VR Eroge yattetara isekai ni tensei shita no de
Chương 03: Món nợ tiền kiếp
-Vậy là mình 18 tuổi rồi à?
Xung quanh tôi là ngục tối ẩm ướt.
Tôi đang ngồi đối diện và nhìn chằm chằm vào bức tường của căn phòng giam mà mình đã quen thuộc. Giọng nói của một mình tôi chìm vào trong màn đêm tối đen hơn cả tương lai chị Dậu.
Chính xác là đã 6574 ngày trôi qua kể từ cái ngày tôi bị tống vào cái hầm này. Vừa tròn 18 năm luôn.
Tháng ngày trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Và trong suốt 18 năm qua, tôi đã ở đây mà chẳng có biến cố gì đặc biệt xảy ra quanh mình.
-Mà, thực ra có thể nói là ở đây chẳng có gì mà xảy ra cả.
Tôi đã không biết mặt trời tròn méo ra sao suốt 18 năm qua vì chẳng bao giờ được ra khỏi đây mà.
Nếu là kiếp trước và còn chơi game nhập vai, có lẽ tôi cũng chẳng bi quan đến thế này đâu. Vì sau cùng nó cũng chỉ là game, dù tiếng là ngồi tù nhưng tôi vẫn có thể bằng cách nào đó thoát ra.
Nhưng giờ những gì tôi trải qua đều là thật, thật đến từng phút một mỗi ngày. Những dân làng ngoài kia đã canh giữ tôi rất nghiêm ngặt. Và mặc cho tôi có giải thích thế nào, họ cũng chẳng thèm ngó đến tôi.
Sau 18 năm, hiện giờ, tôi có thể nói chuyện được với những người trong ngôi làng này và hiểu được vài thứ về thế giới bên ngoài.
Nơi mà tôi được sinh ra là một ngôi làng nông thôn nghèo tên Ripratos.
Cha mẹ tôi cũng sinh ra ở ngôi làng này. Nhưng họ đã bị trục xuất bởi cố gắng gặp lại tôi.
Và có vẻ là cả mụ già tiên tri đó, kẻ đã ném tôi vào đây cũng đã mất tích vài năm trước.
Đó là những gì tôi biết. Và chúng chẳng thể giúp gì cho tôi ở đây.
Ở kiếp trước, về cơ bản, tôi đã phải làm việc rất vất vả ở nơi làm bán thời gian, cảm giác khi đó đã vô cùng bí bách rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể sống 18 năm trong cái nhà tù này như vậy. Có lẽ đây là luật nhân quả chăng?
-Mẹ nhà nó…đáng nhẽ ra mình phải chọn mấy kĩ năng bá đạo kiểu như đấm một phát nát cả bức tường này mới phải….
Tôi cũng đã tìm đủ cách để ra khỏi đây, từ nguyền rủa cả làng cho đến khẩn cầu nữ thần giúp đỡ.
Nói mới nhớ, không biết cô nàng nữ thần ero đó còn nhớ cái lời hứa năm xưa không. Tôi đã mong rằng một ngày nào đó cô ta sẽ xuất hiện và lúc đó, việc tôi thoát khỏi cái nơi chết dẫm này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng tôi cũng chợt nhớ ra rằng, với cái đầu lơ đãng đó, cô nàng có thể quên ngay nó trong vài phút. Có lẽ, tôi sẽ sống phần đời còn lại ở đây thôi….
-Có lẽ mình nên tập luyện thêm chút nữa..
Rũ bỏ sự ám ảnh về tương lai toàn màu đen của mình, tôi quyết định sẽ đối mặt với thực tế của mình.
Một ngày nào đó, khi cánh cửa sắt kia mở ra, nếu không đủ sức khỏe, tôi sẽ lại bị đám dân làng kia chèn ép, đánh đập. Vì thế, có một chút kinh nghiệm để tự vệ cũng không có gì sai hết.
Dù sao thì tôi có thoải mái thời gian dưới này mà…
Nghĩ vậy, tôi định đứng lên tập vài đường cho giãn gân cốt thì…
*Uỳnh*
Một cơn chấn động khủng khiếp ào đến tấn công cái nhà ngục bé nhỏ khiến nó run lên bần bật.
Cảm giác như một trận động đất vậy.
Tôi ngã nhào và lăn tròn như con xúc xắc trong cái cốc trước khi va ầm vào vách tường.
-Agh…cái méo gì thế?
Nhưng cơn chấn động cũng nhanh chóng biến mất, khi tôi ngồi được dậy thì mọi thứ cũng trở về bình thường.
Quay ra phía cửa, tôi thấy cánh cửa sắt đã nhốt mình bao năm qua giờ đã lệch hẳn qua một bên, có vẻ chấn động quá mạnh đã khiến cái bản lề của nó bị gãy rời ra.
-Mình có nên trốn ra không nhỉ? Chắc chắn là có rồi…
Tôi không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng ít nhất thì tôi hiểu một thứ, mình có cơ hội thoát khỏi đây.
Càng ở lại đây, khả năng một ngày nào đó tôi bị giết bởi đám dân làng không hiểu chuyện kia là rất cao.
Nghĩ đến đó, tôi vội vã rời khỏi “ngôi nhà” mình đã ở trong suốt 18 năm qua.
Có vẻ nhà tù mà tôi đã ở được cải tạo lại từ một cái kho dưới đất, bởi sau khi leo lên mấy bậc thang bằng đất đá, tôi thấy mình đang ở giữa một nhà kho.
Đạp tung cánh cửa bằng gỗ, tôi nhảy ra ngoài.
-Ahhhh………..
Ánh sáng mặt trời dữ dội khiến mắt tôi nhòa đi. Phải mất vài giây, tầm nhìn của tôi mới được khôi phục.
Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó còn khiến tôi bất ngờ hơn rất nhiều.
Một đám đàn ông trong số dân làng đang nằm lăn lóc và rên rỉ.
Giữa cái chiến trường đó, một người phụ nữ trong tay đôi song kiếm đang nhìn đám đàn ông kia như sâu bọ.
Một cặp sừng nhô ra từ đỉnh đầu, nổi bật trên nền mái tóc đỏ là thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi.
Cô ta là một Quỷ nhân.
-Ta sẽ nói lại lần nữa. Hãy rời khỏi ngôi làng này và cút đến một nơi thật xa. Ta đảm bảo sẽ tha mạng cho các ngươi.
Nữ quỷ tuyên bố với giọng nói sang sảng, vang dội.
-Hm?
Tôi bất giác ngắm lại cô ta từ đầu đến chân.
Ánh mắt và sống mũi sắc như dao, gương mặt thanh tú với những đường nét hoàn mĩ.
Do bộ áo giáp nên tôi không đoán chắc được, nhưng bộ ngực bên dưới nó hẳn là rất lớn, kết hợp với bộ giáp xẻ đùi làm nổi bật làn da trắng toát.
Không chỉ bị ấn tượng với vẻ ngoài của cô ấy, tôi còn giật mình bởi cảm giác quen thuộc.
Tôi đã gặp cô ta ở đâu đó….mặc dù kí ức sau 18 năm đã bị hao hụt đi nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ta rất quen.
-Ah….để xem nào….
Nhớ rồi…
Đó là đối thủ mà tôi đã chiến đấu trong quá khứ, kẻ đã dẫn tôi đến cái chết. Kẻ được mệnh danh cánh tay phải của Quỷ vương Zerus, “Kiếm Vũ Ma Tướng” Raksal.
-Cô chính là….Raksal?
-Ta chính là Raksal, còn ngươi là ai?
Hình như cũng nghe tiếng tôi gọi, Raksal quay lại nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Dân làng xung quanh hình như cũng nhìn thấy tôi đã ra khỏi ngục tối, nhưng trước uy áp đe dọa khủng khiếp của Raksal, họ không thể nói lên được lời nào cũng như phản ứng được gì.
Về phần mình, tôi nhìn thêm một lượt nữa từ đầu xuống chân Raksal và lập tức phát hiện ra một thứ đáng chú ý. Một mũi tên hình tam giác hướng xuống đang lơ lửng trên đầu Raksal.
Theo quy ước của game, màu vàng là biểu hiện của những thế lực trung lập, không thù địch hay đồng minh với người chơi.
Nhưng có lẽ trạng thái đó chỉ là tạm thời vì cô ấy chưa biết tôi là ai.
-Vine Rinos. Dân làng này.
Tôi đáp lại một cách bình tĩnh trong khi cố tìm cách kiểm tra sức mạnh của đối thủ và bản thân.
Trong thế giới này, không còn như trong game, không có nút điều khiển nào cả, nhưng tôi có thể dùng suy nghĩ để hiển thị màn hình hệ thống.
Một giây sau khi tôi nghĩ xong, một cửa sổ hình chữ nhật hiện lên trước mắt, và trạng thái của tôi hiện lên trên đó.
=============
Tên: Vine Rinos.
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Con người.
Level: 7
Chức nghiệp: Dân làng.
HP: 274/274
MP: 5/5
EP: 13/13
Sức mạnh :391
Thể lực: 345
Nhanh nhẹn: 297
Trí tuệ: 210
May mắn: 51
Kĩ năng tình dục: 65535
Kĩ năng thụ động: Không
Kĩ năng chủ động: [Crossout Saber]
========
Giờ đến đối thủ của tôi, Raksal.
Vì đã nghiên cứu nát cả cái wiki của game để đối đầu với Raksal nên tôi có nhớ sơ sơ về chỉ số của cô ấy, và nếu nó giống trong game thì…
=============
Tên: Raksal.
Giới tính: Nữ.
Level: 99
Chủng tộc: Quỷ tộc
Chức nghiệp: Kiếm Vũ Ma Tướng.
HP: 970000/970000
MP: 920000/920000
EP: 1/1
Tấn công: 25000
Thể lực: 35000
Nhanh nhẹn: 20000
Trí tuệ: 25
May mắn: 20000
Kĩ năng tình dục: 1
Kĩ năng thụ động: [Kháng vật lý Lv9] [Kháng phép Lv9] [Miễn kháng tất sát] [Miễn kháng độc, tê liệt, đóng băng, hóa đá]
Kĩ năng chủ động: [Ma Kiếm Lv9] [Phong Ma thuật Lv9]
==============
Các kĩ năng [Ma Kiếm] và [Phong Ma thuật] cho phép người dùng sử dụng một số kĩ năng nhất định trong bộ kĩ năng đó khi nâng kĩ năng đến cấp độ nhất định. Và Level 9 chính là level cao nhất.
Thành thực mà nói thì, nếu so với một con boss khủng như cô ấy, tôi chỉ là một con tép mà thôi.
Nhưng đó cũng là lý do tôi luôn muốn có được Raksal.
Nếu đã chơi game nhập vai, hẳn ai cũng có vài lần trải nghiệm thất bại.
Và những trận chiến với Raksal là một trong những trận chiến mà cơ hội thắng cho người chơi hầu như bằng không.
Cũng vì thế mà tôi đã bỏ ra không ít thời gian để nghiên cứu cách chiến đấu của Raksal và tìm cách đánh bại cô ấy.
Nhưng tiếc cho tôi, khi đã chết nhưng vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ đánh bại cô ấy….
Giống như định mệnh đã sắp đặt. Trong cơ hội thứ hai của mình ở thế giới này, tôi đã được gặp Raksal ngay tại đây.
Vì thế, tôi quyết định sẽ biến cô ấy thành mục tiêu đầu tiên của mình.
-Raksal. Giờ tôi đã không còn là tôi trước đây nữa…..Tôi sẽ bắt cô trả cả vốn lẫn lời, những gì mà cô đã vay tôi từ kiếp trước.