Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2636: Quà tặng vận mệnh (12)
Chương 2636: Quà tặng vận mệnh (12)
Edit: Q.A -
Beta: Sa Nhi
=======================
Sương mù bao phủ thành phố mưa, cả thế giới dường như cũng trở nên mơ hồ hư ảo.
Lúc này trên đường không có một bóng người, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô phóng vụt qua, ánh đèn lóe sáng, làm hiện lên một bóng người mờ ảo trên vỉa hè.
Người kia mặc áo mưa, từ dáng người có thể nhìn ra là một người đàn ông.
Trên tay hắn ta dường như đang cầm một thứ gì đó, đang nhanh chóng băng qua một con đường, rẽ vào khu dân cư.
Hắn ta không đi thang máy mà đi thẳng lên cầu thang bộ.
Tầng 15.
Người đàn ông dừng lại trước cửa 1502, mở cửa bằng vân tay.
Trong phòng không có ánh sáng, từ nơi rèm cửa sổ không bao giờ mở, tia chớp lóe lên phản chiếu toàn bộ phòng khách.
Động tác người đàn ông bước vào cửa chợt khựng lại.
Có người!
Ầm ầm ——
Tiếng sấm trên bầu trời nổ tung dữ dội.
Người đàn ông vươn tay bật đèn, trong phòng khách tràn ngập ánh đèn vàng ấm áp, lúc này có một người phụ nữ đang ngồi ngay ngắn.
Đáy lòng người đàn ông không khỏi giật thót, "Cô là ai? Vào đây bằng cách nào?"
"Đi vào." Giọng cô gái lạnh lùng: "Tôi cũng không biết bay."
Người đàn ông: "..."
Đây là nhà gã!
Sao cô lại có mật mã để vào đợc?
Sơ Tranh muốn vào đương nhiên sẽ có biện pháp, một cái mật mã làm sao có thể cản được cô.
Người đàn ông bình tĩnh bước hai bước sang bên cạnh, trong tay cầm một con dao giấu phía sau lưng: "Cô đến nhà tôi làm gì?"
"Tâm sự với ông."
"... Tôi có biết cô sao?" Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xông vào nhà người khác, trò chuyện cái gì?
"Rồi ông sẽ biết." Sơ Tranh giơ tay, "Mời ngồi."
Người đàn ông: "..."
Nếu không phải chắc chắn gã không đi sai nhà, gã đã thực sự nghĩ rằng đây không phải nhà mình.
Gã nhìn chằm chằm Sơ Tranh mấy giây, thuận tay đóng cửa lại, khóa trái.
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, lúc này gã đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Gã đi vào phòng khách, nhưng không hề ngồi xuống, chỉ đứng ở bên ngoài.
"Vị tiểu thư đây muốn trò chuyện về việc gì?"
Sơ Tranh rút ra mấy tờ giấy ở bên cạnh người, đặt trên bàn trà.
Người đàn ông hơi nhíu mày, khoảng cách quá xa, gã ta không thể nhìn thấy thứ gì trên đó.
"Đó là cái gì?"
"Ông cứ xem rồi sẽ biết."
"..."
Gã không muốn tiến đến quá gần, vị trí này là an toàn nhất.
Nhưng cô gái ngồi trên sofa còn bình tĩnh hơn, gã không nhìn, cô cũng không nói gì, cứ thản nhiên ngồi đấy.
Ngoài cửa sổ sấm sét vẫn tiếp tục dội xuống.
Trong phòng, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Người đàn ông cuối cùng cũng tiến một bước về phía đó, cúi người xuống cầm lấy mấy tờ giấy.
Chỉ vừa nhìn lướt quá, sắc mặt gã đã thay đổi.
"Cô rốt cuộc là ai!! Muốn làm gì?"
Tại sao lại kiểm tra tình trạng thẻ ngân hàng của gã?
Không... Tại sao lại tra được cả sao kê thẻ ngân hàng của gã?
"Tôi muốn nói chuyện với ông, về... Hạ Cừu."
Cái tên Hạ Cừu này như một tiếng sấm chói tai nổ tung trên đầu gã, làm gã dựng tóc gáy.
Ầm ầm ——
Sấm chớp giữa trời đánh xuống như muốn rạch bầu trời ra thành hai nửa.
Điều hòa phòng khách chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, nhiệt độ dần dần lên cao, oi bức khó chịu.
Qua khoảng một phút, khóe miệng tên đàn ông nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Cô muốn nói chuyện về Hạ Cừu?"
"Có gì không được sao?"
"Không có." Gã nói: "Hạ Cừu là bệnh nhân của tôi, tôi hiểu rất rõ về hắn, cô muốn biết cái gì, tôi đều có thể nói cho cô."
Những từ cuối cùng vang lên vô cùng kì lạ.
Sơ Tranh giống như không nghe thấy điểm kỳ quái này, chỉ hài lòng gật đầu: "Tốt nhất là thế."
-
Những hạt mưa lớn như hạt đậu đập vào kính, tiếng lộp bộp vang lên chói tai.
Sấm sét vang dội, phần lớn đèn đồng thời bị tắt ngúm.
Trong căn phòng tối đen, người đàn ông ngồi dưới đất, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng gã càng giãy dụa lại càng cảm thấy dây trói mình chặt hơn.
Con dao gã cầm lúc đầu đang nằm trong tay người đối diện.
Tia chớp phản chiếu những ánh sáng lạnh lẽo xuống mắt gã.
"Có phải ông là người giết bố dượng Hạ Cừu không?"
"Cô đang nói gì vậy?" Tên đàn ông nhanh chóng phủ nhận, "Tôi chỉ là bác sĩ tâm lý của Hạ Cừu! Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, tốt hơn hết là cô nên thả tôi ra, cô đang phạm pháp đấy!"
Sơ Tranh: "Ông nhìn thấy trong nhà có người lạ, phản ứng đầu tiên không phải báo cảnh sát mà là cầm dao trong tay đấy."
"..."
Lúc bước vào nhà, gã đã có thể gọi cảnh sát nếu gã muốn.
Dù sao lúc ấy Sơ Tranh cũng cách gã xa như vậy, chỉ cần hã chạy ra bên ngoài, đóng cửa lại là có đầy đủ cơ hội báo cảnh sát.
Thế nhưng gã lại không làm thế.
Gã không hề đề cập đến chuyện gọi cảnh sát, thay vào đó gã cầm một con dao trên tay.
Tên đàn ông: "Ai biết cô muốn làm cái gì, tôi chỉ dùng để tự vệ."
"Thì ra là thế." Sơ Tranh bấm bấm điện thoại, "Vậy để tôi giúp ông báo cảnh sát nhé?"
"..."
Sơ Tranh không nhấn gọi thật, "Tốt nhất là ông nên trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với ông đâu."
"..."
Tên đàn ông vẫn lặp lại câu nói cũ: "Tôi đã nói, tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
"Ồ."
Sơ Tranh đứng dậy, bước hai bước về phía gã.
Bóng đen bao trùm, tên đàn ông nhìn lên, ánh mắt giao nhau với cô trong bóng tối.
Sống lưng gã rét lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
-
Sau cơn mưa trời lại sáng, trong không khí tràn ngập hương cây cỏtươi mát.
Đội trưởng Tống lái chiếc xe rách nát của mình tiến vào cửa chính, chưa kịp ổn định xe thì hai người từ bên trong đã lao ra, tông thẳng vào cửa sổ xe.
"Đội trưởng Tống, anh đến rồi!!"
"..." Đội trưởng Tống mở cửa xe đi xuống: "Sao thế, có vụ án mới à?"
"Vâng." Một người trong đó gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Cũng không hẳn."
Đội trưởng Tống: "Sao vậy? Có chuyện gì?"
"Có người đến tự thú."
Đội trưởng Tống: "Tự thú không phải chuyện tốt sao, vụ nào?"
"... Hạ Cừu."
Đội trưởng Tống: "..."
-
Người tự thú là tự mình đến, nhưng họ lại có cảm giác người này cứ như vừa trốn đi từ nơi nào đó.
Nhưng toàn thân y trừ việc ướt đẫm ra, còn lại không có bất cứ vết thương nào.
Sau khi vừa đến đã vội khai mình là người giết hại cả nhà bố dượng của Hạ Cừu.
Đội trưởng Tống đi gặp người, đây đúng là nghi can mà hắn đang điều tra trọng điểm trong khoảng thời gian này.
Bác sĩ tâm lý của Hạ Cừu.
Sau khi tên bác sĩ bước vào, y vội khai hết tất cả, không cần cả bọn họ hỏi.
Cách gây án, giết người, xử lý hiện trường, tất cả đều khai tuốt luốt.
Tất cả chi tiết đều trùng khớp với hiện trường.
Bác sĩ giết bọn họ là để báo thù.
Đối tượng báo thù là mẹ kế cùng anh trai của mẹ kế, không liên quan gì đến bố dượng của Hạ Cừu.
Nhưng bọn họ là không may.
Y đã điều tra kĩ, lúc đó bọn họ không có nhà, ai biết bọn họ lại trở về đột ngột.
Còn vừa hay chạm mặt với y.
Y cũng chẳng còn cách nào, đành phải giải quyết bọn họ.
Về phần Hạ Cừu...
Hạ Cừu trước kia chính là bệnh nhân của y.
Có một lần y trông thấy mẹ kế tới đón Hạ Cừu, về sau mới phát hiện bọn họ là người một nhà, y liền lập ra kế hoạch khác.
Vụ án lớn như vậy, y cần một hung thủ.
Mà Hạ Cừu là một con dê thế tội tốt.
Về phần tại sao y chắc chắn Hạ Cừu sẽ không nói ra, thì là vì y có lòng tin Hạ Cừu không dám nói, cũng sẽ không nói, bởi vì y hiểu rất rõ Hạ Cừu.