Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 05: Dường như chúng tôi đã có một chuyến đi chơi
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 05: Dường như chúng tôi đã có một chuyến đi chơi
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 05: Dường như chúng tôi đã có một chuyến đi chơi
Sau khi chạy được một đoạn, vừa chạy vừa tìm đường. Quay đầu lại, tôi không thấy có dấu hiệu nào đuổi theo nữa.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục kéo cô ấy chạy vào trong đám đông người trên phố và tiếp tục chạy thêm đoạn nữa, cuối cùng dừng lại trong một con hẻm nhỏ.
-C…chắc đến đây được rồi…
Tôi thả tay cô gái ra và thở hồng hộc vì mệt.
Cô ấy cũng chẳng khá hơn khi đang phải cố chống tay vào tường để thở .
-X…xin lỗi. Tôi chưa bao giờ chạy nhiều như thế…
-Không sao đâu. Cứ hít thở đều và bình tĩnh lại đã.
-V…vâng…
Vừa thở dốc, cô ấy vừa trả lời tôi và điều chỉnh nhịp thở.
-C…cảm ơn anh vì đã giúp tôi.
-Đừng để ý ba cái chuyện đó nữa…
Những gì tôi làm chỉ là cảm xúc bộc phát ra lúc đó, nhưng có vẻ ít nhất là nó vẫn tốt với cô ấy.
-Vậy thì, giờ tôi có thể nghe lý do vì sao cô lại thành ra thế này không?
-Ừm…cái đó…
-Tôi…tôi không thể nói được…xin anh…
-Vậy à? Thôi được rồi, vậy tôi sẽ không hỏi nữa.
-Cảm ơn anh…
Đúng là cũng không nên tò mò quá những chuyện của một người xa lạ, dù là tôi có vừa cứu cô ấy đi nữa.
Sau khi gật đầu, tôi lại lên tiếng.
-Có lẽ tạm thời cô không nên quay lại đó, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Một cô gái trẻ xuất hiện ở một nơi đáng ngờ như vậy, hẳn là phải có một lý do đặc biệt nào đó. Nhưng tôi vẫn phải ngăn cản cô ấy lại.
-Eh…không…thực ra…tôi bị lạc đường và tình cờ đến đó thôi.
-Thật sao?
-Vâng, chỉ có vậy thôi…
Tôi hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời đó. Nhưng cô gái chỉ nhỏ nhẹ gật đầu rồi đỏ mặt xấu hổ.
-À…ừm…thôi thì cứ cho là vậy đi. Nhưng chúng ta sẽ làm gì tiếp giờ đây?
-Làm gì là sao?
-Thì…đi đâu tiếp ấy?
Nói xong, cô ấy ngoảnh mặt đi.
Khoan, chờ đã…
-Lẽ nào….cô đang không có nơi nào để đi?
-Ừm…đúng hơn là tôi đang đi lang thang mà không có mục đích cụ thể…
Nó đâu khác gì nhau đâu trời? Tôi tự tsukkomi trong lòng. Nhưng cái vẻ ngoài mĩ nhân kia khiến tôi chẳng thể buông thêm lời phản bác nào.
Ngửa mặt lên trời, hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi tôi lên tiếng.
-Vậy thì…cô có muốn đi cùng tôi không?
-…..
-Thật ra, tôi chỉ vừa mới đến Kinh đô này hôm nay. Vì thế tôi muốn đi khám phá thành phố này một chút, nên là….liệu cô có muốn…
-Được đó, chúng ta đi cùng nhau nhé.
Đáp lại lời đề nghị thật thà của tôi, cô gái nở nụ cười tươi như hoa.
Yamete….nụ cười thánh thiện và chói lòa đó khiến tôi chói mắt và không đỡ được đâu…
-Đ…được…
-Vâng…
Còn chưa hết bàng hoàng vì nụ cười kia, tôi đã lại bị choáng bởi câu “Vâng” nghe sướng cả tai kia.
Và như thế, ngày đầu tiên ở Kinh đô của tôi với kế hoạch [Đi đến khu đèn đỏ] đã thay đổi thành [Đi dạo phố cùng gái xinh].
-Đây là lần đầu…tôi được mời bởi một người bạn như vậy…
-Tôi không nghĩ là chúng ta thân thiết đến mức có thể coi là bạn. Chỉ là tự nhiên tôi muốn có người đi cùng cho đỡ buồn thôi.
Đi bộ theo những con phố nhộn nhịp cùng với cô gái trẻ, chúng tôi vừa trò chuyện, tôi cũng thành thực kể những câu chuyện về quê hương của mình.
Cô ấy chăm chú lắng nghe như nuốt lấy từng lời của tôi và thi thoảng lại nở nụ cười tươi như hoa. Tôi không biết nó có gì vui, nhưng có vẻ với cô ấy thì nó còn hơn cả thú vị nữa.
-Dù vậy thì, Kinh đô này sôi động thật đó. Ngay nào cũng như vậy sao?
Có rất nhiều gian hàng rong trên tuyến phố chính, có cả những người biểu diễn tạp kĩ với những đám đông người theo dõi đang nhiệt liệt vỗ tay xung quanh. Vài người ở đây đang tụ tập tán chuyện trong khi ở một góc khác có một đám nhạc công vỉa hè đang đàn hát.
Nhưng cô gái chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
-Không, bình thường không sôi động vậy đâu. CHỉ mới vài ngày trở lại đây thôi.
-Bộ sắp có lễ hội lớn hay gì đó sao?
-Vâng…tuần trước, Giáo hội đã thông báo rằng Kinh đô sẽ chuẩn bị đón chào vị anh hùng được lựa chọn bởi Thiên chúa.
-Anh hùng à? Nhưng tổ chức cả một lễ hội thì có hơi quá không?
-Nỗi sợ hãi về sự hồi sinh của Quỷ vương gần đây đã gây ra rất nhiều sự hoang mang đối với người dân, vì thế việc Anh hùng, niềm hi vọng của thế giới này xuất hiện chính là thứ khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn.
Vậy là Giáo hội đang sử dụng sự tồn tại của Anh hùng như một biện pháp trấn an công chúng sao? Tác dụng của việc đó rất dễ thấy chính là những gì đang diễn ra trước mắt tôi đây.
Đối với tôi thì cũng nhờ có việc đó mà lúc này tôi có thể được thăm quan thành phố nhộn nhịp này cùng với một cô gái xinh đẹp bên cạnh.
-Nếu vậy, sao chúng ta không cùng tận hưởng nó nhỉ?
-Eh…ah…vâng…
Vì lý do nào đó, cô gái có vẻ tỏ ra đôi chút ngạc nhiên, nhưng lại ngay lập tức mỉm cười gật đầu. Tôi quyết định sẽ không tò mò về nó nữa.