Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 2596: Bờ Sông Vong Xuyên (12)
Chương 2596: Bờ Sông Vong Xuyên (12)
Hiện tại có một vấn đề rất lớn.
Bên trong điện Diêm Vương cũng có một vị Diêm Vương, mà mấy trăm năm qua cũng chưa có ai nghe nói đến chuyện thay đổi Diêm Vương cả.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Diêm vương từ trước đến nay chỉ có một người.
Như vậy...
Diêm Vương hiện tại là ai?
Vấn đề mấu chốt nhất là, bây giờ vị Diêm vương kia không có ở đây.
"Nếu như chàng mới là thật, vậy ta cũng có thể hiểu chuyện chàng bị truy bắt."
Chẳng có lý do rõ ràng, lại huy động biết bao người ở Minh giới ra sức đuổi bắt.
Bồng Vũ ngồi trên lan can hành lang, nhìn ra bờ hoa Bỉ Ngạn bên ngoài đang đong đưa trong gió, "Ta thật sự đã làm những chuyện kia sao?"
Sơ Tranh: "Nếu thật sự Diêm Vương là chàng, có thể những việc kia cũng không phải do chàng làm."
Bồng Vũ: "Nhưng nếu ta thật sự..."
Sơ Tranh: "Dù sao bọn họ cũng không ra được, sợ cái gì."
Bồng Vũ: "..."
Còn có thể như thế sao?
"Hiện tại việc quan trọng chính nhất là cần phải tìm ra Diêm vương kia." Chỉ có làm rõ chuyện này mới có thể giải quyết được những chuyện khác.
Lúc này Bồng Vũ còn chưa suy nghĩ ra " Làm sao tìm được đây?"
Sơ Tranh cũng chống cằm trầm tư, "Đây cũng là một vấn đề rất hay."
"..."
"..."
-
"Sơ Tranh đại nhân, Sơ Tranh đại nhân có ở đây không?"
Đột nhiên có người gọi yo.
Tuyết Hồ đi ra ngoài nhìn thoáng qua, lại vọt trở về: "Tranh tỷ tỷ, là Hình Dật."
Hình Dật?
Hắn tới làm gì?
Bình thường cô làm việc của cô, hắn ta làm việc của hắn, căn bản không liên quan gì đến nhau.
Sơ Tranh để Bồng Vũ đi vào bên trong đợi, lại cho Hình Dật tiến vào.
Hình Dật nhanh chân vào cửa, theo sau là một loạt quỷ sai, nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Lúc này những linh hồn đang ở trong khách điếm thấy hắn đi vào đều lập tức lao ra khỏi cửa.
Sơ Tranh đứng ở quầy hàng, bình thản hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Hình Dật đưa quyển trục đen đang cầm trong tay ra.
"Đây là cái gì?"
Hình Dật: "Ngươi cứ xem rồi sẽ biết."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mở quyển trục ra, bên trong là một danh sách quà tặng, mỗi một thứ đều là đồ vật quý hiếm cực kỳ khó gặp ở Minh giới.
"Có ý gì?" Cho cô một danh sách lễ vật làm gì? Muốn cô dâng tặng sao?
Hình Dật vung tay, người ngoài cửa khiêng mấy cái rương nối đuôi nhau đi vào.
Mấy cái rương được đặt ở đại sảnh xếp ngay ngắn thành cả 1 bức tường, mà bên trong rương là những thứ mà danh sách lễ vật có nhắc đến.
Sơ Tranh càng nhìn càng khó hiểu.
Hình Dật thấy cô nghi hoặc cũng giải thích rõ ràng, "Ngày chín tháng sau, Diêm Vương sẽ đến nghênh thú ngươi."
"Ngươi nói cái gì?"
Hình Dật nhắc lại một lần, "Ngày chín tháng sau, Diêm Vương sẽ đến nghênh thú ngươi. Đây là sính lễ."
Sính... Sính lễ?
Hả?
Diêm Vương bị điên rồi à?
Không đúng, Diêm Vương và Mạnh bà có thể thành hôn sao?
Đáp án hình như là có thể.
Tất cả chỉ là cương vị công tác mà thôi.
Nhưng mà...
Tại sao Diêm Vương lại đột nhiên muốn cưới cô?
Hình Dật chỉ làm hết nhiệm vụ truyền lời và tặng lễ vật, còn lại hắn ta có biết hay không cũng đều không có ý định nói.
Đưa xong đồ, Hình Dật đi ngay, không hề có ý định nán lại.
Mà bên ngoài có đám quỷ hóng chuyện, cho nên tin tức này rất nhanh đã bị truyền ra khắp nơi.
-
"Tranh tỷ tỷ, Diêm Vương nghĩ gì vậy?" Tuyết Hồ nghi hoặc hỏi Sơ Tranh.
Cô cũng rất muốn biết, Diêm Vương rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Là đầu óc bị lừa đá hay là bị nước sông Vong Xuyên rửa trôi rồi?
Bồng Vũ từ bên trong đi ra, ánh mắt đảo qua những mấy cái rương đang xếp ngay ngắn kia, "Diêm Vương muốn cưới ngươi?"
Sơ Tranh ném quyển trục đi, giọng nói lạnh lùng: "Chỉ bằng hắn?" Mà cũng có thể chắc.
Diêm Vương đột nhiên làm như thế không biết có mục đích gì.
"Hắn là Diêm Vương." Bồng Vũ nói.
"Đúng thế, Tranh tỷ tỷ, hắn đã đưa những thứ này tới mà hoàn toàn không hề hỏi ý tỷ." Tuyết Hồ nói theo.
Diêm Vương muốn cưỡng ép kết hôn, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng Sơ Tranh là Mạnh bà, bản thân cô đã có tính đặc thù.
Nếu như Sơ Tranh không đồng ý rồi làm lớn chuyện, vậy cũng không thể kết thúc trong êm đẹp đâu.
Cũng không biết Diêm Vương còn có thể làm ra chuyện gì.
"Diêm Vương thì đã sao? Hắn còn có thể giết ta chắc?" Sơ Tranh không thèm để ý, "Hắn cũng không dám giết ta."
Bồng Vũ: "Ý của ta là, hắn có thể điều động rất nhiều người."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Ta không đánh lại sao?"
Bồng Vũ: "..."
Tuyết Hồ: "..." Vì sao giờ Tranh tỷ tự tin thế.
Diêm Vương có thể điều động toàn bộ lực lượng của Minh giới, tới lúc đó thì phải đánh thế nào?
"Có điều đây cũng là một cơ hội." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn những cái rương kia.
Diêm Vương không biết ở đâu, cũng không biết tìm hắn ta ở đâu.
Nếu tìm không thấy người, coi như cô đánh được cũng vô dụng.
Còn có thể đánh nhau với cùng không khí chắc?
Hiện tại hắn ta đãchủ động tìm tới...
Nếu đã muốn thành hôn, hắn cũng không thể cứ không lộ diện chứ?
Bồng Vũ biết Sơ Tranh đáp ứng là lựa chọn tốt nhất, dù sao muốn đối phó với Diêm Vương —— cũng không thể lộ liễu như vậy.
Nhưng khi cô thật sự đáp ứng rồi, đáy lòng Bồng Vũ lại cảm thấy không thoải mái.
Sơ Tranh bắt đầu lên kế hoạch thừa dịp hôn lễ bắt Diêm Vương lại thì có thể làm sáng tỏ những vấn đề khác.
Bồng Vũ nghe kế hoạch của Sơ Tranh —— là làm gì có kế hoạch, bọn hắn chỉ cần dựa theo tình hình lúc đó mà hành động.
Hôn lễ là vào ngày mùng 9 tháng sau, mà hiện tại đã cuối tháng, như vậy cách nhau nhiều nhất cũng chỉ tầm mười ngày nữa.
Diêm Vương có lẽ đang quan sát động tĩnh bên Sơ Tranh, cho nên chắc chắn còn có chuẩn bị phía sau.
Nhưng Sơ Tranh lại rất phối hợp, cho nên Diêm Vương bên kia cũng không có động tĩnh gì khác.
Chuyện hôn lễ dần dần truyền ra khắp Minh giới.
Diêm Vương cùng Mạnh bà thành hôn, đây là một sự kiện trọng đại cỡ nào.
-
Trừ đám người Minh giới tới xem náo nhiệt, còn có một số người lại hoang mang lo lắng, trong đó có cả Phù Nguyệt.
"Vì sao Diêm Vương đột nhiên muốn thú Mạnh bà?" Phù Nguyệt đi qua đi lại bồn chồn.
Phía trên là một nữ tử đang ngồi, nhìn có vẻ trạc tuổi Phù Nguyệt, nhưng lại trầm ổn hơn nhiều.
"Nàng là người duy nhất của tộc Mạnh bà, Diêm Vương lo lắng cho nàng cũng là điều bình thường."
"Diêm Vương có ý gì?"
"Nếu có thể có một Mạnh bà mới ra đời, ngươi cảm thấy Diêm Vương còn cần nàng nữa sao?"
Phù Nguyệt tựa hồ đã nghĩ ra cái gì, lại nói, "Không phải từng nói tộc Mạnh bà có sức mạnh rất đặc thù, không chắc đã..."
"Nếu không thử thì làm sao biết chứ?" Nữ tử nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mạnh bà còn nắm trong tay nhiều công thức như vậy, ai mà không thèm muốn? Diêm Vương cũng không tránh khỏi."
Phù Nguyệt hơi kinh ngạc, "Nhẽ Diêm Vương cần..."
Nữ tử: "Từ sau lần đại chiến 300 năm trước, Diêm Vương vẫn luôn có thương tích trong người, chứ không thì ngươi cho rằng, vì sao trong những năm gần đây, thỉnh thoảng hắn lại biến mất một khoảng thời gian như thế."
Phù Nguyệt hoàn toàn không biết những chuyện này.
Chỉ cho là...
Phù Nguyệt còn có một vấn đề: "Nhưng tại sao nàng ta lại đáp ứng mà không từ chối?"
Nữ tử khẽ nhíu mày, đối với vấn đề này nàng ta cũng nghĩ mãi không ra.
Nữ tử: "Bất kể thế nào, nếu hai người bọn họ đều có mục đích nhằm vào nhau, đối với chúng ta đây cũng có thể là một cơ hội tốt."
-
Ngày mùng 9.
Sơ Tranh thay hôn phục, toàn thân mặc một màu đen, phía trên có thêu hoa Bỉ Ngạn.
Y phục này là do Diêm Vương mang đến, đây cũng là hôn phục quy định của Minh giới.
Bên ngoài, cỗ kiệu đón dâu đã ngừng lại, Diêm Vương lại không tự mình đến.
Sơ Tranh được người đỡ đi ra, người đỡ cô chỉ cúi gằm đầu, đeo mặt nạ, cũng không hề thu hút sự chú ý.
Tuyết Hồ hóa thành hồ ly, trốn vào trong tay áo Sơ Tranh.
Khi Sơ Tranh tiến vào cỗ kiệu, Tuyết Hồ mới ló đầu ra: "Tranh tỷ tỷ, muội cứ luôn cảm thấy không thích hợp..."
Sơ Tranh ấn đầu nàng trở vào, "Lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, ngươi phải bảo vệ cho Bồng Vũ đấy."
Tuyết Hồ: "..."
Cỗ kiệu đi từ khách điếm đến Diêm Vương điện, dọc đường đi đều có không ít người vây xem.
Sơ Tranh vén rèm nhìn ra ngoài.
Bồng Vũ đi theo bên cạnh kiệu, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ cho nên cũng không có ai nhận ra hắn.