Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2657: Tiên Vốn Vô Lương (15)
Chương 2657: Tiên Vốn Vô Lương (15)
Thiên Thành Sơn bị Yêu tộc tập kích, không còn một ai sống sót.
Sơ Tranh ôm Trọng Đường, đi xuyên qua những con đường đầy máu chảy thành sông, trong gió đều là mùi máu tươi làm người buồn nôn.
Trọng Đường dựa trên vai cô, cũng không quá sợ hãi, giống như lúc này những gì hiển hiện trước mặt hắn chỉ là một bức họa.
Cự Long cùng Tiểu Hồ Ly theo phía sau, "Thế này cũng quá thảm rồi. Đại lão, những yêu thú kia từ đâu tới vậy? Nhẽ phong ấn Yêu giới sắp bị phá thật sao?"
"Ta làm sao biết được." Sơ Tranh lạnh mặt: "Lời này không phải hẳn nên hỏi ngươi sao."
Cự Long lúc này lại cho thấy lập trường của mình: "Ta và bọn nó cũng không phải một loài!"
Yêu thú đồ sát toàn bộ tòa thành rồi rút lui, lúc này không thấy tung tích đâu nữa.
Sơ Tranh xem hết cảnh tượng trong thành, đang định ra ngoài rồi tiếp tục đi về phía trước, đi tìm cái nơi gọi là địa giới Bắc Chiếu kia.
Ngay tại lúc cô sắp ra khỏi cửa thành, bầu trời đột nhiên có bóng đen hạ xuống, có người đến.
"Yêu nữ! Không ngờ ngươi lại đồ sát toàn bộ người Thiên Thành sơn!" Có người từ phía trên rơi xuống, vừa thấy Thiên Thành Sơn thảm trạng, lại gặp Sơ Tranh ở đây, chưa gì đã vội đổ vỏ cho cô.
Người tới không nhiều, đoán chừng là tu sĩ phát hiện dị dạng của Thiên Thành Sơn nên đến xem xét.
Sơ Tranh: "..."
Đống vỏ lớn nhờ.
"Nơi này yêu khí nặng như vậy, nhẽ các ngươi đều không cảm giác được?" Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ, lạnh như băng nhấn rõ từng chữ, "Các ngươi tu luyện bao nhiêu năm thế toàn công cốc à?"
Yêu khí ở Thiên Thành Sơn cực kỳ nồng, nhưng bên người Sơ Tranh còn một con hồ ly đi theo đấy, kia là một con yêu...
Cự Long?
Cự Long ngay khi phát hiện có người xuất hiện đã lập tức trốn vào người Sơ Tranh.
Hắn là cái bánh trái thơm ngon, không thể tùy tiện để bị người phát hiện.
"Ngươi đã trông thấy cái gì?" Người đến vẫn cảnh giác, "Bên trong còn có người sống sót không."
Sơ Tranh liếc kẻ vừa tra hỏi một cái, không có ý định trả lời, nhấc chân bước đi.
Nhưng đối phương lại không định thả cô đi, "Dừng lại! Ngươi không thể rời đi!"
Bọn họ đến xem xét, chỉ trông thấy người sống duy nhất là cô, sao có thể cứ thế thả cô đi được.
Coi như chuyện này không liên quan gì với cô, cũng nhất định phải tra rõ ràng rồi lại nói.
Sơ Tranh vuốt sau lưng Trọng Đường, im lặng nhìn đám người, ánh mắt kia lạnh như băng không có tình cảm, làm người nhìn vào không khỏi ớn lạnh.
Đầu lĩnh không khỏi nảy sinh e ngại, nhắm mắt nói bừa: "Thiên Thành Sơn xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải tra cho rõ ràng, ngươi không thể cứ đi như thế."
Sơ Tranh: "Các ngươi tra thì cứ tra, liên quan gì đến ta, cũng không phải ta giết."
"..." Ai biết được! Chúng ta vừa đến đã nhìn thấy ngươi từ trong thành đi ra, không nghi ngờ ngươi thì nghi ai!
Sơ Tranh mới lười nói nhảm với mấy kẻ này, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, vọt lên trên không.
"Đừng để nàng chạy!"
"Nhanh ngăn lại!"
Cự Long ở trên không biến to thân thể, cái đuôi to lớn đập xuống rồi bay lên, ý đồ muốn chặn đường đám tu sĩ theo đuôi Sơ Tranh.
Mấy tu sĩ kia tu vi chẳng ra sao cả, bị Cự Long quét qua đã lốp bốp nện xuống mặt đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sơ Tranh rời đi.
"Khụ khụ khục... Kia là rồng sao?" Tu sĩ nằm dưới đất ngơ ra.
"Có hơi giống?"
"Màu sắc của nó thật kỳ quái, sao một nửa đen, một nửa lại xanh như thế?"
"Ai biết..."
"Nhanh thông báo các Trưởng lão, Thiên Thành Sơn đều đã ra thế này, các ngươi còn có tâm tình quan tâm những thứ khác nữa."
Kế bên này có một nơi là Thiên Tâm Lâu, bọn họ đều là đệ tử bên trong Lâu.
Bởi vì phát hiện yêu khí ngút trời ở Thiên Thành Sơn, cảm thấy không đúng nên tới xem xét.
Ai ngờ, vậy mà lại trông thấy một tràng diện như thế.
Đây cũng không phải chuyện bọn họ có thể giải quyết, nhất định phải thông báo cho các trưởng lão bên trong Lâu.
-
Rời khỏi Thiên Thành Sơn đi về hướng bắc, đi chừng trăm dặm, Sơ Tranh đã nhìn thấy tấm bia đá khắc 'Bắc chiếu' đứng giữa nơi hoang vu mông quạnh.
Bia đá bị mờ hẳn một nửa, chỉ còn lại lưu lại một chữ 'Chiếu' mơ hồ.
Từ sau bia đá, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ có cỏ hoang tùy ý sinh trưởng, đường chân trời nối liền không có điểm tận cùng.
"Là nơi này sao?"
Trọng Đường gật gật đầu, đưa tay chỉ về phía trước, "Bên kia."
"Ngươi đến cùng muốn đi nơi đó làm gì?"
Trọng Đường nghiêng đầu, tựa hồ không biết trả lời cô thế nào, cuối cùng chỉ nhả ra hai chữ, "Muốn đi."
Sơ Tranh: "..."
Muốn đi làm gì mới được!!
Đi ngắm phong cảnh chắc?
Nơi này hoang vu trống trải, có cái phong cảnh gì mà nhìn!
Bình tĩnh!
Sơ Tranh nhìn lại nhóc con, chỉ có thể cố nhịn lửa giận.
Có Cự Long thay cho đi bộ, cũng không tính là mệt mỏi.
Nhưng Sơ Tranh không thể ngờ, cái gọi lại 'địa giới Bắc Chiếu' lại rộng lớn đến bất thường, đi đã hơn nửa ngày mà khắp trời đất vẫn chỉ là khung cảnh núi đồi Hoang Vu.
Nơi này không thấy nửa điểm màu xanh lá, thật giống như toàn bộ thế giới đều đã khô héo.
Cự Long bắt đầu phàn nàn: "Ở đây đâu là đầu, đâu là cuối? Bắc Chiếu rộng lớn đến thế sao?"
Tốc độ của nó cũng đâu có chậm!
Sơ Tranh nhìn bốn phía, trực giác cảm thấy có gì đó không đúng: "Trước tiên cứ tìm một nơi nghỉ ngơi."
-
Trọng Đường ngồi trên cỏ khô, nhìn Tiểu Hồ Ly nướng thịt, ánh lửa trong mắt hắn nhảy vọt, nối thành một mảnh.
"Trọng Đường Trọng Đường, ta nướng xong rồi này." Tiểu Hồ Ly mừng khấp khởi đem thịt nướng cho Trọng Đường, một mặt cầu khen.
"Cảm ơn Hồng Hồng." Trọng Đường vừa định tiếp, bên cạnh đã chen vào một cánh tay cầm trước.
Tiếp theo hắn liền bị bế lên, bị người đặt trên đùi.
Trọng Đường đã thành thói quen để Sơ Tranh ôm như thế, cũng không hề giãy dụa, chỉ ngoẹo đầu nhìn người ôm mình cười.
Sơ Tranh xé miếng thịt, đợi nguội đi một chút rồi đút tới bên miệng hắn.
"Ta có thể tự ăn." Trong thanh âm non nớt của Trọng Đường có chút bất mãn, ôm hắn cũng coi như xong, tại sao còn phải cho hắn ăn như thế?
"Ta đút ngươi ăn." Sơ Tranh lãnh đạm nói, nhưng trong lời nói tràn đầy vẻ không cho cự tuyệt.
Trọng Đường không chịu ăn.
Sơ Tranh rồi cùng hắn giằng co, cuối cùng vẫn là Trọng Đường bại trận, chậm rãi hé miệng, cắn miếng thịt, đầu lưỡi còn hơi cuốn lấy.
Thịt bị hắn cuốn vào, đầu lưỡi cũng không khỏi đụng phải đầu ngón tay Sơ Tranh.
Đáy lòng Sơ Tranh thầm mặc niệm mấy lần hắn vẫn còn là con nít, nghiêm túc đút cho hắn ăn.
"Đại lão, ngươi nhìn lên trời xem." Cự Long ở bên cạnh ngửa đầu, ra hiệu Sơ Tranh nhìn lên không trung.
Sơ Tranh ngẩng đầu đi xem, bầu trời tối tăm mờ mịt, dù là một chấm nhỏ cũng không nhìn thấy.
"Ngươi cảm giác được gì rồi?" Sơ Tranh đạp đạp Cự Long.
Cự Long vỗ vỗ trên cỏ khô, "Không biết, chính là cảm thấy có điểm gì là lạ, nơi này..." Có loại cảm giác khó nói thế nào.
Sơ Tranh: "..."
Đang muốn ngươi nói tiếp đấy.
Bốn phía yên tĩnh, đến tiếng gió cũng không nghe được.
Nhưng cũng không phát giác được nguy hiểm gì.
-
Đêm nay rất bình tĩnh, cũng không xảy ra bất trắc.
Sơ Tranh gọi Trọng Đường đứng lên, đứa nhỏ ngái ngủ mơ mơ màng màng, mềm mại yếu đuối dựa vào trên người cô.
"Có phải ngươi lại lớn hơn một chút không?" Sơ Tranh phát hiện Trọng Đường nặng hơn một chút so với hôm qua, thân hình cũng cao hơn nhiều.
Trọng Đường gật đầu: "Ừ."
Sơ Tranh: "Ngươi lớn nhanh thế sao?"
Đáy mắt Trong Đường viết mấy chữ to, 'Thế này có gì không đúng sao'.
Từ khi Trọng Đường biết nhận thức, chuyện hắn trong vòng một đêm cao lớn hơn một chút đều hoàn toàn bình thường.
Tiểu Hồ Ly cũng cảm thấy thế rất bình thường, "Trọng Đường trước đó đều trưởng thành như vậy, nhân loại các ngươi không lớn giống thế sao?"
Sơ Tranh: "..."
Không!
Nhân loại không đột nhiên cao vọt lên!