rất kì lạ.
-Ta cũng giống như ngươi. Tới để điều tra nơi này…
Chớp bạc trả lời cụt lủn, rõ ràng là cô ta không hề hào hứng với cái nhiệm vụ này. Chắc là cô ta ở đây chỉ vì mấy nhiệm vụ chỉ định tới từ Hiệp hội hoặc quý tộc nào đó dành cho những người xuất sắc.
-Gửi một lính đánh thuê xuất sắc tới một khu rừng nơi chỉ có mấy con quái nhép như thế này sao? Bọn chúng có não không vậy?
Tôi nghe Chớp bạc lẩm bẩm gì đó trong khi nhìn xung quanh.
-Điều tra…lẽ nào?
(Gram?)
Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm đầy lo lắng của Gram sau lưng.
-Sẵn tiện, ta đã nghĩ về chuyện này khá lâu rồi, nhưng….
Chớp bạc, người đang nhăn nhó khó chịu chợt lên tiếng.
-Eh? Cô hỏi tôi đấy à?
-Còn ai vào đây nữa? Ở đây chỉ có ta và ngươi thôi mà.
Tôi thộn mặt quay ra hỏi, thực ra nếu muốn đề cập thì ở trên lưng tôi còn một người nữa, nhưng nếu nói ra điều đó, chắc cô ta sẽ nhìn tôi thành một thằng thần kinh mất nên là bỏ qua đi.
-….sao ngươi lại sử dụng ngọn thương cùi bắp đó vậy?
-Cộng sự, rút ta ra và nện cho con nhỏ xấc xược kia một trận rồi hiếp hay bán nó cho nhà thổ nào đó đi!!
Oi, bình tĩnh coi. Sao tự nhiên ông ta nổi khùng lên như vậy. Ý tôi là, chính tôi cũng cảm thấy không ổn sau khi mua và sử dụng Gram.
Cố gắng hạ hỏa cơn thịnh nộ của Gram, tôi gãi đầu trả lời thành thật.
-Tôi sử dụng nó, có lẽ là vì nó hợp với tôi chăng?
-Ta nghe nói rằng tất cả đàn ông ở đất nước này đều thích dùng kiếm.
-Ừm, cô nói cũng không sai đâu, ngoài tôi ra thì chẳng còn mấy ai dùng đến thương hay giáo cả.
-Ngươi ổn với việc đó sao? Ngươi có biết rằng mình đang mang tiếng xấu là một kẻ ngược đời, một tên hèn nhát chỉ biết đi săn chuột không?
-Ờ…ờm, cái này thì ở quê tôi cũng bị nói vậy nhiều rồi. Nên là kệ đi.
Giá trị thực chiến của Kiếm và thương là hoàn toàn khác nhau. Nếu hai cao thủ tử chiến bằng kiếm và thương, trong hầu hết các trường hợp, người dùng Thương sẽ thắng. Dù kiếm linh hoạt và dễ xử lý hơn, nhưng lợi thế tầm tấn công của Thương là đủ để chủ nhân của nó giành chiến thắng.
Thứ duy nhất giúp Kiếm được ưa chuộng chính là việc vị anh hùng trong truyền thuyết được khắc họa là chủ nhân của một Thánh kiếm có thể đánh bại mọi kẻ địch. Truyền thuyết ấy đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi chiến binh từ khi còn rất nhỏ, nên thay vì hướng về tính thực tế, họ lại thường hướng tới một hình mẫu lý tưởng trong mơ là vị Anh hùng kia.
-Ngươi có bao giờ hối hận với quyết định đó không?
Vì lý do nào đó, Chớp bạc nghiêng đầu tò mò.
Dù không biết phải trả lời thế nào, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ thành thật.
-Nếu mất mạng thì đâu còn tâm lý để mà thất vọng, đúng chứ? Nên là tôi không hối tiếc đâu.
Giữa mạng sống với danh tiếng hay phong cách, khỏi cần nghĩ cũng biết tôi sẽ chọn giữ lấy cái mạng của mình.
-Suy nghĩ của ngươi thật ngu ngốc.
Nói xong câu đó, Chớp bạc quay lưng lại với tôi.
-Ta đi đây. Bỏ thời gian ở lại với một kẻ như ngươi thật là lãng phí, mặt trời sắp lặn rồi đó.
Dứt câu cũng là lúc cái đuôi trắng xóa kia lẫn vào cây rừng rậm rạp.
Ít nhất thì tôi cũng có thể nói chuyện bình thường được với cô ấy.
Đứng nhìn theo hướng cô ta rời đi, tôi nhún vai.
-Cô ta…không phải chỉ là lính đánh thuê, mà còn là một samurai.
-Đó là gì vậy?
Gram lúc nào cũng nói ra mấy từ và chuyện khó hiểu cả.
-Không giống như những lính đánh thuê thông thường, họ sử dụng vũ khí, chiến đấu để trau dồi kĩ năng của mình. Họ là những người thà chết còn hơn chứng kiếm đức tin của mình bị đạp đổ.
-Ủa, vậy chẳng phải cô ta là kiểu người trái ngược hẳn với tôi sao?
-Những gì cậu nói ra so với lý tưởng của cô ta giống như một trời một vực vậy. Ta đoán là cô ta tỏ ra khó chịu với cậu như vậy chính là vì cậu là cái tồn tại chống lại đức tin của cô ta.
-Ủa, lạ lone vậy? Tôi sống thế nào thì ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của cô ta sao?
Cô ta khó chịu chỉ vì tôi dùng thương sao? Và cả chuyện tôi đi săn đám quái yếu nữa?
-Nhưng tôi không nghĩ cô ta là người xấu đâu.
-Với cái cách nói chuyện ngang ngược đó sao?
-Cái đó đúng là khó chịu thật, nhưng chẳng phải cô ta cũng giúp tôi khi nãy đó sao?
-Hi vọng là cậu không tin nhầm người.
Dù sao thì tôi cũng phải tiếp tục công việc của mình. Có hiếm đến mấy thì kiểu gì hôm nay tôi cũng phải kiếm được một con chuột đem về.
-Hôm nay chưa xong đâu, dù có phải bới tung cả khu rừng này lên, tôi cũng phải tìm được một con chuột.
-Oh, quả nhiên là cộng sự của ta. Nếu đi vào sâu hơn thì chắc là chúng ta sẽ tìm được nó thôi.
-Hm? Hôm nay ông lạ thế? Đột nhiên lại ủng hộ tôi vụ đi săn chuột?
-Haha, chẳng có gì đâu. Dù sao thì, từ giờ trở đi, nếu có bất kì vấn đề gì, hãy đừng ngần ngại mà sử dụng ta bằng tất cả khả năng của cậu.
-Tôi biết rồi...
Tôi gật đầu trước thái độ nghiêm túc và hợp tác đến kì lạ của Gram. Hình như ông ta có chuyện gì đó không thể nói thẳng cho tôi biết.