WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
Chương 61: Gia tộc
Trans: Kens-1
----------------------------------
"Câm miệng lại, lũ hạ đẳng." (Sirius)
Thấy tôi đột nhiên tỏ thái độ xấc xược, Bardomyl và gã anh trai nửa dòng máu của tôi, Karios, choáng váng, nhưng ngay lập tức nổi giận với khuôn mặt đỏ bừng.
"Th-thằng khốn! Ngươi dám tỏ thái độ như vậy với cha mình sao!?" (Bardomyl)
"Đừng có lên mặt chỉ vì ngươi là em trai của ta. Bỏ cái chân xuống ngay! Đó là món hàng đặc biệt mà ta đã mua bằng số tiền lần đầu tiên ta kiếm được đấy!" (Karios)
Có vẻ họ sẽ nổi giận bất kỳ lúc nào, nhưng tôi không định dừng việc xấc xược lại. Nếu có một điếu thuốc, nó chắc hẳn sẽ là cảnh khiêu khích trong khi hút thuốc.
"Các người mới là kẻ đang làm rối tung mọi thứ. Chưa nói đến chuyện đó, từ khi nào mà mấy người hành động như là người một nhà với tôi vậy? Chẳng phải tôi đã nói từ năm năm trước rồi sao? Tôi đã cắt đứt tất cả mối quan hệ với đám ngu ngốc các người rồi." (Sirius)
"Ồn ào thật! Dù là vậy, đó không phải là thái độ mà một thường dân nên có đối với quý tộc!" (Bardomyl)
"Quý tộc? Quý tộc ở đâu vậy? Tôi chẳng thấy gì cả, ngoại trừ những tên ngu dốt hạ đẳng đang ngồi trước mặt mình đây." (Sirius)
"Cha, con không thể tha thứ cho thái độ của nó. Chúng ta phải khiến cho nó thấy hối hận." (Karios)
"Đúng thế. Oi, Valio. Bảo những tên hộ tống bên ngoài bắt giữ đứa con gái và những tên bán nhân đó!" (Bardomyl)
"... Vâng." (Valio)
Valio rời khỏi phòng một cách lịch thiệp, nhưng các học trò sẽ chẳng có vấn đề gì với đám hộ tống đâu, xét theo khả năng của họ.
Cặp đôi cha con này không nhận ra thái độ bình tĩnh của tôi, mỉm cười và chỉ vào tôi.
"Hahaha, ngươi nên cắn tay mà chứng kiến lũ ngoài kia bị bắt đi." (Karios)
"Chuyện này xảy ra là bởi ngươi không hiểu vị trí thường dân của mình đấy." (Bardomyl)
"Vị trí của tôi... ấy à?" (Sirius)
""!?"" (Bardomyl/Karios)
Tôi kiểm tra họ bằng việc phóng luồng sát khí, cả hai, trước đó còn cười cợt, đột nhiên câm lặng và bắt đầu run rẩy. Tôi ngạc nhiên bởi sự can đảm yếu ớt của họ với mức sát khí này đấy.
Họ bắt đầu bị kích động trước tôi, người đang cười nhạo sự nhát gan của họ, lườm mắt trong khi co rúm vai vì sợ hãi.
"Ng-ngươi đã làm gì hả!? Đừng có cười nữa và trả lời ta đi!" (Bardomyl)
"Sao mà không cười cho được. Tôi tò mò về việc làm thế nào mà hai người, bị dọa cho rúm ró trước cái nhìn của một đứa trẻ, có thể khiến tôi biết được vị trí của mình đấy." (Sirius)
"Kuhh... đó chỉ là một mánh khóe thôi! Vì ngươi không hiểu những gì mình vừa nói, ta sẽ bắt ngươi phải hiểu bằng vũ lực!" (Karios)
Karios, đã kiềm chế sự sợ hãi của mình, đứng lên và gỡ thanh kiếm treo trên tường ra. Sau đó, anh ta vung nó vài lần, trước khi nở nụ cười đầy tự tin, chỉ về phía tôi.
"Chà, hãy để ta dạy dỗ tên em trai cùng cha khác mẹ này. Nào nào, không cần lo đâu, vì ta sẽ không giết ngươi." (Karios)
"Làm đi, Karios! Cho tên thường dân ngu ngốc này thấy kiếm thuật của con đi!" (Bardomyl)
Kiếm thuật mà anh ta thể hiện là một điệu kiếm vũ đẹp, có thể được coi là một kỹ năng cơ bản.
Tôi những tưởng anh ta không thể chiến đấu vì là con trai của một người cha như vậy, nhưng dường như anh ta cũng có chút kỹ năng. Tôi thực sự ấn tượng và nhẹ vỗ tay.
"Thái độ đó là gì hả? Dù giờ có nịnh bợ, ta cũng không tha thứ cho ngươi đâu. Nào, đứng dậy, ta sẽ trừng phạt ngươi." (Karios)
"Phiền phức thật. Anh muốn phàn nàn cũng được thôi, nhưng cứ lên đi." (Sirius)
"Dù có là em trai của ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!" (Karios)
Karios vung kiếm không thương tiếc vào tôi, đang ngồi trên ghế sofa. Mặc dù gọi là trừng phạt, anh ta tạo một cú chém sắc bén rõ ràng muốn lấy mạng tôi; dù vậy, tôi vẫn ngồi trên ghế sofa, không động đậy.
Hay, nên nói là, không cần di chuyển.
"Một thanh kiếm chỉ phô trương bề ngoài sẽ vô dụng trong một trận chiến." (Sirius)
Những gì anh đang sử dụng là một điệu kiếm vũ được sử dụng trong các nghi lễ. Nó không phải là thứ nên sử dụng trong một trận chiến. Tôi không cần phải kiềm chế, nắm bắt quỹ đạo của đòn đánh, tôi đẩy nó bằng cách chạm vào thanh kiếm. Thanh kiếm bị đẩy đi chém vào chiếc ghế sofa và lưỡi kiếm dừng lại sau khi đi được nửa đường.
Chiếc ghế sofa mà anh ta mua với thu nhập của mình đã bị hủy hoại thảm hại, và Karios, bất ngờ, hét lên.
"Cái- !? Ghế sofa của ta!" (Karios)
"Đây là lúc nên lo lắng về ghế sofa sao?" (Sirius)
Anh ta bị sốc và đầy sơ hở, tôi giơ tay ra và nắm lấy đầu Karios. Do đó, anh ta lấy lại bình tĩnh và cố gắng gỡ tay tôi ra, nhưng lại trở nên nhút nhát khi bị tôi nắm chặt một hồi.
"Aah, guh! Bị một tên thường dân làm chuyện như vậy ... " (Karios)
"Chẳng phải anh là người đã tấn công trước à? Anh nghĩ tôi sẽ không trả đòn chỉ vì anh là quý tộc ư?" (Sirius)
"D-dừng lại, thằng khốn! Karios chỉ đang đùa chút thôi!" (Bardomyl)
"Tôi thì nghĩ là anh ta nghiêm túc đấy. Tại sao lại không hỏi chính chủ nhỉ?" (Sirius)
Sau khi bị tôi rót một ít mana vào người từ vị trí đang nắm đầu, cơ thể Karios bắt đầu run rẩy, như đang co giật, và cuối cùng...
"Ga...AAAARRGHHH!?" (Karios)
"Ka-Karios!? Con sao vậy!?" (Bardomyl)
Anh ta hét to đến mức vang khắp toàn bộ dinh thự. Có vẻ như anh ta đang đau vì bị điện giật. Anh ta ngã xuống, không thể chống đỡ cơ thể mình, khi tôi thả tay ra.
Tất cả những gì tôi làm chỉ đơn thuần là đổ mana vào cơ thể anh ta. Thực ra, tôi đã biết rằng có nhiều hiệu quả khác nhau trên cơ thể đối thủ qua việc điều chỉnh đầu ra mana. Bằng cách đó, khả năng tái sinh của mục tiêu có thể được kích hoạt và đẩy nhanh, và nó cũng có thể làm tê liệt các giác quan của một người tương tự như tác dụng của gây mê.
Vậy đấy, miễn là mục tiêu hấp thụ và thích ứng tự nhiên với mana. Tuy nhiên, nếu tôi đổ một lượng lớn mana cùng một lúc, cơ thể sẽ phản kháng lại, vì lượng mana không phù hợp. Khi chạy khắp cơ thể, nó khiến nạn nhân cảm thấy đau nhói, như bị điện giật. Karios, đã ngã xuống trước mặt chúng tôi, là ví dụ cho một tình trạng như vậy.
Tôi đứng dậy trong khi nhìn xuống Karios, và rồi bắt giữ Baldomyl, đang cố trốn thoát, với [Chăng dây]. Tôi nhấc đầu Karios đã kiệt sức lên một lần nữa.
"Đó chỉ là một cuộc thử nghiệm thôi. Nào, tôi có một câu hỏi ... anh có thực sự muốn nói lại những gì đã nói trước đó không?" (Sirius)
"T... tôi chỉ đùa -... GUAHHH!?" (Karios)
Vì biết đó là một lời nói dối, tôi đổ thêm mana và khiến anh ta cảm thấy đau đớn dữ dội. Tôi đối xử với những kẻ tham lam cực kỳ khắc nghiệt, ngay cả trong kiếp trước. Tôi có thể phát hiện bất cứ khi nào người kia nói thật, hay nói dối.
Đặc biệt là cái lũ này, những kẻ quá dễ đoán, và tôi, ngược lại, rất ấn tượng. Mặc dù anh ta nói rằng chúng chỉ là đùa, nhưng rõ ràng những lời đó chứa đầy ý nghĩ xấu xa khi nhìn Reese, còn Emilia và Reus thì xem như thú vật.
"Đừng nói dối. Chắc tôi phải lặp lại việc này cho đến khi anh nói ra ý định thực sự của mình thôi?" (Sirius)
"Th-thật mà! Tôi không đời nào lại đặt tay lên đám... GUHAAAAA!?" (Karios?)
Vì anh ta vẫn không thừa nhận, tôi rót thêm mana mạnh hơn. Thay vì ma thuật, đây là một kỹ thuật không thể sử dụng trừ khi tôi chạm vào đối thủ và họ không thể chống lại, vì nó sẽ tấn công từ bên trong. Cái tên phù hợp cho nó là [Linh Choáng].
Nếu tôi lạm dụng, nó sẽ trở thành như những gì đã xảy ra với đám sát nhân mà tôi đã chiến đấu trong mê cung của trường, nhưng vì tôi đã thực hiện nhiều cải tiến từ dịp đó, họ sẽ không chết, trừ khi tôi muốn.
Dù có muốn ngất đi, ý thức của họ vẫn được duy trì, vì cơ thể được kích thích cùng lúc tôi đổ mana vào. Đó là một ma thuật đáng sợ liên tục gây đau đớn, cho đến khi nào tôi cảm thấy buồn chán. Cũng chẳng lạ gì nếu gọi nó là ma thuật tra tấn.
"Vì thế tôi khuyên anh đừng nói dối nữa. Hay là tôi nên mạnh tay hơn nhỉ?" (Sirius)
"Hiii!? Đ-đúng thế. Tôi đã nghĩ thế!" (Karios?)
Nếu tôi đe dọa chỉ với bấy nhiêu đây, anh ta sẽ buộc phải nói sự thật, nhưng tôi chẳng bận tâm vì hoàn toàn không cần phải kiềm chế vào lúc này. Tuy nhiên, cũng không tốt nếu sử dụng nó.
"Anh đã nghĩ gì? Anh có thể giải thích lại một cách chi tiết không?" (Sirius)
"Haa!? Tôi đã giải thích rồi mà!" (Karios)
"Thêm lần nữa nhé?" (Sirius)
"!? T-tôi sẽ huấn luyện con bé tóc xanh đó cho phù hợp với ham muốn của mình! Và tôi muốn bắt lũ bán nhân và bán chúng cho quý tộc... GAAHHHH!?" (Karios)
Tôi dùng [Linh Choáng] sau khi bắt anh ta nói điều đó một cách có chủ đích. Mặc dù đã nói thật, Karios nhìn tôi chằm chằm như muốn hỏi tại sao tôi vẫn làm vậy. Tôi chẳng chút động lòng trước ánh mắt của Karios với khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi.
"Tại sao ...? Mặc dù tôi đã nói thật ..." (Karios)
"Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho một tên hạ đẳng, khi hắn nói rằng muốn bán và huấn luyện các học trò của tôi, sao?" (Sirius)
"Nhưng, khốn nạn, cậu bảo tôi nói thế mà!" (Karios)
"Tôi bảo anh đừng nói dối. Đó là cách trừng trị hợp lý cho một thằng ngu, đã nói dối trắng trợn như vậy đấy." (Sirius)
"Đừng có đùa! Cái thứ logic đó, bất kể tôi có chọn gì thì kết quả vẫn thế!" (Karios)
"Phải, kết quả vẫn thế. Anh sẽ bị đau nếu nói dối, và anh đã xong ngay từ lúc nghĩ đến một điều ngu xuẩn như vậy rồi." (Sirius)
"Ah... Aah, không... thể nào." (Karios)
Không có cách nào để tránh được sự tra tấn này. Karios, hiểu rằng sẽ phải chịu đựng bất kể chọn gì, giơ ánh nhìn tuyệt vọng.
"Vậy thì, hãy chuyển sang câu hỏi tiếp theo nào. Anh định làm gì với con sói trắng mà anh thấy bên ngoài?" (Sirius)
"Vì nó có ngoại hình đẹp, tôi muốn biến nó thành của riêng ... GUHAAA!" (Karios)
"Điều đó khác với những gì anh đã nói. Anh thực sự nghĩ rằng tôi sẽ bị lừa bằng cách nịnh hót sao?" (Sirius)
"Ah... T-tôi sẽ bán nó! Tôi nghĩ nó sẽ có giá cao vì là một con quái vật quý hiếm... AAARRGHHH!" (Karios)
"Bắt giữ đồng đội của người khác, thậm chí còn nghĩ đến việc bán nó theo ý muốn. Tôi sẽ cho anh nhận hình phạt." (Sirius)
"D-dừng lại đi, làm ơn! T-tôi là người xấu... HIIIARRGHHH!" (Karios)
Hình phạt này không phù hợp lắm, đây là cách tôi huấn luyện một con thú vật.
Nếu anh nói điều gì đó ngu ngốc một lần nữa, hoặc có ý định xấu với chúng tôi, tôi sẽ khắc sâu trong anh thành sang chấn tâm lý và anh sẽ phải khắc ghi nỗi đau này đấy.
Cuộc tra tấn tiếp tục vài chục phút sau đó. Tôi dùng [Linh Choáng] mỗi khi anh ta tỏ vẻ khinh bỉ thường dân và bán nhân, cố gắng duy trì niềm kiêu hãnh vô giá trị của mình.
Vì nhiều thứ chất dịch đang chảy ra từ cơ thể Karios, tôi nên sớm kết thúc việc này.
"Đến đây thôi. Từ giờ trở đi, hãy thề không can dự đến chúng tôi với những thứ động cơ ngu ngốc của mình nữa?" (Sirius)
"Tôi... thề..." (Karios)
"Lại!" (Sirius)
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ dính líu tới cậu nữa, và tôi sẽ không coi thường bán nhân! Vì vậy, làm ơn, hãy tha cho tôi!" (Karios)
"Tốt lắm. Tôi sẽ cho anh bất tỉnh như một phần thưởng." (Sirius)
"Gaahh!? Aa... aaaa-... " (Karios)
[Linh Choáng] cuối cùng được sử dụng không gây đau đớn, khiến Karios ngất đi bằng cách dùng mana tước đoạt ý thức của anh ta.
Mặc dù mắt trắng dã và mồm thì há hốc ra, liệu anh ta có cảm thấy vui khi cuối cùng cũng được giải thoát không nhỉ? Thật đáng thương hại, tôi ném anh ta trên ghế sofa mà anh ta đã mua, thay vì trên sàn nhà.
"Rồi ... tiếp theo là đến lượt ông." (Sirius)
"Hiiiii- !?" (Bardomyl)
Khi Bardomyl bị trói bởi [Chăng dây], tôi bắp gặp ánh mắt ông ta sau khi đang lăn lộn trên sàn. Bởi vì Bardomyl sợ màn tra tấn được sử dụng trên Karios, tôi thấy vui khi nhìn ông ta đã tự làm ướt mình.
"Có vẻ như hai người mẹ của tôi đã được ông chăm sóc, theo nhiều cách; vậy nên, tôi sẽ từ từ hỏi ông về chuyện đó?" (Sirius)
"Đ-đợi đã! Ta là cha của ngươi đấy! Nếu không có ta, ngươi đã không được sinh ra rồi!" (Bardomyl)
"Thì?" (Sirius)
"Cái-? Y-ý ta là, ngươi sẽ không đứng đây nếu không có ta. Đáng lý ngươi nên tôn trọng ta mới đúng." (Bardomyl)
"Làm thế nào tôi có thể tôn trọng một kẻ không tôn trọng những người mẹ quý giá của tôi và còn chẳng bao giờ chườn mặt ra sau khi đứa con của mình chào đời chứ?" (Sirius)
Aria-Kaasan đã sinh ra tôi, và Erina-Kaasan đã nuôi nấng tôi. Còn kẻ này thì chưa bao giờ làm gì dù chỉ một điều nhỏ nhất như một người cha cả.
Tôi đặt tay lên bụng Baldomyl, đang bị trói và không thể cử động, nói, với một nụ cười.
"Chưa kể, ông đã phá hủy nhà của Kaa-san, Eldorand, cũng chẳng thèm bận tâm khi Aria-Kaasan và Erina-Kaasan chết. Theo quan điểm của tôi, thay vì tôn trọng, ông là một thứ đáng nguyền rủa hơn." (Sirius)
"Đ-đó là hành động bình thường của quý tộc... GYAAAHHH!?" (Bardomyl)
"Ý ông, đối với quý tộc, phá hủy một gia đình, chỉ để có được người phụ nữ mình muốn, là chuyện bình thường? Hơn nữa, tôi đã trả tiền để cắt đứt mối quan hệ giữa chúng ta; vậy, loại cha mẹ ngu ngốc nào lại đi tống tiền con cái chỉ vì một lý do vớ vẩn như thế chứ?" (Sirius)
"Aah... GUUHHH... Chuyện gì đã xảy ra với Valio và đám hộ tống vậy!? Chúng đang làm cái quái gì, khi chủ nhân của chúng bị tấn công chứ!?" (Bardomyl)
"Ông nên lắng nghe khi người khác nói." (Sirius)
"Hiii!? T-ta sẽ nghe! Làm ơn, dừng lại đi, ta sẽ nghe mà .... ARRGHHHH!" (Bardomyl)
Hãy khắc ghi chấn thương tinh thần vào gã này, giống như với Karios.
Nhân tiện, theo phản ứng của [Tìm kiếm], Emilia và những người còn lại đều ổn, còn những người hộ tống thì bị bắt và không thể di chuyển. Có vẻ như họ đã thành công trong việc vô hiệu hóa chúng, vì vậy tôi không phải lo lắng lắm.
Tôi tò mò về Valio, bởi vì ông ta không hề di chuyển từ cửa trước. Có vẻ như ông ta chỉ đơn giản quan sát tình hình, nhưng không có vấn đề gì, vì các học trò đều ổn.
"Ồ... phải rồi. Tình huống của ông khác với Karios đấy. Vì ông là kẻ thù của Kaa-san, có khả năng ông sẽ chết nếu tôi bất cẩn điều chỉnh sức mạnh của mình." (Sirius)
"D-dừng lại. Dừng lại đi, làm ơn..." (Bardomyl)
Đó là một lời nói dối để kích động nỗi sợ hãi, nhưng nó hoàn hảo trong tình huống này.
Vậy thì, tôi sẽ cho ông nếm mùi địa ngục vì đã làm khổ Aria-Kaasan và Erina-Kaasan, và làm cho những người hầu của tôi cũng như Reese thấy khó chịu.
"Đầu tiên, cho tôi biết lý do tại sao ông phá hủy gia đình của Aria-Kaasan. À phải, tôi còn rất nhiều mana; vì vậy, xin cứ yên tâm." (Sirius)
"Kh-khốn kiếp, sao ngươi lại làm chuyện này!? Khơi dậy quá khứ chẳng có nghĩ lý gì cả!" (Bardomyl)
"Tôi nghĩ nó sẽ giúp tôi cảm thấy tốt hơn một chút." (Sirius)
"Uhh !? L-lý do... chuyện đó?" (Bardomyl)
"Ông muốn nói tôi rất vô lý đúng không? Không phải ông nói rằng chính ông đã làm cho cuộc sống của Kaa-san tồi tệ hơn sao? Bên cạnh đó, bất cứ chuyện gì xảy ra từ bây giờ không phải là về việc giải quyết quá khứ, hay để trả thù, và cuộc thảo luận này không phải là về điều đó, chỉ để ông biết thôi." (Sirius)
"Vậy thì, tại sao?" (Bardomyl)
"Điều này có nghĩa là tra tấn đấy. Để khiến cho ông phải nhớ đến tình cảnh ngày hôm nay, không chỉ hình ảnh chúng tôi, mà thậm chí là khi nghe đến tên chúng tôi nữa." (Sirius)
Ngay từ đầu, điều này sẽ không xảy ra nếu họ không ngăn cản và để chúng tôi đi. Tôi khinh thường ông ta, kẻ mù quáng vì tiền và cố gắng cướp đoạt nó.
Hãy khắc sâu nỗi sợ này để ông ta sẽ không dính líu tới chúng tôi nữa.
"Làm tốt lắm." (Valio)
"... Aah." (Sirius)
Không có vết thương ngoài da, Valio, đang đứng trước cửa vào, cúi đầu nhìn về phía hai cha con, đã ngất đi với vẻ tơi tả, khi tôi kéo họ đến cửa trước.
Mặc dù chủ nhân của mình đã phần nào bị xử lý, ông ta chỉ cười lặng lẽ và nhìn đi nơi khác.
"Chủ nhân của ông đã trở thành như thế này, ông không muốn nói bất cứ điều gì sao?" (Sirius)
"Tôi biết rằng không thể chống lại cậu. Bên cạnh đó, nó sẽ là 'liều thuốc' tốt cho hai người này." (Valio)
"... Ông đã từ bỏ rồi à?" (Sirius)
"Phải. Nhưng, xin sửa lại. Chủ nhân của tôi không phải Bardomyl-sama, mà là cha của ngài ấy." (Valio)
Sau đó, tôi nghe câu chuyện của ông ta. Có vẻ như Valio là một người hầu của ông tôi. Ông ấy đã qua đời rồi, nhưng ông dường như là một người tài giỏi, và Valio tin tưởng ông ấy một cách sâu sắc.
Tuy nhiên, sau khi chủ nhân qua đời, con của chủ nhân của ông, Bardomyl, thừa kế gia tộc Dorianus và phẩm giá của gia tộc đã xuống dốc. Cứ bắt gặp người phụ nữ nào vừa mắt mình, ông ta sẽ chiếm đoạt họ. Có vẻ không phải chỉ một hai nhà đã bị hủy hoại như gia tộc Eldorand.
Valio tuyệt vọng cố gắng hỗ trợ gia tộc Dorianus vì lòng trung thành với chủ nhân của mình, nhưng Bardomyl không nghe, ngay cả khi ông đã khuyên hắn. Và, Valio đã bỏ cuộc khi biết hắn bỏ rơi chính đứa con của mình, dù là một đứa con ngoài giá thú. Tôi nghĩ đứa trẻ hẳn chính là tôi.
Sau đó, ông nói đã tránh khỏi Bardomyl và dành cả quãng đời còn lại để quản lý dinh thự này. Thỉnh thoảng, Bardomyl đến dinh thự để nghỉ ngơi.
"Tôi là Quản lý Tài sản của gia tộc Dorianus. Và, vì lý do đó, tôi nghĩ dinh thự này sẽ sụp đổ nếu tôi không quản lý nó." (Valio)
Ông đã duy trì những ngôi nhà xuống cấp khỏi bị sụp đổ cho đến bây giờ. Valio, người tiếp tục chăm nom dinh thự này, thực sự là một ngoại lệ. Cũng có câu chuyện trong quá khứ rằng Valio nghĩ gia tộc Dorianus sẽ biến mất, vì nó tiếp tục xuống dốc, nhưng...
"Nhưng, cho là may mắn hay gì, Karios đã phát minh ra một công cụ và xây dựng lại gia tộc. Mặc dù chỉ là tạm thời, đây là kết quả. Trời ạ, tôi tự hỏi chủ nhân sẽ đau lòng thế nào nếu ngài ấy biết về điều này?" (Valio)
Valio nhìn xuống Bardomyl và Karios, tả tơi, với đôi mắt lạnh lùng, nhưng rồi nở một nụ cười dịu dàng khi ông ngẩng mặt lên.
"Cơ mà, cậu thật tử tế. Tôi nghĩ họ sẽ mất mạng, nhưng họ chỉ ngất đi mà không bị tổn hại nào." (Valio)
"Không, thực ra vẫn chưa xong đâu. Về phần kết thúc, tôi phải ra ngoài để lấy vài thứ từ xe ngựa." (Sirius)
"Tôi hiểu rồi. Nếu cậu không phiền, tôi có thể chứng kiến chuyện này chứ?" (Valio)
"Cứ thoải mái." (Sirius)
Sau khi Valio cúi đầu, ông ta mở cửa trước.
Khi tôi ra ngoài với Valio và hai tên này, các học trò ngay lập tức nhận ra và chạy về phía tôi.
"Aniki-!" (Reus)
"Sirius-sama! Cậu ổn chứ?" (Emilia)
"Aah, không có vấn đề gì cả. Còn mọi người thế nào?" (Sirius)
"Vâng, chúng em đã đợi một thời gian, vì Sirius-sama không có ở đây, những mạo hiểm giả đó đột nhiên tấn công chúng em." (Emilia)
"Phải đấy, Aniki. Tại sao họ lại tấn công Nee-chan, Hokuto và em vậy?" (Reus)
Khi tôi đảo mắt sang bên, các mạo hiểm giả đang nằm trên đất và bị trói bằng một sợi dây thừng. Người đàn ông ngồi trên ghế đánh xe dường như là bạn của họ, và cả ba người đều ngất xỉu.
Một mạo hiểm giả đàng hoàng sẽ không muốn bị thuê bởi những kẻ hạ đẳng; vì vậy, tất nhiên, chúng đã tập hợp các mạo hiểm giả xấu.
Gần chiếc xe ngựa, Reese đang chải lông cho Hokuto, hiếm khi thấy cô ấy giận dữ với đôi má phồng lên.
"Họ đột nhiên nói muốn bắt Hokuto và bán Emilia và Reese. Dù có thế nào, em cũng không thể tha thứ cho họ." (Reus)
"Họ hẳn đã coi thường vì chúng em còn trẻ. Hokuto-san và Reus dọn dẹp họ ngay lập tức, nên chúng em không bị thương. Bỏ chuyện đó qua một bên, còn Sirius-sama thì sao?" (Emilia)
"Tụi em nghe thấy tiếng hét vọng từ bên trong, là từ những người mà Aniki đang giữ phải không?" (Reus)
"Aah, sự thật là..." (Sirius)
Tôi nói với các học trò những gì đã xảy ra bên trong biệt thự.
Lúc đầu, tôi thấy thương hại hai cha con này, người đang ở trong tình trạng không nên nhìn, nhưng khi nghe chúng nói sẽ dạy dỗ Reese, cách đối xử với Emilia và Reus, bán Hokuto, khiến cho tôi thấy chúng còn thấp kém hơn cả lũ côn trùng.
"Reese và em "thuộc về" Sirius-sama, nói những thứ như giật lấy chúng em ... Điều đã xảy ra với họ, kết cục như thế là hiển nhiên." (Emilia)
"M-Mình là của Sirius-san? C-có lẽ... Bên cạnh đó, họ thực sự là những người xấu, vì đã lờ đi cảm giác của người khác và nói những điều như vậy." (Reese)
"Anh định làm gì với họ, Aniki? Chôn sống?" (Reus)
"Hiện giờ, tôi nghĩ là sẽ dạy cho họ nhận ra những sự thật lạnh lùng này, thay vì chôn sống họ." (Sirius)
Sau khi tôi buông tay thả cặp đôi cha con ra, và yêu cầu Reese sử dụng thủy thuật, chúng mở mắt rên rỉ.
Và, khi nhìn thấy tôi ...
"Hii... hyaaarghhh!" (Bardomyl?)
"Hahiii!? Hi-hiiii!? "(Karios?)
Chúng cố gắng đứng lên, nhưng, vì không thể, chúng cố trốn thoát bằng cách bò trên tay và đầu gối. Hmmm, nếu phải nói thì, đây quả là một kết quả tuyệt vời sau khi huấn luyện chúng.
"... Sirius-san, chuyện gì đã xảy ra với những người đó?" (Reese)
"Tôi đã dạy cho họ một bài học nhỏ. Điều đó là tất nhiên khi họ dám nhắm vào các em." (Sirius)
"Đúng như mong đợi từ Sirius-sama. Một kỹ năng tuyệt vời." (Emilia)
"Nếu Aniki ra tay, bất cứ ai cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn thôi." (Reus)
Reese bối rối vì sự thay đổi đột ngột của bộ đôi cha con, nhưng hai chị em tự hào gật đầu. Như thường lệ, hai chị em này không bao giờ nao núng.
Trong khi nở một nụ cười cay đắng với các học trò, cặp đôi cha con hét lên với tôi, như thể đang cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi.
"Đ-đ-đồ... quái vật! Thằng khốn, đối xử với cha ngươi thậm tệ như thế này, ngươi không còn là con ta nữa!" (Bardomyl)
"Đừng lại gần đây, tên quái vật! Ngươi là một con quỷ đội lốt người!" (Karios)
"... Reus. Em biết phải làm gì với những kẻ này rồi chứ?" (Emilia)
"Tất nhiên rồi, Nee-chan. Bọn chúng đang nói xấu Aniki, nên chúng ta... " (Reus)
"Rồi, rồi, bình tĩnh đi." (Sirius)
Hai chị em bắt đầu giải phóng sát khí vì những lời nói đó, nhưng tôi vuốt ve đầu để trấn an họ.
Nhưng lần này, thì khác. Để dạy dỗ cho loại hạ đẳng tự gọi mình là cha-anh này, tôi kéo hai chị em lại gần và nói.
"Cho dù chúng ta có cùng dòng máu, các người không xứng được gọi là cha và anh trai của tôi. Gia đình tôi không phải các ngươi, mà là những người bên cạnh tôi đây." (Sirius)
"Sirius-sama..." (Emilia)
"Aniki..." (Rues)
"Tất nhiên, Reese và Hokuto cũng vậy. Tất cả các học trò quý giá của tôi đều là bạn bè và gia đình tôi. Dù các ngươi, những kẻ không có chút quan hệ gì, có gọi tôi là quái vật, điều đó cũng chẳng làm tôi bận tâm đâu." (Sirius)
"Sirius-san..." (Reese)
"Gấu...!" (Hokuto)
Tôi mỉm cười với Reese và Hokuto, đang đứng sau lưng tôi, Reese cũng nở một nụ cười và đứng cạnh tôi, trong khi Hokuto cọ mặt nó trên lưng tôi.
Cặp đôi cha con bị choáng ngợp khi tôi nói điều đó không chút do dự, rồi nhận ra sự hiện diện của Valio, đang đứng gần đó với một nụ cười.
"Va-Valio! Ngươi đang làm gì ở đó vậy hả?! Nhanh ... nhanh lên, làm gì với tên nhóc đó đi!" (Bardomyl)
"Bằng mọi giá, mau loại bỏ tên nhóc đó! Nếu ông làm thế, thì... " (Karios)
"Làm ơn, xin hãy bình tĩnh đi, Bardomyl-sama. Và thiếu chủ, xin hãy hiểu sự khác biệt về sức mạnh giữa tôi và Sirius-sama." (Valio)
"V-với tên thường dân đó, ta sẽ cho phép ngươi sử dụng quyền lực của gia tộc ta!" (Bardomyl)
"Xin cha hãy đổi ý! Nếu không, chúng ta thực sự sẽ bị giết đó. Chưa kể, tên nhóc đó hình như vẫn chưa nói xong. Nếu cha không nghe nó nói, tên nhóc đó sẽ trở nên khủng khiếp hơn nữa đấy." (Karios)
Bardomyl gật đầu ngoan ngoãn khi nghe điều đó và nhìn vào đôi mắt kiên quyết của con trai mình, trước khi Karios nghiến răng quay đi.
Rõ ràng, Valio là hy vọng cuối cùng cho cặp cha-con này. Không rõ ông có tin những gì Karios nói, ông bình thản lắng nghe và làm theo mệnh lệnh của hắn. Vì đã được chỉ dẫn, tôi sẽ kết thúc vụ này, nhờ Valio.
"Emilia." (Sirius)
"Vâng!" (Emilia)
Sau khi tôi gọi Emilia, em ấy đến chỗ chiếc xe ngựa, mang chiếc áo choàng mà tôi nhận từ Công chúa Lifell và khoác lên lưng tôi. Khi tôi phô bày quốc hiệu Elysion trên lưng mình, Valio và Karios há hốc miệng, còn Bardomyl bối rối và nghiêng đầu.
"Ah, đó là... !? Không thể nào, tại sao một thường dân như ngươi lại có ... thứ đó?" (Karios)
"Gì chứ, nó chỉ là quốc hiệu của Elysion thôi mà! Một thứ như thế, nếu đến Elysion, ta có thể kiếm được bao nhiêu tùy thích ... " (Bardomyl)
"Không phải thế đâu, Bardomyl-sama! Ở Elysion, không ai có thể may quốc hiệu trên bất kỳ thứ gì khi chưa được phép. Nói cách khác, nó đã được vương quốc trực tiếp trao cho ngài ấy." (Valio)
"Cái gì!? D-dối trá! Tên nhóc đó đâu phải quý tộc! Ta hiểu rồi, nó đã tùy tiện lợi dụng tên ta... " (Bardomyl)
"Đáng tiếc, Elysion sẽ không lay chuyển vì tên của gia tộc Dorianus do nó chỉ là một giới quý tộc nông thôn. Nói tóm lại, ngài ấy nhận được nó vì khả năng của mình. Nó không được trao bởi quân lính, mà phải do một người có vị trí rất lớn." (Valio)
"Ch-cha. Con đã nghe chuyện từ vài thương nhân ở Elysion trước đây. Một thường dân nào đó đã được hoàng tộc tuyển dụng và được trao cho chiếc áo choàng Cận vệ Hoàng gia. Nói cách khác, nó là... " (Karios)
Điều đó giúp tôi tiết kiệm thời gian và công sức giải thích. Cơ mà, có vẻ như câu chuyện mà tôi được tuyển dụng đã lan rộng đến khu vực nông thôn.
Cuộc thảo luận sẽ nhanh hơn nếu họ hiểu được đấy. Sẽ không còn chuyện một quý tộc nông thôn khinh thường một thường dân (sắp) là Cận vệ Hoàng gia cho hoàng tộc.
Bardomyl cười yếu ớt trước thực tế đứa trẻ mà hắn trục xuất đã trở nên giỏi hơn chính bản thân hắn.
"Hu, huhaha... đây là... một giấc mơ. Không đời nào tên nhóc đó lại giỏi hơn ta được." (Bardomyl)
"Không, thực tế đấy. Nếu ông nói không thể tin được, thì hãy để tôi cho ông tận mắt chứng kiến sức mạnh đã được công nhận bởi hoàng tộc." (Sirius)
Tôi lật chiếc áo choàng của mình ra và đưa tay về phía thị trấn Almest. Ngày xưa, hình như họ đã cố gắng làm một con đường thẳng đến thị trấn từ đây, nhưng lại từ bỏ dự án vì rừng lan rộng. Tôi nghe từ Kaa-san rằng con đường hiện giờ tồn tại bởi vì nó là đường vòng.
"Ông than phiền rằng con đường hẹp, phải không? Nếu vậy ... tôi sẽ làm một con đường mới." (Sirius)
Câu thần chú mà tôi sắp niệm là [Súng trường xuyên phá] mà tôi đã sử dụng chống lại [Sơn Áp] của Rodwell.
Như kết quả của việc luyện tập bằng cách ứng biến Hình ảnh, tôi bắn ra một viên đạn ma thuật có sức mạnh hơn với độ chính xác cao từ tay, tạo ra một tiếng gầm sấm sét khi nó phá hủy khu rừng.
Kết quả là ... một con đường nối tòa dinh thự với thị trấn theo một đường thẳng được hình thành. Sẽ khó đi bộ, nhưng có đủ không gian ngay cả đối với những toa xe lớn hơn.
Nhân tiện, tôi đã xác nhận qua [Tìm kiếm] trước đó rằng không có ai đứng trên đường đi và phạm vi của [Súng trường xuyên phá] bị giới hạn ở biên giới của khu rừng.
Bardomyl và Karios choáng váng khi được chứng kiến sự hủy diệt trước mắt; và, khi nhìn tôi, chúng bắt đầu run rẩy lần nữa bám lấy Valio.
"Cứu với! Làm ơn, hãy cứu bọn ta, Valio! Hãy nói gì với con quái vật đó đi!?" (Karios)
"Khôngggg! Ta sẽ bị giết mất! Tại sao... tại sao một đứa trẻ như thế được sinh ra từ con ả đó chứ?!" (Bardomyl)
"...Đã rõ. Hãy để tôi thương lượng với ngài ấy. Sẽ rất nguy hiểm, hãy để tôi đi, cả hai người." (Valio)
Họ gật đầu liên tục khi Valio nói thế, và, họ ngoan ngoãn tách ra khỏi ông ta rồi giấu mình ở cái cây gần đó. Valio bước đến với một nụ cười cay đắng. Ông ta đứng trước mặt tôi và cúi đầu xuống nói lớn.
"Làm ơn, xin hãy tha thứ cho sự bất lịch sự của họ, Sirius-sama! Nếu ngài vẫn còn tức giận, tôi sẽ cho ngài mạng sống của tôi thay vào đó." (Valio)
Ông nói là sẽ từ bỏ mạng sống của mình, tôi tự hỏi tại sao ông ta lại bảo vệ họ; nhưng, hiểu được ý định của ông ấy, tôi nói với giọng đủ để họ nghe thấy. Diễn theo ông ta vậy.
Tôi ra lệnh cho các học trò chờ và chỉ tay về phía Valio, ưỡn ngực mình ra.
"Hou, ông không phiền nếu chết vì họ sao?" (Sirius)
"Tôi không còn nhiều thời gian nữa, nhưng đó là mong muốn của tôi, nếu nó có ích cho tương lai của gia tộc Dorianus. Vì vậy, xin hãy từ bi và tha thứ cho họ." (Valio)
"...Tốt thôi. Tôi sẽ tha thứ cho họ vì lòng trung thành của ông." (Sirius)
"Tôi đánh giá cao lòng tốt của ngài." (Valio)
Người này rất đáng quý. Từ quan điểm của hai cha con kia, họ sẽ nghĩ rằng Valio là một đầy tớ trung thành, người đã cống hiến cuộc đời mình để trở thành lá chắn của họ. Chỉ cần kiếm được một lượng lớn niềm tin từ họ, ông ta đã cho họ một 'khoản vay' khổng lồ. Ông lẩm bẩm điều gì đó về việc sở hữu căn biệt thự này, sau khi vấn đề được giải quyết.
Nhìn cảnh cặp cha con vui vẻ ôm nhau, biết rằng họ đã được tha thứ, ông cúi chào và cảm ơn tôi.
"Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã chấp nhận trò hề của tôi." (Valio)
"Chắc giờ mọi thứ sẽ ổn định." (Sirius)
"Vâng, tôi nghĩ họ đủ hiểu rồi, nhưng tôi vẫn sẽ cảnh báo nếu họ không bỏ qua việc này. Mà, họ cũng không thể làm bất cứ điều gì vì không có thẩm quyền, tiền bạc hay sức mạnh có thể chạm tới ngài." (Valio)
"Haha, chắc chắn rồi." (Sirius)
------
Sau tôi được nghe, có vẻ như Valio đã biết Erina-Kaasan khi mẹ tôi ở trong dinh thự chính của Bardomyl.
Tuy nhiên, Valio không thể ngừng làm việc chống lại gia đình Eldorand, và Erina-Kaasan ghét gia đình Dorianus; vì vậy, hai người không hòa thuận với nhau, nhưng họ đã phát triển một mối liên kết bí ẩn, sau khi nhận ra khả năng của nhau như những người hầu.
Và lý do ông ta chọn dành cả quãng đời còn lại trong dinh thự này cũng là vì đó là nơi Erina-Kaasan đã trải qua rất nhiều khó khăn và dường như ông cũng nghĩ đến việc duy trì nó chừng nào còn sống.
Ông nói rất nghiêm túc, vì vậy tôi đã kể cho ông ấy về ngôi mộ của Erina-Kaasan trên núi, và ông hứa sẽ đến đó thường xuyên để dọn dẹp. Tôi thấy hoan toàn ổn, nhưng vẫn nói rằng tôi thấy áy náy khi giao việc đó cho ông ấy.
Kết thúc việc dọn dẹp, rắc rối gia đình đã kết thúc.
-------
Chúng tôi khởi hành từ Valio đến Almest, trước khi tới Công ty Galgan và gặp lại Gadd. Tuy nhiên, vì có rất nhiều thứ đã diễn ra hôm nay, và cũng đã quá muộn, chúng tôi sẽ giải thích chi tiết vào ngày mai và tiến về phía quán trọ được giới thiệu.
Và nhà trọ được coi là nơi cạnh tranh cho vị trí số một hoặc số hai trong số những nơi ở tốt nhất ở Almest. Hơn nữa, Hokuto được phép vào nhà trọ nhờ sự tiến cử của Gadd. Nhân tiện, Gadd đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hokuto lần đầu, nhưng anh vẫn cười vì nghĩ rằng Hokuto là một người bạn đồng hành phù hợp với tôi. Là một cựu mạo hiểm giả, sống trong giới chuyên nghiệp, tôi nghĩ anh ấy là một người mạnh mẽ, can đảm.
"Cậu là khách hàng quan trọng của Công ty Galgan; vì vậy, chúng tôi sẽ chuẩn bị phòng tốt nhất cho cậu. Có phòng riêng và một phòng lớn cho tất cả, cậu thích cái nào hơn?" (Gadd)
"Phòng riêng..." (Sirius)
"""Phòng lớn!""" (Emilia/Reus/Reese)
... Dựa vào phần lớn phiếu bầu, mọi người sẽ ở phòng lớn.
Phòng được chọn là một căn phòng lớn tuyệt đẹp với một tấm thảm duy nhất trải rộng khắp sàn nhà và được trang bị đầy đủ tiện nghi với phòng tắm. Có bốn chiếc giường lớn nữa; vì vậy, dường như chúng ta sẽ được thư giãn trong căn phòng này.
Đang thư giãn nằm trên giường, tôi nhớ ra một cái gì đó khi nhìn Hokuto, đang ngủ trên tấm thảm. Nhắc mới nhớ, tôi đã mua một cái bàn chải cho Hokuto ở thị trấn trước đó.
Bởi vậy, tôi ngay lập tức lấy nó để chải lông cho Hokuto, nhưng hai chị em lại phản ứng trước. ... Khi tôi bắt đầu chải cho Hokuto, hai chị em bắt đầu chán nản, đuôi và tai chúng cụp xuống. Nhưng chúng ngay lập tức hồi tỉnh khi tôi nói là sẽ chải cho vào lượt kế, tôi tiếp tục chải cho Hokuto mà không cần lo lắng nữa.
Khi tôi gọi Hokuto, thằng nhóc lại gần và vẫy đuôi. Tôi cho nó nằm xuống thảm và bắt đầu chải.
"Gâu ..." (Hokuto)
"Có sướng không? Mà, thế này cũng là thư giãn cho ngươi." (Sirius)
Thật khó chải cho Hokuto vì cơ thể to lớn của nó, nhưng nghĩ đến việc có thể tận hưởng triệt để bộ lông dễ chịu ấy, tôi chẳng màng nữa nữa. Hay nên nói, vì tâm tình đang hơi bực mình vì những kẻ hạ đẳng hôm nay, chắc tôi sẽ có thể bình tĩnh lại bằng cách việc này. Liệu pháp động vật có hiệu quả đặc biệt mà.
Bên cạnh đó, bộ lông này thực sự kinh ngạc. Bàn chải không bị mắc chút nào và hầu như không có rụng lông. Bộ lông duy trì bạch quang lấp lánh, vì nó hoàn toàn sạch sẽ không dính chút nước hay bụi bẩn, cả máu nữa. Chúng có thể sẽ tích lũy khiến rụng lông và bám dính lên chăn gối.
Tiếp tục chải, tôi nhớ lại những gì đã nói với Gadd.
-----
Ngay sau khi đến Công ty Galgan, tôi đã yêu cầu một quán trọ và nói chuyện với Gadd về hai điều.
Đầu tiên, tôi hỏi về sự tồn tại của các công cụ mà Karios bán.
Anh ấy nói rằng đó là một ma cụ tạo ra gió lạnh... nói cách khác, nó giống như một cái quạt điện. Nó là một ma cụ chuyển động nhờ ma pháp trận, nên sẽ khá lạ khi so sánh với một chiếc quạt điện, vì nó không có cánh quạt mà.
Dù sao đi nữa, nó là một hộp ma cụ lớn có chứa các ma pháp trận thủy và phong. Cơ chế tạo ra một cơn gió có chứa hơi ẩm khi công cụ được làm đầy với mana. Karios bán nó cho một công ty khác với Công ty Galgan, và nó bán rất chạy, vì được đưa ra thị trường trong mùa nóng.
Có một số điểm yếu của công cụ, chẳng hạn như bất tiện khi mang theo, và lượng mana tiêu thụ lớn vì phải sử dụng hai ma trận cùng một lúc, nhưng Gadd ước tính rằng nó sẽ bán đắt như tôm tươi trong mùa nóng tiếp theo.
Vì vậy, tôi đề nghị một cánh quạt thực sự từ những kiến thức về kiếp sống trước đây.
Không có động cơ để quay cánh quạt, nhưng có thể sử dụng ma trận pháp để làm điều đó. Khi đưa ra một kế hoạch chi tiết của cánh quạt, phần khó nhất là giải thích chi tiết về cơ chế của nó, và tôi cũng dạy anh ta cách vẽ ma trận pháp có lượng mana nhỏ.
Khi đưa nó cho Gadd, đôi mắt sáng lấp lánh, anh ấy vui vẻ nắm lấy tay tôi.
"Một phát minh tuyệt vời, Danna! Nó nhỏ gọn hơn so với các ma cụ khác, tiêu thụ ít mana và chi phí cũng rẻ. Nó chắc chắn sẽ rất đắt hàng!" (Gadd)
"Bán nó thì ma cụ của Karios sẽ lỗi thời. Anh phải trả đũa gián tiếp mới được." (Sirius)
"Cứ giao cho tôi!" (Gadd)
Công ty Galgan cũng không thích gia tộc Dorianus, và đó là lý do tại sao anh ấy rất phấn khích với đề xuất của tôi. Nếu thứ này được bán và công cụ của Karios thì không, thu nhập của gia tộc Dorianus cũng sẽ giảm. Vì đã nhúng tay vào, tôi sẽ làm kỹ lưỡng hơn.
Một việc khác mà tôi yêu cầu từ anh ta là gửi một bức thư tới Elysion.
Nội dung, tất nhiên, là về các vấn đề hôm nay. Nó nói về những quý tộc cao tay, những kẻ lạm dụng quyền lực và nghiền nát các gia tộc đối thủ mỗi khi tìm thấy một người phụ nữ ưng ý. Nó hơi giống một bản báo cáo.
Và, tôi không quên viết rằng con trai cả của gia tộc đã tuyên bố rằng hắn ta muốn dạy dỗ Reese...
Tôi không chắc liệu thẩm quyền của Elysion có đạt đến mức này hay không, nhưng có một vị vua và một nàng công chúa rất quan tâm đến Reese. Tôi quyết định cho chúng bài học trong bí mật. Có lẽ sẽ không sao nếu chỉ loại bỏ thứ hạng của chúng vì lý do chính đáng, nhưng nếu điều này được xử lý không thấu đáo, tôi có cảm giác họ sẽ gửi một sát thủ.
Ngoài đòn kinh tế, gia tộc Dorianus sẽ bị trừng phạt, bằng cách nào đó, bởi hoàng tộc. Tôi không thể tưởng tượng được gia tộc đó sẽ thế nào sau vài tháng tới.
Mà, tôi đoán chúng không nhận ra những gì chúng đã làm. Tôi cảm thấy tốt hơn và tốt nhất là nên quên chúng đi, vì chúng sẽ không còn cơ hội đụng tới chúng tôi nữa.
------
Và thế là, tôi tiếp tục chải cho Hokuto, có vẻ cảm thấy thoải mái và đang nhắm mắt lại, nhưng tay tôi dừng lại khi đã hoàn thành khoảng 80%.
Hokuto quay sang vì tay tôi đột nhiên dừng lại, nhưng nó hiểu ra sau khi nhìn những người bên cạnh tôi.
"... Uhmm, mấy đứa đang làm gì thế?" (Sirius)
"Chúng em đang chờ đến lượt mình." (Emilia)
Trong khi giữ bàn chải cá nhân của mình, Emilia ngay lập tức ngồi cạnh tôi với một nụ cười. Reus và Reese cũng xếp hàng bên cạnh em ấy, và, chẳng hiểu sao, họ cũng có cái lược của riêng mình.
"Kỹ năng của Sirius-sama là tuyệt nhất. Đây có phải là thứ mà cậu gọi là 'niềm hạnh phúc hoàn hảo đạt tới tận thiên đường'... Dù sao đi nữa, nó khiến em thấy hạnh phúc!" (Emilia)
"Mặc dù thua Hokuto-san, đuôi của em sẽ không thua đâu, Aniki!" (Reus)
"Umm ... Em có cảm giác rằng mình phải tham gia. Là một gia đình ... vậy cũng được, phải không ạ?" (Reese)
Hokuto nhìn các học trò, đang chờ đợi, trước khi tạo ra một tiếng sủa nhỏ có nghĩa là thằng bé hiểu, và bước đi khỏi tôi. Mặc dù là một con sói, nó lại người lớn nhất trong số họ.
Emilia ngay lập tức ngồi xuống trước mặt tôi và giơ ra bàn chải để sử dụng cho em ấy, trong khi vẫy đuôi.
"Đây ạ, Sirius-sama! Xin hãy tận hưởng triệt để đuôi của em!" (Emilia)
"Tôi hiểu rồi, vậy nên đừng có vẫy đuôi nữa." (Sirius)
Làm dịu Emilia đang phấn khích, tôi bắt đầu chải lông cho các học trò. À mà, Reese là người, và cô ấy không có đuôi; vậy, chải tóc cũng ổn chứ?
"Aah... Em thật hạnh phúc..." (Emilia)
"Ooo... đúng thế! Kỹ năng của Aniki là tuyệt nhất!" (Reus)
"Ehehe ... Đây là lần đầu tiên em được người khác ngoài Ane-sama và Senia chải tóc, nhưng nó thật tuyệt." (Reese)
Bằng cách nhìn vào mái tóc bóng loáng của họ, có vẻ như không có bất thường với sức khỏe của các học trò.
Đuôi Emilia mềm mại hơn bao giờ hết và cảm giác thật tuyệt. Về phần Reus, cu cậu có thói quen nhảy đuôi, nhưng cảm giác cũng không tệ chút nào.
Tóc Reese hơi cong ở phần ngọn, nhưng nó không bị kẹt trên lược và rất mịn. Nó dường như có một cảm giác khác so với Hokuto.
------
Sau khi hoàn thành việc chải lông (tóc) các học trò, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng và uống trà.
Trà này không được chuẩn bị sẵn trong phòng hay từ dịch vụ phòng. Emilia, tự mình, mượn một nhà bếp trong khách sạn và chuẩn bị nó.
Em ấy đã đắm mình với âm thanh kéo dài của bàn chải bên cạnh tôi. Reus ngủ thiếp đi và nằm ườn, xõa rộng tay chân, trên giường. Nhân tiện, Reese thì tiếp tục chải cho Hokuto.
"Haa .. Em thấy rất hài lòng. Tối nay ngủ sẽ thoải mái lắm đây." (Emilia)
"Anyukii..." (Reus)
"Tôi không giỏi như Sirius-san, nhưng có thoải mái không, Hokuto?" (Reese)
"Gâu!" (Hokuto)
Bardomyl và tôi thực sự cùng huyết thống, nhưng đối với tôi, người không có cha mẹ, tôi nghĩ rằng gia đình thực sự là những người xung quanh mình, cho dù họ không có cùng huyết thống.
Mặc dù không cùng huyết thống, chúng tôi là sư phụ cùng học trò, hay là chủ nhân và người hầu.
Nhưng đối với tôi, họ đã trở thành những tồn tại không thể thiếu. Tôi sẽ bảo vệ họ miễn là còn sống trên thế gian này.
Tôi có thể dành thời gian còn lại để chăm sóc cho các học trò của mình như mong muốn ... không, không phải học trò, mà là gia đình.
------
Extra/Bonus 1
"Cho dù chúng ta có cùng dòng máu, các người không xứng được gọi là cha và anh trai của tôi. Gia đình tôi không phải các ngươi, mà là những người bên cạnh tôi đây." (Sirius)
"Sirius-sama..." (Emilia)
Mức độ tình cảm từ Emilia đã tăng lên.
Mức độ tình cảm của Emilia đã đạt giới hạn.
Và tiếp tục bị phá vỡ cho đến khi giới hạn đạt cấp 10.
Emilia đã "lên cấp" thành [Nô lệ Tình yêu Tuyệt đối].
Extra/Bonus 2
Vài ngày sau khi Sirius gặp Bardomyl.
Lâu đài Elysion, trong phòng riêng của Công chúa Lifell.
"Lifell-sama, người đang đọc cái gì với khuôn mặt nghiêm túc thế?" (Senia)
"Đọc cái này đi, Senia. Chị cũng có quyền được biết." (Lifell)
"..." (Senia)
"Làm ơn, xin thứ lỗi. ... Lifell-sama, thần xin lỗi, nhưng thần muốn nghỉ vài ngày..." (Senia)
"Chị không thể." (Lifell)
"Vậy...sao? Nhưng, đây là... " (Senia)
"Chúng ta sẽ gửi một đội điều tra đến, và chúng ta sẽ đi cùng họ. Mặc dù có hơi vô trách nhiệm, nếu một nhóm người mạnh biến mất, hẳn là sẽ... tệ đi, vì vậy chúng ta sẽ dẫn dắt cả đội." (Lifell)
"Vâng, xin cứ giao cho thần." (Senia)
"Và, đừng nói với Otou-san. Ta nghĩ ông ấy sẽ rất tức giận và chắc chắn sẽ lẻn ra khỏi lâu đài." (Lifell)
"Đã rõ. Hãy cất lá thư ở nơi an toàn." (Senia)
Về sau, Cardeas phát hiện ra nó, bằng cách nào đó, và dường như ông ta đã cố tham gia vào đội điều tra, nhưng Công chúa Lifell đã ngăn ông ta bằng chất độc gây tê liệt.
Vài ngày sau, gia tộc Dorianus...
Ghi chú
Katsu: giống y lời dạy của anh đen vs thằng stalker chị chớp
trans: eo!!ghê quá
trans: lão chỉ góp vốn thôi
trans: lần đầu thấy reus man tí khi cạnh main
Katsu: tk rank con kia bấm nút
Katsu: thôi cái gia tộc này nát cmnr
Katsu: kéo cả vương quốc sang đốt nhà chứ sát thủ cái *beep*
trans: đuôi thì tận hưởng được bao nhiêu chứ / Katsu: đừng đùa, hàng thượng đẳng đấy
Katsu: thôi các ae tự tưởng tượng đi. T thì dell dám nghĩ đến luôn rồi