Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 10: Dường như nó có thể nói chuyện được....
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 10: Dường như nó có thể nói chuyện được....
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 10: Dường như nó có thể nói chuyện được....
Tôi đã hoàn thành việc mua bán của mình và định quay gót trở về thì ông chú đột nhiên lên tiếng.
-Sao nhóc không mua vũ khí riêng cho mình?
-Ở Kinh đô này, tôi chẳng có cơ hội nào để sử dụng vũ khí cả, với lại ở đây cũng chẳng có món vũ khí nào tôi có thể mua nổi.
Các chi phí sinh hoạt hàng ngày của tôi đều được Giáo hội cung cấp. Tôi có thể tiết kiệm một chút, sống đơn giản một chút là có thể để ra một khoản tiền nho nhỏ. Vì thế tôi không cần và cũng không định mua mấy thứ phung phí như vũ khí.
-Đắt quá sao?
Ông chú vừa nói vừa vuốt râu ra chiều suy nghĩ.
-Thế cây thương này thì sao?
Ông chú đi về phía giá thương và giáo rồi nhấc lên cây thương cũ mà tôi đã nhìn thấy ban nãy.
-Cái này, ta đã mua từ một thương nhân. Dù đã khá cũ nhưng nó còn dùng tốt đấy. Ta cũng luôn bảo trì nó thường xuyên để có thể bán bất kì lúc nào. Và vì là đồ cũ nên ta sẽ lấy rẻ cho.
Cái giá ông chú đưa ra chắc chắn là phù hợp với tôi.
-Hừm…để tôi thử xem sao.
Dựa thanh kiếm mới mua vào tường và nhận lấy cây thương từ tay ông chú.
-Oh, cũng vừa tay đó chứ.
Nhìn nó khá cũ, nhưng cảm giác khi nắm vẫn khá chắc và đầm tay. Tôi cũng vung nhẹ để kiểm tra, nó có vẻ khá hơn tôi nghĩ nhiều.
Nghĩ lại thì cây giáo tôi dùng ở làng đã khá cũ và cùn đi sau nhiều năm sử dụng. Có lẽ đây sẽ là cơ hội tốt để tôi thay đổi vũ khí của mình.
Vì thế tôi quyết định sẽ mua cây thương này.
Dù có cũ một chút, nhưng nó vẫn tốt chán nếu so với thứ tôi có.
Khi tôi còn đang nghĩ vu vơ về điều đó, đột nhiên…
-Thật là…kẻ nào đó? Ta đang ngủ ngon mà, đứa nào làm phiền ta thế?
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
-Oi, ông chú, ông mới nói gì thế?
-Hở? Ta có nói gì đâu?
Ông chú đơ mặt ra trước câu hỏi của tôi.
-Đáng lẽ, ta sẽ rất vui nếu được một em gái xinh xắn nào đó cầm lên. Nhưng thôi, có sao dùng nấy tạm vậy.
Giọng nói lại cất lên, tôi ngơ ngác nhìn quanh, nhưng ngoài tôi và ông chú kia, chẳng có ai khác trong cửa hàng. Giọng nói đó rất rõ ràng, là giọng nam…
-Oi, cậu nhìn đi đâu vậy? Ta đang được cậu cầm trên tay đây này.
Câu nói vừa kết thúc, theo phản xạ, tôi hướng mắt về thứ mình đang cầm.
Một cây thương cũ….vẫn là nó…
Nhưng hình như có chút khác biệt so với hồi nãy.
Ở gốc cây thương, một viên đá màu đỏ như máu bắt đầu lờ mờ nhấp nháy ánh sáng.
-Rồi, đúng rồi đó. Hẳn là cậu ngạc nhiên lắm nhỉ, nhưng là sự thật đó.
-Ý ông là sao…??
-Nói cách khác, ta chính là ngọn thương dài, sắc bén và mạnh mẽ mà cậu đang cầm trên tay đó.
-Tự sướng thấy ớn quá đi ông.
Tôi nhăn mặt nhìn vào viên đá đỏ thẫm ở cuối thân cây thương.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình từ bên trong đó.
-Tên ta là “Gram”. Có lẽ hơi khó tin, nhưng ta là một món vũ khí vô cùng đặc biệt đó. Hân hạnh được gặp cậu, người bạn mới của ta.
Rõ ràng là thứ trên tay tôi…ngọn thương mới mua ở cửa hàng vũ khí…có thể nói chuyện được…
============
Trong một căn phòng giá rẻ tại một nhà nghỉ của Kinh đô, tôi đang ngồi trên sàn nhìn chằm chằm vào ngọn thương cũng đang được đặt nằm ngang trên sàn, thứ tự xưng tên là Gram.
-Căn phòng tệ quá đó. Cậu không thể kiếm chỗ nào đẹp đẽ hơn à?
-Tôi không định ở chung phòng với một ngọn thương biết nói đâu…
-Xin lỗi, chỉ là vấn đề suy nghĩ của ta thôi. Bạn đồng hành của ta nghèo khổ khiến ta cũng cảm thấy mình nghèo khổ theo ấy.
Mặc dù chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng thú thật là tôi đã muốn trả lại thứ kì dị này cho cửa hàng hồi nãy lắm rồi đấy. Chuyện vũ khí có thể nói chuyện thực sự là quá khó tin.
Nhưng không hiểu sao tay tôi không thể rời khỏi nó.
-Làm ơn đi. Ta rất vui vì cuối cùng cũng có người sử dụng đến mình. Cậu không nỡ để một ngọn thương tuyệt vời như ta cô đơn trong cái xó đó năm này qua năm khác chứ? Hãy để ta giúp cậu trở nên mạnh mẽ như những người đàn ông chân chính…..
Cứ như thế, nó lẩm bẩm với chất giọng tội nghiệp nhất có thể, cảm giác như nếu tôi buông tay ra, số phận của tôi sẽ bị nguyền rủa mãi mãi vậy.
Ông chú bán vũ khí có chút kinh ngạc trước sự thay đổi của ngọn thương, nhưng vẫn hào phóng giữ nó với giá ban đầu. Nếu là người khác, có lẽ giá của nó đã lên thêm 2-3 lần nữa rồi.
-Thế, mi rốt cuộc là cái gì thế?
-Không phải ta đã tự giới thiệu rồi sao? Tên ta là Gram. Không hơn, không kém, là một món vũ khí bình thường.
-Làm gì có cái vũ khí bình thường nào lại biết nói chuyện?
-À thì, ta có hơi đặc biệt hơn một chút.
Cách trả lời lấp lửng của ông ta khiến tôi thở dài.
-Nhưng mà phải công nhận cậu rất điềm tĩnh đấy. Những người sử dụng ta trước đây đều rất ngạc nhiên khi nghe ta nói chuyện.
-Tôi đã ngạc nhiên quá đủ rồi…
Tôi đã trải qua đủ chuyện ngạc nhiên trong mấy ngày gần đây rồi nên cũng không có gì là bất ngờ đủ đặc biệt để làm ảnh hưởng tới tôi nữa.
-Thế, ông đến từ đâu?
-Ừm…ta không thể nói được.
Ngoài cái tên là thông tin duy nhất, tôi chẳng kiếm được gì thêm từ ông ta cả.
-Nhân tiện, hình như giọng của ông ở cửa hàng đó và bây giờ khác hẳn nhau nhỉ?
-Cái đó thì không phải do cậu. Lúc ở cửa hàng đó,ta đã nói chuyện với cậu bằng [Thần giao cách cảm]
Khi đó tôi có nhớ là mình cũng đã làm cái gì đó gần giống như thế.
-[Thần giao cách cảm] là năng lực cho phép ta truyền thông tin trực tiếp vào đầu cậu chứ không phải qua tai. Do đó giọng nói của ta có hơi khác so với việc nghe trực tiếp. Việc nói chuyện riêng như thế cũng có cái thú vị riêng chứ, đúng không?
Tôi rất ngạc nhiên, đúng như những gì Gram nói, giọng ông ta như vang vọng trong đầu tôi chứ không phải đến qua tai.
-Từ giờ trở đi, cậu đã trở thành bạn đồng hành của ta, vì thế trừ những lúc riêng tư chỉ có hai ta, ta sẽ trao đổi với cậu bằng cách này. Việc một cậu trai tự lẩm bẩm một mình ở chỗ đông người chẳng hay chút nào đâu.
Âm thanh truyền thẳng vào đầu tôi nghe rất rõ. Và đó là cách mà giao kèo của chúng tôi hoàn thành.
Cảm nhận ban đầu của tôi về Gram là ông ta không phải kẻ xấu. Nhưng mà…
-Giờ tôi chẳng có việc gì dùng đến ông cả. Tôi đến Kinh đô này chỉ là vì đi cùng người quen, cũng không có nhu cầu về tiền nong gì. Ông ổn với điều đó sao?
-Không vấn đề gì. Ta chỉ cần có một cộng sự đồng hành cho đỡ buồn mà thôi. NHưng cậu cũng đừng bỏ quên ta trong một góc nhà kho đó nhé.
-Tôi dám chắc là ông sẽ nguyền rủa tôi nếu tôi làm thế…
-Ta không có sức mạnh để làm được trò đó đâu.
Và đó là cách một cây thương kì lạ biết nói chuyện trở thành đồng đội với tôi…