Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 12: Dương như cô ấy là "hạng nhất" ở đây
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 12: Dương như cô ấy là "hạng nhất" ở đây
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 12: Dương như cô ấy là "hạng nhất" ở đây
Người phụ nữ với vẻ đẹp mê hồn đi dọc theo cầu thang, xuống bên cạnh tôi và nói với cô gái tiếp tân.
-Phiền cô thu dọn phòng sau nhé. Khách hàng của tôi đang ngủ trong đó, cả mấy người khác nữa.
-Vâng. Mong cô tiếp tục quay lại đây.
-Tất nhiên rồi. Cứ liên hệ với tôi nếu chỗ các cô cần người nhé.
-Vâng.
Nói lời tạm biệt với cô gái tiếp tân, cô gái kia liếc qua tôi và khẽ mỉm cười rồi cất bước rời đi.
Phải đơ ra mất một lúc và được cô tiếp tân lay gọi mấy lần, ý thức đang trên mây của tôi mới quay trở lại.
-Người đó…cô gái vừa mới ra ngoài ấy. Cô ấy cũng là người ở đây sao?
-Eh…không, cô ấy chỉ tới nhà trọ của chúng tôi khi có khách hàng phù hợp với cô ấy, chứ không phải người của chúng tôi
Nói cách cô ấy là gái mại dâm tự do và không thuộc về bất kì nơi nào sao?
Nhưng cái đó giờ không quan trọng.
-Ano…quý khách. Nếu quý khách đang có ý định mua cô ấy, tôi chân thành khuyên rằng không nên làm vậy.
Nhưng trong tai tôi giờ làm gì có tiếng cô ấy nữa, mọi giác quan của tôi giờ đã bay theo cô gái ban nãy rồi.
-Oi, cộng sự. Sao thế?
Tôi lờ luôn cả tiếng gọi của Gram và ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.
Cô ấy chỉ vừa mới rời đi, nếu giờ đuổi theo vẫn kịp.
Và chỉ sau một quãng ngắn, bóng hồng kia đã xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
-Ano….cô gái xinh đẹp ở đằng đó…
“Cô ấy” dừng lại, có vẻ như đã nghe tiếng của tôi. Rồi từ từ quay lại với bàn tay che miệng.
Khi chạy lại gần cô ấy, tôi mới có cơ hội chống tay vào đầu gối mà thở lấy thở để. Dù khoảng cách không xa, nhưng tôi đã chạy hết sức và còn đang rất bối rối.
-Ừm…cậu là….cậu trai trẻ ở quầy lễ tân ban nãy.
-V…vâng…
-Vậy cậu muốn gì ở tôi?
Sau một hồi thở dốc, tôi đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh nhịp thở, bình tĩnh lại và ngẩng đầu lên.
Ở cự ly gần, tôi càng bị choáng trước vẻ đẹp của cô ấy. Cảm giác như cô ấy sinh ra để quyến rũ đàn ông vậy…
Tôi quyết định rồi.
Đứng thẳng người, tôi lên tiếng.
-Onee-san, xin hãy trở thành đối tác đầu tiên của em.!!
RỒi tôi cúi đầu hết cỡ.
-“Đối tác” cái gì chứ. Cứ căng thẳng là nói năng linh tinh hết cả.
Tiếng lẩm bẩm của Gram vang vọng trong đầu tôi.
Mất một lúc, cô ấy mới nhìn tôi mỉm cười.
-Ý cậu là…muốn mua dâm với tôi sao?
-Vâng. Em muốn trở thành một người đàn ông thực sự, và em thực sự bị thu hút bởi vẻ đẹp của chị.
-Fufufu, cảm ơn cậu đã khen.
Cô gái mỉm cười hạnh phúc.
-Gần đây tôi chỉ gặp toàn mấy lão già, một cậu trai trẻ như cậu thật là hiếm đó.
Đó là một tín hiệu tốt chăng?
Mặc dù cô ấy là một gái mại dâm, nhưng nếu có thể có lần đầu cùng một mỹ nhân như thế này, tôi không quan tâm gì hết.
-Dù vậy, gái mại dâm chúng tôi cũng có phẩm giá của riêng mình. Và đương nhiên tôi sẽ không đi với cậu một cách miễn phí.
-Cái đó….đương nhiên rồi.
Gương mặt cô gái trở nên nghiêm túc hơn rõ rệt. Nó khiến cái đầu đang nóng như lửa của tôi nguội lại một chút và bình tĩnh gật đầu.
-Tôi sẽ nói thẳng với cậu…giá để có được tôi, rất cao đó.
-C…cụ thể là bao nhiêu?
Và số tiền mà cô ấy nói ra hoàn toàn vượt qua khả năng ngân sách của tôi. Kể cả có thêm cái mạng này vào vẫn chưa đủ. Nhưng gương mặt của cô ấy hoàn toàn nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt nào trong đó.
-Cậu đúng là một thằng ngốc mà.
-Ông im đi….
Gram thở ra một câu tsukkomi với tôi, người đã khuỵu xuống tại chỗ vì số tiền mà cô gái kia đưa ra.
-Số tiền khá lớn đó. Nói cách khác, nee-chan nóng bỏng này chính là món hàng “hạng nhất” ở phố đèn đỏ này đấy. Cộng sự của ta, có vẻ mắt nhìn người của cậu cũng không tệ đâu, khốn nỗi, cô ấy xa vời quá rồi.
Gram như đang cười cợt trước sự suy sụp của tôi và giọng của ông ta cho thấy rõ điều đó. Tôi muốn ném ông ta vào cái lò cao nào đó lắm rồi đấy….
-Tôi rất tiếc. Nhưng như tôi đã nói, chỉ những khách hàng trả đủ cho tôi số tiền đó mới có thể…
Nở một nụ cười thông cảm cho tôi, rồi cô ấy quay đi.
-Một chàng trai thật thà như cậu, tôi không ghét điều đó đâu…
Bước chân cô ấy đã xa dần, nhưng tôi vẫn không thể đứng dậy nổi. Đột nhiên, chiếc nhẫn đeo trên ngực tôi rơi ra khi đầu tôi vừa cúi xuống thêm một chút nữa.
Nhìn vào nó, tôi chợt nảy ra một ý.
Đúng thế, chuyện này không hề nằm ngoài tầm với.
Vội đứng dậy, tôi lên tiếng với cô gái đã đi được một đoạn.
-Onee-san, liệu em có thể xin một thỉnh cầu không?
-Chuyện gì thế?
Rồi cô ấy quay người lại.
-Nếu em có đủ tiền, chị sẽ chấp nhận em chứ?
-Tất nhiên, tôi sẽ rất sẵn lòng chiều cậu nếu có được số tiền như đã nói.
-TỐt. Mong chị đừng quên những lời đó.
Trước đây, với cô gái tóc đỏ ấy, có lẽ sự khác biệt địa vị không thể san lấp đã ngăn một tên thường dân như tôi bày tỏ với cô ấy.
Nhưng lần này thì khác, vấn đề chỉ là tiền. Chắc chắn là giờ tôi chưa có đủ tiền để mua cô ấy. Nhưng nếu thiếu tiền, chỉ cần kiếm thêm là xong chứ gì.
Đúng thế, hãy bắt đầu kiếm tiền nào.
-Fufufu, giờ nhìn cậu thế này tuyệt hơn là khi cố tỏ ra người lớn đó.
-Em chắc chắn sẽ làm được. Xin chị hãy đợi em.
-Được chứ, tôi sẽ đợi cậu.
Có một điều mà tôi đã quên mất lần trước, nhưng lần này thì…
-Xin chị cho em biết tên. Nếu muốn tìm lại chị, em cũng cần một cái tên.
-Ara, không phải hơi bất lịch sự khi hỏi tên ai đó mà không xưng tên trước sao?
-Ah, em xin lỗi…
Chỉ trong một ngày, cảm xúc của tôi đã thay đổi quá nhiều lần nên đầu tôi cũng không còn đủ tỉnh táo nữa.
Tôi ngẩng đầu lên.
-Em là Yukina.
-Được rồi, Yukina-kun.
Cô ấy cũng chỉnh trang lại y phục của mình rồi nhỉn tôi.
-Tên tôi là Kyune và tôi rất mong tới ngày đó đấy.
Và như thế, tôi đã bắt đầu làm việc để hướng tới gái mại dâm “hạng nhất”, Kyune.