WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
Chương 18 : Dã ngoại thôi - Phần quẩy -.
- Truyenconect
- WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
- Chương 18 : Dã ngoại thôi - Phần quẩy -.
【"Haah!"】
Emilia tránh đòn vung từ trên xuống rồi đâm con dao vào họng đối thủ, sau đó lại lập tức rút ra và ném thẳng vào cổ của kẻ thù đang tiếp cận từ đằng sau. Và có một tên thừa cơ hội đó tiến tời từ bên sườn em.
『Air slash』
Emilia bắn lưỡi giao gió và đầu đổi thủ đã lìa khỏi cơ thể. Chắc chắn rằng không còn kẻ thù nữa, em mới đi lấy lại con dao.
【"Yaaaah!"】
Reus vung kiếm và dễ dàng chẻ đôi đối thủ cùng với cây gậy nó dùng để phòng thủ. Một con khiếp đảm sau đòn đó và bị chém bởi một đòn ngang, con còn lại thì bị đá ngã xuống.
【"Nhận lấy này!"】
Đòn 『Chiyabu』năm nhát liên hoàn ngay lặp tên chẻ hai tên ra thành từng mảnh trước khi chúng kịp nói lời trăn trối.
Còn tôi thì.... đang ngồi ở tảng đá gần đó và quan sát hai đứa.
Tôi không hề lười nhác, chỉ là hôm nay là bữa luyện tập của hai chị em. Tôi định sẽ giúp chúng nếu có gì bất trắc nhưng có vẻ tôi đã lo quá rồi.
Một năm đã trôi qua từ ngày thề nguyện.
Dù có lời thề hay không, cách cư xử của tôi vấn không thay đổi, nhưng nếu nói thế cũng không chính xác, các bài huấn luyện đã khó hơn rất nhiều.
Emilia và Reus đã lớn lên mạnh khỏe với các bài huấn luyện và chúng đã trở thành những người lính thực thụ dù vẫn còn rất trẻ.
Còn về kĩ năng, một con goblin bình thường không còn có thể gọi là đối thủ cho chúng nữa. Tôi cũng biết là goblin rất yếu nhưng hôm nay hai đứa trẻ đã đấu với một nhóm gồm 30 con, và chúng, bị tàn sát trong chớp mắt. Thật ra tôi cũng khá thương cho chúng.
Giờ để tôi giải thích về tình trạng của hai chị em.
Thuộc tính của Emilia là gió và vũ khí chính của em ấy thường là dao nên chiến thuật của em ấy là tiêu diệt kẻ địch ở tầm xa bằng phép thuật gió. Dĩ nhiên là tôi dạy cho em ấy cách không cần niệm rồi.
Em ấy bị bao vây bởi rất nhiều goblin nhưng Emilia uyển chuyển vừa bảo vệ đằng sau, vừa đâm vào điểm yếu của chung để giảm bớt số lượng. Nếu chúng tiến lại gần thì Emilia sẽ dùng Akido để hạ chúng(TLN: Akido là một môn võ của Nhật), còn nếu chúng ở xa thì em ấy sẽ dùng phép thuật để cắt ngang đám goblin. Kể cả tôi, sư phụ của em ấy, cũng phải công nhận rằng cách Emilia tiêu diệt chúng nhanh gọn như vậy quả thật rất xuất sắc.
Còn về Reus, thuộc tính của cậu ta là lửa nhưng cậu không cần dùng đến phép thuật vì Reus xử đẹp chúng chỉ bằng kiếm thuật.
Cậu ta đã kế thừa kiếm thuật của Lior. Tôi đã dẫn hai đứa đến gặp ông ta khi thời điểm đã đến và chúng cũng bằng lòng. Thế nên trong nữa năm qua, tôi ngày nào cũng mag chúng đến chỗ Lior để luyện tập. GIờ kĩ năng của Reus đã đến độ mà cậu có thể chẻ đôi 1 con goblin chỉ bằng một thanh kiếm sắt thường, nhưng Li nói rằng đây chỉ mới ở mức bắt đầu thôi. Rốt cuộc thì cái kiếm pháp này mạnh tới đâu vậy trời?
Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ lung tung thì con goblin cuối cùng đã bỏ mạng trước lưỡi kiếm của Reus. Cậu ta có vài vết máu trên người nhưng không có đến một vết thương, một chiến thắng hoàn hảo.
Thiệt tình, trong khi chiến đấu chúng đáng tin như vậy....
【Sirius-sama-!"】
【"Đại ca-!"】 (TLN: Reus gọi Sirius là aniki nên mình sẽ dịch là đại ca vì sau này khi đến trường thì sẽ biết lí do ngay thôi =)) )
Hai đứa nhỏ vẫy đuôi lia lịa chạy đến đây chỉ muốn được cưng.
【"Cậu thấy thế nào? Em không hề bị thương nhé và không có vết máu nào dính trên người cả. Còn Reus thì có vài vết trên người đó."】
【"Chị sử dụng quá nhiều phép thuật, nee-chan. Chẳng phải đại ca luôn nói là chị dựa dẫm quá nhiều vào phép thuật sao? Còn em này, xử đẹp chúng mà không cần đến phép thuật. Quá tuyệt phải không?"】
Chúng bắt đầu cãi nhau trước mặt tôi, mà chúng chỉ muốn được khen thôi nên tôi xoa đầu chúng.
【【"Hehehe"】】
Vẻ mặt vô tư lự khi được xoa đầu của hai đứa chẳng bao giờ thay đổi, mà nếu nhớ đến lúc hai đứa mới vào nhà thì quả thật là một trời một vực.
Emilia không chỉ cao hơn mà em ấy bắt đầu có những rất trưởng thành. Mái tóc ngang vai lúc ấy giờ đã dài đến hông làm tôn thêm nét đẹp của một người phụ nữ. Và thứ phát triển nhất chính là, ngực em ấy. Nó đúng theo đúng nguyện vọng của em, tôi biết lý do nhưng có chết tôi cũng không nói ra. Mà dù bắt nguồn từ nghị lực và lòng tốt.... nhưng thế này thì quá nhanh so với một đứa trẻ 8 tuổi rồi!
A lạc đề. Túm cái quần là em ấy ngày càng đáng yêu hơn. Chắc chắn sau này Emilia sẽ trở thành một giai nhân tuyệt trần đây.
Còn cơ thể của Reus đã trở nên lớn và săn chắc hơn, tinh thần của em ấy cũng đã ổn định. Reus giơ đây có thể xưng là "ore" thay vì "boku" (TLN: Cả hai đều là đại từ nhân xưng, ore mang tính men-lỳ hơn còn boku thì trẻ con hơn tẹo, à Sirius lúc nào cũng xưng là ore hen) và cậu ta ít hành động dựa vào cảm xúc hơn nhiều. Cuối cùng, sau nghi thức hôm đó, cậu ta bắt đầu gọi tôi là đại ca. Tôi có nói rằng việc không gọi chủ nhân mình với kính ngữ "sama" có hơi lạ nhưng theo cậu ta thì "đại ca" còn hơn thế nữa nên tôi cho phép cậu ta gọi như thế nếu không đi ra ngoài. Nhưng không may là cậu ta không rành về mấy thứ này tí nào, nên dù tôi có nói giờ đi nữa thì Reus cũng sẽ quên ngay thôi. Chắc tôi sẽ phải để việc này đến lúc cậu ta trưởng thành hơn nữa.
Còn về phần tôi, nói thẳng ra là tôi có cao hơn. Nhưng đó chỉ là mức độ lớn bình thường nên chắc chắn tôi sẽ sớm bị Reus vượt qua bởi cái tôc độ tăng chiều cao kinh người đấy. Tôi chắc rằng nửa năm sau cậu ta sẽ cao hơn tôi thôi. Nhưng chẳng quan trọng, tôi phát triển ở bên trong nhiều hơn là bề ngoài kìa. Những phép tôi có thể sử dụng đã tăng lên, giờ đây tôi có thể sử dụng phép thuật của các thuộc tính khác dù vẫn cần phải chuẩn bị vài thứ trước. Các học trò của tôi đang lớn dần lên không chút rắc rồi nào, có thể nói mọi việc vẫn xuôi chèo mát mái.
【"Hôm nay thế là xong rồi à Sirius-sama?"】
【"Đúng , dù còn hơi sớm nhưng nay vậy là được rồi. Về ăn trưa thôi."】
【"Không biết Dee-nii làm món gì đây nhỉ?"】
Tôi sẽ có thêm vài đồng tiền lẽ nếu cắt sừng của đám goblin kia rồi đưa đến guild của mạo hiểm giả, nhưng giá lại rất thấp và tôi lại chưa đủ tuổi nên tôi để xác đám goblin lại ở đó. Đám quái vật hoang dã sẽ dọn dẹp nhanh thôi.
Reus đi phía trước, tôi đi sau lưng cậu ta và cuối cùng là Emilia, đi sát vào tôi. Đây là đội hình dạo này của chúng tôi.
Còn một năm nữa đến khi chúng tôi bị buổi khỏi nhà và đến trường.
Chúng tôi vẫn đang phát triển tốt, nhưng tôi cứ bận tâm mãi không biết còn việc gì có thể làm không.
Tôi để Reus vào vườn rửa sạch kiếm và quần áo bị dính máu và vào nhà.
【"Mừng cậu đã về, Sirius-sama."】
【"Tôi về rồi đây Elena. À, được rồi, cô ngồi xuống đi."】
Elena cố đứng dậy từ ghế sofa để chào tôi nhưng tôi lập tức ngăn cô lại.
【"Tôi thành thật xin lỗi. Mà đừng bận tâm đến việc này nữa, tôi nghĩ rằng mọi việc rất thuận lợi."】
【"Hai đứa trẻ này rất suất sắc nên đúng vậy. Thế cơ thể cô sao rồi?"】
【"Dù vẫn còn hơi mệt nhưng không có gì nghiêm trọng hết."】
Trong nửa năm vừa qua sức khỏe của Elena đột ngột chuyển biến xấu. Trước kia cô thường đón chúng tôi ở cửa khi nhận thấy chúng tôi nhưng dạo gần đây, cô chỉ có thể ngồi, bước đến cửa cũng đủ làm cô thấy đau đớn. Vậy nên tôi không cho phép cô chào chúng tôi ở cửa nữa, và tôi phải thuyết phục, bắt Elena phải hứa rằng chỉ làm một phần nhỏ việc nhà và không được làm quá nửa ngày.
【"Sirius-sama, hôm nay cậu định làm gì?"】
【"Tôi định đưa Reus đến chổ Lior. Emilia có thời gian rảnh nên chắc em ấy sẽ học."】
【"Vâng, vậy tôi sẽ mượn nó một lát. Emilia, đến gặp cô sau bữa trưa nhé."】
【"Con hiểu rồi. Sirius-sama, em xin phép đi thay đồ."】
Elena trìu mến nhìn tấm lưng của Emilia khi em ấy về phòng để thay đồ hầu gái.
【"Cô nhóc này lớn nhanh thật đấy. Tôi chỉ mới sửa lại đồ vài ngày trước thôi mà giờ đã không vừa rồi."】
【"Đúng vậy đấy. Tôi thật tình nghĩ rằng em ấy sau nay sẽ rất quyến rũ. Nhưng mà... việc sửa đồ rất vất vả phải không?"】
【"Không sao, việc này làm tôi rất hạnh phúc. Mỗi khi tôi chỉnh lại đồ, tôi cảm nhận được Emilia đang lớn dần. Ngoài ra, đây là việc tôi có thể làm khi ngồi nên đây là một trong số ít niềm vui của tôi đó."】
Sau đó, mắt cô như thể "Dĩ nhiên là cậu cũng nằm trong số đó rồi" khiến tôi phải phì cười.
Sau khi đã mặc đồ hầu gái vào, Emilia cuối đầu đáng yêu trước tôi.
Tiếng đánh nhau của hai người đang vang vọng từ một khoảng xa, tôi giờ đây đang tập bắn tỉa với súng ma thuật của mình, nhằm vào một múc tiêu ở rất xa.
Ở kiếp trước, tôi thường ám sát bằng cách bắn tỉa một số mục tiêu đặc biệt. Lúc đó, cự li tối đa của tôi là 2000 mét nhưng giờ đây nó đã tăng gấp đôi thành 4000 mét. Vậy nên kể cả khi tôi nhắm bậy đi nữa, thì tôi cungz tượng tượng khẩu súng trên tay mình là một khẩu súng ngắm và nhắm bắn bằng cách khuỵu một chân xuống và.... dính chấu, dù nó không vào hồng tâm. Ở thế giới thường thì chắn chắc nó sẽ hụt, nhưng, đây là thế giới phép thuật kia mà.
【"Hahahahaah! Sao thể nhóc?!"】
【"Đợi đã! Thế này đã quá trớn rồi!"】 (TLN: Một ông già và một con cún nào đó.)
Lực và khoảng cách từ súng ma thuật cao hơn rất nhiều súng bình thường. Tôi có thể quan sát ở phía xa bằng một vật dụng phép thuật tôi chế tạo ra. À đúng rồi, tôi có thể tạo vài dụng cụ ma pháp đơn giản.
Tôi tạo ra nó bằng cách vẽ một vòng phép ở giữa ống trụ gỗ nhỏ và tạo ra hai vòng nước trong suốt giống như kính viễn vọng ở thế giới cũ. Ở đây chưa có thứ nào như vậy nên đây là một vật độc nhất của tôi. Tôi có lẽ sẽ còn biết nhiều loại phép thuật hơn nữa nếu tới trường nên tôi giờ rất hào hứng.
Sau vài lần bắn tôi cuối cùng cũng nhắm vào được trọng tâm. Giờ thử xa hơn tí nữa nào.
【"Chịu được đến mức này rồi á? Giờ thì đỡ lấy cái này đây!"】
【"Đại ca, cứuuuuuuuuuuu-~"】(TLN: poor Reus, aniki didn't even care)
Thường thì đạn sẽ bị sức cản của không khí làm giảm tốc độ nhưng còn đạn từ mana thì không bị vậy nên sẽ rất khó bị ngăn cản. Thiệt tình, phép thuật quả là đa năng mà. A trúng rồi.
【"Hahahahahahahaa!"】
【"Waaaaaaaaaah!"】
Reus có vẻ xong việc rồi. Tôi nên thu dọn thôi.
【"Đa... đại ca...."】
【"Oh là cậu à? Nhóc này đây cuối cùng cũng xoay sở nổi với 30% của ta rồi đấy."】
Tôi quay lại phía hai người đang chạy về tôi. Reus bị đánh thê thảm, lê lết dưới đất còn lão già kia thì cười thỏa mãn. Tôi xoa đầu Reus đang đầy nước mắt rồi cầm lấy thanh kiếm gỗ của cậu để rơi xuống đấy và đứng trước mặt Lior.
【"Rồi rồi, em chịu được đến mức này là giỏi lắm rồi. Giờ thì để anh xử đẹp ông già này, được chứ?"】
【"Đại ca..."】
【"Ugh, thô lỗ quá! Ta cũng rất đau lòng nhưng vì đây là luyện tập nên ta mới vậy chứ."】
【"Thôi đi. Ông cười như thế thì tôi tin bằng đầu gối ấy."】
【"Nhưng, rất vui mà, phải chịu thôi."】
【"Nghiêm túc tí đi!"】
Ngay tức thời, tôi lao tới lão ta với 『Boost』ở mức cao nhất.
Kết quả là.... vì tấn công không giống với mọi khi nên tôi dễ dàng áp đảo Lior. Dù vậy, lão ta vẫn cười.
Và ngày hôm sau, khi đang ăn sáng, tôi nói với mọi người
【"Đi dã ngoại một chuyến thôi."】
Những người hầu im lặng nhìn nhau, rồi Noel giơ tay làm người đại diện.
【"Em hỏi một câu được không?"】
【"Được."】
【" 'giả noại' là gì vậy?"】
Hửm? Ra là vậy sao. Tôi nhìn mọi người , trông như ai cũng muốn hỏi như vậy. Tôi lại thế rồi, cứ nghĩ rằng nhiều từ giống với kiếp trước của tôi nên nhiều lúc làm mọi người khó hiểu.
【"Là chúng ta sẽ ra ngoài trời ăn trưa và thư giản. Nói cách khác, đi chơi thôi."】
【【【"Quẩy lên!!!"】】】
Đám trẻ (cùng với một con mèo lẫn vào) vui vẻ đồng ý. Dee thì trông như đang nghĩ về thực đơn bữa trưa. Còn Elena thì lắc đầu buồn bã.
【"Tôi thành thật xin lỗi. Sức khỏe của tôi sẽ không chịu nổi nên tôi sẽ ở lại trông nhà. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé."】
【"Không, chúng ta không thể đi rồi để cô Elena ở lại được."】
【"Không có cô sẽ không vui tí nào."】
【"Hai đứa..... Cô cũng muốn đi nhưng cô sẽ trở thành gánh nặng mất."】
【"Không sao cả, tôi đã chuẩn bị một thứ rồi."】
Tôi lấy ra một chiếc ghễ gỗ có thể đeo lên lưng. Nếu Elena ngồi trên đây và tôi hoặc Dee mang nó thì cô sẽ không cần phải đi bộ nữa.
【"Mọi việc đã như thế này thì tôi không thể từ chối được nữa rồi."】
【"Được rồi, mọi người đã đồng ý, chúng ta sẽ đi dã ngoại."】
【"Yaaay, dã ngoại."】
【"Này này, đừng quá hưng phấn thế. Mà thực ra thì mình cũng rất vui."】
Vì hai đứa nhỏ không làm gì ngoài việc luyện tập nên đây là lần đầu tiên chúng đi chơi, có vui vẻ quá mức thế cũng được thôi. Nụ cười hồn nhiên của chúng đâm thẳng vào tim tôi... đau thật.... từ giờ, chắc chắn tôi sẽ tăng thời gian chơi của chúng. (TLN: Right in the kokoro :v )
【"Giờ mọi người sẽ được phân công công việc. Dee và Noel sẽ chuẩn bị bữa trưa, Emilia và Reus sẽ lấy chiếu cho mọi người ngồi. Còn về Elena, cô sẽ ở đây đợi. Giờ thì, giải tán!"】
【【【【"Rõ"】】】】
Mọi người tản ra để lo việc chuẩn bị, còn tôi, ở lại đây để chỉnh lại chiếc ghế. Lúc đó, Elena, vẫn đang ngồi yên, hỏi tôi.
【"Sirius-sama, tại sao lại làm như thế này? Chúng ta chỉ còn có một năm thôi mà?"】
【"Vậy càng phải làm thế. Ai cũng muốn có những kỉ niệm đẹp với mọi người phải không?"】
Như Elena nói, thời gian còn lại cho chúng tôi rất ngắn, chúng tôi không còn thời gian nữa. Nhưng ngoài tôi ra, tôi không biết dự định của những người còn lại thế nào, vậy nên tôi muốn để lại vài kỉ niệm thật hạnh phúc. Đó là lí do tôi làm buổi dã ngoại này.
【"Hôm nay hãy tạm gác lại mọi việc và vui vẻ một ngày đi."】
【"... Cậu nói đúng. Tôi chỉ là một gánh nặng, nhưng xin cậu hãy chăm lo cho tôi."】
【"Được, cứ để tôi lo."】
Tôi thử mang Elena một vài lần để chỉnh sửa, và khi không còn vấn đề gì, việc chuẩn bị đã xong, chúng tôi lập tức lên đường.
Nơi chúng tôi định đến là dãy núi sau nhà, khoảng 30 phút đi bộ. Tôi chỉ vô tình phát hiện ra nơi này khi đang bay, một đồng cỏ rộng không có quái vật, một nơi hoàn hảo để thư giản.
Reus, người có giác quan nhạy bén nhất dẫn đầu, tôi đi sau cậu ta cùng lúc cõng Elena, còn Noel, Emilia, Dee đi cuối. Nếu có quái vật nào nguy hiểm trong nơi này thì đó chính là goblin, nhưng chúng tôi đã dẹp một đám hôm qua rồi nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Nhưng để đề phòng, tôi vẫn mang theo vũ khí. Và thế là chúng tôi cảnh giác tiến bước.
【"Sirius-sama, tôi có nặng lắm không?"】
【"Ổn mà, tôi còn có thể chạy được đấy chứ. Đúng hơn là, sức khỏe cô sao rồi?"】
【"Tôi cũng ổn. Điều khá lạ là, dù tôi có bị đưa lên đưa xuống đi nữa, tôi vẫn không thấy mệt tí nào."】
【"Là do cách di chuyển của tôi đấy, đây cũng là một hình thức luyện tập mà."】
【"Nếu là luyện tập thì em cũng làm!"】
【"Em ở phía trước nên tập trung lo việc dọn đường đi. Nghe này, nếu em tiếp tục như thế thì gánh nặng của Elena sẽ bớt đi đấy. Vậy nên chăm chỉ chặt cây tiếp đi nhé."】
【"Oh, được rồi! Cứ để cho em!"】
Đứa trẻ này, thực sự là một tên ngốc. Nhìn vào dáng vẻ Reus vung kiếm cắt hết những cành cây ngán đường, tôi không khỏi lo lắng về tương lai của nó.
【"Woooah~...."】
【"Wow~.... Tuyệt thật đấy~"】
Khung cảnh rừng cây giày đặc biến mất, nhường chổ cho vườn hoa nở rộ trước mắt chúng tôi. Dù nơi này khá trống, tôi vẫn dùng 『Search』để kiểm tra và không tìm thấy con quái vật nào. Thả lỏng người, tôi cũng với những người hầu đang run người vì phấn khích đi về phía vườn hoa. Tôi trải thảm giưới gốc cây duy nhất ở giữa khu vườn.
【"Vườn hoa đẹp thật đấy. Mà sao lại chỉ có một cái cây này ở đây vậy?'】
【"Chắc nó là chủ nhân của nơi này. Nó cao hơn những cây khác một chút đó thôi."】
【"Vậy sao? Giờ chúng ta hỏi mượn gốc cây nó được không nhỉ?"】
【"Em cũng sẽ làm."】
Noel và Reus chắp tay lại như đang cầu nguyện với cái cây. Có lẽ nó đã độc chiếm khu vực này nên những cây khác mới không phát triển, mặt trời có thể chiếu qua rồi hoa mới nở.... dạng như vậy chăng?
【"Ùm, tốt là chúng ta đã đến nơi, nhưng vẫn còn hơi sớm để ăn trưa đấy."】
【"Vậy, chúng ta chơi một lát chứ? Tôi có mang một ít dụng cụ.】
【【"Chơi đi!"】】
Đuôi và tai của hai chị em dựng thẳng lên và nhìn về phía tôi. Cảnh này quả thật làm tôi nhớ đến đoạn chủ nhân nói 'Muốn đi dạo không?' với cún cưng của mình.
Tôi lấy ra một vật tròn giống cái đĩa hơi dẹt. Đúng, một cái đĩa bay. (TLN: Frisbee, đồ quăng đi rồi chó mang về ấy :v ) Vì nhựa không tồn tại ở thế giới này nên tôi làm nó từ một loại gỗ nhẹ và dai.
【"Cái gì thế? Em cần dùng kiếm để chém nó sao?"】
【"Hay là để em bắn nó bằng phép thuật?"】
【"Này này, đừng có mà toàn nghĩ đến việc phá hủy nó thế. Vật này được gọi là đĩa bay, được dùng để ném thế này đây."】
Tôi ném nhẹ đĩa bay đi. Vì là hàng thủ công nên nó không được cân đối cho lắm và hơi chao đảo một tí, nhưng nhìn chúng nó cũng gần giống với hàng thật. A, xong rồi. Tôi lỡ tay ném nó vào hướng không có ai cả.
【"Yah!"】
Nhưng Noel đã chụp lấy nó trên không. Không phải cô đang dọn đồ ra sao?
【"Sao thế nhỉ? Tự dưng lại làm vậy?"】
Noel quay về chổ cũ với vẻ mặt khó hiểu. Mèo thường phản ứng với những vật di chuyển mà. Có vẻ như cô không chỉ thưa hưởng mỗi đôi tai không mà còn có cả bản năng của loài mèo nữa.
Tôi nhìn cặp chị em. Hai mắt chúng đang lấp lánh nhìn về phía cái đĩa bay. Thường thì chỉ ném đi ném lại thôi nhưng nhìn chúng thế này tôi muốn giỡn một tí quá.
【'Đây, bắt lấy này!"】
【"Đợi-"】
【"Yaaah~"】
Tôi ném mạnh hơn lúc nãy một tí, Reus và Emilia vui vẻ chạy theo. Việc bắt đĩa ở cái tốc độ thế này hoàn toàn không thể, nhưng chúng đã vận dụng tốt khả năng của mình để bắt nó. Và Emilia là người thắng cuộc.
【"Ooh, bắt được rồi à. Được rồi, ném lại đâ-"】
【"Sirius-samaaaa!"】
Trước khi tôi kịp dứt lời thì hai đứa nhỏ đã chạy lại và đưa chiếc đĩa cho tôi.
【"Đại ca, nhanh lên và ném tiếp đi! Lần này em sẽ bắt được nó."】
【"Chị sẽ không thua đâu! Sirius-sama, xin hãy ném tiếp đi ạ!"】
Hai đứa trẻ này quá ồn đi, tôi sẽ ném mạnh hơn nữa. Lần này, cho dù có là một chú chó kì cựu cũng khó mà bắt nổi, nhưng mà, xin lỗi tụi mày nhé chó, hai đứa này là đồ đề của ta dạy. Trong chớp mắt, Reus đã nhảy lên và chụp lấy cái đĩa. Và thoáng một cái, chúng đã về chổ tôi.
【"Đại ca! Nữa, nữa đi!"】
【"Lần này sẽ là chị! Sirius-sama, ném tiếp đi ạ!"】
Ế? Cái này... có hơi kì phải không? Frisbee phải là trò ném truyền cho nhau chứ? Anh chỉ cho hai đứa chụp chỉ để giỡn thôi mà, ai ngờ hai đứa lại thích đến thế này chứ... giống như là.... chó vậy!? Ừm.... mà chúng đúng là chó thiệt. (TLN: Sói cũng phần nào tính là chó nhỉ?)
【"Oh, ooohh...."】
Và ngay sau đó, tôi nhận thấy ánh mặt cực kì nguy hiểm của Noel, người đang đứng gần tôi. Đó là đôi mắt của một con mèo khi đã tìm được mồi của nó. Tôi ném cái đĩa đi để thử nghiệm và cô lao thẳng đến nó.
Ra vậy, Noel không khống chế được bản năng của mình.
【"Đợi đã, Sirius-sama, chuyện gì đangー Aghh, không phải nữa chứ! Yaaah!"】
Thú nhân thú vị thật. Dù họ có thể chất vượt trội hơn con người nhưng đa số đều rất hòa nhã, tôi thật không hiểu sao họ lại bị phân biệt đối xử nữa.
【"Cho mỗi Noel-nee thật không công bằng tí nào! Giờ đến lượt của em!"】
【"Xin hãy ném về phía bọn em. Đúng là em có coi trọng Noel-nee thiệt, nhưng bọn em mạnh hơn hẳn chị ấy."】
【"Gì thế này? Nếu hai đứa đã vậy thì chị sẽ không nương tay nữa đâu. Nhìn đây, sức mạnh thực sự của đại tỷ mấy đứa!"】
Ồn ào lại càng ồn ào thêm. Tôi đành ném cái đĩa tiếp, việc này khá vui nên tôi không phiền nhưng....
【"Mà, không cần anh ném liên tục đúng chứ? Mọi người có thể thay nhau ném mà?" 】
【【【"Không được~"】】】
【"Nhưng tại sao?"】
Và trò chơi đã đạt đến mức mà chú chó đã được huấn luyện thành thạo ở kiếp trước của tôi cũng phải chào thua, bởi vì, mấy người này xài cả 『Boost』tôi dạy cho, chẳng phải chúng đã quá nhập tâm rồi hay sao?
【"Mọi người, thức ăn trưa xong rồi."】
【【【"Vâng~"】】】
Cảnh mấy chị em thú nhân tụ lại sau khi nghe Elena gọi làm tôi nghĩ đến việc trẻ con mẫu giáo đi dã ngoại cùng với giáo viên. Chúng tôi ngồi thành vòng tròn quanh chiếc giỏ đựng đồ ăn mà Dee làm. Cùng nói "itadakimasu" rồi chúng tôi bắt đầu ăn, Elena đưa cho tôi một cái sandwich và nước uống từ Emilia. Vì người hầu không thể ăn trước chủ nhân, nên đã bao nhiêu lần tôi thấy khó khăn về việc này rồi nhưng tôi vẫn ăn đầu tiên.
【"Mhm, ngon thật đấy. Dù có hơn thiếu chút gia vị, nhưng không tệ tí nào."】
【"Thật vậy sao!?"】
Emilia vui vẻ nghịch lọn tóc của mình. Hmm, Dee không thể làm món vụng về thế này được, có lẽ nào....
【"Em làm món này à, Emilia?"】
【"Vâng!"】
【"Ra là vậy. Dù đây mới là lần đầu nhưng làm tốt lắm. Vậy, em nên ăn đi thay vì cứ nhìn anh mãi vậy chứ."】
【"Hiểu rồi ạ. Haa~..... nhẹ nhỏm thật~"】
【"Vậy là tốt rồi."】
【"Em làm tốt lắm, Emi-chan."】
Được khen bởi hai người luôn ở bên cạnh khi làm bánh, Emilia vui vẻ ăn trưa. Dù có chuyện Reus mắc nghẹn vì ăn quá nhanh, nói chung là buổi trưa trôi qua rất yên bình.
Sau bữa trưa, ném đĩa lại bắt đầuー tôi đã nghĩ như vậy, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh trong vườn hoa. Đều là do ba người gây ồn ào nhất đang nằm lăn ra dưới gốc cây. Điều này là tất nhiên thôi, quậy tưng bừng, cơm no rượu say, tiếp theo chỉ có ngủ. Vì Dee còn đang ngồi gần đó và quan sát nên dù có quái vật tiếp cận đi nữa cũng không có vấn đề gì.
Tôi nằm lên đùi Elena, như một người con trai với người yêu của mình.
【"Hehe...."】
【"Vui lắm phải không?"】
Cô xoa nhẹ tóc tôi đầy trìu mến, thứ mà chưa bao giờ thay đổi từ lúc tôi thức dậy ở thế giới này dù cho cô đã có vài nếp nhăn do năm tháng.
【"Vâng, quả thật rất vui. Mọi người đã trưởng thành, gia đình chúng ta ngày càng đông hơn nữa, nên, tôi thật sự rất hạnh phúc."】
【"Hạnh phúc à....... Ừm, tôi cũng muốn có nhiều kỉ niệm như hôm nay nữa."】
Cảm giác ấm áp đến từ Elena khiến cho tôi cũng buồn ngủ.
【"Nếu là cậu thì cậu sẽ tạo được rất nhiều. Tôi sẽ ổn thôi, vậy nên cậu cứ nghỉ đi."】
【"Mhm.... Vậy tôi xin phép."】
Elena ngâm nga khúc ru mà cô từng hát không biết bao nhiêu lần trước đây, và trước giai điệu dịu dàng đó, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
【".......-sama........ Sirius-sama!"】
Tôi nhìn về phía tiếng người gọi tôi, ra là Reus và Emilia.
【"hmm.... Tôi ngủ bao lâu rồi thế?"】
【"Khoảng một tiếng."】
【"Vậy sao? Thế, có chuyện gì vậy hai đứa?"】
Tôi ngồi dậy cảm ơn Elena và nhìn vào hai đứa trẻ cùng lúc thư giản cơ bắp. Chúng đã gọi tôi dậy nên chắc phải là có chuyện khá quan trọng, nhưng trông chúng không hoảng loạn mấy.
【"Chúng em dậy từ một lúc trước và đi dạo, trong lúc đó bọn em tìm thấy thứ gì đó lạ trên đường. Khi Reus nhìn nó, em ấy nói là rất đáng nghi."】
【"A, em thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là gì cả."】
【"Vậy nên chúng em nhờ Noel-nee và Dee-nii trông chừng và về bàn bạc với Sirius-sama."】
Uoaa, chúng còn để người khác ở lại theo dõi mục tiêu nữa cơ à? Có thể làm được Horenso rồi kia.
A, Horenso là từ được tạo nên bởi những chữ cái đầu của hokoku, renraku và sodan trong tiếng Trung, có nghĩa thuật lại, báo cáo và tham khảo ý kiến. Đây là một từ rất thông dụng và nhanh gọn nên nó được sử dụng phổ biến trên nhiều lĩnh vực. Một học trò ở kiếp trước của tôi không biết nên tôi vừa thở dài vừa giải thích cho nó.
Hai chị em kéo tôi và dẫn tối đến chổ đó. Và.... đúng là có thứ gì đó thật.
【"..... Đá quý à?"】
Một viên đá quí nhô một phần dài khoảng hai gang tay lên mặt đất tỏa ra một màu vàng rất đẹp. Tôi có lẽ đã vô thức chạm vào nó nhưng tính đã nghi của tôi đã kiềm lại được.
【"Đẹp quá đi. Nhưng Reus-kun nói không được chạm vào."】
【"Bản năng của Reus rất nhạy bén vào những lúc thế này... Nếu thứ này là...."】
【"Chúng ta có mang nó về không?"】
【"Dù nó cực kì đáng nghi nhưng chưa thử sao biết đúng không? Tôi sẽ tự làm nên mọi người hãy lùi lại."】
Chúng tôi dọn đồ và sau khi mọi người đã lùi lại một khoảng cách an toàn, tôi buộc 『String』quanh viên đá và thử kéo nhẹ nó lên, nhưng nó không hề dịch chuyển tí nào.
【"Không hề hấn sao? Lẽ nào bị kẹt ư?"】
Tôi dồn sức nhiều hơn nữa thì đột ngột mặt đất xung quanh viên đá bật tung lên và một vật thể to lớn xuất hiện trong đám bụi. (Câu trên) 【"Đó là..... Một con Jewl-Turtle】(TLN:Rùa đã quí, các hạ có cái tên nào hợp hơn thì xin chỉ giáo cho tại hạ với ;( )
Một con rùa cao năm mét. Viên đá lúc nãy đang nằm tỏa sáng trên đỉnh mai, cơ thể của nó được bao phủ bởi đá và trông có vẻ rất cứng. Hơn nữa, sau cái vòi chui ra từ mai nó đang vẫy qua vẫy lại nhằm đe dọa chúng tôi.
【"Anh biết nó sao Dee?"】
【"Vâng, một con quái rất mạnh, nhưng nó vẫn nổi tiếng bởi có thể mang tới rất nhiều tiền."】
【"Thật ư!? Vậy xử đẹp nó thôi!" 】
【"Rất mạnh và dữ tợn đấy. Kể cả những phù thủy hàng đầu hay những mạo hiểm giả cao cấp đều phải chào thua."】
Sau khi nghe Dee giải thích, tôi nhớ ra vài thông tin từ sách.
Jew Turtle:
Một loài quái vật họ rùa có đá bao phủ từ đầu tới chân và cơ thể cứng hơn cả thép.
Vì thế nên nó di chuyển rất chậm, việc trốn thoát rát dễ dàng nhưng để đánh bại nó thì là chuyện hoàn toàn khác. Các đòn tấn công bề mặt không hề hấn gì với nó, và nếu tiếp cận không khéo thì sẽ bị bắt bởi các xúc tua từ mai của nó.
Nhưng viên đá trên lưng nó có giá rất cao, lên đến cả ngàn đồng vàng không phải là chuyện không thể. Tuy nhiên, không ít mạo hiểm giả đã phải bỏ mạng vì thiếu kĩ năng.
【"Nếu chúng ta muốn bỏ trốn thì nên làm ngay bây giờ."】
Có vẻ từ quan điểm của Dee, người có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhất, đây không phải là đối thủ chúng tôi có thể đương đầu. Tôi quan sát xung quanh, lập ra giả định trận đấu trong đầu và đưa ra quyết định.
【"Không, chúng ta có thể xoay sở được. Hai em, chuẩn bị chiến đấu."】
【【"Vâng."】】
Sau mệnh lệnh, Emilia bước lên ngang tôi và Reus giương kiếm lên quá đầu.
Jew Turtle tiến tới chỗ chúng tôi, mỗi bước chân của nó làm lún cả mặt đất. Dù nó di chuyển rất chậm, Noel và Elena vẫn phải run trước áp lực thân thể khổng lồ đó.
【"Si-Sirius-sama!? C-cậu định đấu với nó thật sao?"】
【"Xin cậu đừng làm vậy! Cậu không phải ép buộc bản thân mình đâu, chỉ cần trốn thoát thôi là đủ lắm rồi."】
【"Đừng lo, chúng tôi có thể thắng. Dee, tôi giao hai người họ lại cho anh đấy."】
【"..... Tôi hiểu rồi. Chúc chiến thắng mỉm cười với cậu."】
【"Dee-san?!"】
Tôi đoán là Noel nghĩ rằng Dee, một người tràn đầy kinh nghiệm, sẽ không bao giờ đồng ý việc này. Cô ấy sửng sốt nhưng Dee chỉ khẻ nhếch môi lên và đánh vào đầu Noel như để trấn an.
【"Sirius-sama mạnh hơn anh nhiều, và cậu ấy biết rõ thực lực của bản thân. Một người như thế đã nói rằng cậu ta có thể thắng thì không còn vấn đề gì nữa."】
【"Đúng.... vậy. Cậu chủ luôn là người đứng đầu mà nhỉ? Sirius-sama, Emi-chan, Reus-kun, cố hết sức nhé!"】
【"Sirius-sama....."】
Nói thật ra thì tôi muốn để ba người họ về nhà, nhưng dù tôi có nói thế đi nữa thì chắc chắn họ sẽ không nghe lời tôi. Vậy nên tôi bảo họ đứng ra xa trong khi chúng tôi chạm trán với Jew Turtle.
【"Chiến thôi!"】
Lời tác giả:
Chó thực ra không thấy vui khi chơi đĩa thôi đâu, mà nó vui vì cùng được chơi với chủ kia, và hai chị em Reus và Emilia là thú nhân nên niềm vui sẽ tăng gấp đôi, kiểu như là hype đến mức muốn bay lên trời luôn ấy.
Thật ra thì lúc đầu tôi muốn kết thúc trận đấu ở chương này luôn.
Nhưng có rất nhiều phần tôi đã thêm vào, mà vì quá hưng phấn nên đành chịu thôi nhỉ?
Mà, cảm ơn các bạn đã đọc