Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2598: Bờ Sông Vong Xuyên (14)
Chương 2598: Bờ Sông Vong Xuyên (14)
Edit: Sa Nhi
==============
Tâm ma ngày càng cường đại, cũng đã có thể biến hình.
Hắn là tâm ma của Diêm Vương, nên dáng vẻ không quá khác Diêm Vương.
Thế là tâm ma bắt đầu giả mạo Diêm Vương.
Đáng tiếc Diêm Vương rất nhanh đã phát hiện, cũng có một trận chiến ác liệt với tâm ma, sau đó tâm ma bị phong ấn trong cấm địa.
Hắn cứ nghĩ là đã có thể thư giãn rồi.
Thế nhưng hắn sai rồi.
Trong cấm địa phong ấn biết bao nhiêu thứ lớn mạnh?
Bọn nó mỗi ngày ở bên trong đấu tranh, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.
Mà tâm ma lại là một tồn tại đặc thù, chỉ cần chủ thể của nó còn sống, muốn tiêu diệt nó cũng chính là người si nói mộng.
Tại nơi như vậy, nó mới là kẻ được lợi lớn nhất.
Sau đó có thể là Diêm Vương nhớ tới chuyện này, định đưa nó đến nơi khác.
Thế nhưng lúc ấy đã quá muộn.
Từ đó mới có trận chiến loạn phía sau.
Tại trận chiến cuối cùng, Diêm Vương muốn cùng nó đồng quy vu tận, nhưng tâm ma lại không muốn biến mất như vậy.
Cho nên nó lợi dụng hình dạng của mình lừa những người khác đi đối phó Diêm Vương.
Cuối cùng bỏ lại toàn bộ những người kia ở đó.
Lúc ấy nó vốn không muốn giả mạo Diêm Vương, thế nhưng khi nó ra ngoài, trông thấy người chạy tới, nó muốn tiếp tục đánh, nhưng bỗng nhiên được người đó gọi một tiếng 'Vương', làm nó liền lóe lên một suy nghĩ.
Cho nên ở trong trận đại chiến đó, người cuối cùng còn sống sót đi ra là tâm ma giả mạo thành Diêm Vương.
Còn Diêm Vương chân chính đã bị tâm ma đè dưới tấm bia đá kia.
Thần quỷ bất xâm, Luân Hồi vô đạo.
Tám chữ này liền bị khắc vào cấm địa, trước đó chính là dùng để trấn áp tâm ma, giờ nó chỉ là đem hết thảy trả lại.
Tâm ma cũng biết mình mặc dù có dáng dấp giống với chủ thể, nhưng biểu tình lại không giống.
Chết rồi một đám người, cũng vẫn còn một đám người không chết.
Nếu bị người phát hiện sẽ rất phiền toái, cho nên nó lấy cớ dung mạo bị tổn thương để đeo mặt nạ.
Rất thuận lợi, không ai hoài nghi.
Về sau nó làm được không ít công đức ở trên người, lại càng thêm không ai hoài nghi nữa.
Nhưng không biết vì cái gì... Đoạn thời gian trước Bồng Vũ vẫn thoát ra được.
Tâm ma đương nhiên sợ hãi, nó bèn tìm lý do sai người đi khắp nơi điều tra.
Nó vốn chẳng thể ngờ, hắn sẽ lại mất trí nhớ.
Tâm ma cười quái dị nhìn Bồng Vũ: "Thế nào, biết những điều này rồi, đáy lòng ngươi cao hứng lắm sao?"
Bồng Vũ: "Cho nên những oan hồn trong tấm bia đá kia, đều không phải do ta tạo thành?"
Tâm ma: "..."
Điều ngươi quan tâm chính là cái này sao?
Sơ Tranh: "Vậy ngươi đột nhiên muốn thú ta làm gì?"
Ánh mắt Tâm ma chuyển hướng sang Bồng Vũ, "Lời này ngươi nên hỏi hắn."
Sơ Tranh: "Việc ngươi làm, tại sao muốn hỏi hắn?"
Tâm ma cười nhạo, "Ý của hắn, cũng chính là ý của ta."
Sơ Tranh nhìn về phía Bồng Vũ.
Trong ánh mắt Bồng Vũ mang theo mờ mịt, giống như không biết tâm ma đang nói cái gì.
Tâm ma nhìn chằm chằm Bồng Vũ, nói ra từng chữ một: "Ngươi thích nàng."
Bồng Vũ trầm mặc một hồi, nói: "Ừ, ta thích nàng."
Tâm ma: "..."
Sắc mặt Tâm ma đã hơi khó coi.
Có thể nó cũng không nghĩ Bồng Vũ sẽ trả lời thẳng đuột như vậy.
Tâm ma là bởi vì Bồng Vũ mà tồn tại.
Thứ đáy lòng Bồng Vũ nghĩ tới mà không dám làm, tâm ma cũng dám làm.
Tâm ma đối với Sơ Tranh từ đầu chỉ là muốn cướp đoạt từ trong tay cô một chút công đức.
Lại thêm Sơ Tranh có địa vị và năng lực đặc thù tại Địa phủ, loại người này xác thực phải nuôi dưỡng ở bên cạnh mình mới yên tâm.
Thế nhưng trước đó tâm ma đều không nghĩ tới muốn thú cô.
Về sau nó mới có ý nghĩ như vậy, giờ nhìn thấy Bồng Vũ, nó liền hiểu ý nghĩ này là từ đâu tới.
Kế hoạch của nó thì hay lắm.
Chỉ là không thể ngờ, Sơ Tranh so với những gì nó nghĩ còn lợi hại hơn nhiều.
Tâm ma vẫn không chịu thua, "Nếu không phải thương thế của ta còn chưa lành, ngươi cho rằng ngươi có thể bắt ta chắc!"
Sơ Tranh lãnh đạm liếc nó một cái, "Ngươi không bị thương cũng đánh không lại ta."
Tâm ma nghiến răng, chỉ vào Bồng Vũ, "Đến cả hắn cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi dựa vào cái gì để nói như vậy?"
Nếu nó không bị thương thế quấn thân, sao có thể bị nàng đánh được?
Nói đùa cái gì vậy!
"Khi đó ngươi chẳng qua chỉ lợi dụng được dung mạo của hắn, lừa gạt người giúp ngươi đối phó hắn. Chứ tự hỏi bản thân đi, ngươi cùng hắn một chọi một, ngươi có thật sự thắng được không?"
Tâm ma: "..."
Tâm ma nếu có thể đánh thắng chính diện thì đã không dùng thủ đoạn kia rồi.
-
"Chàng dự định xử trí nó như thế nào?"
Sơ Tranh cùng Bồng Vũ đứng ở một bên thương lượng.
Bồng Vũ cau mày, "Ta không biết."
Sơ Tranh: "Vậy trước tiên cứ tìm một nơi giam lại, chờ chàng nghĩ kỹ sẽ giải quyết."
Bồng Vũ: "Nhốt ở đâu bây giờ?"
Sơ Tranh nhìn lại một phương hướng nào đó, "Oan có đầu, nợ có chủ."
Sơ Tranh để Tuyết Hồ đi lấy nước Vong Xuyên tới.
Tâm ma lợn chết không sợ nước sôi, còn rất trào phúng, "Nước Vong Xuyên đối với ta vô dụng."
"Ngươi biết vì sao lại vô dụng không?"
Tâm ma: "Ta không phải vong linh."
"Không đúng, là ngươi không ở trong sổ Sinh Tử." Sơ Tranh bảo Bồng Vũ đi lấy sổ Sinh Tử lấy tới.
"Ta?" Bồng Vũ kinh ngạc, "Ta... Ta sao đi được?"
Loại đồ vật như sổ Sinh Tử, thuộc vào loại tài sản trọng yếu của Địa phủ, hắn sao có thể tùy tiện cầm tới được.
Sơ Tranh lột y phục trên người tâm ma xuống, trực tiếp khoác lên người hắn, "Hiện tại ngươi chính là Diêm Vương."
Bồng Vũ: "..."
Tâm ma: "..."
Đeo thêm cái mặt nạ của tâm ma kia, là đủ để người ta không phát hiện ra được gì.
Những thứ thuộc về tri thức của Bồng Vũ còn rất hạn chế, giờ cô đột nhiên sai hắn đi làm loại chuyện này, đáy lòng hắn đã hoảng đến một mớ.
Cũng may bình thường tâm ma đã huấn luyện những này người không tệ, cũng không ai dám hỏi gì nhiều.
Bồng Vũ thành công cầm được sổ Sinh Tử tới.
Sơ Tranh lật sổ Sinh Tử ra, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Nó tên là gì?"
Tâm ma: "..."
Bồng Vũ: "..."
Hình như nó không có tên.
Sơ Tranh vung tay lên, "Chàng đặt cho nó một cái đi."
"!!!" Tâm ma trừng mắt, thế này mà cũng được?
Đương Nhiên là được, Bồng Vũ là chủ thể, đặt tên cho nó cũng tương đương với việc trưởng bối ban tên cho vãn bối, được công nhận có hiệu lực.
Việc đặt tên này lại có chút khó khăn Bồng Vũ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được cái tên gì.
"Bồng tâm đi..." Hắn thực sự không nghĩ ra.
Tâm ma: "..."
Sơ Tranh muốn viết tên nó lên, kết quả lại phát hiện không được.
Cô không có có quyền lợi sửa đổi sổ Sinh Tử.
Sơ Tranh để Bồng Vũ thử nhìn một chút, "Chàng tới đi."
"Ta có thể sai?" Bồng Vũ hoài nghi bản thân rất nghiêm trọng.
"Chàng mới thật sự là Diêm Vương, nếu chàng không thể, vậy sẽ không ai có thể." Sơ Tranh kéo người qua, "Dũng cảm lên, thử một chút cũng sẽ không làm sao ca."
Sổ Sinh Tử được dùng nhiều nhất vẫn là tính năng 'Thẩm tra', còn lại công năng như sửa đổi này, đoán chừng khi tâm ma tại vị còn chưa dùng đến bao giờ.
Bồng Vũ dựa theo lời Sơ Tranh nói, viết tên tâm ma lên.
Quả nhiên Bồng Vũ có thể viết lên được, đằng sau còn tự động bổ sung thêm tin tức.
Tuyết Hồ vừa vặn mang theo một thùng nước Vong Xuyên trở về.
Sơ Tranh đè tâm ma, rót cho nó uống hết một xô.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng uống nước 'Ừng ực ừng ực' vang lên.
"..." Bồng Vũ lui về sau một bước, hỏi Tuyết Hồ, "Nàng trước đó cũng dữ... thế này sao?"
Tuyết Hồ cũng lui xuống theo, "Ta... Rất ít khi thấy Tranh tỷ tỷ thế này."
Tuy từng thấy nàng 'dữ lên' mấy lần, nhưng cũng không phải loại này dữ dằn yang hồ như vậy.
So với trước đó, Tuyết Hồ cảm thấy thế này còn dữ hơn nhiều.
Không phải phát ra từ bên ngoài, mà là một loại khí thế hung ác phát ra từ bên trong.
Vừa uống nước Vong Xuyên xong, mới đầu còn không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng theo thời gian, sẽ từng chút từng chút một thẩm thấu.