Vụ Bí Ẩn: Cái Bóng Cười
Chương 6: Một phát hiện gây bối rối
- A! Cháu đây rồi!
Thím Mathilda nhìn ba bạn bằng một con mắt nghiêm khắc.
- Nhiều lúc thím tự hỏi không hiểu có phải kho bãi này được thiết kế đặc biệt để ba đứa trốn vào trong đó không nữa?
Một cậu thiếu niên cao ốm, lớn hơn ba thám tử trẻ vài tuổi, đang đứng cạnh bà Jones. Tóc khá dài. Bộ complet xám của cậu chắc đã được cắt may từ nước ngoài. Cậu mỉm cười chìa tay với Ba Thám Tử Trẻ:
- Chào các bạn, tôi tên là Ted Sandow.
Hanibal, Peter và Bob cố giấu sự tò mò, lần lượt bắt tay khách. Nét mặt Hanibal đượm vẻ vô tư nhất, trong khi cậu giới thiệu.
- Em là Hanibal Jones. Còn đây là Peter Crencht và Bob Andy.
- Rất vui được làm quen với các bạn, Ted Sandow nở một nụ cười rộng và nói. Người quen của các bạn nói tôi là rất nên làm quen với các bạn. Đúng hơn là một người bạn... một cậu tên là Skinny Norris.
- Skinny Norris gửi anh tới đây à? Peter thốt lên không tin vào tai mình.
- Cậu ấy đã nói chính xác với tôi rằng các bạn "rất đặc biệt". Các bạn có thật sự "rất đặc biệt" không? Tôi rất nóng lòng được làm quen với thanh niên Mỹ khác mọi người. Cho đến nay, từ khi tôi ở đất nước các bạn tôi chưa có được dịp may này.
- Anh Ted, anh không phải là người là người Mỹ phải không? Bob hỏi.
- Tôi đến dấy từ Anh Quốc... đúng hơn là từ Cambridge. Tôi ở nhà bà tôi, bà Sarah, ở khu nhà Sandow. Các bạn biết không, tôi không hề biết là tôi có một người bà cho đến khi cha tôi mất cách đay vài tháng. Ông nội tôi là em trai bà Sarah, đã bị giết chết tại Pháp trước khi cha tôi ra đời. Theo tôi hiểu, thì cha tôi đã liên lạc với bà Sarah khi cha biết mình chỉ còn sống được vài tháng thôi. Bà viết thư cho tôi và tôi tới đây.
Cậu thiếu niên cao liên tục mỉm cười trong khi nói chuyện. Tính tình cậu có vẻ cởi mở cậu nói nhanh như phần lớn người Anh và giọng cậu hơi khó nghe. Trước khi Ba Thám Tử Trẻ kịp nhận thức những gì cậu đã nói thì cậu nói tiếp:
- Bà Sarah có một kho thóc đầy những đồ cũ mà bà đã chất vào đó trong mấy mươi năm trời. Bà quyết định làm tổng vệ sinh bằng cách vứt bỏ tất cả. Tôi gợi ý bà bán tất cả cho một người buôn đồ cũ. Bà đồng ý và giao cho tôi tìm người mua. Một người bạn của bà là luật sư ở Los Angeles, khuyên tôi liên lạc với con trai của một người quen ở Rocky: Skinny Norris. Chính Skinny đã đưa địa chỉ của các bạn cho tôi. Nhưng cậu ấy không chịu đi cùng tôi vào đây. Tôi thấy vậy cũng lạ.
Trước khi Ba Thám Tử Trẻ kịp nói với Ted là chẳng có gì lạ hết thì thím Mathilda lên tiếng. Từ lúc Ted đề cập đến đống đồ cũ cần bán thì mắt thím đã sáng lên rồi:
- Vậy chúng tôi sẽ rất vui được xem đống đồ cũ mà bà cháu muốn bán, Thím Mathilda nói, bây giờ chúng tôi có thể ghé được không?
- Nếu được thì ngay bây giờ, Ted đề nghị.
Thím Mathilda gật đầu.
- Bây giờ ông Titus nhà tôi đi vắng. Tôi không bỏ cửa hàng đi được. Nhưng Hanibal biết rất rõ những gì chúng tôi mua được. Hanibal có thể đến ngay sau khi ăn trưa xong.
- Hay tất cả cùng đi? Ted nói với ba bạn.
- Anh Konrad có thể chở bọn em bằng xe tải nhẹ, Hanibal nói.
- Vậy thì hay quá! Ted kêu. Ta sẽ nói chuyện với nhau, tôi biết rất ít về Mỹ.
Thím Mathilda đánh hơi dịp kinh doanh béo bở, đồng ý ngay. Tất cả ăn trưa thật nhanh rồi đi tìm Konrad. Ba bạn leo lên xe tải, chạy theo chiếc ôtô bỏ mui được đằng trước của Ted.
Trước khi đi, Ted Sandow đã hoài công tìm Skinny Norris: cậu đã biến mất. Ted tỏ ra rất ngạc nhiên còn ba thám tử thì tất nhiên là không. Trong khi xe chạy Peter thắc mắc lớn tiếng:
- Không hiểu Skinny đang âm mưu gì nữa đây?
- Chắc là muốn chơi xấu ta thôi, Hanibalđáp. Như mọi khi! Nhưng mình không bận tâm đến Skinnỵ Mình đang thắc mắc về Ted Sandow. Tại sao anh ấy lại đến Thiên Đường Đồ Cổ vào đúng ngày hôm sau khi các cậu tìm thấy chiếc bùa ?
- Ý cậu nói, Bob nói đại - rằng anh Ted đã biết là chúng mình tìm ra cái bùa, nhưng không biết là bọn mình đã bị mất cắp hả?
- Úi chà! Peter thốt lên. Vậy là có hơn một nhóm liên quan đến vụ này lận.
- Cũng có thể, Hanibal gợi ý, anh Ted biết bức thông điệp đã bị lấy ra khỏi cái bùa và anh ấy muốn tìm cách lấy lại.
- Kìa Babal! Bob phản đối. Trông anh Ted rất đàng hoàng, thậm chí mình thấy anh ấy rất dễ thương.
- Việc anh Ted đến đây có thể chỉ là một sự trùng hợp, thám tử trưởng thừa nhận, nhưng mình khuyên các cậu hãy cảnh giác. Hãy lựa lời mà nói và đề phòng.
Bob và Peter đồng tình, hiểu rằng thà quá thận trọng còn hơn thiếu. Xe tải nhỏ đã ra khỏi thành phố Rocky. Chẳng bao lâu xe tải chạy theo xe của Ted trên con đường núi. Sau nhiều khúc quẹo, hai xe chạy qua cổng khu nhà Sandow, nơi Bob và Peter đã nghe tiếng cười tối hôm trước. Sau cổng và bức tường lớn, hai chiếc xe chạy trên con đường tráng nhựa chật hẹp. Đi khoảng một cây số, cuối cùng mới thấy ngôi nhà của dòng họ Sandow. Đó một ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha với tường trắng và mái nhà ngói đỏ chói. Phần lớn cửa sổ có song sắt bảo vệ.
Ted dẫn ngay ba bạn đến một kho thóc thấp nằm phía sau toà nhà chính. Bên trong có một đống đồ linh tinh, một số còn tốt, một số khác không còn nhận dạng được nữa. Tất cả đều phủ một lớp bụi dày, dường như có từ mấy thế kỉ.
- Thấy chưa, Ted cười nói, bà Sarah thích giữ đồ lắm. Tôi dám cá bà cũng không biết bà đã tích trữ được bao nhiêu thứ ở đây nữa.
Hanibal thừa hưởng từ chú Titus tình yêu đồ cũ, thích thú ngắm nhìn đống kho báu đang hiện ra trước mắt mình.
- Ở đây có những món đồ thật sự đáng quan tâm, Hanibal thành thật nói. Nhìn cái xa kéo sợi cũ kia! Còn cái tráp bút du lịch cổ nữa kìa!
Suốt một giờ, Hanibal, Peter và Bob mừng rỡ kiểm kê đống đồ bụi bặm. Tạm thời không còn ai nghĩ đến cái bùa, đến kho báu Chumash và tiếng cười của cái bóng bí ẩn. Cuối cùng lưng bị mỏi ê ẩm, Hanibal đứng dậy nhìn đống đồ cũ trước mặt.
- Chắc là chú Titus sẽ thích mua cả lô, Hanibal nói, nhưng còn lâu ta mới kiểm kê xong được.
- Mời các bạn vào trong nhà, Ted đề nghị, để nghỉ ngơi một chút lấy lại sức. Chúng tôi có nước chanh và bánh bích qui. Các bạn sẽ làm quen với bà Sarah.
Bob và Peter nhớ ra lí do mình muốn đến nhà Sandow nên đồng thanh nhận lời, rồi quay sang nhìn sếp. Tất nhiên là Hanibal cũng rất vui mừng về đề nghị của Ted nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ.
- Em rất vui được uống gì đó anh Ted à, trong thời gian đó anh Konrad có thể bắt đầu lập danh sách.
- Tôi sẽ cho người đưa bia đến cho anh Konrad.
- Cám ơn trước, Konrad mỉm cười nói, tôi thích bia lắm!
Ba thám tử bước theo cậu Sandow vào ngôi nhà lớn. Ted mời ba bạn vào một căn phòng tối om có bộ bàn ghế nặng nề kiểu Tây Ban Nha. Ted biến đi xin nước chanh rồi quay lại ngay cùng với một người đàn bà mảnh khảnh, bộ điệu giống một chú chim nhỏ, luôn đưa tay lên mái tóc. Cặp mắt xanh nhạt của bà sáng lên vì thích thú.
- Bà là Sarah Sandow, bà rất vui khi thấy Ted đã quen được bạn bè. Ted nói các cháu từ Thiên Đường Đồ Cổ đến. Các cháu có thể lấy tất cả mọi thứ trong kho thóc, đáng lẽ bà phải vứt tất cả những thứ này đi từ lâu rồi.
- Dạ được, thưa bà. Hanibal đáp.
- Bây giờ khi có Ted ở đây, người đàn bà nhỏ bé, nói, bà bắt đầu thấy thích thú và để ý đến các thứ xung quanh. Ngôi nhà này rất cần được tu sửa lại.
Gia nhân mang nước chanh và đĩa bánh ra, chính bà Sandow rót nước và mới bánh. Bà có vẻ vui mừng được thấy thanh niên quanh mình.
- Sau buổi tối hôm qua, bà giải thích trong khi các cậu bắt đầu ăn bánh. Ted đã thuyết phục bà là không nên giữ tất cả những thứ đó trong kho thóc.
Ba Thám Tử Trẻ vểnh tai lên nghe:
- Thưa bà, tối hôm qua à? Hanibal hỏi lại, chuyện gì xảy ra vậy thưa bà?
- Người ta đã lấy cắp của bà một pho tượng vàng nhỏ. Ngay dưới mắt chúng tôi nữa, bà Sandow phẫn nộ la lên. Một trong hai pho tượng nhỏ mà Mark, người em trai tội nghiệp của bà, đã phải bỏ lại khi chạy trốn. Mấy bức tượng nhỏ đó là tất cả những gì còn lại của Mark.
- Tôi cảm thấy mình có lỗi trong vụ mất cắp này, Ted giải thích. Các bạn biết không, cha tôi có kể lại cho tôi nghe những gì ông nội nói về hai pho tượng nhỏ bằng vàng kia. Tôi tìm thấy chúng dưới đáy một ngăn kéo và mang vào thư viện để xem. Tôi có chuyện phải ra ngoài và khi tôi trở vào, một pho tượng đã biến mất.
- Anh không biết ai lấy à? Hanibal hỏi.
- Nghe nói là một cậu bé, ông Harris đã nhìn thấy.
- Tất nhiên là tôi thấy, một giọng nói khẳng định từ phía cửa.
Ba Thám Tử Trẻ quay lại nhìn thấy một người đàn ông to cao, mặc quần áo thể thao. Cặp mắt xám long lanh, mái tóc vàng cắt viền một khuôn mặt đỏ, có vết sẹo nhỏ ở mép làm ông có vẻ như luôn mỉm cười.
Ted giới thiệu ông Harris là bạn của bà Sarah.
- Các cậu quan tâm đến vụ trộm đúng không?
Ông phát âm có giọng anh nhưng hơi khác so với giọng của Ted.
- Tôi bắt gặp một thằng bé đang chạy ra khỏi nhà, tôi rượt theo nó cho đến cổng. Khi tôi đến đó thì rất tiếc là nó đã biến mất. Không tài nào tìm ra nó. Tôi đoán là nó có bạn bè chờ sẵn. Theo tôi ta sẽ không bao giờ thấy lại pho tượng ấy.
- Thưa chú, tụi cháu có thể giúp tìm lại, Hanibal thản nhiên đề nghị. Tụi cháu đã có may mắn nhiều lần tìm lại những đò vật bị thất lạc hoặc bị lấy cắp.
- Tụi cháu cũng đã từng làm sáng tỏ khá nhiều vụ bí ẩn. Peter nói thêm.
Ônh Harris cười.
- Các cháu nói chuyện như thám tử vậy đó.
- Tụi cháu là thám tử thật mà, thưa chú, Hanibal khẳng định. Mà danh thiếp của tụi cháu đây...
Hanibal đưa cho ông Harris tấm danh thiếp. Tiếng cười của ông Harris lại vang lên lần nữa:
- Nếu vậy các cậu có thể thử tìm lại pho tượng của bà Sandow, thám tử thật à? Các cậu đã từng làm sáng tỏ những vụ bí ẩn thật à?
- Tất nhiên! Peter kêu lên. Thậm chí chú Reynolds, cảnh sát trưởng thành phố Rocky đã phong tụi cháu làm trợ lí của chú ấy.
- Thế à? ông Harris vừa nói khẽ vừa nhìn tấm danh thiếp đang cầm trong tay.
Ngồi từ góc phòng bên kia, Ted hỏi:
- Các bạn ơi, ba dấu chấm hỏi dưới hàng chữ "Điều tra các loại" nghĩa là gì vậy? Chắc là không phải để chứng tỏ có sự nghi ngờ về khả năng của các bạn chứ?
Hanibal hơi nhíu mày một chút.
- Các dấu chấm hỏi này là tượng trưng, Hanibal giải thích. Dấu chấm hỏi biểu thị cho tất cả những vụ bí ẩn mà chúng cố gắng làm rõ. Một loại nhãn hiệu...
- Tuyệt! Ted phấn khởi la lên. Bà ơi, bà hãy để cho, các bạn của cháu thử tìm lại pho tượng nhỏ, cháu cũng sẽ tham gia tìm kiếm.
- Nhưng Ted à, bà Sandow bắt bẻ, có thể là do một băng trộm, có thể có nguy hiểm.
- Bà Sandow nói đúng, ông Harris cắt ngang, đay không phải là một vụ để giao cho trẻ con.
- Thưa bà, tụi cháu luôn rất thận trọng, Hanibal tuyên bố, và nếu tìm thấy giấu vết gì nghiêm túc tụi cháu sẽ báo cho chú cảnh sát trưởng Reynolds.
- Kìa bà, bà cũng thấy là các bạn cháu rất ngoan mà, Ted nói. Và các bạn cũng được cảnh sát trưởng Reynolds hoàn toàn tin tưởng.
- Thật ra, bà Sandow nói đỡ ngập ngừng hơn, vụ trộm của bà cũng không đủ nghiêm trọng để báo cảnh sát.
Ông Harris đồng tình:
- Phải. Cảnh sát có nhiều chuyện phải lo ,chứ hơi đâu mà lo mấy đồ mỹ nghệ của bà. Nhất là chúng ta lại không có bằng chứng nào hết. Tôi nghĩ các chàng thanh niên này hoàn toàn có khả năng tìm ra dấu vết. Mà nếu các cậu ấy hứa là sẽ thận trọng...
- Các bạn ấy sẽ thận trọng, Ted la lên. Bà ơi, hay bà hứa treo phần thưởng cho các bạn ấy? Các bạn sẽ xứng đáng được thưởng nếu tìm ra pho tượng.
Bà Sandow cười với cháu.
- Thì nếu các cháu hứa không làm điều gì nguy hiểm hết, thì bà sẵn sàng thưởng, bà đề nghị thưởng 50 đôla.
- Vậy là thống nhất nhé, Ted nói. Vậy là cuộc phưu lưu hấp dẫn đấy! Này ngày mai các bạn trở lại đây ăn cơm trưa chung nhé, chúng ta sẽ lên kế hoạch hành động.
Ônh Harris vội vàng can thiệp:
- Tôi không chắc các bạn trẻ này thích thực đơn của chúng ta. Tôi và bà Sandow đây là người ăn chay. Chúng tôi chỉ ăn rau cải thôi. Tôi là chủ tịch của hội ăn chay. Bà Sandow đã giúp tôi rất nhiều trong việc lăng-xê hiệp hội của chúng tôi ở Rocky. Nhất định các cậu phải dự một trong các hội nghị của tôi. Chiều mai tôi có một buổi đấy.
- Thưa chú, tụi cháu sẽ rất vui đến vỗ tay chú, nhưng bây giờ tụi cháu xin phép ra giúp anh Konrad. - Hanibal nói. Chú Titus của cháu muốn biết chính xác bà Sandow bán những thứ gì, tụi cháu sẽ lo vụ pho tượng sau.
- Tôi sẽ điều tra cùng các bạn, Ted nói. Đừng quên có thưởng nhé, bà Sarah sẽ không thèm hỏi các bạn đã tìm thấy pho tượng ở đâu nữa kìa.
- Không hỏi hả? Ông Harris cười.
Ba thám tử trẻ chạy ra tìm Konrad. Khi vào trong kho, Hanibal nhìn quanh để kiểm tra xem có ai không, rồi cúi vào hai bạn nói nhỏ:
- Các cậu có để ý không?
- Để ý gì? Peter ngạc nhiên hỏi.
- Anh Ted hỏi về ý nghĩa ba dấu chấm hỏi trên danh thiếp của chúng ta.
- Có gì lạ đâu,mọi người luôn hỏi vậy.- Bob nhận xét.
- Nhưng anh Ted hỏi mà chưa nhìn qua danh thiếp.
Bob khẽ huýt sáo.
- Cậu nói đúng, chính ông Harris cầm trong tay còn anh Ted ngồi góc bên kia phòng.
- Đúng có nghĩa là anh Ted đã nhìn thấy tấm danh thiếp của ta trước rồi. Vậy là anh Ted nói láo. Tại sao lại viện cớ bán đồ cũ? Nếu muốn gặp ta thì cứ nói thẳng với thím Mathilda. Các cậu thấy không, tên này giấu giếm một điều gì đây?