WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
Quãng ngưng 2: Kẻ thách thức Phục sinh
- Truyenconect
- WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
- Quãng ngưng 2: Kẻ thách thức Phục sinh
Alo trans đây, ta vừa bị con em họ bẻ tay nên delay hơi lâu một chút mấy bác thông cảm (đau quá T.T ) lý do khá là chuối là vì ta vào nhầm phòng lúc nó đang thay đồ nhưng ta lại ko đeo kính nên chả thấy mọe zì hết trơn đã thế còn đi luôn 3 ngón tay. Đời best nhọ :)
p/s : nó có rank là tứ đẳng huyền đai taekwondo (đi chết đây)
Katsu: đáng đời.
==========================================================================
Câu chuyện này xảy ra vài ngày sau khi Lior chia tay với Sirius.
- Lior -
(Vài ngày sau khi tôi chia tay với Sirius.)
Nơi tôi từng sống có một cái tên khác là 'Tàn tích Rừng rậm'. Đó là một khu rừng rộng lớn dễ khiến bạn mất phương hướng. Một nơi khủng khiếp mà ngay cả các mạo hiểm giả bậc trung cũng có thể bị tấn công bất cứ lúc nào bởi những con quỷ nguy hiểm ẩn nấp quanh đây.
Với tôi, nơi này quen thuộc như nhà, lũ quỷ luôn bỏ chạy trong khi liếc nhìn tôi, nó chỉ giống như một khu rừng bình thường khi tôi đi qua.
Không có vấn đề gì. Trong khi ăn thịt nướng của lũ quỷ đã tấn công mình, tôi tiếp tục đi bộ cho tới khi ra được khỏi rừng trên đường chính.
Rồi, tôi đột ngột nhận ra ... Tôi bị đắm chìm trong sự hối hận mà mình đã không nhận ra trong quá khứ.
"Haa ... mình là một kẻ thất bại ..." (Lior)
Vì tôi tự nói chuyện một mình nhiều hơn, tôi có thể tập trung nhưng lần này, giống như ý chí của bản thân đang dần biến mất.
Cảm giác thanh kiếm yêu thích của mình đang trở nên nặng hơn. Trong khi đi dọc trên đường chính, tôi quay sang nhìn về nơi cậu bé đó và những người khác từng sống.
"Tại sao ... thằng nhóc không mời mình đi cùng trong chuyến hành trình đó?" (Lior)
Sirius nói rằng muốn đi học, bởi vì cậu muốn ngắm nhìn thế giới và thu thập kinh nghiệm.
Cho dù có sức mạnh, cậu ta cũng không thể gia nhập guild mạo hiểm giả vì vẫn còn là trẻ vị thành niên nên sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhưng cậu ta nên nhận ra rằng, sẽ không có vấn đề gì nếu giới thiệu tôi làm người bảo hộ.
Cậu ta có thể sẽ từ chối, nhưng nếu nói ra, tôi đã không hối hận nhiều như bây giờ. Cảm giác này thật là khó chịu. Công bằng mà nói, xét theo tính cách của anh chàng ấy, khả năng cậu ta chấp nhận lời đề nghị của tôi có lẽ không cao.
Nghĩ về điều đó ... Tôi không thể làm được gì nhưng thật bực bội.
"Nuaargghhh-! Một sai lầm cả đời!" (Lior)
Cuộc đời của tôi tới tận bây giờ luôn được dành cho những thanh kiếm.
Tôi yêu chiến đấu. Chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ khiến tôi hạnh phúc. Điều đó sẽ không thay đổi nhưng lúc này ... tôi đã tìm thấy ba thú vui mới trong cuộc đời.
Đầu tiên là một tên nhóc gọi là Sirius.
Cậu ta có một vẻ ngoài của một đứa trẻ, nhưng khả năng bên trong vượt qua cả tôi ... một con quái vật. Cậu ta là người bạn thân thiết của tôi và cũng là đối thủ, kẻ nắm giữ chiến thắng khi chống lại tôi hơn là thua. Chiến đấu với anh chàng đó giờ là mục đích của tôi trong cuộc đời này, giành nhiều chiến thắng hơn là mục tiêu của tôi hiện giờ. Có thứ làm mục tiêu thật tuyệt. Gặp được cậu nhóc đó là một điều hạnh phúc.
Rồi, cậu ta đưa Emilia tới.
Con bé là người hầu và đệ tử của Sirius. Nó là một bé gái đáng yêu từ tộc ngân lang. Trong cuộc gặp mặt đầu tiên, trái tim tôi đã run lên khi con bé gọi tôi là Ojii-chan. Đối với tôi, người đã cống hiến cả cuộc đời cho đao kiếm, tôi không cần đệ tử, đặc biệt là một đứa trẻ. Tôi không thấy khao khát con cái hay những cô cháu gái, nhưng sự bùng nổ của cảm giác lúc đó quả là một điều khó quên.
Mặc dù ngu ngốc khi coi nhóc ấy như một đứa cháu gái, nhưng đối với tôi, Emilia chỉ là một đứa trẻ dễ thương. Cho dù đó là ngu xuẩn để có cháu hay gì khác, bất kể là gì, thì đều tốt thôi.
Còn một tên nhóc là em trai của Emilia ... gọi là Reus nhỉ?
Thường thì tôi có một nguyên tắc là sẽ không nhớ tên của những người mình không công nhận, nhưng tôi thừa nhận sự ham muốn sức mạnh của cậu ta. Cậu ta tiếp tục thách thức chúng tôi, dù đã liên tục thất bại dưới tay tôi và Sirius. Tinh thần đó giống hệt tôi.
Cậu ta rất quyết tâm và là một người có tài năng đặc biệt, dù sớm hay muộn cũng sẽ vượt qua tôi.
Nhưng tôi không bao giờ nói một điều như vậy trước mặt của thằng nhóc. Tôi nghĩ là mình sẽ gọi bằng tên nếu cu cậu đạt được một nửa sức mạnh thực sự của tôi.
Cậu ta là đệ tử của Sirius và cả của tôi. Vì những đặc điểm giống với tôi khi còn trẻ, tôi đã giới thiệu và dạy cậu ta rất nhiều loại kỹ thuật khác nhau trong vô thức. Lý do là tôi đã quyết định không thu nhận bất kỳ đệ tử nào, vì vậy đối đứa trẻ đó sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của tôi. Tôi thấy sự phát triển của thằng nhóc mỗi khi gặp nó. Thật là vui khi dạy cho mỗi tên nhóc đó.
Cơ hội để cùng đi khám phá và vui chơi với ba người họ ... và tôi đã nhìn chúng rời đi mà chẳng thể làm gì được. Thử nghĩ xem, không phải điều đó khá khó khăn để nói sao?
Nếu tôi nói ra, nếu có thể ở cùng với Emilia dễ thương, quan sát và chăm sóc đám trẻ, chiến đấu với anh chàng đó bất cứ lúc nào. Nó sẽ là một điều thật tuyệt vời!
Và thế là, tôi đang ở đây - ngao du một mình, trong khi cậu ta đi học cùng với hai đệ tử ... Arrgh, ghen tị quá. Tôi rất ghen tị đấy, biết không hả!
"Ojii-san, hãy cẩn thận!" (??)
"Chạy đi, Ojii-san!" (??)
Vì lý do nào đó, có thứ đang trở nên ồn ào phía sau tôi. Vì vậy, tôi rẽ hướng khỏi đường chính và giữ khoảng cách.
Sau đó, một chiếc xe ngựa kéo chạy qua tôi với tốc độ cao. Tuy nhiên, nó đột nhiên giảm tốc dần sau khi đi lướt qua tôi, cho đến khi nó dừng lại hoàn toàn. Có vẻ con ngựa đã đến giới hạn. Tuy nhiên, vì chẳng có bất cứ nghĩa vụ phải giúp đỡ, tôi đi tiếp. Sự ồn ào một lần nữa dấy lên tại nơi mà tôi đi ngang qua.
"Cuối cùng ta cũng bắt kịp chúng rồi!" (??)
"Những tên đó đã ngừng di chuyển. Đây là cơ hội của chúng ta! "(??)
"Chiến lợi phẩm của chúng ta sẽ tăng lên!" (??)
Hmmm ... Một vụ cướp sao?
Tôi dừng lại và nhìn, vài gã đàn ông cưỡi ngựa hét lên và đi về hướng này. Chà, chẳng liên quan đến mình ... Khi tôi tiếp tục tiến bước, một người đàn ông và một người phụ nữ rời khỏi xe ngựa và đứng trước mặt tôi.
"Ông kia! Làm ơn hãy cứu chúng tôi?" (??)
"Ta?" (Lior)
"Vâng, người cầm thanh kiếm lớn đó. Hẳn ông phải là một Kiếm sĩ nổi tiếng-sama." (??)
"Nổi tiếng huh..." (Lior)
Chà, tên của tôi đã từng nổi tiếng đến một mức độ nhất định. Những tên trộm này là đám cần bị đẩy lùi, nhưng ... điều này thật phiền phức nếu phải nói thật. Tôi cảm thấy như thể mình đang bắt nạt kẻ yếu vậy.
Tôi nghĩ sẽ bỏ lại hai người đang tìm cách giúp đỡ.
"Otou-san, chúng ta ... sẽ ổn chứ?" (??)
"Này, con cần phải nấp trong xe! Làm ơn, nếu là tiền, tôi sẽ đưa nó cho ông mà!" (??)
"Xin hãy cứu chúng tôi!" (??)
"Đứa trẻ vừa rồi ... là con của cậu à?" (Lior)
"Vâng, chúng tôi đang đi buôn ... Không, xin hãy tha cho con gái tôi! Nếu là tiền! Nếu là tiền thì tôi có mà! "
"Ta không muốn con gái của cậu! Không còn cách nào khác, mọi người hãy nấp trong xe đi." (Lior)
'Cô bé trong xe ngựa khiến mình nhớ về Emilia' . Vẻ ngoài của cô bé hoàn toàn khác biệt và có vẻ như cũng không cùng tuổi, nhưng khi tôi nhìn thấy nhóc ấy, cảm giác muốn từ bỏ họ đã biến mất.
Trước đây tôi đã từng có những cảm xúc như vậy, nhưng tôi đã được khai sáng sau khi gần như bị giết bởi Sirius. Thật tốt vì đây là lý do để tôi vung kiếm.
"Oo? Một ông già to lớn kỳ lạ?" (??)
"Oi, Jii-san. Chúng tôi có việc với cái xe phía sau ông. Chúng tôi sẽ lấy đồ có giá trị và nhanh chóng biến đi thôi." (??)
"Ông vung được thanh kiếm lớn đó à? Hãy cố gắng thêm một chút nữa, nếu muốn đe dọa chúng tôi với vẻ ngoài đó, hahaha!" (??)
Tôi chợt bật cười khi đứng trước những kẻ đó. Vậy là tôi bị coi như một gã yếu hử! 'Đám cướp này không có khả năng nhận thức kẻ mạnh? Chất lượng của chúng đã suy giảm từ lâu rồi sao? Vậy thì, mình nên kiểm tra chúng?'
"Ồn ào quá! Ta đang rất mệt mỏi đấy. Bớt sủa và tấn công thoải mái đê!" (Lior)
Tiếng hét của tôi khiến chuyển động của chúng dừng lại. Gì? Đừng bảo là chúng do dự bởi vì tôi vừa la lên đấy chứ? Lũ cướp này yếu đến mức độ nào vậy?
"Tên già khốn kiếp! Dám nói thế ư ... Bọn ta có ba người đấy, hiểu không! Chỉ là tiếng hét của một lão già thôi mà? "(??)
Cuối cùng, một trong số chúng đã lấy lại nhận thức, thúc ngựa chạy về phía tôi. Hắn nhắm vào tôi và vung kiếm. 'Chú rất tốt nhưng ...anh rất tiếc, quá chậm'.
"Hmmph!" (Lior)
Tôi nắm lấy thanh kiếm ưa thích của mình và trước mắt hắn, tôi chém xuống - chẻ đôi hắn ta cùng với con ngựa, thân hình của gã bị xẻ làm hai theo chiều dọc và ngã xuống phía sau tôi.
"Eh? ... Cái gì?" (??)
"Con ngựa ... eh? Cái quái gì vừa xảy ra vậy? "(??)
Tôi gạt máu khỏi thanh kiếm yêu quý. 'Hmmm ... chắc đã lâu không chiến đấu, chém gã này, cảm giác từ bàn tay có chút mờ nhạt. Và khi cố gắng sử dụng tay mình lúc nãy, cảm giác hơi yếu một chút.'
"Gì chứ, đã tạch rồi sao?" (Lior)
"C-Chết tiệt! Lùi lại! Có thể di chuyển một thanh kiếm lớn dễ dàng như vậy ... " (??)
"Muộn rồi, lũ ngu!" (Lior)
Tôi ném mình vào kẻ thù trước khi hắn kịp nói xong. Lần này, để không đánh trúng con ngựa, tôi nhắm vào đầu bằng cách chém ngang. Thanh kiếm của tôi cắt đầu như fruit ninja và hắn tắt điện. Sau đó, tôi lườm một tên khác.
"Hiiiii!?" (??)
Hắn chạy trốn ngay lập tức. 'Như vậy là đủ để đuổi chúng đi. Mình có nên bỏ qua gã chạy trốn không nhỉ?'.
Khi tôi rút kiếm về, các thương nhân đang trốn trong xe ngựa xuất hiện. Họ cúi đầu xuống và mỉm cười với tôi.
"Thực sự, đánh bại hai người trong chớp mắt, khả năng thật tuyệt vời!" (??)
"Chỉ bấy nhiêu thì không thành vấn đề. Bỏ qua đi, ngựa của cậu vẫn ổn chứ?" (Lior)
"V-vâng. Vì phải chạy liên tục nên nó đang khó thở. Chắc phải để nó nghỉ ngơi một lúc và ..." (??)
'Sẽ tốt hơn nếu đó là những tên trộm duy nhất, nhưng theo trực giác của mình, chắc chúng có một nơi ẩn náu gần đó. Hẳn vẫn còn những tên khác đang ở đó.'
"Có lẽ tên vừa chạy thoát sẽ gọi cứu viện. Bỏ xe ngựa đi. Tôi đề nghị cậu hãy rời khu vực này ngay lập tức." (Lior)
"Không được!? Nếu bỏ lại cỗ xe và hàng hoá, chúng tôi phải sống sao đây ... " (??)
"Mạng sống hay hàng hoá, nghĩ đi và quyết định cái nào là quan trọng hơn." (Lior)
"Errr, vậy làm sao chúng tôi hậu tạ vì đã ra tay cứu giúp?" (??)
"Khỏi cần." (Lior)
Tôi thích thì làm thôi, tôi không có ý định nhận hậu tạ từ những người này. Lúc đó, tôi đã quay lưng lại là vì muốn cứu họ.
"Otou-san, Ojii-chan thật tuyệt vời, nhỉ?" (??)
"Đúng vậy. Nhưng ... chúng ta không thể nhẹ nhõm lúc này được. Những kẻ xấu có thể sẽ trở lại đấy con." (??)
Đứa trẻ hiện đang đứng cạnh mẹ. 'Hmmm ... như mình nghĩ cô bé thậm chí không giống Emilia, nhưng mình không thể rời đi mà bỏ lại họ như thế. Từ khi nào mà mình lại trở nên yếu đuối với những đứa trẻ ở độ tuổi có thể trở thành những đứa cháu thế này?'
"Oi, cậu thương gia." (Lior)
"Vâng! Có chuyện gì?" (??)
"Ta có một đề nghị ..." (Lior)
Tôi đi trên đường chính. Sau một thời gian ngắn, bầu trời bắt đầu đỏ dần.
Chỉ một lúc nữa mặt trời sẽ ẩn mình. Vì thế, gia đình thương gia và tôi đưa chiếc xe ngựa rời khỏi đường và bắt đầu nghỉ ngơi. Không, gia đình thương gia vẫn cảnh giác vì cuộc tấn công bất ngờ đó, vì vậy có lẽ tôi là người duy nhất đang nghỉ ngơi.
"Thực sự ... chúng sẽ quay lại sao?" (??)
"Sẽ ổn thôi nếu chúng không đến. Nhưng, dù có đến thì cũng không thành vấn đề." (Lior)
Lý do chúng tôi chờ đợi ở đây là vì tôi đã đề nghị đợi cho đến khi con ngựa phục hồi. Tôi đã nói rằng những tên cướp có thể sẽ trả thù, nhưng khi tôi đề nghị trở thành người hộ tống, họ liền gật đầu đồng ý.
Tôi nhận được một chén trà đen từ người đàn ông khi đang nhìn theo hướng tên cướp bỏ chạy.
"Nhưng, cậu là một người đàn ông. Sao lại nghe theo lời đề nghị của ông già này?" (Lior)
"Nếu phải lựa chọn giữa việc bảo vệ hàng hoá và vứt bỏ mạng sống, hoặc bỏ rơi hàng hoá để sống sót, cả hai đều tệ như nhau. Nhưng khi thấy sức mạnh của ông thì cuối cùng tôi cũng thấy được khả năng để chạy thoát."
"Vậy sao? Nhân tiện, vì trước giờ luôn sống ẩn mình nên, ta không quen thuộc với cách thức của thế giới này. Nếu ổn thì, hãy dạy cho ta những điều khác nữa." (Lior)
"Đã hiểu. Nếu ông không ngại về kiến thức hạn hẹp của tôi thì được thôi." (??)
Tôi đã nghỉ hưu trong rừng sau nhiều năm, nhưng vì sẽ tiếp tục chuyến đi, thu thập thông tin là điều cần thiết. Tôi lắng nghe câu chuyện đầy thăng trầm của người thương gia và cuối cùng cậu ta đã hỏi về mục tiêu của tôi.
"Ta đi vì muốn tiềm kiếm thêm sức mạnh. Liệu có nơi nào có thể tìm được đối thủ mạnh mẽ không?" (Lior)
"Ở tuổi của ông ư!? Aah ... Xin lỗi, tôi thật thô lỗ. Nhưng, tôi chưa bao giờ thấy một người nào mạnh như ông cả. Dù đã nắm giữ thứ sức mạnh như vậy mà ông vẫn muốn trở nên mạnh hơn ư?" (??)
"Tất nhiên. Có một người còn mạnh hơn cả ta. Ta phải mạnh hơn để giành được nhiều chiến thắng hơn trước cậu ta." (Lior)
"Nếu ông đang tìm kiếm những người mạnh mẽ, vậy đấu trường thì sao ạ?" (??)
'Cô bé nghe thấy cuộc trò chuyện giữ mình và cậu thương gia à?' Cô con gái của cậu thương gia xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. 'Cậu ta nghĩ tôi bị xúc phạm bởi sự gián đoạn đột ngột ấy nên đã yêu cầu cô bé rời đi?' Tuy nhiên, tôi ngăn cậu ta lại và hỏi cô bé.
"Khoan đã. Cháu có ý gì khi nói đấu trường?" (Lior)
"Có một nơi trong thị trấn mà chúng cháu dừng lại trước đó. Người ta nói rằng đó là đấu trường lớn nhất tại lục địa, vì vậy sẽ có rất nhiều người đến đó để tham quan." (??)
"Thú vị đấy. Địa điểm là ... mấy tên này canh thời gian tệ thật." (Lior)
Đang định nghe thêm chi tiết về đấu trường, tôi cảm nhận được lượng lớn sự hiện diện, có vẻ là những tên cướp. Tôi đứng dậy và đặt tay lên đầu cô bé.
"Công việc của ta vẫn chưa kết thúc. Kể cho ta nghe chi tiết sau được chứ?" (Lior)
"V-vâng ... rõ rồi ạ" (??)
"Là lũ cướp sao?" (??)
"Đúng vậy." (Lior)
Tôi bảo các thương gia nấp phía sau xe ngựa và chờ. Những người đàn ông cưỡi ngựa lẩn trong đám mây bụi kia đang tiến đến gần hơn. Và rồi chúng xếp hàng trước mặt tôi. Một gã bước tới và chỉ vào tôi.
"Thủ lĩnh, là hắn. Hắn đã giết hai người của chúng ta!" (??)
"Không phải chỉ là một lão già bình thường à? Có thật không? Ý mày là Jii-san này? "(??)
"Xin hãy nhìn vào thanh kiếm mà lão đang cầm. Nó đã chém đôi cả con ngựa!" (??)
"Với thanh kiếm đó thì, chắc chắn là có thể." (??)
Tên được gọi là thủ lĩnh, với đôi mắt đáng ngờ, có vẻ hiểu biết một chút về thanh kiếm của tôi. Trong khi hắn lẩm bẩm điều gì đó, các thương gia đang nấp sau xe ngựa hoảng hốt, vì băng cướp. Cả gia đình đang run sợ. Chẳng thể khác được khi họ nhận ra rằng chúng có hơn 30 tên.
"Tại sao ... lại trở thành ... như này" (??)
"Okaa-san! Otou-san!" (??)
"Ổ-ổn thôi. Mẹ chắc chắn ... là sẽ ổn thôi." (??)
"Ồ, ta không dự đoán được số lượng (của lũ cướp) này." (Lior)
Nói thật ... tôi thực sự đã không dự đoán được điều này.
Cứ tưởng là sẽ có ít nhất 50 tên chứ. Có hơi bất ngờ đấy. Bên cạnh đó, chúng không đứng trước mặt mà bao vây xung quanh tôi, tuyệt lắm, vì nó cho tôi nhiều sự lựa chọn hơn.
"Oi, lão già! Ông dám làm điều đó với đồng đội của bọn ta sao!" (??)
"Ồn ào quá. Đó là điều tự nhiên khi ta bị tấn công. Các ngươi nghĩ rằng có thể chiếm lợi thế khi bao vây ta sao?" (Lior)
"Câm mồm đi. Thủ lĩnh, hãy bắt đầu thôi ạ?" (??)
"-thỏa thuận với linh hồn của riêng ta, gửi gắm sinh mạng vào con rối. [Golem Đá]!" (??)
Tên thủ lĩnh đặt tay lên mặt đất và đất xung quanh bắt đầu phồng lên. Thậm chí tôi phải ngẩng lên nhìn con golem to lớn vừa xuất hiện. 'Tên cướp đó là một pháp sư à?'
"Hoo ... một con golem?" (Lior)
"Tên khốn, dù có được thanh kiếm mạnh thế nào đi chăng nữa, lão cũng không thể cắt được nó đâu! Tiến lên!" (??)
'Gì chứ? Lũ này nghĩ kiếm của mình là thứ duy nhất ah? Hẳn là có gì đó đặc biệt, nhưng nó vẫn chỉ là một thanh kiếm ngoại cỡ. Ngoài ra...'
"Ta đã chiến đấu với những con golem còn lớn hơn nhiều!" (Lior)
Nó được tạo ra bởi một elf 400 tuổi, nhưng kích thước còn lớn gấp hai lần so với gã này và còn được làm từ sắt. Con rock golem chỉ giống như giấy khi so sánh với nó.
Tôi né đợt tấn công trong khi nhảy về phía trước. Tôi quay thanh kiếm phía dưới con golem và nó ngã xuống sau khi bị cắt cả hai chân. Vì trọng tâm đang xúc tiến, nó sẽ rơi vào tôi, nhưng tôi nắm thanh kiếm và cắt nó trong nháy mắt.
"Trọng Phá - Đơn Thủ Kiếm Thế - Khí Trảm!" (Lior)
Với mục đích giải phóng mana, tôi chém với toàn bộ sức mạnh. Hình thức của kỹ thuật này là một cuộc tấn công bằng sóng xung kích.
Vụ va chạm đã phá hủy con golem, rơi ra hàng ngàn mảnh vỡ và một số tên cướp đứng sau golem cũng dính đòn. Phạm vi ngắn của kỹ thuật này khiến việc sử dụng trở nên khó khăn, nhưng khả năng chính của 'Trọng Phá' là sức mạnh to lớn. 'Nhưng ... chúng mỏng manh thật. Như đậu phụ mà Sirius làm ấy. Aah, mình muốn ăn đậu phụ quá đi mất, lúc nào rồi mà lại nghĩ về nó.'
"""... Eh?""" (??)
'30 ... Không, còn lại 20 và chúng đang hành động ngớ ngẩn. Mấy tên này là gì vậy, ta sẽ tấn công nếu các ngươi không chạy đi đấy, biết không hả?'
"Sao tụi bây lại hành động như trẻ con vậy!? Phải rồi, hãy hợp sức lại với nhau. Các ngươi sợ cái lão già chỉ có một mình này sao?" (??)
Khi tôi bắn 'Khí Trảm' lần thứ hai, số lượng cướp giảm nhiều hơn. Sau đó, chúng cuối cùng cũng dừng những hành động ngu xuẩn lại và tôi nhận thấy một tên cướp lính mới trẻ tuổi hét lên.
"Thanh đại kiếm đó ... sức mạnh đó. Không nhầm lẫn đâu. Lão ta chính là 'Thợ săn Cướp', Lior! Tất cả mọi người, chạy mau! Chúng ta sẽ bị xóa sổ mất!" (??)
"Lior !? Ý của mày là 'Thanh kiếm Mạnh nhất'? Lão ta không phải đã chết rồi sao? "(??)
'Cái tên này làm mình thấy thật hoài niệm.'
Hồi còn chưa nổi tiếng, tôi đã đi phiêu lưu khắp nơi để tìm kiếm những kẻ mạnh mẽ. Có một thời gian tôi săn bắt bọn cướp để trang trải chi phí ăn uống của mình. Đó là một khoản thu nhập quý giá. Không giống với quỷ, thật không dễ dàng vì chúng thường không lưu lại cái gì cả. (TLN: Vì ông ta thôi bay sạch tất cả mọi thứ nên không còn gì tồn tại sau đó.)
Chúng nhận ra ngay khi tôi xóa sổ 20 tên, và tôi được gọi là 'Thợ săn Cướp'. Những người ở lục địa này đã rất vui mừng khi thiệt hại gây ra bởi bọn cướp giảm đi và họ hài lòng với tôi.
Sau đó tôi nghỉ hưu và không giết một cách tùy tiện nữa.
"Chạy mau! Chết tiệt! Chuyện gì đã xảy ra với thủ lĩnh hả?" (??)
"Sếp bị cuốn vào cuộc tấn công đó và ngất rồi." (??)
"Đã thế thì, liệu chúng ta có nên bắt những người đứng sau ông ta làm con tin?" (??)
"Đồ ngu! Chống lại một đối thủ như vậy ... arrghhh!" (??)
"Hahaha! Cảm thấy như thế nào khi các ngươi thay đổi từ kẻ đi săn thành vật bị săn?" (Lior)
'Hmm, như mình nghĩ, chuyển động cơ thể vẫn ổn' Cảm giác hối tiếc trước đó cuối cùng đã vượt qua được nhờ bọn cướp.
Tôi nhảy vào trung tâm lũ cướp và vung thanh kiếm yêu dấu của mình với sự thõa mãn dâng trào trong tim. Không biết từ lúc nào, bọn cướp đã tiếp cận xe ngựa để sử dụng các thương gia làm con tin, nhưng tôi cản lại bằng 'Khí Trảm' ... và chúng đi vào quên lãng. Dù sao thì, lý do tôi đánh bại những tên đó là để đảm bảo một khoản tiền cho chuyến đi.
Ngày càng chán với việc diệt quỷ trong rừng, một khi thấy thích hành động bạo lực, tôi sẽ bạo lực.
"Hmmm ... xong rồi ah?" (Lior)
Trong khi kéo thanh kiếm yêu dấu trở lại, tôi nhìn về phía đường chính, nơi những dấu hiệu tàn phá vẫn còn. Rất nhiều xác chết và những mảnh vỡ của golem trên mặt đất bị phá hủy do "Khí Trảm". Phong cảnh này tương tự như sự hủy diệt của chiến tranh. Tuy nhiên, vì phải bảo vệ các thương gia, tôi đã để cho nhiều tên cướp chạy thoát. Vâng, tôi đã bảo vệ gã được gọi là thủ lĩnh và tôi có thể kiếm được một số tiền nếu áp giải hắn vào thị trấn.
'Cần phải suy nghĩ về việc mình hơi đi quá xa.' Sau đó, tôi nói chuyện với cậu thương gia có khuôn mặt nhợt nhạt.
"Err... Cảm ơn ngài rất nhiều." (??)
"Không, không, khỏi cần cảm ơn. Ta đã hơi bạo lực quá mức." (Lior)
"Nhưng như vậy. Tôi cảm thấy ... tuy là quá nhiều, sự thật là gia đình tôi đã được cứu." (??)
Trong khi đang rất sợ hãi bởi tôi, người đã tạo ra cảnh kinh khủng này, cậu ta vẫn bày tỏ lòng biết ơn. Như tôi nghĩ, anh chàng này thật can đảm.
"Cứ nghĩ rằng cậu đã rất may mắn. Rồi, có lẽ ta nên rời đi ngay bây giờ." (Lior)
"Xin hãy đợi đã. Ngài định đi đâu vậy?" (??)
"À, nếu cứ đi dọc theo đường chính thì ta sẽ sớm đến một thị trấn thôi." (Lior)
"Nếu không có mục tiêu cụ thể ... liệu ngài có muốn đi cùng chúng tôi cho tới khi đến thị trấn không?" (??)
Cậu ta vừa rất sợ hãi, nhưng ngay lúc này lại nhìn tôi với gương mặt nghiêm túc. Bởi vì kể cả ma quỷ cũng sẽ chạy trốn khi bị đe doạ bởi tôi, tôi chấp nhận đề nghị của cậu ta.
"Hoo, mặc dù ta rất đáng sợ ư, thật là may mắn đấy?" (Lior)
"Những tên cướp đã nói về nó. Ngài là Lior-sama, người được gọi là 'Thanh kiếm Mạnh nhất'. Sức mạnh như vậy chắc chắn là có thật, vì vậy sợ hãi chẳng phải là điều tất nhiên sao?" (??)
"Thật hay không, nếu là các cậu, ta có thể giết một cách dễ dàng đấy, biết không?" (Lior)
"Nếu đúng như vậy, sẽ tốt hơn nếu ngài bỏ rơi chúng tôi. Tuy nhiên, ngài không phải là kẻ thù vì đã chiến đấu để bảo vệ chúng tôi." (??)
'Đó là một tư tưởng hợp lý. Thực ra, mình biết ơn vì được đi nhờ xe ngựa của họ. Nó sẽ giúp mình dễ dàng hơn trong việc áp giải tên thủ lĩnh và vì đang đi buôn bán, hy vọng là họ sẽ cho mình ăn kén vài bữa.' Đây là vấn đề của tôi, người không thể nấu nổi một bữa ăn.
"Ngoài ra, nếu có ngài đi cùng, chúng tôi sẽ thấy rất nhẹ nhõm, tốt hơn nhiều khi được bảo vệ bởi các vệ sĩ có vũ trang. Đây cũng là vì lợi ích cá nhân của chúng tôi nữa." (??)
"Hahaha! Cậu ranh ma đấy. Nhưng, có vấn đề gì với vệ sĩ có vũ trang đâu? Làm thế nào để cậu đi đến kết luận này?" (Lior)
"Sự thật là, tôi rất ngưỡng mộ ngài. Thật vinh dự khi được gặp huyền thoại 'Thanh kiếm Mạnh nhất', Lior-sama." (??)
Như cậu ta nói, anh chàng này xin một cái bắt tay với một biểu hiện phấn khích. 'Mình không nên được gọi bằng cái tên đó nữa.' Tôi nghĩ, trong khi bắt tay với cậu ta,
"Ta đúng là Lior nhưng không còn là 'Thanh kiếm Mạnh nhất' nữa. The 'Thanh kiếm Mạnh nhất' đã chết rồi." (Lior)
'Đúng vậy ... Mình đã thách thức Sirius và chiến đấu với tất cả mọi thứ, nhưng lại bị đánh bại, vì vậy nên từ bỏ cái tên 'Thanh kiếm Mạnh nhất' thôi.'
Người hiện đang đứng đây chỉ còn là một lão già bình thường đang phiêu lưu.
"Hiện giờ, ta chỉ là một Lior bình thường. Từ lúc này, ta sẽ trở thành một người đàn ông kẻ tiến lên với một thanh kiếm." (Lior)
'Ta sẽ bắt đầu lại từ đầu và sẽ trở nên mạnh mẽ một lần nữa.
Và rồi một ngày nào đó, ta sẽ có một trận đấu với Sirius trưởng thành và ... sẽ giành được chiến thắng!
Bởi vì ta, từ 'Thanh kiếm Mạnh nhất', đã được phục sinh, trở thành một kẻ thách thức. '
"Nhân tiện, Ojou-chan, đấu trường ở thị trấn ..." (Lior)
"Hiii!?" (??)
'... Cô bé chạy mất.
Nếu Emilia nhìn thấy ta lúc này, liệu cô bé có bỏ chạy không?
Nếu điều đó đã xảy ra ... ta không thể sống nổi mất.
Ta có nên học cách tự kiềm chế sau khi được tái sinh không nhỉ?'
====================================================
AE vote thiến ai nói drop đê hế hế hế
Katsu: như tôi đã nói ở trên, đáng-đời.
Chưa thiến dc thằng này đã mất công cụ qwerty rồi. Hô hô hô...ba~ka~
Ghi chú
Trans: *rùng mình*
Trans: *rùng mình* tập 2 / Katsu: buồn đ*i thì cứ đi đi, ngồi đấy mà rùng mình
Trans : chào đồng r...ah đồng chí
trans: giống FA quá T.T
Trans: chứ không phải do ông mạnh quá ah -_-
Trans: cạp đất mà ăn, ai đang ăn mỳ tôm giơ tay / Katsu: bác nghèo nhỉ, tôi khá hơn tí là ăn 2 cái chocopie qua bữa
Trans: đó gọi là lolicon đấy đồng chí
Trans : R.I.P băng cướp T.T
Trans: tha cho ta mấy câu chuuni đi ~~
Katsu: cảm thấy quen quen, 'thợ săn hải tặc'
Katsu: đậu, cái lý do đi săn cũng giống nữa
p/s : nó có rank là tứ đẳng huyền đai taekwondo (đi chết đây)
Katsu: đáng đời.
==========================================================================
Câu chuyện này xảy ra vài ngày sau khi Lior chia tay với Sirius.
- Lior -
(Vài ngày sau khi tôi chia tay với Sirius.)
Nơi tôi từng sống có một cái tên khác là 'Tàn tích Rừng rậm'. Đó là một khu rừng rộng lớn dễ khiến bạn mất phương hướng. Một nơi khủng khiếp mà ngay cả các mạo hiểm giả bậc trung cũng có thể bị tấn công bất cứ lúc nào bởi những con quỷ nguy hiểm ẩn nấp quanh đây.
Với tôi, nơi này quen thuộc như nhà, lũ quỷ luôn bỏ chạy trong khi liếc nhìn tôi, nó chỉ giống như một khu rừng bình thường khi tôi đi qua.
Không có vấn đề gì. Trong khi ăn thịt nướng của lũ quỷ đã tấn công mình, tôi tiếp tục đi bộ cho tới khi ra được khỏi rừng trên đường chính.
Rồi, tôi đột ngột nhận ra ... Tôi bị đắm chìm trong sự hối hận mà mình đã không nhận ra trong quá khứ.
"Haa ... mình là một kẻ thất bại ..." (Lior)
Vì tôi tự nói chuyện một mình nhiều hơn, tôi có thể tập trung nhưng lần này, giống như ý chí của bản thân đang dần biến mất.
Cảm giác thanh kiếm yêu thích của mình đang trở nên nặng hơn. Trong khi đi dọc trên đường chính, tôi quay sang nhìn về nơi cậu bé đó và những người khác từng sống.
"Tại sao ... thằng nhóc không mời mình đi cùng trong chuyến hành trình đó?" (Lior)
Sirius nói rằng muốn đi học, bởi vì cậu muốn ngắm nhìn thế giới và thu thập kinh nghiệm.
Cho dù có sức mạnh, cậu ta cũng không thể gia nhập guild mạo hiểm giả vì vẫn còn là trẻ vị thành niên nên sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhưng cậu ta nên nhận ra rằng, sẽ không có vấn đề gì nếu giới thiệu tôi làm người bảo hộ.
Cậu ta có thể sẽ từ chối, nhưng nếu nói ra, tôi đã không hối hận nhiều như bây giờ. Cảm giác này thật là khó chịu. Công bằng mà nói, xét theo tính cách của anh chàng ấy, khả năng cậu ta chấp nhận lời đề nghị của tôi có lẽ không cao.
Nghĩ về điều đó ... Tôi không thể làm được gì nhưng thật bực bội.
"Nuaargghhh-! Một sai lầm cả đời!" (Lior)
Cuộc đời của tôi tới tận bây giờ luôn được dành cho những thanh kiếm.
Tôi yêu chiến đấu. Chiến đấu với đối thủ mạnh mẽ khiến tôi hạnh phúc. Điều đó sẽ không thay đổi nhưng lúc này ... tôi đã tìm thấy ba thú vui mới trong cuộc đời.
Đầu tiên là một tên nhóc gọi là Sirius.
Cậu ta có một vẻ ngoài của một đứa trẻ, nhưng khả năng bên trong vượt qua cả tôi ... một con quái vật. Cậu ta là người bạn thân thiết của tôi và cũng là đối thủ, kẻ nắm giữ chiến thắng khi chống lại tôi hơn là thua. Chiến đấu với anh chàng đó giờ là mục đích của tôi trong cuộc đời này, giành nhiều chiến thắng hơn là mục tiêu của tôi hiện giờ. Có thứ làm mục tiêu thật tuyệt. Gặp được cậu nhóc đó là một điều hạnh phúc.
Rồi, cậu ta đưa Emilia tới.
Con bé là người hầu và đệ tử của Sirius. Nó là một bé gái đáng yêu từ tộc ngân lang. Trong cuộc gặp mặt đầu tiên, trái tim tôi đã run lên khi con bé gọi tôi là Ojii-chan. Đối với tôi, người đã cống hiến cả cuộc đời cho đao kiếm, tôi không cần đệ tử, đặc biệt là một đứa trẻ. Tôi không thấy khao khát con cái hay những cô cháu gái, nhưng sự bùng nổ của cảm giác lúc đó quả là một điều khó quên.
Mặc dù ngu ngốc khi coi nhóc ấy như một đứa cháu gái, nhưng đối với tôi, Emilia chỉ là một đứa trẻ dễ thương. Cho dù đó là ngu xuẩn để có cháu hay gì khác, bất kể là gì, thì đều tốt thôi.
Còn một tên nhóc là em trai của Emilia ... gọi là Reus nhỉ?
Thường thì tôi có một nguyên tắc là sẽ không nhớ tên của những người mình không công nhận, nhưng tôi thừa nhận sự ham muốn sức mạnh của cậu ta. Cậu ta tiếp tục thách thức chúng tôi, dù đã liên tục thất bại dưới tay tôi và Sirius. Tinh thần đó giống hệt tôi.
Cậu ta rất quyết tâm và là một người có tài năng đặc biệt, dù sớm hay muộn cũng sẽ vượt qua tôi.
Nhưng tôi không bao giờ nói một điều như vậy trước mặt của thằng nhóc. Tôi nghĩ là mình sẽ gọi bằng tên nếu cu cậu đạt được một nửa sức mạnh thực sự của tôi.
Cậu ta là đệ tử của Sirius và cả của tôi. Vì những đặc điểm giống với tôi khi còn trẻ, tôi đã giới thiệu và dạy cậu ta rất nhiều loại kỹ thuật khác nhau trong vô thức. Lý do là tôi đã quyết định không thu nhận bất kỳ đệ tử nào, vì vậy đối đứa trẻ đó sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của tôi. Tôi thấy sự phát triển của thằng nhóc mỗi khi gặp nó. Thật là vui khi dạy cho mỗi tên nhóc đó.
Cơ hội để cùng đi khám phá và vui chơi với ba người họ ... và tôi đã nhìn chúng rời đi mà chẳng thể làm gì được. Thử nghĩ xem, không phải điều đó khá khó khăn để nói sao?
Nếu tôi nói ra, nếu có thể ở cùng với Emilia dễ thương, quan sát và chăm sóc đám trẻ, chiến đấu với anh chàng đó bất cứ lúc nào. Nó sẽ là một điều thật tuyệt vời!
Và thế là, tôi đang ở đây - ngao du một mình, trong khi cậu ta đi học cùng với hai đệ tử ... Arrgh, ghen tị quá. Tôi rất ghen tị đấy, biết không hả!
"Ojii-san, hãy cẩn thận!" (??)
"Chạy đi, Ojii-san!" (??)
Vì lý do nào đó, có thứ đang trở nên ồn ào phía sau tôi. Vì vậy, tôi rẽ hướng khỏi đường chính và giữ khoảng cách.
Sau đó, một chiếc xe ngựa kéo chạy qua tôi với tốc độ cao. Tuy nhiên, nó đột nhiên giảm tốc dần sau khi đi lướt qua tôi, cho đến khi nó dừng lại hoàn toàn. Có vẻ con ngựa đã đến giới hạn. Tuy nhiên, vì chẳng có bất cứ nghĩa vụ phải giúp đỡ, tôi đi tiếp. Sự ồn ào một lần nữa dấy lên tại nơi mà tôi đi ngang qua.
"Cuối cùng ta cũng bắt kịp chúng rồi!" (??)
"Những tên đó đã ngừng di chuyển. Đây là cơ hội của chúng ta! "(??)
"Chiến lợi phẩm của chúng ta sẽ tăng lên!" (??)
Hmmm ... Một vụ cướp sao?
Tôi dừng lại và nhìn, vài gã đàn ông cưỡi ngựa hét lên và đi về hướng này. Chà, chẳng liên quan đến mình ... Khi tôi tiếp tục tiến bước, một người đàn ông và một người phụ nữ rời khỏi xe ngựa và đứng trước mặt tôi.
"Ông kia! Làm ơn hãy cứu chúng tôi?" (??)
"Ta?" (Lior)
"Vâng, người cầm thanh kiếm lớn đó. Hẳn ông phải là một Kiếm sĩ nổi tiếng-sama." (??)
"Nổi tiếng huh..." (Lior)
Chà, tên của tôi đã từng nổi tiếng đến một mức độ nhất định. Những tên trộm này là đám cần bị đẩy lùi, nhưng ... điều này thật phiền phức nếu phải nói thật. Tôi cảm thấy như thể mình đang bắt nạt kẻ yếu vậy.
Tôi nghĩ sẽ bỏ lại hai người đang tìm cách giúp đỡ.
"Otou-san, chúng ta ... sẽ ổn chứ?" (??)
"Này, con cần phải nấp trong xe! Làm ơn, nếu là tiền, tôi sẽ đưa nó cho ông mà!" (??)
"Xin hãy cứu chúng tôi!" (??)
"Đứa trẻ vừa rồi ... là con của cậu à?" (Lior)
"Vâng, chúng tôi đang đi buôn ... Không, xin hãy tha cho con gái tôi! Nếu là tiền! Nếu là tiền thì tôi có mà! "
"Ta không muốn con gái của cậu! Không còn cách nào khác, mọi người hãy nấp trong xe đi." (Lior)
'Cô bé trong xe ngựa khiến mình nhớ về Emilia' . Vẻ ngoài của cô bé hoàn toàn khác biệt và có vẻ như cũng không cùng tuổi, nhưng khi tôi nhìn thấy nhóc ấy, cảm giác muốn từ bỏ họ đã biến mất.
Trước đây tôi đã từng có những cảm xúc như vậy, nhưng tôi đã được khai sáng sau khi gần như bị giết bởi Sirius. Thật tốt vì đây là lý do để tôi vung kiếm.
"Oo? Một ông già to lớn kỳ lạ?" (??)
"Oi, Jii-san. Chúng tôi có việc với cái xe phía sau ông. Chúng tôi sẽ lấy đồ có giá trị và nhanh chóng biến đi thôi." (??)
"Ông vung được thanh kiếm lớn đó à? Hãy cố gắng thêm một chút nữa, nếu muốn đe dọa chúng tôi với vẻ ngoài đó, hahaha!" (??)
Tôi chợt bật cười khi đứng trước những kẻ đó. Vậy là tôi bị coi như một gã yếu hử! 'Đám cướp này không có khả năng nhận thức kẻ mạnh? Chất lượng của chúng đã suy giảm từ lâu rồi sao? Vậy thì, mình nên kiểm tra chúng?'
"Ồn ào quá! Ta đang rất mệt mỏi đấy. Bớt sủa và tấn công thoải mái đê!" (Lior)
Tiếng hét của tôi khiến chuyển động của chúng dừng lại. Gì? Đừng bảo là chúng do dự bởi vì tôi vừa la lên đấy chứ? Lũ cướp này yếu đến mức độ nào vậy?
"Tên già khốn kiếp! Dám nói thế ư ... Bọn ta có ba người đấy, hiểu không! Chỉ là tiếng hét của một lão già thôi mà? "(??)
Cuối cùng, một trong số chúng đã lấy lại nhận thức, thúc ngựa chạy về phía tôi. Hắn nhắm vào tôi và vung kiếm. 'Chú rất tốt nhưng ...anh rất tiếc, quá chậm'.
"Hmmph!" (Lior)
Tôi nắm lấy thanh kiếm ưa thích của mình và trước mắt hắn, tôi chém xuống - chẻ đôi hắn ta cùng với con ngựa, thân hình của gã bị xẻ làm hai theo chiều dọc và ngã xuống phía sau tôi.
"Eh? ... Cái gì?" (??)
"Con ngựa ... eh? Cái quái gì vừa xảy ra vậy? "(??)
Tôi gạt máu khỏi thanh kiếm yêu quý. 'Hmmm ... chắc đã lâu không chiến đấu, chém gã này, cảm giác từ bàn tay có chút mờ nhạt. Và khi cố gắng sử dụng tay mình lúc nãy, cảm giác hơi yếu một chút.'
"Gì chứ, đã tạch rồi sao?" (Lior)
"C-Chết tiệt! Lùi lại! Có thể di chuyển một thanh kiếm lớn dễ dàng như vậy ... " (??)
"Muộn rồi, lũ ngu!" (Lior)
Tôi ném mình vào kẻ thù trước khi hắn kịp nói xong. Lần này, để không đánh trúng con ngựa, tôi nhắm vào đầu bằng cách chém ngang. Thanh kiếm của tôi cắt đầu như fruit ninja và hắn tắt điện. Sau đó, tôi lườm một tên khác.
"Hiiiii!?" (??)
Hắn chạy trốn ngay lập tức. 'Như vậy là đủ để đuổi chúng đi. Mình có nên bỏ qua gã chạy trốn không nhỉ?'.
Khi tôi rút kiếm về, các thương nhân đang trốn trong xe ngựa xuất hiện. Họ cúi đầu xuống và mỉm cười với tôi.
"Thực sự, đánh bại hai người trong chớp mắt, khả năng thật tuyệt vời!" (??)
"Chỉ bấy nhiêu thì không thành vấn đề. Bỏ qua đi, ngựa của cậu vẫn ổn chứ?" (Lior)
"V-vâng. Vì phải chạy liên tục nên nó đang khó thở. Chắc phải để nó nghỉ ngơi một lúc và ..." (??)
'Sẽ tốt hơn nếu đó là những tên trộm duy nhất, nhưng theo trực giác của mình, chắc chúng có một nơi ẩn náu gần đó. Hẳn vẫn còn những tên khác đang ở đó.'
"Có lẽ tên vừa chạy thoát sẽ gọi cứu viện. Bỏ xe ngựa đi. Tôi đề nghị cậu hãy rời khu vực này ngay lập tức." (Lior)
"Không được!? Nếu bỏ lại cỗ xe và hàng hoá, chúng tôi phải sống sao đây ... " (??)
"Mạng sống hay hàng hoá, nghĩ đi và quyết định cái nào là quan trọng hơn." (Lior)
"Errr, vậy làm sao chúng tôi hậu tạ vì đã ra tay cứu giúp?" (??)
"Khỏi cần." (Lior)
Tôi thích thì làm thôi, tôi không có ý định nhận hậu tạ từ những người này. Lúc đó, tôi đã quay lưng lại là vì muốn cứu họ.
"Otou-san, Ojii-chan thật tuyệt vời, nhỉ?" (??)
"Đúng vậy. Nhưng ... chúng ta không thể nhẹ nhõm lúc này được. Những kẻ xấu có thể sẽ trở lại đấy con." (??)
Đứa trẻ hiện đang đứng cạnh mẹ. 'Hmmm ... như mình nghĩ cô bé thậm chí không giống Emilia, nhưng mình không thể rời đi mà bỏ lại họ như thế. Từ khi nào mà mình lại trở nên yếu đuối với những đứa trẻ ở độ tuổi có thể trở thành những đứa cháu thế này?'
"Oi, cậu thương gia." (Lior)
"Vâng! Có chuyện gì?" (??)
"Ta có một đề nghị ..." (Lior)
Tôi đi trên đường chính. Sau một thời gian ngắn, bầu trời bắt đầu đỏ dần.
Chỉ một lúc nữa mặt trời sẽ ẩn mình. Vì thế, gia đình thương gia và tôi đưa chiếc xe ngựa rời khỏi đường và bắt đầu nghỉ ngơi. Không, gia đình thương gia vẫn cảnh giác vì cuộc tấn công bất ngờ đó, vì vậy có lẽ tôi là người duy nhất đang nghỉ ngơi.
"Thực sự ... chúng sẽ quay lại sao?" (??)
"Sẽ ổn thôi nếu chúng không đến. Nhưng, dù có đến thì cũng không thành vấn đề." (Lior)
Lý do chúng tôi chờ đợi ở đây là vì tôi đã đề nghị đợi cho đến khi con ngựa phục hồi. Tôi đã nói rằng những tên cướp có thể sẽ trả thù, nhưng khi tôi đề nghị trở thành người hộ tống, họ liền gật đầu đồng ý.
Tôi nhận được một chén trà đen từ người đàn ông khi đang nhìn theo hướng tên cướp bỏ chạy.
"Nhưng, cậu là một người đàn ông. Sao lại nghe theo lời đề nghị của ông già này?" (Lior)
"Nếu phải lựa chọn giữa việc bảo vệ hàng hoá và vứt bỏ mạng sống, hoặc bỏ rơi hàng hoá để sống sót, cả hai đều tệ như nhau. Nhưng khi thấy sức mạnh của ông thì cuối cùng tôi cũng thấy được khả năng để chạy thoát."
"Vậy sao? Nhân tiện, vì trước giờ luôn sống ẩn mình nên, ta không quen thuộc với cách thức của thế giới này. Nếu ổn thì, hãy dạy cho ta những điều khác nữa." (Lior)
"Đã hiểu. Nếu ông không ngại về kiến thức hạn hẹp của tôi thì được thôi." (??)
Tôi đã nghỉ hưu trong rừng sau nhiều năm, nhưng vì sẽ tiếp tục chuyến đi, thu thập thông tin là điều cần thiết. Tôi lắng nghe câu chuyện đầy thăng trầm của người thương gia và cuối cùng cậu ta đã hỏi về mục tiêu của tôi.
"Ta đi vì muốn tiềm kiếm thêm sức mạnh. Liệu có nơi nào có thể tìm được đối thủ mạnh mẽ không?" (Lior)
"Ở tuổi của ông ư!? Aah ... Xin lỗi, tôi thật thô lỗ. Nhưng, tôi chưa bao giờ thấy một người nào mạnh như ông cả. Dù đã nắm giữ thứ sức mạnh như vậy mà ông vẫn muốn trở nên mạnh hơn ư?" (??)
"Tất nhiên. Có một người còn mạnh hơn cả ta. Ta phải mạnh hơn để giành được nhiều chiến thắng hơn trước cậu ta." (Lior)
"Nếu ông đang tìm kiếm những người mạnh mẽ, vậy đấu trường thì sao ạ?" (??)
'Cô bé nghe thấy cuộc trò chuyện giữ mình và cậu thương gia à?' Cô con gái của cậu thương gia xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. 'Cậu ta nghĩ tôi bị xúc phạm bởi sự gián đoạn đột ngột ấy nên đã yêu cầu cô bé rời đi?' Tuy nhiên, tôi ngăn cậu ta lại và hỏi cô bé.
"Khoan đã. Cháu có ý gì khi nói đấu trường?" (Lior)
"Có một nơi trong thị trấn mà chúng cháu dừng lại trước đó. Người ta nói rằng đó là đấu trường lớn nhất tại lục địa, vì vậy sẽ có rất nhiều người đến đó để tham quan." (??)
"Thú vị đấy. Địa điểm là ... mấy tên này canh thời gian tệ thật." (Lior)
Đang định nghe thêm chi tiết về đấu trường, tôi cảm nhận được lượng lớn sự hiện diện, có vẻ là những tên cướp. Tôi đứng dậy và đặt tay lên đầu cô bé.
"Công việc của ta vẫn chưa kết thúc. Kể cho ta nghe chi tiết sau được chứ?" (Lior)
"V-vâng ... rõ rồi ạ" (??)
"Là lũ cướp sao?" (??)
"Đúng vậy." (Lior)
Tôi bảo các thương gia nấp phía sau xe ngựa và chờ. Những người đàn ông cưỡi ngựa lẩn trong đám mây bụi kia đang tiến đến gần hơn. Và rồi chúng xếp hàng trước mặt tôi. Một gã bước tới và chỉ vào tôi.
"Thủ lĩnh, là hắn. Hắn đã giết hai người của chúng ta!" (??)
"Không phải chỉ là một lão già bình thường à? Có thật không? Ý mày là Jii-san này? "(??)
"Xin hãy nhìn vào thanh kiếm mà lão đang cầm. Nó đã chém đôi cả con ngựa!" (??)
"Với thanh kiếm đó thì, chắc chắn là có thể." (??)
Tên được gọi là thủ lĩnh, với đôi mắt đáng ngờ, có vẻ hiểu biết một chút về thanh kiếm của tôi. Trong khi hắn lẩm bẩm điều gì đó, các thương gia đang nấp sau xe ngựa hoảng hốt, vì băng cướp. Cả gia đình đang run sợ. Chẳng thể khác được khi họ nhận ra rằng chúng có hơn 30 tên.
"Tại sao ... lại trở thành ... như này" (??)
"Okaa-san! Otou-san!" (??)
"Ổ-ổn thôi. Mẹ chắc chắn ... là sẽ ổn thôi." (??)
"Ồ, ta không dự đoán được số lượng (của lũ cướp) này." (Lior)
Nói thật ... tôi thực sự đã không dự đoán được điều này.
Cứ tưởng là sẽ có ít nhất 50 tên chứ. Có hơi bất ngờ đấy. Bên cạnh đó, chúng không đứng trước mặt mà bao vây xung quanh tôi, tuyệt lắm, vì nó cho tôi nhiều sự lựa chọn hơn.
"Oi, lão già! Ông dám làm điều đó với đồng đội của bọn ta sao!" (??)
"Ồn ào quá. Đó là điều tự nhiên khi ta bị tấn công. Các ngươi nghĩ rằng có thể chiếm lợi thế khi bao vây ta sao?" (Lior)
"Câm mồm đi. Thủ lĩnh, hãy bắt đầu thôi ạ?" (??)
"-thỏa thuận với linh hồn của riêng ta, gửi gắm sinh mạng vào con rối. [Golem Đá]!" (??)
Tên thủ lĩnh đặt tay lên mặt đất và đất xung quanh bắt đầu phồng lên. Thậm chí tôi phải ngẩng lên nhìn con golem to lớn vừa xuất hiện. 'Tên cướp đó là một pháp sư à?'
"Hoo ... một con golem?" (Lior)
"Tên khốn, dù có được thanh kiếm mạnh thế nào đi chăng nữa, lão cũng không thể cắt được nó đâu! Tiến lên!" (??)
'Gì chứ? Lũ này nghĩ kiếm của mình là thứ duy nhất ah? Hẳn là có gì đó đặc biệt, nhưng nó vẫn chỉ là một thanh kiếm ngoại cỡ. Ngoài ra...'
"Ta đã chiến đấu với những con golem còn lớn hơn nhiều!" (Lior)
Nó được tạo ra bởi một elf 400 tuổi, nhưng kích thước còn lớn gấp hai lần so với gã này và còn được làm từ sắt. Con rock golem chỉ giống như giấy khi so sánh với nó.
Tôi né đợt tấn công trong khi nhảy về phía trước. Tôi quay thanh kiếm phía dưới con golem và nó ngã xuống sau khi bị cắt cả hai chân. Vì trọng tâm đang xúc tiến, nó sẽ rơi vào tôi, nhưng tôi nắm thanh kiếm và cắt nó trong nháy mắt.
"Trọng Phá - Đơn Thủ Kiếm Thế - Khí Trảm!" (Lior)
Với mục đích giải phóng mana, tôi chém với toàn bộ sức mạnh. Hình thức của kỹ thuật này là một cuộc tấn công bằng sóng xung kích.
Vụ va chạm đã phá hủy con golem, rơi ra hàng ngàn mảnh vỡ và một số tên cướp đứng sau golem cũng dính đòn. Phạm vi ngắn của kỹ thuật này khiến việc sử dụng trở nên khó khăn, nhưng khả năng chính của 'Trọng Phá' là sức mạnh to lớn. 'Nhưng ... chúng mỏng manh thật. Như đậu phụ mà Sirius làm ấy. Aah, mình muốn ăn đậu phụ quá đi mất, lúc nào rồi mà lại nghĩ về nó.'
"""... Eh?""" (??)
'30 ... Không, còn lại 20 và chúng đang hành động ngớ ngẩn. Mấy tên này là gì vậy, ta sẽ tấn công nếu các ngươi không chạy đi đấy, biết không hả?'
"Sao tụi bây lại hành động như trẻ con vậy!? Phải rồi, hãy hợp sức lại với nhau. Các ngươi sợ cái lão già chỉ có một mình này sao?" (??)
Khi tôi bắn 'Khí Trảm' lần thứ hai, số lượng cướp giảm nhiều hơn. Sau đó, chúng cuối cùng cũng dừng những hành động ngu xuẩn lại và tôi nhận thấy một tên cướp lính mới trẻ tuổi hét lên.
"Thanh đại kiếm đó ... sức mạnh đó. Không nhầm lẫn đâu. Lão ta chính là 'Thợ săn Cướp', Lior! Tất cả mọi người, chạy mau! Chúng ta sẽ bị xóa sổ mất!" (??)
"Lior !? Ý của mày là 'Thanh kiếm Mạnh nhất'? Lão ta không phải đã chết rồi sao? "(??)
'Cái tên này làm mình thấy thật hoài niệm.'
Hồi còn chưa nổi tiếng, tôi đã đi phiêu lưu khắp nơi để tìm kiếm những kẻ mạnh mẽ. Có một thời gian tôi săn bắt bọn cướp để trang trải chi phí ăn uống của mình. Đó là một khoản thu nhập quý giá. Không giống với quỷ, thật không dễ dàng vì chúng thường không lưu lại cái gì cả. (TLN: Vì ông ta thôi bay sạch tất cả mọi thứ nên không còn gì tồn tại sau đó.)
Chúng nhận ra ngay khi tôi xóa sổ 20 tên, và tôi được gọi là 'Thợ săn Cướp'. Những người ở lục địa này đã rất vui mừng khi thiệt hại gây ra bởi bọn cướp giảm đi và họ hài lòng với tôi.
Sau đó tôi nghỉ hưu và không giết một cách tùy tiện nữa.
"Chạy mau! Chết tiệt! Chuyện gì đã xảy ra với thủ lĩnh hả?" (??)
"Sếp bị cuốn vào cuộc tấn công đó và ngất rồi." (??)
"Đã thế thì, liệu chúng ta có nên bắt những người đứng sau ông ta làm con tin?" (??)
"Đồ ngu! Chống lại một đối thủ như vậy ... arrghhh!" (??)
"Hahaha! Cảm thấy như thế nào khi các ngươi thay đổi từ kẻ đi săn thành vật bị săn?" (Lior)
'Hmm, như mình nghĩ, chuyển động cơ thể vẫn ổn' Cảm giác hối tiếc trước đó cuối cùng đã vượt qua được nhờ bọn cướp.
Tôi nhảy vào trung tâm lũ cướp và vung thanh kiếm yêu dấu của mình với sự thõa mãn dâng trào trong tim. Không biết từ lúc nào, bọn cướp đã tiếp cận xe ngựa để sử dụng các thương gia làm con tin, nhưng tôi cản lại bằng 'Khí Trảm' ... và chúng đi vào quên lãng. Dù sao thì, lý do tôi đánh bại những tên đó là để đảm bảo một khoản tiền cho chuyến đi.
Ngày càng chán với việc diệt quỷ trong rừng, một khi thấy thích hành động bạo lực, tôi sẽ bạo lực.
"Hmmm ... xong rồi ah?" (Lior)
Trong khi kéo thanh kiếm yêu dấu trở lại, tôi nhìn về phía đường chính, nơi những dấu hiệu tàn phá vẫn còn. Rất nhiều xác chết và những mảnh vỡ của golem trên mặt đất bị phá hủy do "Khí Trảm". Phong cảnh này tương tự như sự hủy diệt của chiến tranh. Tuy nhiên, vì phải bảo vệ các thương gia, tôi đã để cho nhiều tên cướp chạy thoát. Vâng, tôi đã bảo vệ gã được gọi là thủ lĩnh và tôi có thể kiếm được một số tiền nếu áp giải hắn vào thị trấn.
'Cần phải suy nghĩ về việc mình hơi đi quá xa.' Sau đó, tôi nói chuyện với cậu thương gia có khuôn mặt nhợt nhạt.
"Err... Cảm ơn ngài rất nhiều." (??)
"Không, không, khỏi cần cảm ơn. Ta đã hơi bạo lực quá mức." (Lior)
"Nhưng như vậy. Tôi cảm thấy ... tuy là quá nhiều, sự thật là gia đình tôi đã được cứu." (??)
Trong khi đang rất sợ hãi bởi tôi, người đã tạo ra cảnh kinh khủng này, cậu ta vẫn bày tỏ lòng biết ơn. Như tôi nghĩ, anh chàng này thật can đảm.
"Cứ nghĩ rằng cậu đã rất may mắn. Rồi, có lẽ ta nên rời đi ngay bây giờ." (Lior)
"Xin hãy đợi đã. Ngài định đi đâu vậy?" (??)
"À, nếu cứ đi dọc theo đường chính thì ta sẽ sớm đến một thị trấn thôi." (Lior)
"Nếu không có mục tiêu cụ thể ... liệu ngài có muốn đi cùng chúng tôi cho tới khi đến thị trấn không?" (??)
Cậu ta vừa rất sợ hãi, nhưng ngay lúc này lại nhìn tôi với gương mặt nghiêm túc. Bởi vì kể cả ma quỷ cũng sẽ chạy trốn khi bị đe doạ bởi tôi, tôi chấp nhận đề nghị của cậu ta.
"Hoo, mặc dù ta rất đáng sợ ư, thật là may mắn đấy?" (Lior)
"Những tên cướp đã nói về nó. Ngài là Lior-sama, người được gọi là 'Thanh kiếm Mạnh nhất'. Sức mạnh như vậy chắc chắn là có thật, vì vậy sợ hãi chẳng phải là điều tất nhiên sao?" (??)
"Thật hay không, nếu là các cậu, ta có thể giết một cách dễ dàng đấy, biết không?" (Lior)
"Nếu đúng như vậy, sẽ tốt hơn nếu ngài bỏ rơi chúng tôi. Tuy nhiên, ngài không phải là kẻ thù vì đã chiến đấu để bảo vệ chúng tôi." (??)
'Đó là một tư tưởng hợp lý. Thực ra, mình biết ơn vì được đi nhờ xe ngựa của họ. Nó sẽ giúp mình dễ dàng hơn trong việc áp giải tên thủ lĩnh và vì đang đi buôn bán, hy vọng là họ sẽ cho mình ăn kén vài bữa.' Đây là vấn đề của tôi, người không thể nấu nổi một bữa ăn.
"Ngoài ra, nếu có ngài đi cùng, chúng tôi sẽ thấy rất nhẹ nhõm, tốt hơn nhiều khi được bảo vệ bởi các vệ sĩ có vũ trang. Đây cũng là vì lợi ích cá nhân của chúng tôi nữa." (??)
"Hahaha! Cậu ranh ma đấy. Nhưng, có vấn đề gì với vệ sĩ có vũ trang đâu? Làm thế nào để cậu đi đến kết luận này?" (Lior)
"Sự thật là, tôi rất ngưỡng mộ ngài. Thật vinh dự khi được gặp huyền thoại 'Thanh kiếm Mạnh nhất', Lior-sama." (??)
Như cậu ta nói, anh chàng này xin một cái bắt tay với một biểu hiện phấn khích. 'Mình không nên được gọi bằng cái tên đó nữa.' Tôi nghĩ, trong khi bắt tay với cậu ta,
"Ta đúng là Lior nhưng không còn là 'Thanh kiếm Mạnh nhất' nữa. The 'Thanh kiếm Mạnh nhất' đã chết rồi." (Lior)
'Đúng vậy ... Mình đã thách thức Sirius và chiến đấu với tất cả mọi thứ, nhưng lại bị đánh bại, vì vậy nên từ bỏ cái tên 'Thanh kiếm Mạnh nhất' thôi.'
Người hiện đang đứng đây chỉ còn là một lão già bình thường đang phiêu lưu.
"Hiện giờ, ta chỉ là một Lior bình thường. Từ lúc này, ta sẽ trở thành một người đàn ông kẻ tiến lên với một thanh kiếm." (Lior)
'Ta sẽ bắt đầu lại từ đầu và sẽ trở nên mạnh mẽ một lần nữa.
Và rồi một ngày nào đó, ta sẽ có một trận đấu với Sirius trưởng thành và ... sẽ giành được chiến thắng!
Bởi vì ta, từ 'Thanh kiếm Mạnh nhất', đã được phục sinh, trở thành một kẻ thách thức. '
"Nhân tiện, Ojou-chan, đấu trường ở thị trấn ..." (Lior)
"Hiii!?" (??)
'... Cô bé chạy mất.
Nếu Emilia nhìn thấy ta lúc này, liệu cô bé có bỏ chạy không?
Nếu điều đó đã xảy ra ... ta không thể sống nổi mất.
Ta có nên học cách tự kiềm chế sau khi được tái sinh không nhỉ?'
====================================================
AE vote thiến ai nói drop đê hế hế hế
Katsu: như tôi đã nói ở trên, đáng-đời.
Chưa thiến dc thằng này đã mất công cụ qwerty rồi. Hô hô hô...ba~ka~
Ghi chú
Trans: *rùng mình*
Trans: *rùng mình* tập 2 / Katsu: buồn đ*i thì cứ đi đi, ngồi đấy mà rùng mình
Trans : chào đồng r...ah đồng chí
trans: giống FA quá T.T
Trans: chứ không phải do ông mạnh quá ah -_-
Trans: cạp đất mà ăn, ai đang ăn mỳ tôm giơ tay / Katsu: bác nghèo nhỉ, tôi khá hơn tí là ăn 2 cái chocopie qua bữa
Trans: đó gọi là lolicon đấy đồng chí
Trans : R.I.P băng cướp T.T
Trans: tha cho ta mấy câu chuuni đi ~~
Katsu: cảm thấy quen quen, 'thợ săn hải tặc'
Katsu: đậu, cái lý do đi săn cũng giống nữa